Người mang ánh dương – Chương 23

Vũ Linh 149

Tôi từ lúc nhìn thấy anh qua màn hình điện thoại tới giờ mà tιм vẫn còn thổn thức, đã lâu lắm rồi tôi không dám bỏ cả ảnh của anh ra xem, ngày ngày chỉ nhớ anh qua tiềm thức cũng đủ làm ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ trái tιм tôi rồi!

Hôm nay biết anh chị đi hưởng tuần trăng mật về chỉ muốn hỏi thăm xem mọi người có vui không chứ không nghĩ ở nhà lại tổ chức ăn uống như vậy. Tự dưng anh xuất hiện lại làm xáo trộn tâm trí tôi, làm cho tôi lại nhớ anh đến da diết và cảm giác anh lúc này rất rất đang gần mình, hơi thở quen thuộc ngày nào của anh lại vương vấn đâu đây…

Ngồi một mình tâm can đang giằng xé và nhung nhớ đến anh, nên tôi cứ tưởng tượng và ngỡ ra là anh đang gọi tôi, từ lúc nhìn thấy anh tôi cứ luôn mường tượng ra điều đó như vậy:

– Nhiên…

Có phải tôi nhớ anh quá mà nghe như anh đang gọi tôi không? Giọng anh nhẹ nhàng như trong những giấc mơ mà tôi vẫn thường mơ và anh luôn hiện hữu gọi tên tôi trong giấc mơ ấy…

Nhiên ơi mày cứ thế này thì làm sao có thể quên được, đưa tay sờ lên bụng, tôi lại thấy tủi thân và cứ thế khóc lớn, trong lúc tâm trạng ngổn ngang, đau đớn và nhung nhớ thì một lần nữa tiếng Nhiên được vang lên, nhưng lần này tôi nghe rõ lắm:

– NHIÊN…

Tôi nước mắt lưng tròng, nhưng nghe giọng quen thuộc thì tôi giật mình và trong đầu xẹt qua tia hi vọng. Tôi vội vàng quay ngay người lại thì trước mặt tôi là hình ảnh quá đỗi thân quen, tôi sợ mình vì nhớ thương quá mà nhầm lẫn, nên đưa tay lau nước mắt để nhìn cho rõ hơn thì hình ảnh đó vẫn cứ chân thực, vẫn là anh, là người đàn ông đã choán ngợp hết trái tιм tôi, người đàn ông mà mấy tháng nay tôi đã thương nhớ tới kiệt quệ….

Nhìn thấy đúng là anh tôi lại khóc dữ hơn, bao nhiêu cảm xúc ùa về và có cả phần ấm ức, tôi không thốt cả lên lời mà cứ đứng ngây ngốc khóc thút thít. Bảo chẳng thể chờ đợi tôi bình tâm lại mà tiến gần ôm chặt lấy tôi và giọng anh cũng nghẹn lại:

– Cuối cùng anh cũng gặp được em rồi!
– Bảo…hic…hic…
– Anh nhớ em!
– Bảo…anh ơi …
– Đừng rời xa anh nữa, không có em cuộc sống của anh thực sự không có nghĩa gì cả! Em à! Mình xa nhau đủ rồi! Về với anh nhé?
– Em…

Tôi vẫn cứ thổn thức trong lòng anh mà không nói rõ một từ, nhưng anh cũng chẳng cần tôi nói mà đã đặt môi mình vào môi tôi. Đã bao lâu chúng tôi không có hôn nhau, tôi thực sự rất nhớ anh và còn yêu anh rất nhiều nên tôi cũng đáp trả anh ngay lập tức. Bỏ hết qua mọi thứ, cũng không cần biết anh có vướng bận ai hay không, chỉ biết rằng giờ này anh tìm tới tôi và nói những lời tận đáy lòng đã đủ tôi quên đi tất cả…

Tôi ôm lấy cổ anh, cuốn theo cùng anh say đắm, tới lúc cả hai cần thở thì mới buông nhau ra, tôi ʇ⚡︎ựa vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh thì thầm lời thương nhớ:

– Em không thể quên anh được!
– Anh chỉ yêu một mình em thôi!
– Bảo ơi? Em nhớ anh nhiều lắm…hic…hic
– Đừng khóc nữa anh thương em!

Chúng tôi cứ thế đứng ôm nhau thật lâu để cảm nhận nỗi nhớ nhung sau bao ngày xa cách. Anh ѵυốŧ ѵε tóc tôi rồi má tôi, chốc chốc lại thơm lên tóc, lên trán rồi cả môi tôi, anh cứ luôn miệng nói nhớ tôi da diết, lúc này tôi thực sự rất hạnh phúc, nhưng nghĩ tới mẹ anh tôi còn chút lăn tăn nên hơi buông tay anh ra rồi nói:

– Anh à! Anh đi thế naỳ bác gáι có nói gì không?
– Không ai nói gì cả, bây giờ sẽ không có ai ngăn cản chúng ta nữa. Mà nếu có anh cũng không bao giờ để em xa anh đâu.
– Em sợ…
– Mẹ anh muốn gặp em để xin lỗi kìa, bà đã thực sự hối hận vì lỡ chia cắt chúng ta.
– Em không cần bác xin lỗi em, mà em chỉ mong bác chấp nhận em và anh thôi!
– Thôi đừng nói tới chuyện đó nữa, mọi thứ đều qua hết rồi, anh chỉ hối hận không biết chuyện đó đã để em thiệt thòi mấy tháng nay.
– Em không thấy thiệt, chỉ cần ông trời đừng chia cắt anh và em là được.
– Anh thương em lắm biết không?
– Em cũng vậy.

Sau giây phút trùng phùng ҳúc ᵭộпg, tôi cũng không thể đứng lâu vì mỏi, và vì giờ này cũng bắt đầu có nhiều muỗi rồi! Tôi nhắc anh cho xe vào nhà rồi nói chuyện sau, anh giờ gặp tôi rồi nên tôi nói gì cũng nghe hết. Vào tới nhà anh ngắm nghía tôi thật lâu rồi bảo:

– Sao nói nhớ anh mà em lại béo lên, chỉ có anh thương em là gầy đi thôi!

Tôi nhìn anh đúng là gầy đi thật, thương lắm! Nhìn vẻ mặt phụng phịu của anh Ϯố cάσ mình mà buồn cười, sau giây phút ҳúc ᵭộпg qua đi anh muốn làm tôi vui vẻ nên lại muốn trêu tôi đây mà! Anh luôn chu đáo và tâm lí vậy đó, nhưng lần này tôi sẽ cho anh bất ngờ lớn, tôi cũng muốn anh vui và hạnh phúc sau những ngày buồn khổ, tôi cầm tay anh nhẹ nhàng đặt lên bụng mình rồi nói nhỏ:

– Anh có cảm nhận được gì không?

Baỏ thấy tôi hành động thế thì chăm chăm nhìn vào cái bụng hơi lùm lùm của tôi, mắt anh lúc này đỏ hoe rồi lắp bắp nói:

– Em…em ơi có thật không?

Tôi cũng rơm rớm nước mắt nhìn anh gật đầu trả lời:

– Vâng! Được hơn ba tháng rồi ạ!
– Nhiên…
– Anh à! Em bây giờ rất hạnh phúc, em cảm ơn anh và con đã đến với cuộc đời em! Ngay sau khi bố mẹ quα ᵭờι thì Hải Bình là chỗ dựa ϮιпҺ thần duy nhất của em, sau này có gia đình mẹ Khuê bao bọc chị em em và giờ em có anh và con, những tháng ngaỳ đau khổ, vất vả, tủi thân em đã không còn nhớ đến nữa. Sau này chỉ mong được sống vui vẻ bình yên bên anh và con với mọi người thôi.
– Con có quấy em không?
– Trộm vía con ngoan mà em cũng không nghén anh ạ! Chỉ thèm ăn và thèm ngủ thôi!
– Thương em!

Anh lại ôm tôi thật chặt như sợ buông ra là tôi biến mất, lần này giọng anh lạc hẳn đi, không còn nói rõ lời nữa, anh cứ ôm tôi như thế thật lâu …thật lâu mới chậm dãi nói:

– Về với anh, để anh chăm sóc và bù đắp cho mẹ con em!
– Vâng. Em hứa sau này dù có xảy ra chuyện gì cũng nhất định không xa anh nữa đâu.
– Ừ!

Bảo nói được vài câu lại ҳúc ᵭộпg hơn cả khi nãy, lần này anh khóc thật, và tôi hiểu những giọt nước mắt này là vì sao. Anh cứ lặng lẽ ôm tôi hôì lâu rồi mới hỏi tiếp:

– Mà tối giờ em ăn gì chưa?
– Dạ, em ăn rồi! Lát chỉ uống sữa thôi ạ!
– Vậy ℓêп gιườпg nằm đi nha! Đứng nãy giờ lại mỏi chân đó!
– Vâng. Mấy nay em bị đau ở hông nữa anh ạ! Đêm qua còn bị chuột rút nữa làm cả đêm em không ngủ nổi, tới gần sáng mới ngủ đi được!

Bảo nghe Nhiên noí mà thương lắm! Một mình bầu bí mà ở một mình, đêm hôm không có ai giúp đỡ, ngày thì không có ai bầu bạn! Đỡ Nhiên vào giường Bảo nói:

– Từ nay có anh rồi! Sẽ không để em chịu khổ một mình nữa!
– Vâng! Lại đây nằm cùng em đi! Em muốn anh ôm em và con!
– Ừ.

Bảo nằm bên Nhiên, luồn tay cho cô gôí đầu lên rồi thủ thỉ kể đủ thứ chuyện, rồi lại nâng cằm cô lên nhìn nhìn, rồi lại cọ cọ má của cô nữa, bao nhiêu lời muốn nói mà đều đặt hết vào cái ôm này mất rồi, mãi lâu sau Baỏ mới thì thầm to nhỏ tiếp:

– Nhớ cái người này lắm nè…không biết sao mà làm tôi lúc nào cũng phải chạy theo rồi khổ sở nữa.
– Em cũng thế…
– Thế sao?
– Thì cũng mê trai đẹp, xa có hơn ba tháng mà nhớ sắp…
– Sắp gì?
– Héo hon rồi!
– Ghét lắm mà cũng yêu lắm cơ! Mà giỏi ghê á! Về đám cưới Nhật mà nhất định chốn anh không gặp, có biết cả buôỉ đó anh mong em thế nào không? Em ác lắm nhất định tránh anh rồi lại bỏ anh đi tiếp, anh say bao ngày cũng không nguôi nhớ về em. Em hư thế thì phải phạt thôi!
– Giờ em bù cho nhé?
– Ừm…bù đi …nhiều lần vào…

Tôi hơi rướn người, chủ động hôn vào môi anh rồi nói:

– Em nhớ anh nhiều lắm Bảo ạ!

Bảo chẳng thể chờ đợi mà cuí xuống hôn tôi sâu hơn, hơn một trăm ngày xa nhau cứ tưởng như ba trăm ngày, ba ngàn ngày vậy. Bảo cứ thế hôn như mưa xuống má tôi, mắt tôi, rồi môi tôi…bao nhớ nhung dồn nén nay lại được dịp bùng phát. Giọng Bảo thì thầm:

– Anh cũng nhớ em rất rất nhiều! Nhưng hôm nay chỉ tới đây thôi!

Đang trong giây phút rất ҳúc ᵭộпg ấy vậy mà đã chuyển chèo sang cải lương ngay được. Thảo với chị Tâm nói về anh đúng chẳng sai, hai bà ấy nói chỉ riêng với tôi là anh có nhiều dáng vẻ nhất chứ còn đối với tất cả người ngoài đều một vẻ nghiêm nghị khó gần. Nhìn cái mặt lúc này tôi lại muốn trêu:

– Anh chịu được không?
– Nếu chưa em chưa có bầu thì tối nay em ૮.ɦ.ế.ƭ với anh, nhưng giờ có baỏ bối rồi thì thôi anh cố nhịn.
– Hi hi…Bố Bảo giỏi quá!
– Cho em nợ khi nào chính tai anh nghe bác sĩ nói an toàn thì anh tính sổ với em!
– Thôi nhịn tới lúc em sinh đi!
– Còn 6 tháng đó cô Nhiên ạ!
– Em cứ tưởng thế nào hóa ra cũng tầm thường thế!
– Anh cũng là đàn ông đó!
– Thế mấy tháng xa em chắc gì đã nhịn được đúng không?
– Em đoán xem?
– Không đoán!

Tôi nghe anh nói đoán xem thì giận dỗi ngồi dậy đi ra khỏi giường, Bảo thấy tôi vậy thì ngăn lại:

– Em giận anh thật à?
– Không!
– Em còn nói nữa!
– Em làm gì dám giận!
– Em à! Lời nói dối hay thật cũng không bằng cách em nhìn nhận con người anh! Nếu đủ yêu nhau thì có bao nhiêu ngày cũng không là gì cả, còn nếu tình yêu không đủ lớn, tâm không vững vàng thì không cần đến vài ngày em hiểu không?
– Biết thế nhưng em vẫn thích nghe lời nói dối ngọt ngào!
– Vợ anh từ bao giờ mà nữ tính trong chuyện này thế?
– Thì là con gáι ai chả thích vậy!
– Ừ, anh rút kinh nghiệm, từ nay nói khéo hơn! Thôi đừng giận anh nữa, anh thề chưa có ai ngoài em! Anh hoàn toàn thất thân trong tay em!
– Vậy đi pha sữa cho em đi!
– Tuân lệnh vợ yêu!
– Chưa hỏi han đã gọi vợ ngọt sớt!
– Mang giống của anh mà còn chảnh hả?

Tôi nghe anh nói thế thì lấy chiếc dép phi vào người anh, lúc này Bảo mới đi ra tới cửa phòng, Bảo cười như được mùa rồi chạy nhanh ra ngoài còn tôi thì đầy bụng tức. Dám nói tôi thế thì còn lâu mới được đụng vào người tôi nhé! Cho nhịn thêm 6 tháng nữa…

Lúc sau Bảo pha sữa xong mang vào cho tôi, thấy tôi mặt cau có thì dỗ dành:

– Mẹ của con anh uống sữa đi này!

Tôi giận thì giận nhưng vẫn vì con mà uống đúng giờ, xong xuôi tôi đi làm vệ sinh cá nhân rồi trèo ℓêп gιườпg ngủ. Bảo đi vào nhà tắm một lúc sau đi ra quấn mỗi cái khăn rồi lại giường cùng tôi thì tôi trợn mắt lên hỏi:

– Anh ăn mặc kiểu gì thế hả?
– Đi ngủ mặc này cho thoáng.
– Trời mùa Thu rôì, đêm sẽ lạnh đó!
– Anh đàn ông lo gì với anh vội nên có mang theo quần áo gì đâu.
– Ăn mặc thế kia định quyến rũ bà bầu à?
– Hihi…nhớ anh rồi hả?
– Vớ vẩn!

Tôi không nói được gì thì nằm im, anh cũng nằm quay vào ôm tôi ngủ nhưng nằm mãi tôi cứ xoay sở thì anh hỏi:

– Em sao thế?
– Anh này? Hay mình ở đây thêm vài hôm nữa nha?
– Anh hiểu em đang nghĩ gì nhưng anh mong em hãy tin anh! Mai về với anh luôn nhé?
– Em…
– Em đừng có nghĩ ngợi bất cứ điều gì nữa vì bây giờ đã có anh lo hết, hai mẹ con em chỉ cần khỏe mạnh và vui vẻ thôi nha!
– Vâng.
– Mình ngủ đi rồi mai anh đưa em về nhà!
– Vâng ạ!

Sáng hôm sau chúng tôi thu dọn một số đồ đạc cần dùng rồi đưa nhau về. Vừa bước vào cửa tôi đã thấy có cả nhà bác Thanh cũng ở đây. Tôi không còn giận bác ấy, nhưng những gì xảy ra mới đây tôi vẫn chưa quên ngay được. Tôi lên tiếng chào mọi người thì bác Thanh đứng dậy đi về phía chúng tôi, bác cầm chặt tay tôi nói trong nước mắt:

– Nhiên! Con hãy tha thứ cho sự khắt khe vô lý cuả bác! Là bác đã sai khi chia cắt hai đứa, bác hối hận vì việc mình làm lắm rồi! Bác đã làm khổ hai đứa và chút nữa là làm khổ cả đứa bé!

Bác Thanh nói rồi cứ nhìn chằm chằm vào cái bụng của tôi làm tôi chột dạ rồi mắt ngấn nước, thì bác ấy vỗ vỗ tay tôi nói:

– Nhiên! Bác thực sự xin lỗi con! Hãy để cho bác được chăm sóc hai mẹ con con để tạ lỗi.

Rõ là cả đêm qua anh ở với tôi, đã kịp báo cho ai đâu mà sao bác ấy đã biết, tôi nghĩ tới con lại tủi thân:

– Cháu…dạ cháu không dám phiền bác đâu ạ!

Dù tôi nói thế thì bác Thanh vẫn kiên trì hỏi han tôi:

– Chắc bụng này cũng được tầm ba tháng rồi đúng không?
– Dạ…dạ được hơn ba tháng rồi ạ!
– Khổ thân! Mệt lắm phải không?
– Dạ, cháu không bị nghén gì cả! Cháu…

Tôi đang nói dở, còn chưa hết câu thì mẹ tôi lúc này ᵭ.ậ..℘ bàn cái bộp, mắt đỏ hoe, bà đứng phắt dậy đi lại chỗ tôi mắng:

– Con với cái! Ngốc nghếch đến thế là cùng!
– Mẹ…Á…

Mẹ mắng tôi, nhưng đột nhiên bữa nay mẹ lại phát vào mông tôi mấy cái nữa, tôi kêu vì bất ngờ bị bà ᵭάпҺ chứ không phải vì đau. Mẹ tôi vừa ᵭάпҺ lại vừa khóc:

– Cái đồ ngốc này nữa!
– Con xin lỗi mẹ! Con xin lôĩ bố! Con…

Cả nhà cũng ngỡ ngàng vì thấy Nhiên bị mẹ mắng rồi lại còn bị ăn đòn nữa, nhất là Bảo, anh ngây ra một lúc lâu mới vôị vàng ôm cô ra rồi xin mẹ Khuê:

– Là con sai! Tất cả là lỗi tại con!

Bà Khuê đang giận vì con gáι ngốc nghếch, có bầu mà giấu cả nhà đi ở một mình, nếu mà xảy ra chuyện gì có phải bà ân hận suốt đời không, còn đang bực thì Bảo lại còn đứng trước mặt bà van xin, bà không nể nang gì nữa mà mắng luôn:

– Cậu tưởng tôi không dám ᵭάпҺ cậu à? Cậu là đáng ᵭάпҺ nhất đấy có biết chưa?
– Vâng, con xin chịu Ϯộι!
– Trước khi yêu nó cậu đã hứa với vợ chồng già chúng tôi như nào, mà giờ cậu dám ăn cơm trước kẻng, khiến con gáι tôi trở thành mẹ đơn thân! Cả nhà cậu về đi, nhà tôi không dám kết thông gia với nhà cậu nữa! Con gáι tôi đã chịu ấm ức bao tháng nay rồi, có thêm vài năm cũng chả sao, nhà tôi thừa sức nuôi mẹ con nó và kiếm cho nó một chỗ ʇ⚡︎ử tế!

Tôi sai nên không dám nói thêm lời gì, nhưng Bảo thì qùγ gối xuống xin mẹ tôi:

– Con xin lỗi bố mẹ, có nói gì cũng là con sai, nhưng con xin bố mẹ cho con được sửa sai chứ đừng bắt con rời xa mẹ con Nhiên!
– Cậu về đi, không cần nói nhiều nữa!

Bà Thanh biết tất cả là do lỗi của mình, bà Khuê giận đến thế kia cũng là điều dễ hiểu, nếu con gáι bà mà vào hoàn cảnh như này có khi bà còn không bình tĩnh được như bà ấy chứ! Bà Thanh liếc nhìn chồng mình thì ông Trịnh cũng chỉ biết thở dài, bà lại cố gắng cầu xin cho con trai cũng là nhận lôĩ với nhà bà Khuê:

– Chuyện này tất cả là tại tôi, hôm nay tôi thành tâm nói lời xin lôĩ cô chú và cháu Nhiên đây! Thằng Bảo nó cũng có lỗi, nhưng lôĩ đó đáng được tha thứ, thôi thì cô chú rộng lượng bỏ qua cho mẹ con tôi, tôi già cả nhưng lại không suy nghĩ cho các con mà làm khổ chúng nó, nếu có trách thì tôi xin nhận hết!

Bà Khuê vẫn im lặng không nói, bà vẫn giữ thái độ không hợp tác thì ông Khoa lúc này lên tiếng:

– Các con nó đoàn tụ như này là mình vui rồi! Chuyện cũ bỏ qua hết đi để con caí nó được hạnh phúc! Con Nhiên cũng chịu khổ nhiều rồi nên bố hi vọng Bảo sẽ chăm sóc mẹ con nó chu đáo!
– Vâng! Con cảm ơn bố mẹ! Con hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho mẹ con cô ấy ạ!

Bà Khuê đâu dễ gì đem cho con gáι không như vậy, bao nhiêu ấm ức nó phải chịu mà nói có mấy câu là bỏ qua sao:

– Tôi chưa đồng ý đâu! Nó bây giờ là con gáι tôi, chứ không phải người ngoài! Làm khổ nó như thế nói mấy câu xin lỗi có bù được không?
– Mẹ! Mẹ muốn con làm gì con cũng chịu, nhưng mẹ đừng bắt chúng con phải xa nhau!

Bà Thanh lại tiếp tục xin làm hoà:

– Cô Khuê! Tôi biết cô giận tôi, nhưng hai đứa nó không có Ϯộι, việc giận tôi thì cô cứ giận, nhưng cô cho phép thằng Bảo được qua lại chăm sóc mẹ con, dù gì thằng Bảo cũng là bố đứa trẻ. Coi như tôi xin cô, mong cô nể tình cảm mẹ con giữa cô và nó mà giơ cao ᵭάпҺ khẽ!

Ông Trịnh lúc này cũng lên tiếng:

– Tôi cung xin lỗi ông bà, để chuyện của hai đứa xảy ra như này, người làm bố như tôi cũng có phần sai trái. Tôi cũng không mong được tha thứ mà chỉ mong ông bà cho thằng bảo một cơ hội để cho nó làm trọn vẹn trách nhiệm làm chồng, làm cha.

Bà Khuê thấy ông Trịnh đã nói thế cũng không muốn làm khó nữa, bà là nể ông ấy chín chắn, hiểu chuyện, chứ như bà Thanh thì bà còn giận dài, dám làm khổ con gáι bà. Nhưng dù vậy vẫn phải nghiêm khắc để dăn đe thằng con rể này mới được:

– Tôi cũng không muốn mang tiếng là người mẹ khó khăn, nhưng con gáι tôi đang bầu bì thế này, tôi muốn nó ở nhà để chăm sóc, chuyện khác tính sau.

Ông Trịnh hiểu ra ý của bà Khuê, khuôn mặt có phần giãn ra nên quay sang nói với con trai:

– Con nên sắp xếp công việc rồi dành thời gian chăm sóc hai mẹ con Nhiên. Con bé ở một mình cũng chịu nhiều thiệt thòi rồi!
– Vâng, con hiểu rồi ạ!

Hai vợ chồng ông Trịnh đứng dậy xin phép ra về, để thằng con ở đấy tìm cách mà xin xỏ. Ông đã nói như thế mà không biết đường nắm bắt thì còn lâu mới có vợ đẹp con ngoan!

Bảo thấy bố mẹ đã về thì quay sang nói với bố mẹ Nhiên:

– Thưa bố mẹ! Con xin bố mẹ cho con ở lại đây để chăm sóc mẹ con cô ấy ạ!
– Khỏi cần, con tôi tôi ʇ⚡︎ự chăm được! Tôi nãy là nể bố cậu nhé, chứ tôi chưa có nói tha thứ cho câụ đâu!
– Mẹ! Mẹ muốn phạt con như nào cũng được, chỉ cần con được ở lại đây thôi!
– Cậu nói phải giữ lời đấy!
– Vâng ạ! Miễn là con được ở cạnh vợ con!
– Ai cho cậu cưới xin mà đã nói vợ con! Cậu có muốn…

Ông Khoa thấy vợ lại chuẩn bị nổi trận lôi đình thì ôm lại khuyên nhủ:

– Được rồi! Con nó đang bầu bì, từ nãy giờ bắt nó đứng thế kia thì Ϯộι nghiệp, không tha thứ thì thôi, để nó lên nghỉ ngơi đã, bà nhìn mặt nó nhợt nhạt hết rồi kìa!

Ông Khoa thấy vợ có vẻ xuôi xuôi thì nháy mắt Bảo, nói:

– Thằng Bảo đưa con Nhiên lên phòng nghỉ, mấy đứa cũng ra ngoài đi, bố có việc muốn bàn với mẹ!
– Vâng ạ!

Thế là người nào vào việc đó, Bảo thì ôm Nhiên đi lên phòng ngay lập tức. Bà Khuê biết thừa chồng mình cố ý cứu vãn chúng nó nhưng cũng chẳng bóc mẽ, có điều còn giận con gáι nên bà chỉ biết thở dài. Ông Khoa nhìn vợ ủ dột thì an ủi:

– Bà vẫn còn nghĩ ngợi mấy chuyện đó à?
– Thì tôi thương con nên vẫn giận.
– Thôi, mẹ con nó khỏe mạnh là vui rồi!
– Đúng là con cái dại dột, buồn thì buồn nhưng biết có bầu thì về với bố mẹ chứ, không có gì bằng người thân cả!
– Nó là đứa nghĩ sâu xa bà còn không hiểu nó à?
– Thì biết thế nên mới càng thương, mà càng thương thì càng giận. Dám để con tôi chịu khổ thì tôi cũng cho nhà người ta chịu khổ theo, tôi hành cho con trai bà ấy ra bã luôn.
– Bà làm thế người khổ là con gáι bà kìa, giờ chúng nó yêu nhau, nó xót xa bà có cầm lòng được không? Thôi, bà nghe tôi chuyện của chúng nó để hai đứa nó ʇ⚡︎ự quyết, nhìn chúng nó hạnh phúc bà là người mừng nhất còn gì!
– Con với cái ngốc đến thế là cùng! Giận…bực…
– Bà ngày trước cũng vì tôi mà có giai đoạn ngốc đó thôi!
– Ông còn trêu tức tôi hả?
– Thôi, bớt giận không lại mau già, mà mau già là không bế được cháu đâu .

Bà Khuê nghe chồng nói thế thì cũng xuôi xuôi, ngồi một lát lại tất tưởi đi xuống bếp xem nấu món gì bồi bổ cho con gáι, sau đó hai ông bà già lại rủ nhau đi siêu thị chọn đồ cho hai mẹ con Nhiên, nào là sửa rôì đồ bổ các thứ…

Tгêภ phòng lúc này là màn tình cảm của hai con người vừa bị ăn mắng te tua, Bảo nhìn vợ nãy khóc sướt mướt, giờ xưng hết mắt thì xót xa:

– Vừa nãy bị mẹ ᵭάпҺ có đau không?
– Không ạ! Mẹ ᵭάпҺ nhẹ ấy mà!
– Thương vợ anh quá! Lớn như này còn bị mắng rồi bị ăn đòn nữa.
– Hư thì bị mắng là đúng rồi!
– Tại anh cũng hư mà em bị vạ lây. Thôi! Em nằm xuống anh xoa lưng cho, nãy đứng lâu đau hết lưng rồi.
– Vâng, đau với mỏi chỗ này này…
– Anh biết rồi! Ngủ một lát đi nha! Em đừng nghĩ ngợi gì cả, mẹ chỉ nói thế vì mẹ thương em thôi.
– Vâng, em không nghĩ gì đâu ạ!
– Ừ.

Advertisement

Biết tin tôi về chị Tâm với anh Đăng cũng qua chơi, tôi thấy họ đi chung với nhau thì hỏi anh Nhật mới biết là anh Đăng đang theo đuổi chị Tâm, đến giờ này vẫn chưa đâu vào đâu cả. Tôi nhìn họ có tướng phu thê lắm nhưng có lẽ là anh Đăng vẫn chưa cho chị Tâm thấy được cảm giác an yên thôi, hoặc chị ấy vẫn không ʇ⚡︎ự tin mà đến với anh ấy.

Nhưng tôi nghĩ con người đều có duyên số hết rồi, có đi một ʋòпg dài nếu đã là của nhau thì cũng quay về thôi! Như tôi và anh bây giờ cũng thế, trải qua những khó khăn, trở ngại thì mới về bên nhau. Hi vọng anh Đăng sẽ sớm làm cho chị Tâm hướng về phía mình vào một ngày gần nhất…

Bảo từ hôm đó thì cứ ở lì nhà tôi không về nhà bên kia, cứ ban ngày đi làm còn tối thì ở nhà tôi. Mẹ tôi cũng không nhắc tôi chuyện đồng ý cho cưới xin nhưng cũng không mắng mỏ gì cả. Tối hôm nay khi cả nhà ăn cơm xong thì Bảo thưa chuyện:

– Thưa bố mẹ và anh chị! Con xin phép bố mẹ với anh chị cho phép con được lấy Nhiên làm vợ.
– Cậu đã chắc chắn chưa?
– Con mong ngày này lâu lắm rồi ạ! Xin mẹ hãy đồng ý chứ không vợ con bụng to quá mặc vaý không đẹp mất.

Cả tháng nay Bảo thấy mẹ Khuê im lặng cho phép anh, không có ý gây khó dễ nên hôm nay anh mạnh miệng xin phép, nhưng anh muốn chắc chắn hơn nên còn nói câu ᵭάпҺ vào tâm lý của mẹ nữa. Bảo bước cuối cùng muốn chắc phần thắng nên đành liều vậy…

Bà Khuê cũng xuôi rồi, tuy nhiên còn muốn thử thách thêm, thế nhưng thằng con rể lại làm cho câu không cưới ngay sợ bụng vợ nó to thì mặc váy không đẹp. Nghĩ cả đời có một lần mặc váy cưới bà lại không muốn con bị lỡ dở nên tặc lưỡi nói:

– Được rồi! Tôi đồng ý! Nhưng nếu lần nữa cậu làm con tôi khổ thì cậu ҳάc định đi!
– Con cảm ơn mẹ đã cho phép con! Còn chuyện kia sẽ không bao giờ xảy ra đâu ạ!
– Cậu cứ làm tốt đi chứ đừng có nói xuông!
– Vâng, con hứa ạ!

Hai nhà bàn bạc cho chúng tôi cưới ngay sau đó hai tuần. Chúng tôi đã ở với nhau rồi cũng không còn xa lạ gì nữa, nhưng đêm nay là đêm tân hôn thì vẫn có chờ mong và hồi hộp.

Chính thức chúng tôi trở thành vợ chồng của nhau hợp pháp và từ đây không còn gì để chia cắt chúng tôi nữa. Nằm trong ʋòпg tay anh tôi cảm thấy thật bình yên và hạnh phúc. Anh ôm tôi thật chặt rồi thủ thỉ:

– Từ nay không còn ai có thể chia lìa chúng ta nữa. Từ nay em chính thức làm vợ của anh rồi!
– Bảo! Giờ anh là chồng của em rồi đó!
– Ừ! Anh vẫn còn đang mơ em à!
– Anh! Em thấy rất hạnh phúc!
– Anh cũng vậy, cảm ơn em, cảm ơn hai mẹ con đã đến bên anh!

Lời nói vừa dứt thì anh cũng hôn nhẹ lên môi tôi, lên trán tôi rồi thì thầm tiếp:

– Nhớ anh không?
– Nhớ…

Nghe được câu trả lời của tôi thì Bảo cúi xuống, lại hôn lên môi tôi rồi xuống cổ tôi, rồi sâu chút nữa là ռ.ɠ-ự.ɕ tôi, lưỡi của anh quấn quanh ռ.ɠ-ự.ɕ, vừa cắn vừa mút làm tôi bị ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ, từng giây thần kinh căng lên như bị điện giật đến đ.ê ๓.ê. Sau lần đó chúng tôi bên nhau thì lần này anh mang tới cho tôi niềm k-ɧ.o.-á-ı .©.ả.ʍ. khác hơn, cảm giác sung sướиɠ đến điên dại, anh cứ tiếp tục dày vò tôi như thế, mỗi lần làm là người tôi như sắp ૮.ɦ.ế.ƭ tới nơi, không nhịn được miệng cứ bật ra những tiếng гêภ rỉ:

– Bảo…Bảo ơi…
– Ừ…
– Anh…

Bảo nghe tiếng tôi goị ngọt ngào thế thì anh càng làm liều hơn, hai tay vân vê bộ ռ.ɠ-ự.ɕ ς./ă.ภ.ﻮ t./г.ò.ภ của tôi, hết xoa nắn thì lại day day nhẹ, lúc lại siết mạnh khiến cả người tôi run rẩy. Đầu óc tôi đ.ê ๓.ê, ζ./ê ๔.ạ.เ, cảm giác như mình đang ngộp giữa vùng biển khơi với sóng trào mạnh mẽ…Tôi không kìm được cũng bám chặt vào tóc anh, cổ họng khàn đặc vì kêu tên anh trong k-ɧ.o.-á-ı .©.ả.ʍ., tôi được anh dẫn dụ đi từ cung bậc cảm xúc này cho tới cung bậc cảm xúc khác, cả người cứ bồng bềnh lên xuống cho tới khi lưỡi anh di chuyển tới ςɧỗ ηɧạγ ςảɱ nhất của tôi mà khám phá, tôi giật mình nhưng không phủ nhận là sướиɠ thật, tôi không thể chịu thêm thì kéo nhẹ anh lên, nhưng anh thì không cứ vục mặt vào đó rồi giọng nói trở lên khàn đục:

– Để anh làm cho em…
– Bảo…
– Em thích không?
– Thích…nhưng kì lắm…
– Không! Miễn em thích là được.

Sau câu nói đó anh lại tiếp tục làm việc dở dang, lưỡi anh càn quét tận nơi sâu thẳm của tôi, có lẽ anh nghĩ tôi mang thai không di chuyển được như trước nên làm mọi cách để tôi tận hưởng hết tất cả, sau cảm giác kì quái thì tôi bị môi lưỡi của anh làm cho ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ đến cực điểm, cả người oằn lên sung sướиɠ, cảm giác bùng nổ, thăng hoa đạt được, tôi gào tên anh :

– Bảo…Bảo ơi… em yêu anh…

Nghe câu này Bảo cũng không kiềm lại được nữa, từ nãy giờ làm cho tôi sung sướиɠ không biết bao nhiêu lần thì giờ đây anh cũng mê mẩn với tôi, không dám tì mạnh vào bụng tôi mà từ từ hôn tôi rồi nhấn hông đi vào. Phần dưới của tôi do anh khởi động quá tốt nên bây giờ trơn ướt lắm, Bảo nhịn không nổi với sự tiếp xúc da ϮhịϮ như thế thì ra vào nhanh hơn chút nhưng vẫn không dám làm mạnh mẽ, tôi nhìn anh vì sợ làm con đau mà thương lắm nên ghì chặt lấy cổ anh, hôn anh ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t, tôi cũng muốn đem lại cho anh sự thăng hoa tuyệt đỉnh nhất nên cũng phối hợp chặt chẽ với anh, tôi còn chủ động ưỡn cao hơn để anh đi vào sâu hơn, những lúc như thế Bảo không thể ngăn nổi sự mê hoặc và sung sướиɠ đιêи ¢υồиɢ, mồ hôi tứa ra như tắm, Bảo lại gaò thét tên tôi:

– Nhiên… em …em ơi…
– Vâng..
– Gọi tên anh nữa đi…hôn anh đi…

Tôi biết anh đang đến đoạn cao trào, muốn anh đạt đến cực điểm nên nhanh chóng hôn anh nhiều nhiều hơn nữa, tôi cũng cắn rồi mút vào cổ anh để lại mấy vết tгêภ đó, cảm giác cả hai tan chảy và hòa vào nhau không một lẽ hở, Bảo sướиɠ qúa ấn sâu mấy cái nữa rồi gục hẳn, lúc sau anh mới buông tôi ra rồi hoỉ thăm ân cần:

– Em có thấy đau bụng không?
– Không ạ!
– Anh yêu em!
– Vâng! Yêu bố của con em!
– Thương lắm!

Bảo hôn lên bụng tôi, kéo chặt tôi vào sát người mình rồi ôm tôi ngủ. Vậy là qua bao ngày sóng gió thì chúng tôi chính thức đón nhận những ngày bình yên…

Còn tiếp …

 

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất