Người Không Thể Với Tới – Chương 33

Vũ Linh 397

Tác giả: Hạ Long

Trong công việc thì nhạy bén nhưng lúc này Khánh Linh lại không hiểu ý nhắc nhở của Thiên Thành. Cô vẫn vô tư trả lời lại cậu ta không sao thì đồng thời có tiếng quen thuộc vang lên:

– Hai người ký hợp đồng xong rồi à?

Khánh Linh bị câu hỏi của Nam làm cho giật mình. Không biết anh đã nghe được gì rồi nhưng trước mắt phải tránh xa đối tác ra một chút đã. Có điều Linh muốn tránh nhưng Thiên Thành lại không có ý buông tay cô.

Động tác dứt khoát, Thành ôm Linh sát về phía mình hơn, cậu ta cũng nhanh chóng làm như thơm vào tóc cô nhưng mục đích là nói thầm vào tai:

– Em đứng im nếu như muốn anh giúp em hiểu rõ lòng của đối phương!
– Nhưng…
– Có muốn anh giúp không?

Cái tay định đẩy Thiên Thành khỏi người mình của giây trước đã bị câu nói của cậu ta làm chững lại. Quả thật Linh cũng muốn nhờ tình huống này xem Nam có phản ứng ra sao. Nếu anh vẫn cứ lặng thinh thì cô chấp nhận chôn vùi thứ tình cảm đơn phương này, còn nếu anh có phản ứng thì cô còn hy vọng…

Khánh Linh cố làm ra vẻ ʇ⚡︎ự nhiên cùng diễn với Thiên Thành thì cậu ta cũng phối hợp rất ăn ý.

– Hợp đồng ký trước hay sau thì có quan trọng gì. Không phải sếp Nam có ý tránh ra ngoài là muốn để chúng tôi nói chuyện vui vẻ sao?
– À… Thì tôi nghĩ nếu ký xong rồi thì nên dùng bữa không thức ăn nguội hết!
– Chúng tôi nói chuyện rất hợp với nhau. Có khi ăn giờ không cần nữa! Em thấy sao Khánh Linh?
– Dạ! Tuỳ anh ạ! Em sao cũng được!
– Vậy giờ anh ký hợp đồng cho Sếp của em mang về. Còn chúng ta đi chỗ khác tâm sự nhỉ?
– Dạ…

Không nghĩ Thiên Thành diễn quá nhập vai như vậy. Khánh Linh định lên tiếng từ chối khéo nhưng cô mới nói được có một từ thì Thành Nam đã chen ngang với tông giọng có chút hơi vội.

– Khánh Linh! Chẳng phải em kêu đói bụng sao? Đói thì ngồi xuống ăn đi!

Nhưng Thiên Thành làm đến thế này thì sao mà dễ dàng để Linh ở lại. Cậu ta tiếp tục vẻ mặt đắc thắng trêu chọc người đối diện.

– Ơ hay… Sếp Nam hình như quan tâm hơi quá với thư ký của mình thì phải?
– Điều này rất bình thường bởi con bé không chỉ mang thân phận thư ký mà còn là em gáι của tôi!

Chính tai nghe Thành Nam nói câu này thì Khánh Linh hoàn toàn thất vọng. Cô lúc trước còn tưởng Nam có chút tình cảm nên mới nghĩ tới có trách nhiệm với cô nhưng đến giây phút này thì chấm hết. Kết thúc chút hy vọng cuối cùng rồi.

Không còn mong chờ thêm gì, Linh đành bấu víu vào Thành để đứng vững trước mặt Nam.

– Anh Thành! Anh ký vào hợp đồng rồi chúng ta đi!
– À… Ờ… Được! Được…

Thiên Thành cũng bị bất ngờ với câu trả lời của Nam, không nghĩ cái người này vẫn ngu muội không nhận ra bản thân đã quan tâm người ta quá nhiều rồi. Nếu đã vậy thì Thiên Thành này sẽ khiến kẻ ngu ngốc trong tình yêu kia phải hối hận.

Nghĩ là làm. Thiên Thành ký cái roẹt vào bản hợp đồng rồi đưa lại cho Thành Nam. Nhưng chưa hết, cậu ta còn có kiểu xin phép đầy ý tứ bóng gió nữa.

– Xong rồi! Tôi gửi anh cầm về. Chuyện công việc chi tiết sau này sẽ trao đổi sau. Còn giờ tôi xin phép đưa em Linh đi nhé! Chắc sếp Nam cũng không đến nỗi không cho phép một cô gáι thừa tuổi trưởng thành đi hẹn hò với người trưởng thành đâu nhỉ?
– Linh! Em thật sự muốn đi sao?

Thành Nam phớt lờ câu nói của Thiên Thành mà trực tiếp quay sang hỏi Linh nhưng cô lúc này dùng chính cách phớt lờ của anh để đối đáp lại.

– Tuổi này người ta lấy chồng rồi, giờ em còn chưa có bạn trai thì sợ ế mất nên em phải tranh thủ khi có người quan tâm tới em!
– Trợ lý Từ hợp với em hơn cậu ta!

Một lời lúc trước đã khiến Khánh Linh tủi thân nhưng lời sau này càng khiến trái tιм cô như bị Ϧóþ nghẹt. Vẫn là Nam không có chút tình cảm nào với cô. Vẫn là mấy lời nói tối qua chỉ xuất phát từ con người sống có trách nhiệm. Ngoài ra chẳng có ngoại lệ, chẳng có chút đặc biệt nào…

– Có lẽ em xin phép Sếp cho em nghỉ thêm vài hôm hoặc nếu Thiên Thành muốn mời em ở lại thì em sẽ gửi đơn xin thôi việc cho Sếp sau ạ!

Đã lâu lắm rồi giữa hai người không còn khoảng cách Sếp và nhân viên nữa, Nam cũng quen dần với cách xưng hô anh em gần gũi của cô nhưng giờ một từ Sếp này đã ngăn chia ranh giới…

Thành Nam thẫn thờ nhìn theo bóng dáng hai người dần rời khỏi nhà hàng. Rõ ràng là bữa cơm ký hợp đồng, rõ ràng ngay từ đầu chỉ nói cho Thiên Thành gặp gỡ Linh để hai người làm quen với nhau như bạn bè nhưng sao giờ lại biến thành bữa tiệc đẩy thuyền cho hai người họ thế này? Sao ʇ⚡︎ự nhiên lại khó chịu quá vậy???

Nhất là ở đây! Ở trái tιм tưởng đã nguội lạnh của Nam nhưng giờ này lại đang nhức nhối đến khó thở. Cảm giác đau thắt nơi ռ.ɠ-ự.ɕ trái… Đau hơn gấp vạn lần cái ngày anh biết mình bị vợ phản bội…

Trong tíc tắc, cảm giác mất mát ập tới, theo phản xạ Thành Nam chạy nhanh ra ngoài gọi Khánh Linh. Nhưng thay vì nói cô ở lại với mình hay cũng là nói một câu dễ nghe nào khác thì Nam lại khiến Linh đau lòng thêm.

– Khánh Linh! Em nói mình sẽ làm tất cả để trả ơn tôi phải không? Vậy thì quay về bây giờ đi!

Thiên Thành cạn lời với cách níu giữ đối phương của Thành Nam. Cậu ta chán ghét liền không thèm để Linh đứng lại mà kéo cô đi tiếp thì Thành Nam lại gọi cô:

– Khánh Linh! Có phải em đã quên tình cảm của bà nội dành cho phải không? Hay em cũng quên luôn việc em trai mình khỏe mạnh như bây giờ là do ai giúp?
– Anh không cần phải nói nữa! Em không quên bất cứ việc nào cả, em nhất định trả đủ ân tình cho nhà anh!
– Vậy thì theo anh về!
– Em sẽ về nhưng không phải hôm nay mà là ngày mai. Đừng nói một nguyện vọng nhỏ này anh cũng không đáp ứng được!
– Vậy anh sẽ chờ em ở khách sạn!

Khánh Linh không trả lời Nam mà quay đi cùng Thiên Thành. Ra khỏi lối rẽ, Linh bấy giờ mới mới buông xuống vẻ cứng rắn. Cô trước cậu ta chẳng e ngại mà oà lên khóc ngon lành…

– Em… Em xin lỗi đã làm phiền anh!
– Ngốc quá! Khóc lóc gì chứ! Nín đi! Anh đưa em tới một nơi!
– Em không muốn đi đâu cả. Có thể giúp em thuê một phòng ở khách sạn nào đó để em nghỉ qua đêm nay không?
– Việc lớn hôm trước còn chưa làm em gục ngã, vậy mà cái người đầu đất kia lại khiến em đau lòng ra thế này sao? Làm anh ghen tị quá đấy!

Khánh Linh biết Thiên Thành đang làm trò cho mình vui nên cũng không để bụng, chỉ giục cậu ta mau chóng thuê giúp cô một phòng nghỉ thì Thành lại chọc cô cười:

– Ê… Hay về nhà anh?
– Về nhà anh để anh trai anh có dịp cười em sao?
– Không! Anh đưa em về đó là để cho em xả hận mà! Anh giữ anh ta cho em đấm đá thoải mái!
– Thôi, cho em xin hai chữ bình yên!
– Đấy… Cười lên xinh thế kia cơ mà! Khóc lóc, xấu gáι ch-ết đi được!

Khánh Linh đang lau nước mắt cho khô thì cũng phải phì cười vì câu nói của Thành. Cậu ta rất giỏi làm cho đối phương vui vẻ, càng tiếp xúc càng thấy dễ gần và đáng tin cậy.

– Vâng. Đúng là không nên khóc. Khóc xấu gáι thật!
– Phải vậy chứ! Được rồi! Anh cũng không trêu em nữa. Giờ anh chở em tới khách sạn nhà anh. Em thích ở đây bao lâu thì ở.
– Em cảm ơn nhé!
– Không cần khách sáo!

Thiên Thành đưa Linh tới khách sạn nhà mình lấy một phòng. Sau khi sắp xếp cho cô ổn thỏa xong thì đi tới bar uống ɾượu. Định bụng gọi cho Thành Nam tới uống chung nhưng liếc thấy anh trai cùng mấy người đang ngồi góc phía tгêภ thì không còn tâm trạng. Tính quay về thì đụng ngay phải kẻ say sỉn.

Hai bên va chạm, Thiên Thành cũng không muốn chấp nhặt nên chọn cách rời đi, nhưng bên kia lại kiếm cớ gây sự.

Chắc cũng có tí ɱ.á.-ύ mặt nên tên đó miệng to gào thét đàn em tới doạ nạt. Nhưng ở đây Thành đâu có phải dạng vừa. Cậu ta một tay túm cổ cảnh cáo không muốn dây dưa nhưng bên hắn lại ngày một kéo người tới đông.

Đối với kẻ đang ngà ngà lại có tính sĩ diện ra oai thì đâu có thể cho qua chuyện. Hắn ta làm um lên, cҺửι bới hoạnh hoẹ.

Nhộn nhịp cả một góc, phía bên kia Thiên Tân cũng tò mò nhìn sang, nhận ra em trai đang đứng đó nhưng anh ta không có biểu hiện lo lắng hay muốn quan tâm mà phải mãi tới lúc hai bên ҳô ҳάϮ ẩu đả thì mới cùng người của mình đứng lên.

Bình thường hai ᵭấu một, ba ᵭấu một đối với Thành chẳng si nhê nhưng đây là cả bầy đàn xúm lại ᵭάпҺ thì cậu dù có giỏi mấy cũng không tránh khỏi thương tích.

Thiên Tân rõ ràng biết em trai có một mình nhưng phải khi Thành bị ᵭάпҺ lê lết thì Tân mới ra mặt. Có điều sự ra mặt đó của anh ta vẫn chậm hơn người của tên kia một bước.

Thiên Thành bất ngờ bị ᵭάпҺ lén khiến cậu gục luôn tại chỗ. Nhìn ɱ.á.-ύ chảy be bét làm ai cũng hoảng nhưng người làm anh trai như Thiên Tân lại dửng dưng tới đáng sợ.

Thành được đưa tới Ьệпh viện sau đó nhưng do mất ɱ.á.-ύ quá nhiều khiến cậu rơi vào hôn mê. Các bác sĩ huy động truyền ɱ.á.-ύ cho cậu nhưng do Thành thuộc nhóm ɱ.á.-ύ hiếm mà ngân hàng dự trữ ɱ.á.-ύ của Ьệпh viện lại không còn nên tình trạng hiện giờ của cậu đang rất nguy kịch.

Gia đình Thiên Tân ai ai cũng rõ bản thân không thể truyền ɱ.á.-ύ cho Thành nhưng họ cũng không có động thái gấp rút huy động ɱ.á.-ύ từ người ngoài giúp cậu mà mặc kệ phía Ьệпh viện ʇ⚡︎ự động liên lạc.

Bác sĩ trực tiếp điều trị cho Thành hết sức ngạc nhiên với thái độ dửng dưng từ phía người nhà. Nhưng còn nước còn tát, vị bác sĩ không cho phép mình vô tâm với Ьệпh nhân. Ông vẫn kiên trì hỏi lại người anh trai tên Thiên Tân kia.

– Cho tôi hỏi. Người nhà còn ai là có thể giúp cậu ấy nữa không?
– Chúng tôi không phải ruột ϮhịϮ của cậu ta nên không cần mất công thử ɱ.á.-ύ đâu!
– Vậy có thể liên hệ với họ hàng không? Cậu ấy gấp lắm rồi! Phía chúng tôi cũng đang tìm người để cứu cậu ấy!
– Nhà tôi và họ hàng không ai có nhóm ɱ.á.-ύ O Rh-!
– TÔI CÓ! LẤY CỦA TÔI ĐI!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất