Người mang ánh dương – Chương 21

Vũ Linh 53

Tác giả : Hạ Long.

Tôi cũng đã ở đây được hơn một tháng rồi, nhanh thật đấy, mọi chuyện cũng đã không còn đau đáu như lúc mới đến đây. Tôi cũng không còn cô đơn nữa vì bây giờ trong tôi đã có một sinh linh bé nhỏ là của anh.

Cứ tưởng ông trời đã lấy đi tất cả của tôi, nhưng không, ông ấy đã thương xót cho số phận hẩm hưu của tôi, đền đáp cho tôi một món quà vô giá. Chỉ thế này thôi là đã mãn nguyện lắm rồi! Bảo à! Em đã có một phần của anh, em bằng lòng, vậy anh cũng sống thật hạnh phúc nhé!

Con biết thương tôi hay sao mà không quấy tôi, tôi có bầu nhưng không nghén, ăn uống khỏe, mọi người trong gia đình tôi vẫn thăm thường xuyên nhưng tôi giấu chuyện mình có em bé.

Ở đây tôi cũng quen được mấy nhà hàng xóm và có thân với nhà chị Huệ, chồng chị là bộ đội đi vắng suốt, hầu như chỉ có hai mẹ con ở nhà, cũng may có bé Bún nhà chị ấy sang chơi nên tôi cũng đỡ buồn.

Ngày tôi đi, tôi cũng không cho chị Tâm biết mà chỉ có Thảo vì Thảo còn đi học thay tôi nữa. Chỉ còn hơn một năm nữa là kết thúc nên tôi nhờ nó đi học dùm. Nó gọi điện cho tôi liên tục nhưng không dám nhắc tới anh trước mặt tôi, mà tôi cũng không muốn nghe những gì liên quan tới anh nữa để tôi nhanh chóng quên đi anh!

Rồi thời gian sẽ làm phai nhòa đi mọi thứ, anh rồi cũng tìm được hạnh phúc của riêng mình, không là Quỳnh thì sẽ là một cô gáι môn đăng hộ đối khác, hợp với ý của mẹ anh hơn…

**************

Thời gian này ở công ty của Bảo, sau khi ông Vĩnh không thương lượng được việc xin tha cho con gáι ông thì ông quyết định rút vốn nhưng Bảo cũng không phải dạng dễ chơi. Anh quyết tâm tống con gáι ông ta vào tù sau mấy lần hại Nhiên và làm lộ việc làm ăn của công ty. Ông Vĩnh như con thú bị thương và bị kìm kẹp giữa chàng thợ săn là Bảo, ông ta hết lời xin xỏ nhưng anh vẫn một ý định và thẳng thăn luôn:

– Ông rút vốn cũng được nhưng việc ông có vợ con riêng, thay bồ như thay áo, và cảnh con gáι ông ăn chơi xa đọa sẽ được tung hê hết. Ông chọn đi! Nếu yên ổn thì con ông chỉ phải ở trong đó một năm nhưng dám động đến nhà tôi và công ty thì đừng trách tôi không nương tay! Ông già rồi, giờ lại còn nhiều đèo bồng thì ông nên biết thức thời, coi như góp của để sinh lời cho con cái về sau. Con gáι ông coi như đi phục hồi lại nhân cách để cô ta biết nghĩ hơn.
– Cậu…
– Tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện nhàm chán với ông, tất cả mọi kết cục có như ngày hôm nay là do bố con ông gây ra. Tôi mất đi người con gáι của mình thì bố con ông cũng không tránh khỏi liên quan. Giờ tôi còn chút nương nhẹ thì ông nên biết điều. Chỗ mấy cổ đông kia cứ có lợi là họ sẽ theo tôi, ông nghĩ đi, rồi xem mình phải làm như nào!

Ông Vĩnh nắm chặt tay mà trong lòng thì nổi sóng, hay cho cả đời ông phấn ᵭấu lặn lội tгêภ thương trường thế mà giờ lại để thua thằng oắt con như Bảo. Cứ nghĩ moị thứ chỉ dừng lại ở mấy tấm ảnh ăn chơi của ông ai ngờ bí mật ông có con riêng cũng bị Bảo vén màn lộ diện, Bảo có quân át chủ bài trong tay thì ông thua thật rồi!

Ông cay đắng nhận ra rằng thời trẻ với bao mưu mô cũng không thắng được bố của Bảo và cho đến lúc trải đời thì cũng không ᵭấu nổi sự trẻ trung thông minh cuả giới trẻ như Bảo đây. Thôi thì thuận theo lẽ thường cứ để nguyên như lúc ban đầu, không ᵭấu đá và tranh giành nữa, của cải còn lại cứ để cho vợ con hưởng sau này, thiên hạ nên thái bình từ đây! Dù biết là ý Bảo đã quyết nhưng ông Vĩnh vẫn muốn xin cho con gáι mình:

– Dù sao cũng mong cậu niệm tình tôi là bạn của bố cậu mà tha cho con gáι tôi! Nếu có thể mong cậu cho ngắn thời gian phạt của nó laị.
– Không còn việc gì nữa ông nên về đi!

Ông Vĩnh nghe giọng nói lạnh lùng tuyệt tình của Bảo thì lững thững đi ra ngoài. Chính ông đã gián tiếp làm hại con gáι mình. Đáng lẽ ông phải cho nó cuộc sống tốt đẹp thế mà lại nuông chiều nó quá, mà cũng vì cái tính ăn thua của ông mà làm cho gia đình lâm vào hoàn cảnh này. Ông lại đến tìm bố mẹ Bảo nhưng bà Thanh bây giờ biết bộ mặt của bố con nhà ông ta thì bà nói như hắt nước:

– Ông về đi! Chúng tôi đã quá tin tưởng bố con ông mà làm khó con trai tôi. Con gáι ông hư là do ông và do nó, chúng tôi không liên quan.

Ông Trịnh nhìn ông Vĩnh, dù sao cũng từng là bạn, nhưng trách ông ta quá tham lam nên giờ moị thứ mới như này, ông thở dài nói:

– Ông cứ về đi! Tôi không chắc chắn nhưng tôi sẽ cố gắng khuyên thằng Bảo.
– Cảm ơn ông!

Bà Thanh từ ngày biết bộ mặt thật của Quỳnh thì bà thất vọng quá! Bà đã nhiều lần tin tưởng thế mà cô ta lại năm lần bảy lượt lừa dối bà, đã thế bà mặc kệ không xin cho nữa. Bà đã đối xử tốt như con cái trong nhà mà dám quay ra hại con trai bà thì bà mặc ҳάc luôn.

Mấy nay bà nhờ Thịnh và Vy gọi Bảo về ăn cơm nhưng Bảo từ hôm đi tới giờ chưa ngó qua lần nào cả. Bà Thanh không làm sao được thì hôm nay lại dở bài ốm đau ra thế là ông Trịnh lại gọi anh về nhà, nhưng Bảo chỉ thăm bà cho đến khi bà khỏe lại là anh lại đi ngay, bà biết tính con trai mình nên xuống nước trước:

– Con về rồi sao không ở lại ăn cơm với cả nhà?
– Mẹ khỏe rồi thì con đi đây.
– Bảo? Chẳng lẽ đã qua hơn hai tháng rôì con vẫn còn giận mẹ ư?
– Con không giận vì mẹ là mẹ của con, giờ con có việc nên con đi luôn ạ!
– Bảo…hu hu…Bảo ơi…con đừng đi mà…hu..hu… giờ con muốn lấy ai cũng được mẹ không cấm cản nữa, con chọn bất cứ cô gáι nào mà không phải là con bé Nhiên thì mẹ cũng đều đồng ý hết…
– Nếu không là cô ấy thì chẳng thể là ai khác cả, con chỉ yêu một mình Nhiên thôi, nhưng nay cô ấy bỏ con đi rồi nên mẹ không cần phải lo con lấy được cô ấy nữa. Mẹ nghỉ đi, con về đây!
– Bảo…Bảo ơi …

Mặc cho bà Thanh khóc lóc gọi tên mình thì Bảo vẫn cứ lên xe đi về. Giờ mọi thứ đối với anh chỉ có công việc để bầu bạn, làm để quên đi cô nhưng hình bóng cô lúc nào cũng hằn lên trong tâm trí anh. Anh yêu cô, thương cô nhưng cô đã vội đầu hàng để anh một mình ở lại chống đỡ, một mình tгêภ đoạn đường hạnh phúc mà hai đứa đã hẹn thề, khắc ghi. Đã hứa cùng nắm chặt tay nhau nhưng cô lại từ bỏ trước, giận lắm…nhưng lại cũng yêu lắm và thương càng nhiều hơn…

******************

Tính tới hôm nay thai được gần ba tháng, tôi đi Ьệпh viện kiểm tra xem thai có khỏe không. Tới khoa sản mà ʇ⚡︎ự nhiên lại chạnh lòng, nhìn mấy bà bầu đều có chồng hay người nhà bên cạnh còn tôi thì lại chỉ có một mình.

Ngồi chờ tới lượt mình mà thấy buồn gì đâu, Ϯộι nghiệp con tôi sau này sẽ không có ba, không có ông bà nội…có phải tôi ích kỉ lại ςư-ớ.ק đi mất quyền có cha của con không? Nhưng giờ tôi phải làm sao đây, mọi thứ đã được an bài rồi, rằng cuộc đời naỳ tôi mãi không bao giờ có được anh, cũng đồng nghĩa là con tôi không có bố…

Giai đoạn này Nhật và Thảo khi tình yêu đã chín mùi nên hai người có ý định ăn hỏi rồi chọn ngày cưới luôn. Bà Khuê mừng vì con trai mình cũng tìm được hạnh phúc rồi, cứ con đàn cháu đống là ông bà vui. Ở nhà hai thằng con trai đã đâu vào đấy, Hải Bình thì đang đi du học nên cũng không đáng ngại chỉ còn có Nhiên là bà lo thôi, nghĩ tới con gáι bà lại nước mắt ngắn dài, ông Khoa nhìn thấy vợ cứ suốt ngày ủ rũ thì khuyên nhủ:

– Thôi bà! Rồi con nó cũng tìm được hạnh phúc như anh nó thôi, bà đừng buồn nữa, con bé nó ngoan ngoãn lại tốt bụng ông trời sẽ phù hộ cho nó thôi bà ạ!
– Vâng, tôi cũng cầu trời khấn phật cho con bé được an vui.
– Còn hai tuần nữa là đám cưới bà xem chuẩn bị cho con đi!

– Vâng.

Đôi của Nhật và Thảo nay đã đơm hoa kết trái thì lúc này Đăng mới ở vạch xuất phát. Sau mấy lần chủ động làm quen hỏi thăm nhiệt tình và có ý giúp đỡ thì Tâm cũng nhận lời của Đăng là chuyển về khu nhà trọ gần chỗ dạy.

Tâm chọn hôm Chủ Nhật được nghỉ thì theo Đăng chuyển đồ về một căn hộ nhỏ gần TT Anh Ngữ X. Tới nơi Tâm thấy căn hộ khang trang sạch sẽ quá thì có vẻ ngỡ ngàng, cô hỏi lại Đăng:

– Anh có chắc căn hộ này cho thuê với giá 1 triệu không?
– Chắc! Tôi đã làm việc với chủ nhà rôì! Thực ra là nhà của bạn tôi, cậu ta giờ làm việc ở tỉnh khác nên nhà này hiện tại bỏ trống, tôi hỏi thuê thì cậu ta bảo là cho ở nhờ, chỉ cần dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ là được, nhưng tôi nghĩ nếu ở không trả tiền thì cô không đồng ý nên tôi nói trả cậu ta 1 triệu coi như phí sinh hoạt điện nước.
– Vâng, thế thì tốt quá! Tôi sẽ trông coi và dọn dẹp sạch sẽ.
– Việc này tôi cũng yên tâm vì tôi đoán cô rất ngăn nắp!
– Cảm ơn anh đã nghĩ tốt về tôi như thế! Và cảm ơn đã giúp đỡ tôi!
– Không có gì, dù sao chúng ta bây giờ cũng được coi là bạn.
– Vâỵ trưa nay tôi mời anh ăn cơm nhé?
– Ăn trưa cũng được nhưng là do cô nấu được không?
– Nhưng tôi còn dọn qua nhà đã với tôi chưa có chuẩn bị gì cả.
– Ở đây có đủ đồ rồi, giờ tôi gíup cô sắp xếp lại một chút rồi chúng ta qua siêu thị mua đồ ăn về nấu.
– Vâng, thế thì tốt quá ạ!
– Để tôi cùng làm cho nhanh.
– Vậy phiền anh nhé!

Cô bé này vẫn còn khách sáo với anh lắm, chắc đường đến tιм của cô còn rất xa xôi và khó khăn. Vừa dọn Đăng vừa ngắm nhìn Tâm, Đăng không nghĩ lần gặp vô tình mà lại có duyên đến vậy và giờ này là anh đang kiên trì tán tỉnh người con gáι này.

Một đời chồng thì sao, Đăng chẳng để tâm chuyện đó, mà Đăng thích con người và tính cách của Tâm, người con gáι hội tụ cả “công dung ngôn hạnh”. Người con gáι như cô đáng yêu, đáng thương hơn là bị chỉ trích và soi mói. Không ai sinh ra được ʇ⚡︎ự lựa chọn cho mình cuộc sống tốt cả, mà là ông trời cho sao thì hưởng vậy và anh xin sẵn sàng dang tay đón Tâm về phía mình…

Tâm dọn dẹp qua vì lúc này cũng gần trưa rồi, có gì buổi chiều cô dọn dẹp tiếp cũng được. Tâm lấy ví rồi rủ Đăng đi cùng mình:

– Anh Đăng! Cứ để đó chiều tôi làm nốt cho, giờ mình đi mua đồ về nấu ăn đã!
– Cũng được!

Hai người tới siêu thị gần đó mua đồ, Tâm chọn mua thức ăn xong thì mua thêm ít đồ dùng cá nhân. Lúc này Đăng cũng chọn được rất nhiều đồ cho vào giỏ, Tâm thấy Đăng chọn nhiều lắm thì thắc mắc:

– Anh mua gì mà nhiều thứ linh ϮιпҺ thế?
– À… lát tôi lắp thêm cho cô, trong nhà vẫn còn thấy thiếu vài thứ.
– Thôi, còn thiếu gì ʇ⚡︎ự tôi làm được rồi, phiền anh nhiều tôi ngại!
– Không sao, việc này đàn ông làm một tí là xong. Thôi mình về đi, tôi đói lắm rồi!
– Vâng.

Tới quầy thanh toán Tâm đưa thẻ quẹt thì Đăng giữ lại, anh nói:

– Để tôi trả cho!
– Không! Tôi mua về tôi dùng thì tôi sẽ trả!
– Coi như tôi trả phí thỉnh thoảng đến nhà cô ăn nhờ được không?
– Anh đến thì cứ đến nhưng để tôi trả.
– Nếu thế tôi không dám đến ăn trực đâu, mà trưa nay tôi cũng không dám ăn.
– Sao anh cứ làm khó tôi thế?
– Là tôi muốn góp công cùng với cô, không tranh cãi nữa, cô cầm lại thẻ đi, thanh toán nhanh không bao nhiêu người phía sau đợi kìa!

Advertisement

Tâm liếc phía sau còn bao nhiêu người thì ái ngại đi ra phía nhận đồ đợi. Cái người này lúc mới quen thì ít nói vậy mà giờ nói lắm mà lại lẻo mép nữa. Mà hôm đầu gặp cái dáng vẻ công ʇ⚡︎ử thấy ghét, vậy mà hôm Nhiên cấp cứu ở Ьệпh viện thì trông anh ta nghiêm túc lắm mà có vẻ chu đáo nữa, người như này ai lấy được cũng tốt đó. Đăng thu đồ gọn xong vào túi mà vẫn thấy Tâm ngây ra thì kéo tay cô giục:

– Xong rồi! Mình về đi!
– À…vâng.
– Mải nghĩ gì mà không để ý thế?

Như bị bắt quả tang, Tâm vội trả lời:

– Dạ không, tôi có nghĩ gì đâu ạ!
– Về thôi!
– Vâng.

Vào tới nhà, Đăng giúp Tâm bỏ đồ ra, cô vào bếp nấu ăn còn Đăng thì lắp mấy thứ còn thiếu. Xong việc anh kiểm tra hết lại thấy hài lòng, anh yên tâm từ nay cô ấy sẽ có chỗ ở đâỳ đủ, sạch sẽ và thoáng mát. Đăng tới gần bếp thấy Tâm đang chăm chú vào nấu ăn thì lại nghĩ tới một viễn cảnh hạnh phúc.

Nhìn cảnh này anh và cô như một gia đình thực thụ, vợ thì nấu cơm còn chồng giúp sửa đồ đạc trong nhà. Đăng lại mong muốn điều xa vời hơn thế và công cuộc kiếm vợ thế này lại phải đẩy nhanh tiến độ, chắc lại phải nhờ mấy người bọn Nhật và Thảo một chuyến mới được.

Mùi thơm trong bếp lan ra làm cho cái bụng của Đăng réo ầm ĩ, anh vui vẻ bước gần chỗ Tâm nói:

– Nhìn ngon thế này có ăn được không?
– Anh thử đi! Xem có ᵭộc không?

Nghe câu nói dí dỏm của Tâm mà Đăng phì cười:

– Vậy tôi không khách sáo nữa nữa!
– Nào! Để tôi lấy cho…hơi nóng đó…
– Cô thổi đi! Tôi muốn thử xem!
– Vâng.

Đăng trong lòng như được rót đường, rót mật khi được Tâm làm như này, một cảnh đúng như kiểu vợ nấu chồng nếm tình cảm và rất mùi mẫn. Tâm cũng quên đi mà làm một cách rất ʇ⚡︎ự nhiên, cô gắp miếng thức ăn đưa lên miệng thổi thổi cho nguội rồi đưa sang cho Đăng ăn, tiện miệng cô lại hỏi xem anh ᵭάпҺ giá như thế nào:

– Ngon không ạ?
– Một miếng chưa cảm giác được gì cả…
– Vậy anh ăn miếng nữa đi! Nào…anh há miệng ra!
– …
– Thấy sao ạ?
– Ừ…cũng ngon nhưng một miếng nữa thì ngon hơn…
– Anh định giống như Trư Bát Giới thử đào tiên à?
– Một miếng nữa thôi mà!
– Trẻ con…nào… được chưa?
– Ừm…rất rất ngon!

Bữa trưa đó có hai người ăn uống rất thoải mái, cả hai đều cười rất vui, ăn xong Đăng tranh dọn dẹp còn Tâm thì lau nhà cửa. Nhìn lại nhà lúc này đã gọn gàng và đâỳ đủ không thiếu thứ gì thì Tâm quay ra nói với Đăng:

– Cảm ơn anh một lần nữa nha!
– Thay vì cảm ơn hoài thì đừng xưng tôi với anh nữa! Chúng ta là bạn rôì, em lại ít tuổi hơn anh thì gọi như bình thường đi, xưng hô như kia nghe xa lạ lắm!
– Tôi…tôi không quen…
– Thì nói đi cho quen, cái gì cũng cần có thực hành, nên giờ em bắt đầu đi!
– Thôi anh về nghỉ đi! Tôi hứa sẽ thay đổi được không?

Đăng muốn nghe từ em phát ra từ miệng Tâm ngay lúc này nên chưa về ngay mà còn hỏi dò tiếp cũng là để lấy cớ hẹn hò với Tâm:

– Tối nay em rảnh không?
– Tôi…tôi…

Đăng mặt mong đợi cứ nhìn Tâm chằm chằm khiến cô ngại, nhưng cuối cùng cũng phải trả lời:

– Tôi…à em rảnh ạ!
– Vậy tối nay mình đi chơi nha?
– Em…em ngại lắm!
– Đi xả tress chứ! Anh ở Ьệпh viện, em đi dạy cả tuần cũng cần nghỉ ngơi, nên đi ra ngoài cho khuây khỏa mới tốt!
– Thôi anh dành thời gian cho bạn gáι anh đi! Bữa nào em rủ Thảo đi chung cũng được!
– Anh chưa có bạn gáι! Em xem có ai giới thiệu cho anh đi! Quyết định thế nhé, anh về đã, tối anh qua đón em, mình đi ăn tối luôn!
– Ơ…

 

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất