Tác giả: Hạ Long
Khánh Linh nói rồi đi thẳng về phòng ngủ mà quên luôn cả bình nước, miệng lẩm bẩm ℓêп gιườпg đi ngủ cho khoẻ nhưng thâm tâm lại trách cứ người nào đó vô tâm.
Cốc… Cốc…
Đang nằm dài tгêภ giường trách cứ ai kia thì bất ngờ nghe có tiếng gõ cửa. Tưởng là cô Luận bên ngoài nên Linh lười biếng ngồi dậy mà chỉ nói vọng ra:
– Cô ơi! Cháu không khoá cửa đâu ạ! Cô vào đi!
Đinh ninh là cô Luận nên Khánh Linh vẫn ung dung nằm ôm gối tгêภ giường cho tới khi nhìn thấy bóng dáng ai kia cầm bình nước đi vào thì cô mới vội bật dậy.
– Ơ… Anh …
– Đi lấy nước mà vứt luôn cái bình lại. Tôi tưởng tay đau thôi chứ đầu cũng bị ảnh hưởng à?
– Em…Em quên…
– Tôi để đây, lúc nào khát thì uống! Không cần xuống giường! Tôi chốt cửa cho!
– Vâng. Cảm ơn anh!
Trước câu trả lời của Khánh Linh, Thành Nam chỉ gật đầu rồi sau đó ra khỏi phòng nhưng khi lên tới phòng của mình, nghĩ thế nào anh lại nhắn tin một tin gửi cho cô.
– Ngủ sớm đi. Mai tôi chở đi kiểm tra lại vết thương!
– Không cần phiền phức vậy đâu. Mai em qua chỗ Phước Duy thì tiện đi thay băng cũng được!
– Không nói nhiều! Ngủ đi!
Không có tình cảm với em mà anh cứ quan tâm như này chỉ khiến em khổ tâm thêm thôi. Nam à! Anh cứ phải làm em mất ngủ mãi sao???
Sáng hôm sau, khi Khánh Linh vừa di chuyển ra phòng ăn thì Thành Nam cũng vừa xuống dưới nhà. Cố che giấu đi vẻ không bình thường của mình, cô chào hỏi anh như thường lệ.
– Anh dậy sớm thế ạ!
– Mặt trời lên ngang đầu rồi còn sớm à?
– Thì em thấy sớm hơn mọi ngày!
– Vào ăn sáng đi! Tôi hẹn với bác sĩ Khu rồi! Qua sớm anh ấy xem kỹ cho!
– Em ʇ⚡︎ự đi được. Anh còn nhiều việc nên không cần phiền phức vậy đâu!
– Em muốn bà luôn miệng phàn nàn vết thương của em lâu khỏi à?
Nhắc tới bà Loan là Linh im bặt, nói gì thì bà cũng quá tốt với cô nên cô không muốn bà lo lắng. Linh giữ im lặng không tranh luận nữa mà tính cầm muỗng lên múc cháo thì Thành Nam lấy lại chiếc muỗng từ tay cô.
– Để tôi lấy cho!
– Việc này em ʇ⚡︎ự làm được mà! Em đau một tay chứ có đau nốt tay kia đâu!
– Bà và cô Luân đang vào kìa! Nhỏ tiếng thôi!
– Sao nay hai đứa dậy sớm thế?
Khánh Linh còn chưa kịp phản đối lại Thành Nam thì đã nghe tiếng bà Loan hỏi hai người. Thái độ lúc trước có hơi hậm hực nhưng trước mặt bà và cô Luận thì Linh lại cười tươi vui vẻ.
– Bà với cô vào ăn sáng đi ạ! Nay có cháo tôm ngon lắm!
– Vậy sao?
– Vâng. Bà! Bà ngồi đây với cháu!
Bà Loan và cô Luận cùng ngồi xuống thì Nam cũng lấy xong ba bát cháo, anh chia cho từng người rồi mới lấy phần của mình.
Không khí buổi sáng ấm cúng khiến bà Loan thực sự rất vui. Lại nhìn qua Khánh Linh, bà chợt ước gì cô là cháu dâu nhỏ của bà…Thế nên bước đầu bà quyết định thực hiện phương án nhận cô làm cháu gáι trước để vun đắp tình cảm.
– Khánh Linh! Bà có chuyện này muốn nói với cháu!
– Vâng. Bà nói đi ạ!
– Cháu ở với bà đến giờ cũng xem như là có duyên, bà thực sự quý cháu nên rất muốn nhận cháu làm cháu gáι. Cháu xem có muốn nhận bà làm bà nội? Nhận anh Nam là anh trai không?
Xem ra đã có lí do để cắt đứt đi thứ tình cảm không nên có kia rồi. Chỉ có nhận Nam là anh trai thì cô mới thật sự có cớ để quên đi thứ tình cảm không bao giờ thuộc về mình.
– Bà! Bà thực sự muốn cháu làm cháu gáι của bà sao ạ?
– Không chỉ bà mà anh Nam cũng rất quý cháu!
Khánh Linh nghe từ quý này lại vô tình liếc qua Thành Nam nhưng anh lại không để ý tới cô mà bình thản tiếp ý của bà Loan.
– Em là cô bé tốt bụng, biết quan tâm người khác lại sống trách nhiệm. Thực sự anh và bà rất quý em nên nếu có thể thì em nhận bà và anh là người thân đi!
– Vậy là từ nay em có thêm bà nội, có thêm một người anh trai sao ạ?
– Ừ! Em thấy được không?
– Em rất vui! Em cảm ơn anh nhiều ạ!
Khánh Linh cất sâu nỗi buồn về tình cảm với Nam, thể hiện sự vui vẻ, vô tư nói lời cảm ơn anh rồi quay sang ôm lấy bà Loan ҳúc ᵭộпg nói:
– Bà nội! Con cảm ơn bà rất nhiều ạ! Cảm ơn bà và anh đã luôn giúp đỡ, yêu thương con!
– Bé Ngoan! Con xứng đáng được hưởng những gì tốt đẹp nhất! Hiểu không?
– Bà…
– Được rồi! Không khóc nữa! Mau ăn đi không lại nguội hết cháo!
– Dạ…
Có lẽ người vui nhất là bà Loan và cô Luận, hai người lớn lại tính kế, ăn bữa sáng nhanh chóng để nhường lại không gian riêng tư cho hai người trẻ. Có điều sự giúp sức của hai người lớn lại không hề có hiệu quả đối với hai ᵭốι Ϯượпg trẻ này.
Thành Nam vẫn giữ thái độ bình thường với Linh còn cô chỉ dám quan tâm anh như một người thân trong gia đình. Câu chuyện của hai người trẻ vẫn chỉ ở mức độ thông thường nhất.
– Em ăn xong rồi! Em ra ngoài trước!
– Em về phòng thay đồ đi! Anh ra xe đợi!
– …!!!
– Không cần ngạc nhiên đâu. Em giờ là em gáι rồi của tôi rồi thì cũng nên thay đổi cách gọi. Ở công ty nếu có người lạ thì xưng hô vai vế còn không thì khỏi cần!
– Vâng. Em nhớ rồi!
Thành Nam nhấn mạnh hai từ em gáι càng khiến cho Khánh Linh buồn tủi nhưng suy cho cùng thì không nhận cô là em gáι thì cô cũng không có cơ hội nào tiến tới bên anh được. Tiếng lòng lại thở dài, cô đi nhanh về phòng thay đồ rồi ra xe của Nam chờ sẵn ở cổng.
Hai người sau đó đến Ьệпh viện để thay băng và kiểm tra lại vết thương. Do mấy ngày vừa rồi được chăm sóc kỹ càng nên miệng vết thương gần như se lại tương đối. Bác sĩ Khu sau khi làm kiểm tra cẩn thận thì băng bó lại cho cô.
– Xong rồi! Hai hôm nữa lại tới anh kiểm tra cho!
– Vâng. Em cảm ơn ạ! Em chào anh!
– Ừ.
Khánh Linh cũng chỉ là quen bác sĩ Khu qua Nam chứ không gọi là thân thiết nên khi băng bó xong thì chỉ nói lời cảm ơn rồi xin phép ra ngoài trước. Thành Nam thấy cô rời đi cũng không ngăn cản mà nán lại nói chuyện với bác sĩ Khu.
– Vết thương không vấn đề gì chứ anh?
– Cậu yên tâm. Da bé Linh khá lành nên miệng vết thương gần như khô lại hết rồi! Có điều do vết rách hơi sâu nếu kiêng cử động thêm một thời gian nữa thì tốt!
– Em biết rồi! À…xong anh kê thêm cả tђยốς chống sẹo cho em ấy nữa nhé!
Nghe Thành Nam xưng hô thân mật với Khánh Linh hơn mấy lần gặp trước thì bác sĩ Khu ngạc nhiên hỏi.
– Sao nghe có vẻ cậu quan tâm tới cô bé này thế nhỉ?
– À…Giờ Linh là em gáι của em rồi!
– Em gáι?
– Vâng. Bà nội và em mới nhận cô ấy xong!
– Ô…Vậy có khi nào cho tôi cơ hội em rể của cậu không nhỉ?
– Anh đùa em đấy à?
Tay bác sĩ Khu vẫn thuần thục thao tác vệ sinh dụng cụ khám chữa Ьệпh nhưng miệng thì nói chuyện rất thành khẩn.
– Không! Tôi nói thật! Từ lần đầu gặp tôi đã rất ấn tượng với cô bé này!
– Vậy bạn gáι của anh thì sao?
– Chúng tôi chia tay lâu rồi!
– Em thì không có ý kiến nhưng cậu trợ lý của em cũng đang có ý với em ấy. Nếu hai người thật lòng thì cứ cạnh tranh công bằng!
– Vậy câu cũng thật lòng đi! Cậu không có ý gì với bé Linh sao?
– Anh nói đi đâu vậy? Giữa em và Linh chỉ là anh em thôi, không có chuyện tình cảm nam nữ gì đâu! Mà anh cũng biết rồi đấy! Em giờ không sợ gì bằng sợ kết hôn!
– Vậy tôi xin phép được cạnh tranh công bằng với cậu trợ lý của cậu nhé!
– Được mà!
Khánh Linh ra ngoài nhưng phát hiện mình quên điện thoại nên quay vào lấy. Có điều vừa đi vào tới cửa thì nghe được tiếng bác sĩ Khu nói ấn tượng với mình nên cô ngại không vào nữa. Tính quay ra thì lại nghe tới Nam nói về mình nên cô tò mò dừng lại muốn nghe tiếp cuộc đối thoại của hai người đàn ông ra sao thì càng về sau nghe càng đau lòng. Không cần đoán già, đoán non gì nữa, cũng chẳng còn hi vọng mà chính ҳάc là Thành Nam chỉ coi cô như em gáι không hơn không kém…
Nếu đã như vậy thì cô còn gì để mong chờ chứ, Khánh Linh cố gắng gạt bỏ nỗi buồn, đưa tay gõ cửa một cái rồi đi hẳn vào trong trước sự ngạc nhiên của hai người đàn ông.
– Em quên điện thoại trong này ạ!
– À…Ừ…Em lấy đi!
– Em cảm ơn anh! Em xin phép ra ngoài ạ!
Khánh Linh nói với bác sĩ Khu xong định ra ngoài luôn nhưng nghĩ thế nào cô lại quay qua bảo với Nam.
– Anh Nam! Lát anh cứ đến công ty nhé! Giờ em qua chỗ Phước Duy. Hôm nay em ở lại với bố và em ấy luôn nên anh không cần phải chở em về đâu ạ.
– Để anh qua đó cùng em!
– Không cần đâu. Anh bận nhiều việc thì cứ đến công ty đi! Lúc khác rảnh thì đến thăm nó sau cũng được! Thôi, em chào hai anh! Em đi trước nhé!
Lần này Khánh Linh ra khỏi phòng luôn mà không quay lại, Thành Nam vẻ mặt vẫn bình thường nhưng không nán lại chuyện trò với bác sĩ Khu nữa mà thông báo có việc gấp rồi đi về luôn.
Ra tới ngoài Thành Nam liền đi nhanh đến chỗ thang máy, vừa hay gặp thang lên nên Nam vào cùng với Khánh Linh luôn. Trong thang máy lúc này có thêm mấy Ьệпh nhân đi cùng nên hai người không có nói gì nhưng khi sang tới khoa tιм mạch vẫn thấy Thành Nam đi theo sau thì Khánh Linh không nhịn được mà lên tiếng.
– Anh không đi làm còn đi theo em làm gì?
– Anh qua bàn với chú về việc của Phước Duy chứ không phải theo em!
– Bàn việc gì?
– Đầu óc em có vấn đề à?
– Đầu em vẫn bình thường!
– Vẫn bình thường mà nghĩ đi đâu vậy?
– Em… Em có nghĩ đi đâu đâu!
Thành Nam nhận thấy Linh có vẻ xấu hổ thì cũng không muốn trêu chọc cô nữa nên nói vào vấn đề chính.
– Thằng bé dùng tђยốς lâu dài cũng không phải là biện pháp tích cực, vừa may anh nhận được tin có người đăng ký hiến tạng miễn phí nên muốn nói chuyện với bố em!
– Thật vậy sao?
– Trông anh giống người nói đùa à?
– Nếu là thật thì thằng bé có cơ hội rồi! Em vui quá! Anh! Em cảm ơn anh nhiều lắm!
– Được rồi! Tới phòng Ьệпh của Duy đi! Đứng đây khóc lóc người ta lại tưởng anh ЬắϮ пα̣t em!
Khánh Linh nghe vậy thì lau vội nước mắt cùng Nam đi đến phòng Ьệпh của em trai. Vào tới nơi thì Nam bảo Linh cứ ở lại nói chuyện với Phước Duy còn mình và ông Thắng qua trao đổi với phía Ьệпh viện về việc hiến tạng.
Hai chú cháu đi chừng hơn nửa giờ thì bàn xong công chuyện, các thủ tục cơ bản đã xong nên Thành Nam nói muốn về công ty. Quay lại phòng Ьệпh chủ yếu là để tạm biệt Duy và động viên thằng bé vài câu, song khi chuẩn bị về thì bất ngờ Thành Nam lại hỏi Linh:
– Vấn đề của Phước Duy coi như đã ổn. Giờ em muốn ở lại đây chơi hay tới công ty?
– Đến công ty? Anh cho em đi làm à?
– Không!
– Không thì hỏi em làm gì?
– Đến xem tài liệu cho nhanh chứ để cậu Từ làm mất thời gian lắm!
Nghe ra điểm mấu chốt thì Khánh Linh mắt sáng như đèn ô tô, cô phấn khích tới nỗi quên luôn việc phải giữ khoảng cách với Nam.
– Để em duyệt cho! Anh Từ còn nhiều việc nên làm chậm là đúng rồi!
– Nói như mình giỏi lắm đấy!
– Thì em chỉ nói theo hoàn cảnh thôi!
– Được rồi! Qua chào bố đi!
– Vâng.
– Vâng thì bỏ tay ra!
– À…quên…
Khánh Linh mừng vì em trai có được cơ hội khoẻ mạnh mười phần, cộng thêm việc được Nam cho đi làm thì càng vui hơn. Cô sau đó đi lại xin phép bố và tạm biệt em trai rồi theo Nam tới công ty làm việc.
Mặc dù một tay còn khá bất tiện nhưng Khánh Linh chỉ đảm nhận công việc xem tài liệu giúp Nam thì cũng không khó khăn mấy nhưng trợ lý Từ ở bên kia cứ chốc chốc lại chạy sang kiểm tra, chốc chốc lại hỏi thăm cô mà khiến ai đó cũng phát phiền theo.
– Cậu kia! Công việc của cậu còn ít sao mà cứ chạy đi chạy lại thế hả? Bộ hỏi thăm một lần chưa đủ hay sao mà cứ hỏi lắm?
– Sếp vô tâm vừa thôi! Tay của Linh mới được mấy ngày mà anh đã bắt cô ấy đi làm rồi! Cử động nhiều thế này thì đến bao giờ mới khỏi!
– Tôi không có ép ai!
– Vâng. Là em ʇ⚡︎ự muốn đi! Em còn nài nỉ anh ấy đó!
Khánh Linh thấy hai người tranh luận vì mình thì vội vàng xen vào rồi lại vội vàng kéo tay trợ lý Từ đi ra ngoài.
– Em ở nhà chán lắm! Phải xin xỏ mãi anh Nam mới cho em đi đấy, với công việc này nhàn hạ, cũng không phải cử động hai tay nên anh cứ yên tâm.
– Vậy thì em cũng phải chú ý cẩn thận!
– Vâng. Em nhớ rồi! Anh về phòng làm việc đi! Em vào đây không có anh ấy bực lên lại đuổi em về
Nói với trợ lý Từ mấy câu là Khánh Linh vội vào trong làm việc tiếp nhưng khi vừa đặt mông xuống ghế thì bị Thành Nam sai hạch.
– Mang chồng tài liệu qua đây!
– Em chưa xem xong!
– Không cần xem nữa!
– Là sao ạ?
– Cầm qua đây! Tôi không muốn bị người ta nói mình chèn ép, ЬắϮ пα̣t cấp dưới!
Chuyện không có gì mà hôm nay cái người này lại tỏ vẻ thế không biết, có ai bảo chèn ép đâu, toàn ʇ⚡︎ự suy bụng ta ra bụng người. Nhưng đó là Linh nghĩ trong lòng thế thôi chứ nào dám nói ra miệng.
– Anh sao thế? Vừa mới sáng nay nói thay đổi cách xưng hô mà giờ lại tôi tôi với em là thế nào? Anh giận đấy à?
– Trẻ con đâu mà giận với hờn! Công việc còn đang ngập đầu đây này!
– Thế không để bụng thì mặc em làm đi!
Thấy Thành Nam im lặng không nói nữa thì Khánh Linh cũng biết ý im luôn, coi như anh đồng ý cho cô ở lại làm tiếp. Có điều những tài liệu mắc vài lỗi cơ bản thì cô ʇ⚡︎ự xử lý được nhưng xem tới mấy tài liệu sau thấy có nhiều vấn đề quan trọng cần báo cáo thì Linh liền cầm qua chỗ của Nam xin ý kiến luôn.
Vào việc chính là hai người lại rất ăn ý nên mấy vấn đề nhỏ đã được bỏ qua một bên. Nhưng không phải là trợ lý Từ làm phiền thì lại là Thanh Nga lấy cớ lên thăm dò. Tiếng gõ cửa vang lên theo đúng phép tắc và khi nghe được tiếng của Nam mời vào thì cô ta ưỡn ẹo cầm tập giấy tờ đưa cho anh.
– Sếp! Sếp xem rồi kí duyệt giúp em với ạ!
– Đưa qua cho Khánh Linh kiểm tra trước đi!
Nghe Thành Nam nói đưa sang cho Linh xem thì Nga bực lắm nhưng trước mặt anh cô ta vẫn phải diễn tuồng vui vẻ.
– Ôi! Linh chưa khỏi tay mà đã đi làm rồi sao em?
– Dạ. Em cơ bản cũng làm được việc nhẹ rồi!
– Vậy xem giúp chị chỗ giấy tờ này để lát Sếp ký hộ chị! Chị ra ngoài đợi nhé!
– Vâng. Lát xong em gọi!
– Ừ!
Thanh Nga bấm bụng đi ra ngoài, chọn chỗ vắng vẻ rồi lấy điện thoại gọi qua cho Phương Oanh mách lẻo. Đầu bên kia cũng rất nhiệt tình nghe ngóng tình hình bên này.
– Chị! Con ranh đó giờ càng được lòng anh Nam! Xem chừng họ không chỉ là quαп Һệ chủ tớ thân tình như bình thường nữa đâu!
– Mày nói sao?
– Giờ bất cứ tài liệu gì của các phòng ban đưa lên cho anh Nam kí thì đều được đưa cho nó xem trước. Như vậy không phải là anh ấy đã cho nó vị trí lớn thứ hai ở đây sao?
– Không ngờ con ranh đó lại tâm cơ leo cao. Đã thế thì đừng có trách tao không khách khí! Thứ tao không có được thì cũng đừng ai được phép sở hữu!
– Chị muốn làm gì nó?
– Đương nhiên là tao muốn nó thấy trèo cao thì ngã đau như nào!
– …!!!