Người Không Thể Với Tới – Chương 9

Vũ Linh 470

Tác giả: Hạ Long

– Chịu khó theo trợ lý Từ học vài hôm là quen!
– Vâng ạ!

Sau câu nói đó cả hai im lặng ăn cho đến khi xong bữa thì Thành Nam mới dặn dò cô tiếp:

– Đi làm chỗ tập thể sẽ có nhiều phiền phức. Càng lên cao càng áp lực nhiều nên em cứ chuẩn bị tâm lý đi!
– Vâng. Em hiểu ạ!
– À… còn chuyện chỗ Thanh Nga! Từ sau em tránh đi một chút là được!
– Vâng. Em nhớ rồi!

Thành Nam nói xong liền đi thẳng lên tầng. Định về phòng ngủ nhưng nghĩ thế nào anh lại rẽ sang phòng làm việc. Do mải làm cũng không biết là thời gian đã quá muộn. Phải đến khi nghe có tiếng Phương Oanh gọi cửa thì Nam mới uể oải đứng lên.

– Sao giờ này còn thức?
– Em chờ anh!
– Có bầu thì nên ngủ sớm!
– Anh biết vậy mà còn làm việc tới giờ này! Anh không nghĩ tới mẹ con em à?

Thành Nam lười biếng tranh luận nên gật đầu nói cho qua.

– Được rồi! Về phòng ngủ thôi!

Phương Oanh hí hửng, nghĩ Nam vì đứa bé mà bỏ qua tất cả, không giận hờn nữa nên theo về phòng ngủ chung của hai vợ chồng luôn. Có điều giờ này anh không còn chia đôi phòng thì lại nằm quay lưng một góc.

– Nam! Anh nằm như này là sao? Anh không nhớ em à?
– Em đang trong giai đoạn cần thận trọng nên nằm xuống ngủ đi!
– Có thật là anh đang lo lắng cho mẹ con em hay là anh chán em rồi?
– Đừng nói linh ϮιпҺ nữa! Mau nằm xuống ngủ đi!
– Nam?
– …

Phương Oanh kiên trì gọi mấy lần liền khiến Thành Nam không nằm yên được. Cuối cùng anh đành phải quay lại dỗ dành cô ta.

– Được rồi! Mau nằm xuống ngủ đi!
– Anh ôm em nhé!
– Em biết thừa là ôm vào anh khó ngủ. Chịu khó đợi qua ba tháng đi!
– Anh nói thật nha?
– Ừ.

Phương Oanh nghe Thành Nam ҳάc nhận thì mới yên tâm nằm xuống. Cô ta ôm cái gối tủm tỉm cười một mình, xem chừng tất cả đã nằm trong ʋòпg kiểm soát rồi. Con ranh! Đá mày ra khỏi đây là việc đầu tiên tao làm. Thứ hai là bà già ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt kia… Khi không còn ai cản đường thì mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn… “Thành Nam à! Anh sẽ không ngờ được đâu!”

***

Sáng hôm sau.

Khi Thành Nam còn chưa dậy thì Phương Oanh đã thức trước. Giáp mặt Khánh Linh tại phòng ăn, cô ta lại bắt đầu nói kháy cô.

– Kể ra mày cũng sướиɠ nhỉ? Đi giúp việc mà giờ chỉ phải làm mỗi bữa sáng với thi thoảng rảnh thì đấm Ϧóþ cho bà già ấy vài cái mà được lương cao, ăn sung mặc sướиɠ. Công nhận mày quá giỏi!
– Chị ăn sáng luôn không để em làm?

Khánh Linh không định đối đáp câu nói khích tướng của Oanh mà vẫn có ý phục vụ cô ta như bình thường. Có điều Linh càng giữ phép lịch sự, biết điều thì cô ta càng quá đáng.

– Cho mày phục vụ để mày hại mẹ con tao à? Cút!
– Chị không ăn thì thôi, sao phải nặng lời với em vậy?
– Đối với loại gáι d᷈-/i᷈ như mày tao cần gì phải nhẹ lời. Mày còn đứng đây là vì có bà ta che chở. Nếu một ngày không còn ai chống đỡ thì mày biết phải làm sao rồi đấy!

Khánh Linh thực sự không hiểu tại sao Oanh lại ghét mình như vậy. Rõ ràng cô không làm gì ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của họ. Càng không lấy trộm bất cứ thứ gì. Giữa vai vế, công việc cô một mực tôn trọng, chăm chỉ và giữ khoảng cách. Vậy mà cứ sểnh ra là chị ta lấy cớ chèn ép, cҺửι rủa. Thật sự không hiểu nổi…

Đang lúc Khánh Linh còn ngây ra thì ʇ⚡︎ự nhiên cô ta cầm lấy tay của cô tát vào mặt mình cái mạnh rồi ngã vật ra đất. Khánh Linh bị hành động bất ngờ này làm cho ngây ngốc, không hiểu làm sao thì lại thấy cô ta nước mắt ngắn dài nói năn nỉ đáng thương…

– Linh! Chị biết chuyện hồi tối qua là chị sai! Chị đã không phải khi ҳúc ρhα̣m em. Nhưng chị đã xin lỗi rồi mà em nỡ ra tay ᵭάпҺ chị sao?
– Chị…

Nhìn thấy bóng dáng bà Loan và Nam càng lúc càng tiến gần phòng ăn thì cô ta càng diễn sâu hơn…

– Chị biết chị sai rồi! Em tha thứ cho chị nhé!

Cô ta vừa nói vừa cầm chặt lấy tay của Khánh Linh không buông khiến cô khó chịu. Cố gắng kêu cô ta bỏ ra thì lần nữa Oanh lại ʇ⚡︎ự ngã về phía sau giống như bị Linh đẩy mạnh.

– Á…

Phương Oanh ôm bụng nhăn nhó thì Thành Nam và bà Loan vội chạy lại đỡ lên.

– Hai đứa lại sao thế?

Tiếng bà Loan hỏi thì Oanh liền sụt sịt tranh nói trước.

– Dạ! Là do cháu! Không phải tại Linh ạ!
– Là sao?
– Cháu chỉ muốn xin lỗi Linh chuyện tối qua nhưng có lẽ em ấy giận nên không muốn tha thứ cho cháu. Em ấy chắc là không cố tình đẩy cháu đâu, cháu nghĩ là em ấy chỉ lỡ tay thôi ạ!
– Linh? Chuyện là thế nào?

Bà Loan thấy Linh đứng im liền quay sang hỏi cô nhưng cô chỉ nói đúng một câu.

– Bà à! Cháu không dám nhận mình là người tốt nhưng nhất định cháu không phải kẻ thủ đoạn với phụ nữ có thai! Nếu mọi người nghĩ cháu đẩy chị ấy thì cháu không có gì để giải thích ạ!
– Được rồi! Cháu về phòng đi!
– Vâng. Cháu xin phép!

Khánh Linh rời khỏi phòng ăn rồi mà vẫn còn nghe tiếng Phương Oanh nói với bà Loan với giọng ngọt nhạt.

– Bà ơi! Bà đừng trách Linh nhé! Có lẽ em ấy tức giận quá nên có lỡ ᵭάпҺ cháu một cái thôi chứ không phải em ấy cố tình đẩy cháu ngã đâu ạ!
– Cháu có sao không?
– Dạ! Không ạ!
– Vậy ngồi xuống ăn sáng đi! Chuyện giữa hai đứa nếu chỉ là hiểu lầm thì đừng nhắc lại nữa!
– Vâng ạ!

Thành Nam lúc này cũng ngồi xuống bên cạnh Phương Oanh. Tuy nhiên anh vẫn không nói câu gì cho đến khi cô ta quay sang hỏi anh.

– Em nghe Thanh Nga nói cô thư ký đã xin nghỉ việc! Vậy anh đã tìm được người mới chưa?
– Tạm thời để Linh thay vị trí đó!
– Sao cơ?

Đang tìm cách tống cổ Khánh Linh ra khỏi nhà mà một lời này của Thành Nam khiến Oanh mặt ngắn tũn. Có điều nếu tỏ thái độ phản đối ngay lúc này thì không hợp lý cho lắm nên chỉ có thể ý tứ nhắc khéo Nam.

– Chuyện công ty em không muốn tham gia đâu nhưng sao anh lại để một người chưa va chạm gì làm công việc quan trọng ấy chứ!
– Học dần rồi khắc làm được. Huống hồ Linh rất nhanh nhẹn, thông minh!
– Em ấy mới đi làm có ba ngày mà anh vội giao vị trí cao như thế! Có phải anh quá tin tưởng rồi không?
– Anh tin vào con mắt nhìn người của mình!

Tưởng vừa rồi Thành Nam im lặng là tỏ ý nghi ngờ Linh. Ai ngờ anh vẫn đặt niềm tin vào người ta như vậy. Rốt cuộc là anh muốn làm gì hả Nam…

– Sau chuyện vừa rồi xảy ra với em và con mà anh không hề có cái nhìn khác với Linh sao?
– Chẳng phải em nói với bà rằng Linh chỉ là không may!
– À… Thì em nghĩ anh cũng nên cẩn thận vẫn hơn!
– Đương nhiên là anh cẩn thận rồi! Ai làm được việc hay không, anh đều có cân nhắc!
– Vậy tùy anh!

Biết tính của Thành Nam luôn ʇ⚡︎ự mình quyết định tất cả. Rất hiếm khi anh vì người khác mà thay đổi nên muốn sa thải Khánh Linh lại phải nhanh chóng tìm cơ hội khác.

Thành Nam dùng bữa sáng xong liền tới công ty. Sau khi để trợ lý Từ thông báo chuyển Khánh Linh lên làm thư ký riêng của anh thì Thanh Nga như dẫm phải gai nhọn. Cô ta giống hệt chị họ mình, buông lời xỉa xói ngay khi gặp Khánh Linh đang đi lấy tài liệu.

– Xem ra bọn tao đã quá coi thường mày rồi!
– Nếu chị đứng chắn lối chỉ để khiêu khích tôi thì tránh ra cho tôi đi làm việc!
– Mày càng ngày càng lớn gan đấy!
– Tránh ra!

Khánh Linh cũng không vừa. Vươn tay đẩy mạnh Thanh Nga qua một bên đi tiếp nhưng cô ta vì cay cú liền rít lên cҺửι Linh.

– Mẹ mày! Mày dám đẩy tao hả?
– Còn ngăn cản tôi đi làm việc thì tôi báo cáo với Sếp Nam đấy!
– Con кнốикιếρ! Loại chuyên đi câu dẫn đàn ông! Mày đúng là nhờ có tí nhan sắc mà làm chuyện không ra gì! Loại d᷈-/i᷈ đ.ɨế๓!

Bốp…

– Cái tát này là cảnh cáo để chị bớt miệng lại! Nếu chị còn khẩu nghiệp tiếp thì tôi cũng không nể nang đâu!
– Mày… Mày dám ᵭάпҺ tao?
– Chị thử nói ҳúc ρhα̣m tôi lần nữa xem!
– Con chó… Mày…

Khánh Linh thấy cô ta chỉ tay mặt mình muốn ăn thua thì Linh cũng không ngại bắt lấy cάпh tay đang giơ lên của cô ta cảnh cáo:

– Với sức lực công chúa đỏng đảnh của mấy người thì không ᵭάпҺ nổi tôi đâu! Tốt hơn hết là tránh xa tôi ra!
– Mày… Tao… Tao sẽ mách với anh Nam và chị Oanh cho mày cuốn xéo khỏi đây!
– Tôi đây! Cô muốn mách gì nào?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất