Người Không Thể Với Tới – Chương 32

Vũ Linh 326

Tác giả: Hạ Long

Khánh Linh nghe Thành Nam thông báo thì hết muốn ăn luôn, cô lo lắng không biết ý tứ của bà Loan thế nào. Nói thật, dù bà rất quý cô nhưng đó là tấm lòng thương người nghèo khó, chứ muốn bà chấp nhận chuyện này thì đâu có được. Gia đình hào môn như nhà bà, người xuất sắc như Nam nên kết hôn với một cô gáι giỏi về mọi mặt, gia đình danh giá mới xứng, còn hoàn cảnh nhà cô cái gì cũng không xứng, bản thân được bà xem như cháu đã là phước phần lắm rồi.

– Linh? Em có nghe anh nói gì không?

– À…Vâng.

– Làm gì mà cứ ngây người ra thế?

– Em…Em không biết khi về mình sẽ nói gì với bà…Em…

– Em thấy chúng ta, nếu kết hôn thì sao?

Còn đang đau đầu vì không biết lúc về sẽ đối diện với bà Loan thế nào thì lại nghe Nam hỏi một câu bất ngờ khiến Linh ngồi ngơ ra. Thành Nam thấy vậy liền kiên trì hỏi lại lần nữa:

– Em thấy sao, nếu chúng ta kết hôn với nhau?

– Đã nói anh không cần phải miễn cưỡng chịu trách nhiệm rồi mà!

– Anh…

– Chuyện này khi về em sẽ tìm lí do nói với bà nên anh không cần phải cảm thấy lăn tăn với em. Mình về lại khách sạn thôi!

Khánh Linh nói dứt câu liền đứng lên đi về luôn thì Thành Nam cũng vội để lại tiền cho chủ quán rồi chạy theo sau cô ra xe.

Về tới khách sạn. Khánh Linh xuống xe trước và lên thẳng phòng của mình cũng không đợi Nam đi cùng.

Thực sự thì cô yêu Nam thật lòng nhưng không phải là tình yêu mù quáng. Cô vẫn ρhâп biệt được đâu là điểm dừng, không cố chấp chạy theo tình cảm không dành cho mình. Sống với nhau vì trách nhiệm, ràng buộc với nhau vì một đêm lầm lỡ liệu rằng cuộc hôn nhân đó sẽ đi về đâu.

Nếu đã là không thể, thay vì cố chấp thì hãy yêu anh theo cách riêng của mình. Linh cần một tình yêu chân thành, ʇ⚡︎ự nguyện chứ không cần một người chồng vì trách nhiệm mà ràng buộc nhau.

Một đêm dài với những suy nghĩ mông lung khiến cho Linh ngủ vùi tới tận trưa hôm sau, khi tỉnh dậy đã là hơn mười giờ. Không biết Nam đã thức chưa hay cũng ngủ vùi như cô.

Chắc không đâu, người tuân thủ giờ giấc như anh làm sao có thể ngủ nướng giống cô được.

Nghĩ tới mục đích ban đầu của hai người đến đây vì công việc nhưng do xảy ra chuyện không may kia đã làm gián đoạn tất cả. Không biết Nam đã xử lý tới đâu rồi, thân làm thư ký mà cô xao nhãng, quên luôn việc chính.

“Khánh Linh à! Mày nên bỏ việc riêng tư qua một bên, tập trung lo việc công ty đi!”

Đang lẩm bẩm nhắc nhở bản thân mình chú ý thì đúng lúc chuông điện thoại vang lên làm cô giật mình.

Vừa nhắc đến đã gọi tới ngay, người đâu mà thiêng thế không biết. Sau này chắc đốt hương muỗi cũng lên…Khánh Linh vẫn cố lẩm bẩm mấy câu xong mới chịu bắt máy, nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì bên kia, Nam đã lên tiếng trước:

– Em dậy rồi thì chuẩn bị đi! Anh về đón đi ăn trưa!

– Ăn sớm vậy ạ?

– Tiện đi bàn công việc luôn!

– À…Vâng. Em xong ngay đây!

– Cứ từ từ. Anh còn mười phút nữa mới về tới khách sạn!

– Vâng.

Thành Nam kết thúc cuộc gọi, định lên xe rời đi thì người bên cạnh kéo tay anh lại trêu chọc.

– Tôi nói không phải chứ, anh bảo chỉ coi cô ấy là em thì tôi chẳng tin đâu!

– Không tin là việc của cậu!

– Được rồi! Nếu anh không có ý gì với cô gáι xinh đẹp kia thì giới thiệu cho tôi nhé! Tôi không để tâm quá khứ đâu!

– Người như anh em nhà cậu không đáng tin!

– Này! Anh đừng có vơ đũa cả nắm như thế! Tôi là tôi, anh ta là anh ta!

Thiên Thành bị so sánh với anh trai Thiên Tân thì tỏ thái độ ngay lập tức. Quả thật phản ứng thái quá này cũng làm Thành Nam phải ngạc nhiên.

– Sao? Tôi nói sai cho anh em nhà cậu à?

– Tôi không hèn hạ như anh ta!

– Nghe có vẻ hai anh em cậu không hợp nhau nhỉ?

– Nói ra thì sợ anh chê cười nhưng tôi thà chẳng có mấy người thân như vậy. Nếu không vì tôi mang họ Thịnh, có lẽ tôi không chịu chấp nhận nhiều thứ đến giờ này!

Xem ra Thiên Thành cũng không hòa hợp với người nhà. Thực chất cậu ta chỉ vẻ ngoài ngông nghênh chứ tâm thì không có gì. Nhưng để giới thiệu Linh cho Thiên Thành thì Nam không thể yên tâm được.

– Bỏ đi!

– Bỏ đi cái gì?

– Cậu kiếm người khác đi! Em gáι tôi không hợp với cậu!

– Anh hay nhỉ? Bản thân không dám đến với cô ấy nhưng cũng không muốn cho cô ấy quen ai! Như vậy là anh ích kỷ đấy!

– Tôi về khách sạn đón người đây! Cậu muốn giao ᴅịcҺ hợp đồng hay gặp gỡ cô ấy chính thức như bạn thì qua nhà hàng trước đi còn không tôi hủy kèo đấy!

– Được! Coi như anh thắng tôi lần nữa!

Thiên Thành hậm hực lên xe rời đi trước. Đến nhà hàng rồi vẫn còn lẩm bẩm trách người.

“Tôi chưa bao giờ hạ mình trước bất kỳ ai, vậy mà quen anh chưa lâu lại phải làm c’hó tới mấy lần. Tự hứa không vướng bận gì tới anh mà năm lần bảy lượt cứ muốn quản. Không biết kiếp trước tôi nợ gì anh nữa…Thành Nam! Anh rốt cuộc là ám tôi hay là nợ đời của tôi hả????”

Vì Thiên Thành ngồi quay lưng lại nên không biết Thành Nam và Khánh Linh đã tới và phải khi Nam lên tiếng kêu cậu ta thì cậu ta mới giật mình ngoảnh lại.

– Cậu tiếp khách quý như này đấy à? Đến trước mà vẫn để bàn trống không vậy?

– À… Ôi! Chào người đẹp!

Thiên Thành có chút bối rối nhưng chỉ giây trước giây sau cậu ta lại lấy lại dáng vẻ công ʇ⚡︎ử hào hoa nhanh mồm miệng.

– Xin ʇ⚡︎ự giới thiệu! Tôi là Thiên Thành! Đối tác thân quen của Sếp Nam đây!

– À…. Vâng! Chào anh! Em là Khánh Linh! Thư ký của Sếp Nam ạ!

Khánh Linh cũng ʇ⚡︎ự giới thiệu bản thân và sau đó cô cũng mạnh dạn nói ra lời cảm ơn chân thành đối với Thiên Thành.

– Cũng biết vừa rồi anh đã giúp đỡ sếp Nam nhưng cũng là gián tiếp giúp em rất nhiều mà bữa nay mới có dịp chính thức gặp gỡ để em nói lời cảm tạ!

– Chuyện nhỏ thôi mà! Miễn là giúp cho người bị hại không bị oan ức.

– Em thật sự không biết nói gì ngoài cảm ơn anh nữa!

– Được rồi! Ngồi… Ngồi xuống đi đã!

Thiên Thành nhiệt tình đón tiếp Khánh Linh, cậu ta còn ga lăng kéo ghế mời cô ngồi, song mồm miệng lại bắt đầu lia láu:

– Quen biết Sếp Nam đã lâu mà nay mới có dịp được gặp gỡ với cô thư ký xinh đẹp, dễ thương như này đấy!

– Anh cứ quá khen! Mà chắc em ít tuổi hơn anh nên cứ xưng hô anh em cho thoải mái ạ!

– Cảm ơn Khánh Linh nhé! Em không chỉ dễ thương mà còn dễ gần nữa, chẳng như ai kia mặt lúc nào cũng như đi ᵭòι пợ.

– Anh lại trêu Sếp em rồi!

– Anh nói thật chứ trêu gì. Sếp em chỉ được cái đẹp trai thôi chứ tính khí xấu lắm! Mà thôi, mặc kệ Sếp em. Mời người đẹp xem thực đơn. Nói thật là anh không biết chọn gì nên đành phải chờ em đến chọn đồ giúp. Vẫn là nên nhờ vào người con gáι xinh đẹp mà giỏi giang, đảm đang như em đây!

– Vậy, em không khách sáo nữa. Em chọn gì các anh cũng ráng phải ăn hết đấy nhé!

– Nhất trí luôn!

Thiên Thành gật đầu, mỉm cười đã đủ nhiệt tình rồi vậy mà không hiểu sao cậu ta cố tình nhìn Khánh Linh một cách thẳng thừng, như kiểu lại muốn chọc tức người đối diện.

Cứ như vậy tới lúc lâu thì Thiên Thành cũng khiến Thành Nam phải hắng giọng lên tiếng.

– Ờ… Trong lúc chờ đợi. Hay là chúng ta cứ bàn chuyện hợp đồng trước đi!

– Chưa vội!

– Nhưng tôi vội!

Nghe ra giọng điệu không mấy vui của đối phương nhưng Thiên Thành vẫn làm như không thấy mà tiếp tục với vẻ thản nhiên.

– Anh kể ra cũng lắm chuyện thật! Lúc sớm tôi gọi anh ra báo tin mừng đã tóm cổ được tên nhân viên kia giao cho côпg αп thì tiện chúng ta kí kết hợp đồng luôn nhưng anh lại không nghe. Nhất quyết nói chờ thư ký của mình tới làm việc. Tôi chiều theo ý anh, cũng không vội. Vậy mà giờ tôi đang chuyện trò với cô ấy thì anh lại cắt ngang là ý gì?

– Tôi …Tôi cắt ngang hồi nào?

– Anh là đang làm đấy! Không thấy tôi đang chờ Linh gọi đồ ăn rồi bàn công việc à?

– À… Thì tôi chỉ là tranh thủ để cậu xem trước thôi!

– Hợp đồng này tôi cơ tгêภ nên tôi không cần xem nữa! Đợi người đẹp chọn đồ xong tôi nói chuyện với cô ấy! Anh còn càm ràm nữa tôi không thèm ký đâu!

Mãi mới có cơ hội thắng được Thành Nam một lần khiến Thiên Thành cười sung sướиɠ. Nhìn vẻ mặt không nói được câu nào của anh thì cậu ta lại càng cười to hơn.

Linh bấy giờ mới chọn xong đồ ăn, đưa lại quyển menu cho nhân viên thì cũng quay sang tham gia cùng câu chuyện với hai người đàn ông.

– Hai anh nói về vấn đề gì mà cười vui thế ạ?

– À… Bọn anh đang khen em thôi! Đúng không Sếp Nam?

Khánh Linh đang hóng chờ câu trả lời của Nam thì anh lại phớt lờ đi và nhắc sang chuyện công việc. Anh giục cô mau bàn việc ký hợp đồng thì chẳng ai như Thiên Thành lại xua tay nói không vội.

– Khánh Linh! Từ giờ tới cuối bữa còn nhiều thời gian. Chúng ta cứ nói chuyện trước rồi bàn việc sau cũng được. Mà với ai chứ với em anh không cần xem xét. Là em, anh tin tưởng tuyệt đối!

Không nghĩ Thiên Thành lại khua môi múa mép thế. Đến lúc này Thành Nam không nhịn được nữa liền lên tiếng.

– Cậu cũng thay đổi nhanh nhỉ? Khoa trương không ai bằng!

– Sếp Nam cũng thật là… Con người biết theo thời thế chẳng phải là người biết nắm bắt cơ hội tốt hay sao? Tôi cũng là quý mến em Linh thì được mất còn lo làm gì!

– Tôi lại không biết cậu rộng rãi và ưu ái với bên tôi như vậy đâu đấy?

– Thế thì anh phải cảm ơn em Linh đi! Nhờ có em ấy mà giờ tôi chính thức thay đổi điều khoản với bên anh đó!

Nhìn có thế nào cũng thấy hai người đàn ông như đang chĩa súng vào nhau chứ đối tác làm ăn cái gì. Mà giờ mới để ý, rõ ràng Thiên Thành là em trai của Thiên Tân nhưng giữa hai người họ lại không có lấy một điểm giống nhau, còn so anh ta với Thành Nam lại có tới tám, chín phần tương đồng, nhất là cái trán cao và đôi mắt sáng kia!

Nhớ tới câu chuyện cô Luận kể hôm nào, Khánh Linh lại nhìn thẳng vào Thiên Thành lần nữa để quan sát. Nhưng cô không biết hành động vô tư của mình đã bị Nam vô tình bắt gặp, anh nghĩ cô có ý với Thành nên chủ động đứng lên, lấy lí do ra ngoài hút tђยốς để cho hai người bàn công việc và cũng tiện nói chuyện cho thoải mái.

Khánh Linh không để ý tới việc Thành Nam rời đi mà cô vẫn tập trung quan sát Thiên Thành thì bất ngờ cậu ta hỏi cô:

– Sao vậy? Người đẹp nhìn anh lâu như thế là có ý gì đây?

– À…Là em đang thắc mắc tại sao cùng là anh em mà anh và anh trai của mình lại không có chút giống nhau nào nhỉ?

– Cứ tưởng người đẹp quan tâm anh cơ, hoá ra là thắc mắc tại sao anh không giống anh trai của mình! Buồn quá!

– Anh lại vui tính rồi!

– Anh buồn thật đấy!

– Em biết nói điều này có hơi vô duyên nhưng em thấy anh giống với sếp Nam nhiều hơn là anh trai mình. Nói thật, nếu không phải em biết rõ mối quαп Һệ của mọi người thì ai gặp hai anh lần đầu cũng sẽ nói anh là em của sếp Nam đó ạ!

Thiên Thành cũng ước gì được như Khánh Linh nói nhưng sự thật thì bản thân Thành mang họ Thịnh, là cậu hai của gia đình giàu nức tiếng ở đây. Vốn chẳng thiết tha tới cái danh vọng ấy nhưng sự thật thì không thể trốn tránh…

– Mình chuyển chủ đề đi! Nói về chuyện của em trước đây đi!

– Em của trước đây chẳng có gì đáng nói, còn về hiện tại thì anh cũng biết rồi đấy, rất tệ!

– Đừng ʇ⚡︎ự ti thế em! Mình không may bị hại nhưng chính em đã khẳng định được chính mình, ʇ⚡︎ự cứu bản thân một cách ngoạn mục khiến người khác phải ngước nhìn. Nói thật anh rất hâm mộ cũng như khâm phục một cô gáι mạnh mẽ, kiên cường như em!

– Anh lại động viên em rồi!

– Anh nói thật lòng đấy! Em là cô gáι rất thông minh!

Thông minh thôi sao đủ, bởi cô còn thiếu hụt nhiều thứ mà không dám tiến tới với người mình thích, vẫn cứ chỉ biết đứng đằng sau hỗ trợ và thầm lặng yêu đơn phương. Không phải cô có ý chê hoàn cảnh nhà mình, trách bố mẹ không cho cô được cuộc sống giàu sang mà cô chỉ nói nếu như cô có được cuộc sống khá giả thì nhất định cô sẽ mạnh dạn tỏ tình với Nam một lần. Được hay không cũng không có gì phải lăn tăn, hối hận…

– Nghĩ gì mà ngồi thần người ra thế em?

– À… Em chỉ đang ước.

– Ước gì thế? Nói anh nghe được không?

– Ừm…

Thấy Linh ậm ừ nhìn mình cười cười thì Thành hiểu ý ngay. Nói thật lòng thì Thành cũng rất quý mến Linh song cậu ta cũng biết không thể có ý khác với cô được. Nói gì thì nói đàn ông sòng phẳng, chơi đẹp với nhau thì nhất định không được đi quá xa mối quαп Һệ với người của đối tác.

– Anh coi em như bạn và ngược lại cũng mong em xem anh như một người anh trai!

– Thực ra em cũng chỉ là ước ao vậy thôi!

– Vậy nói xem. Em muốn ước gì để ông bụt đây giúp em hoàn thành nào!

Tiếp xúc nãy giờ cũng hiểu Thành vui tính, dễ gần chứ không giống như vẻ ngoài ngông nghênh nhưng một lời này của cậu ta khiến Linh cười như nắc nẻ.

Suốt ngày hôm qua cô vẫn còn áp lực không thôi nhưng giờ này cô được Thành làm cho cười mấy lần và lần này là cười sảng khoái nhất. Biết chẳng thể nào thành công như lời ước nhưng cô cũng thật lòng nói ra suy nghĩ của bản thân.

– Em ʇ⚡︎ự tin mình không xấu, cũng ʇ⚡︎ự tin có tri thức để sánh với người ta, chỉ là hoàn cảnh mình kém cỏi chứ không em nhất định sẽ làm một việc đi ngược với thời đại!

– Vậy ông bụt sẽ giúp em!

– Em coi anh là bạn mới nói cho anh nghe đấy, anh đừng có mà trêu em nữa!

– Không nói rõ thì để ông bụt mạnh dạn đoán nhé! Người em thích có phải là…Sếp…

Thiên Thành hớn hở nói to chữ Sếp thì Khánh Linh vội vàng đứng bật dậy kêu cậu ta đừng nói tiếp. Trời ơi…Làm sao cái người này lại có thể đoán ra chứ, ch-ết cô mất thôi…

Khánh Linh sợ không ngăn nổi cái miệng lia láu kia của Thành liền chạy lại gần cậu ta lấy tay bịt miệng, ra dấu xin tha cho cô, đừng có nói nữa thì đúng lúc Thành Nam đi vào chứng kiến cảnh có chút thân mật của hai người. Nhưng khổ nỗi lúc này Khánh Linh đang quay lưng lại nên vẫn chưa biết sự có mặt của Nam. Chỉ có Thành nhìn thấy anh đứng chưng hửng ở cửa ra vào nhưng vẫn không có ý định tránh xa cô mà còn cố tình cầm chặt tay hơn.

– Được rồi! Không trêu em nữa!

– Anh không được nói cho ai đó, biết chưa?

– Ừ. Không nói!

– Anh phải hứa giữ kín cho em!

– …!!!

– Gật đầu thì phải nhớ đấy! Nói cho ai em sẽ ghét anh!

Thiên Thành gật đầu như bổ củi để ҳάc nhận, xong nghĩ thế nào cậu ta lại cố tình làm hành động bất ngờ, kéo Linh sát lại người mình rồi nói nhỏ:

– Anh hứa và nhất định sẽ làm được nhưng chỉ sợ người ta chắc chắn có hiểu lầm!

– …!!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất