Người Không Thể Với Tới – Chương 27

Vũ Linh 332

Tác giả: Hạ Long

– Em chào anh! Lâu rồi không gặp!

Biết chẳng thể coi như không quen nên Khánh Linh làm ra vẻ vô tư chào hỏi Thiên Tân như một người bạn cũ nhưng anh ta thì không, sự sốt sắng xen lẫn mong nhớ hiện rõ tгêภ khuôn mặt tuấn tú kia.

– Một năm qua em đã đi đâu vậy? Em có biết anh lo lắng lắm không?

– Anh Tân! Buông tay em ra đã! Có gì từ từ nói chuyện!

Nhưng trước lời nhắc nhở khéo léo của Khánh Linh, Thiên Tân không hề để tâm cũng như không chú ý tới những người có mặt ở đây đang nhìn, mà chỉ quan tâm duy nhất một mình cô.

– Khánh Linh! Tại sao em ʇ⚡︎ự nhiên lại cắt đứt liên lạc với anh? Em có biết anh đi tìm em rất lâu không? Em có biết anh rất nhớ em không?

Không kìm được cảm xúc, Thiên Tân ôm chầm lấy Khánh Linh khiến cô đơ ra. Thành Nam đứng bên cạnh lặng im không nói gì nhưng Phương Oanh thì không bình tĩnh được, cô ta sau vài giây bất ngờ thì tiến vội lên kéo tay của Thiên Tân ra khỏi người của cô.

– Thiên Tân? Anh sao vậy?

– Tránh ra!

Tuy nhiên trước sự vội vã của Phương Oanh thì Thiên Tân chẳng mảy may để ý, anh ta tiếp tục sát lại gần Linh bày tỏ nỗi niềm.

– Một năm qua em ở đâu vậy? Anh thật sự rất nhớ em!

– Chúng ta nói chuyện sau được không ạ? Hình như bữa tiệc sắp bắt đầu rồi!

Phải nghe tới lời nhắc nhở này thì Thiên Tân mới nhớ ra bữa tiệc hôm nay do anh ta chủ trì. Nghĩ bụng cô tới đây rồi thì còn cơ hội nói chuyện nên gật đầu đồng ý. Có điều sau khi điều chỉnh lại cảm xúc thì anh ta vẫn cầm chặt vào tay của Khánh Linh dặn dò như sợ cô sẽ biến mất đi lần nữa.

– Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em. Nhất định không được trốn tránh anh được không?

– Sau khi tan tiệc, em hẹn anh ở nhà hàng dưới sảnh của khách sạn!

– Được!

Phương Oanh thấy Thiên Tân rời bước về phía sân khấu thì cũng vội vã chạy theo sau. Giọng cô ta lại giả lả cất lên gọi anh ta.

– Thiên Tân! Đợi em với!

– Tôi đang rất bận!

– Anh! Anh đứng lại! Em có chuyện muốn nói với anh!

Thiên Tân cảm thấy chán ghét giọng điệu của cô ta nhưng không nói rõ thì cô ta cứ chạy theo muốn phát phiền.

– Cô quên tôi đã nhắc nhở gì à?

– Em không quên nhưng hôm nay đã nói trước em là bạn đồng hành của anh cơ mà?

– Tôi cho cô mọi thứ nhưng không có nghĩa là cô thích làm gì thì làm! Cút sang một bên không đừng trách tôi!

Lời này Thiên Tân nói rất nhỏ nhưng đủ cho cô ta hiểu đâu là ranh giới anh ta đặt ra, có điều Phương Oanh vẫn chưa chịu thôi.

– Anh à! Em biết vị trí của mình nhưng em chỉ muốn nhắc anh hãy cẩn thận với cô gáι tên Khánh Linh kia. Cô ta rất giỏi làm đàn ông điêu đứng. Anh có biết chồng cũ của em giờ cũng rơi vào tay cô ta rồi không?

Lời cuối cùng chạy thẳng vào đại пα̃σ của Thiên Tân khiến anh ta trợn mắt nhìn Phương Oanh.

– Cô vừa nói gì?

– Anh đừng nói là không nhận ra chồng cũ của em đứng ngay bên cạnh cô ta khi nãy đấy nhé! Anh nghĩ người không có địa vị gì như cô ta mà vào được đây hay sao? Anh nhìn bộ đồ cô ta mặc đi! Hàng thiết kế đó! Nếu không phải leo ℓêп gιườпg của chồng cũ em thì anh nghĩ cô ta kiếm đâu ra tiền để có đồ tốt như vậy mà mặc? Lấy đâu ra tư cách để bước vào nơi sang trọng này chứ?

– Cô biết rõ về Khánh Linh?

Thấy Thiên Tân có vẻ tin tưởng mấy lời mình nói thì Phương Oanh tiếp tục thêu dệt quá lên.

– Cô ta mới đầu là xin làm giúp việc cho nhà em. Nhưng anh biết không? Chưa đầy nửa năm cô ta đã leo lên làm thư ký riêng của Thành Nam và còn được bà nội của anh ta nhận là cháu nuôi nữa. Có điều cái mác cháu nuôi này chỉ để nhằm che giấu sự phản bội và khốn пα̣п của anh ta mà thôi! Không tin anh cứ cho người theo dõi hai bọn họ. Không chừng đêm nay là có kết quả ngay!

Nghe tới đây Thiên Tân không nói năng gì mà lẳng lặng đi thẳng lên bục sân khấu. Anh ta cũng rất giỏi che giấu đi cảm xúc đang hỗn độn trong lòng mà phát biểu trôi chảy cho tiệc chúc mừng tối nay.

Thiên Tân khác với Thành Nam, hai người đàn ông cùng tài giỏi nhưng có lẽ người chiếm ưu thế hơn vẫn là Thành Nam nhưng tiếc rằng trong phút nóng vội Phương Oanh đã ᵭάпҺ mất con cá lớn là anh. Giờ tiếp cận được con cá không kém cạnh như Thiên Tân thì cô ta phải giữ cho chắc. Dù rằng tối nay bị anh ta ngó lơ thì nhất định cũng phải mặt dày theo sát.

Nhớ lại trước đó cô ta lá ngọc cành vàng, thích gì được đó, nhiều chàng trai phải chạy theo cô ta. Điểm qua những người đàn ông từng đi quα ᵭờι Phương Oanh cũng toàn những người thành đạt giỏi giang nhưng có lẽ xuất sắc nhất phải kể tới Thành Nam và Thiên Tân. Song chỉ vì cái tính ích kỷ, chua ngoa lại không biết tгêภ dưới, điểm dừng mà cuộc hôn nhân với Thành Nam đã chấm dứt. Đã thế tối nay lại bị Thiên Tân lạnh nhạt thì giận không thể Ϧóþ ૮.ɦ.ế.ƭ Khánh Linh. Tại sao một kẻ nghèo nàn như cô lại được cả hai người đàn ông có mặt mũi nhất quan tâm, còn cô ta cái gì cũng có nhưng lại thua một cách ê chề. Cảm thấy quá mất mặt, Phương Oanh nắm chặt tay hướng đôi mắt đầy ċăm hận về phía Linh thầm rủa.

“Chờ đấy! Tao sẽ khiến mày mất hết! Cả anh nữa Thành Nam! Mấy năm thanh xuân của tôi theo anh nhưng đổi lại chẳng được bao nhiêu tài sản. Thứ anh chia cho tôi giống như được bố thí, vậy thì đừng trách tôi đối xử ác với các người!”

Bữa tiệc chuẩn bị kết thúc. Thành Nam nhớ đến lời hẹn khi trước Khánh Linh nói với Thiên Tân thì lên tiếng hỏi cô.

– Lát nữa em vẫn đi gặp cậu ta chứ?

– Em chỉ ngồi nói chuyện một chút thôi!

– Giữa em và cậu ta chắc chắn không phải là tình bạn đơn thuần nhưng là gì anh cũng không tiện tham gia. Có điều anh vẫn nên nhắc nhở em cẩn thận với đối phương.

– Anh à! Chuyện giữa em và anh ta không như anh nghĩ đâu. Em…

Nghe Thành Nam nhắc nhở ý tứ, Khánh Linh cứ có cảm giác mình bị bắt ʋụпg Ϯɾộм. Thật sự cô không có ý giấu giếm gì anh, chỉ là chuyện này chẳng có gì đáng nói cả. Nhưng nhìn thái độ dửng dưng của Nam thì cô không muốn bị hiểu nhầm, có điều Linh còn chưa nói hết lời muốn giải thích thì Nam đã ngăn lại.

– Không cần giải thích! Quen ai, thích ai là quyền ʇ⚡︎ự do của riêng em. Tuy nhiên, con người đôi khi nhìn vẻ bề ngoài tưởng vậy mà không phải vậy đâu.

– Em…

– Bữa tiệc cũng sắp kết thúc rồi, anh qua chào hỏi mấy vị khách rồi đi có chút việc. Chắc anh sẽ về muộn. Em đi gặp cậu ta nhớ cẩn thận!

Không đợi Khánh Linh trả lời Thành Nam đã rời đi trước khiến cô có chút tủi thân. Người ta nói đúng, ai yêu nhiều thì đau nhiều và câu này rất đúng với tâm trạng của cô hiện giờ.

Vẫn biết Thiên Tân giàu có ngang ngửa Thành Nam, đẹp trai, tài giỏi cũng không kém cạnh anh nhưng tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng cũng không thể đem đi trao đổi. Đối với Tân, cô chỉ coi như một người bạn không hơn không kém nhưng vì không muốn anh ta đau lòng cũng như không muốn anh ta bị tổn thương nên cô đã lặng lẽ rời đi, lặng lẽ biến mất giống như câu trả lời cho sự không hồi đáp lại thứ tình cảm đặc biệt mà Tân dành cho cô. Nhưng tại sao với Tân cô dứt khoát được. Còn Thành Nam, mặc cho anh đối với cô lạnh nhạt nhưng cô lại không thể kiểm soát được con tιм bé nhỏ của mình, cứ để nó loạn nhịp vì anh, đau khổ vì anh…

– Khánh Linh?

– À…Anh Tân.

– Làm gì mà đứng ngây ra đó thế?

Cũng nên nói chuyện một lần cho xong nên Khánh Linh mau chóng lấy lại vẻ bình thường mà trả lời Thiên Tân.

– Dạ. Em đang chờ anh thôi!

– Vậy mình cùng đi xuống nhà hàng dưới sảnh nói chuyện đi!

– Vâng.

Thiên Tân đưa tay định ôm cô đi vào thang máy nhưng Khánh Linh khéo léo tránh sang một bên, cô làm động tác mời anh ta đi trước thì Thiên Tân lắc đầu, cười nhẹ:

– Em sợ anh làm gì sao?

– Đâu có!

– Vậy em vào trước đi!

– Được rồi! Hai chúng ta cùng vào!

Nói rồi Khánh Linh đi nhanh vào trước thì Thiên Tân cũng theo sau luôn, trong thang máy chỉ có hai người nên Linh cũng lấy câu chuyện làm quà sau bao nhiêu tháng ngày không gặp gỡ.

– Anh Tân quen chị Oanh lâu chưa?

– À…Bọn anh thông qua công việc cũng biết được một thời gian rồi!

– Xem chừng mối quαп Һệ của hai người khá thân thiết. Liệu em có được ăn kẹo mừng sớm không anh?

– Khánh Linh! Em biết rõ là anh chỉ thích một mình em mà?

Thực ra là câu chuyện làm quà nhưng mục đích của Linh là tìm hiểu xem Phương Oanh có đúng là đang dựa hơi vào Thiên Tân không? Nhưng còn chưa biết thêm được thông tin gì thì câu nói của anh ta khiến Linh có chút ngại ngùng. Có điều cũng may là vừa lúc thang dừng xuống tầng sảnh của khách sạn. Khánh Linh tránh câu hỏi, cô đi nhanh ra ngoài và tìm một bàn trong góc ngồi xuống. Thiên Tân cũng không vội vàng, bình thản ngồi đối diện cô.

– Em đang tránh anh à?

– Không có! Chúng ta là bạn bè thì sao em phải tránh chứ?

– Vậy em nói cho anh biết! Tại sao ʇ⚡︎ự nhiên lại cắt hết mọi liên lạc với anh?

– Nhà em lúc đó xảy ra chuyện, trùng hợp em bị mất điện thoại nên không nhớ số của ai hết.

– Kể cả anh? Em cũng không nhớ sao?

Thực ra số điện thoại của Tân đã nằm lòng trong đầu của Khánh Linh nhưng nếu ngày đó anh ta không thổ lộ tình cảm của mình cho cô biết, không theo đuổi cô quá nhiệt tình có lẽ cô vẫn để anh ta ở danh sách bạn bè. Tiếc rằng Thiên Tân muốn chuyển đổi tình cảm của cô từ bạn bình thường qua làm bạn gáι khiến cô không muốn chấp nhận.

Có những mối quαп Һệ chỉ nên ở chế độ bạn bè thân thiết hoặc tri kỉ nhưng nếu cố tiến thêm một bước sẽ phá hỏng đi thứ tình cảm đẹp đẽ đó. Và giữa Khánh Linh với Thiên Tân chỉ vì anh ta cố chấp tiến thêm một bước mà khiến cô không còn muốn giữ lại thứ tình cảm này.

– Anh Tân! Sự rời đi của em không một lời từ biệt đã là câu trả lời rồi nên em hy vọng anh tôn trọng sự lựa chọn của em!

– Lựa chọn của em là anh ta sao?

– Anh ta?

– Có phải em gặp Thành Nam ngày đó nên em mới từ chối anh đúng không?

Nhiều khi người giỏi cũng có lúc vì tình cảm mà ngây ngô, không biết lúc này nên nói anh ta ngốc hay đầu óc có vấn đề nữa.

– Anh nhớ lại xem chúng ta cắt đứt liên lạc là vào một năm trước, còn Thành Nam là mới đây em mới quen. Em làm thuê cho nhà anh ấy còn chưa đầy nửa năm đâu.

– À…Ờ…anh xin lỗi! Là anh trách nhầm em! Nhưng…

– Anh Tân! Chúng ta quen nhau không chỉ ngày một, ngày hai nên chắc anh cũng biết tính em. Nếu em có tình cảm với anh thì không có chuyện chia xa kia. Nghe em! Đừng cố miễn cưỡng, ngoài kia còn rất nhiều cô gáι tốt xứng đáng với anh. Hãy coi em như một người bạn, một người em gáι thôi, được không?

– Làm sao anh có thể đây! Em biết rõ là anh yêu em mà! Khánh Linh! Hãy chấp nhận anh đi! Hãy thử cho chúng ta một cơ hội, biết đâu chúng ta sẽ hợp nhau!

– Chúng ta rõ ràng ở hai thế giới, không thể nào đâu. Thiên Tân! Đừng cố ép mình! Đừng cố miễn cưỡng, nếu không chúng ta đến hai từ bạn bè cũng không thể làm được! Mong anh hãy hiểu cho em!

Chờ bao nhiêu lâu mới tìm thấy cô làm sao Thiên Tân có thể chấp nhận được kết cục này.

Vốn là một thiếu gia có tài sản đồ sộ trong tay, anh ta hô một cái là có bao cô gáι xếp hàng mong đợi được chọn, ngay cả người đẹp se.xy như Phương Oanh cũng mong muốn có được vị trí làm bạn gáι anh ta, ấy vậy mà với một người đơn giản như Linh lại khó hơn lên trời.

Không biết bao nhiêu lần ngỏ lời, bày tỏ đều bị cô từ chối và lần gặp lại này cũng chung một câu trả lời như vậy khiến Thiên Tân có chút mất mặt, một chút ʇ⚡︎ự ái của đàn ông trỗi dậy mà nghĩ tới điều sai trái.

“Khánh Linh! Đêm nay anh nhất định phải có được em!”

Thiên Tân làm ra vẻ mặt khổ sở chấp nhận đồng ý chỉ làm bạn với Khánh Linh, có điều ngoài mặt thì miễn cưỡng như vậy nhưng trong thâm tâm thì sự chiếm hữu đã dâng cao. Ý nghĩ muốn nhanh có được cô là của mình đã khiến Thiên Tân càng mong thực hiện hành vi không đúng đắn kia nhanh hơn dự kiến.

Anh ta đột nhiên đứng dậy nói muốn đi gọi đồ uống cho hai người nhưng mục đích là kêu nhân viên phục vụ khách sạn làm cho mình một việc. Sau khi anh ta trở lại thì nhân viên cũng mang hai thứ đồ uống ra.

Khánh Linh không có nghi ngờ gì đối với Thiên Tân nên cầm cốc nước hoa quả nên uống một ngụm lớn. Sau thấy vị khá hợp cô lại uống thêm ngụm nữa…

Phương Oanh lúc này đi lại quầy phục vụ, cô ta tìm đúng nhân viên lúc trước hỏi xem đã làm xong việc mình giao chưa. Tên nhân viên khi nãy nhận được tiền bo từ Thiên Tân thì hoa mắt nên cũng giấu nhẹm đi việc được anh ta bảo bỏ tђยốς vào cốc nước của Linh, thêm lần tђยốς của Phương Oanh giao cho thì càng nhanh phát huy thôi. Lát họ dẫn nhau ℓêп gιườпg thì càng sung ấy mà…

Nghĩ chẳng ảnh hưởng đến bản thân, ai thuê cũng được, miễn thêm tiền càng tốt, coi như mình đã hoàn thành nên tên nhân viên đó trả lời ngay tắp lự.

– Chị yên tâm! Em đã làm là đâu vào đấy!

– Tốt! Đây là tiền công của cậu! Làm tốt phần tiếp theo tôi thưởng thêm!

– Em đã làm thì chị gáι cứ yên tâm nhé! Chờ tin của em!

Phương Oanh không thèm trả lời tên nhân viên mà đi nhanh ra hướng hai người bọn Linh đang nói chuyện, cô ta làm như đi tìm Thiên Tân nên rất ʇ⚡︎ự nhiên ngồi xuống cạnh anh ta.

– Anh! Hoá ra anh đi xuống đây à? Làm em tìm mãi!

– Anh đang nói chuyện với Linh. Em về trước đi! Có gì anh tìm em sau!

– Em bảo tài xế về rồi, giờ em không có xe!

Khánh Linh nãy giờ có cảm giác người khó chịu, đang muốn lấy cớ đi lên phòng nghỉ thì may quá. Cô ta đến rất đúng lúc.

– Em còn ở đây, có khi mai anh em mình gặp nhau sau. Giờ cũng không còn sớm nữa, anh cứ đưa chị Oanh về đi! Em cũng xin phép lên phòng nghỉ ạ!

– Được! Để anh tiễn em!

Càng lúc càng khó chịu quá, Khánh Linh cảm thấy không ổn nhưng cố làm ra vẻ bình thản, xua tay từ chối ý tốt của anh ta.

– Dạ, thôi. Từ đây lên tầng em ở có bao xa đâu, em đi thang máy nhanh lắm! Anh chị về nhé!

Nói rồi Khánh Linh cầm túi đi vội về phía thang máy, may quá thang kịp tới, cô mau chóng đi vào trong bấm số tầng mình cần lên, nhưng lúc này trong người cô vô cùng bứt rứt. Cảm giác này thực sự chưa từng xảy ra với cô bao giờ…Đoán chắc cốc nước kia có vấn đề nên cô mau chóng gửi tin qua cho Thành Nam.

– Anh ơi! Cứu em với!

Bên kia Thành Nam đang ngồi nói chuyện với một vị khách quan trọng thì nhận được tin nhắn của Khánh Linh gửi tới. Đọc dòng tin, Thành Nam liền đứng phắt dậy, không kịp giải thích, cũng không quan tâm có ký kết được hợp đồng trăm tỷ hay không mà làm động tác uống hết ly ɾượu đầy cùng lời nói mong đối phương thông cảm rồi rời đi nhanh chóng.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất