Người Không Thể Với Tới – Chương 2

Vũ Linh 352

Tác giả: Hạ Long

Tin làm sao được khi một người chỉ biết nấu ăn và dọn dẹp, với cơ bản Thành Nam chỉ quen đặt niềm tin ở những người có chuyên môn hơn, huống chi bà nội của anh sức khỏe đã yếu dần theo năm tháng.

– Bà ơi! Hay là cứ để con gọi bác sĩ đến, chứ bà nằm còn khó chịu thế kia!

– Bà tin vào tay nghề của bé Linh! Con đợi chút đi!

Vừa mới nói xong thì thấy Khánh Linh bưng một chậu nước ấm đi vào trong phòng. Cô nhẹ nhàng đặt xuống nền gạch rồi ʇ⚡︎ự nhiên đi lại đỡ bà Loan.

– Bà ơi! Bà ngồi dậy ngâm chân cho dễ chịu rồi cháu kết hợp xoa Ϧóþ cho bà ạ!

– Này! Cô Linh! Làm như vậy liệu bà tôi có đỡ không?

Thành Nam nhìn mấy việc đơn giản này thực lòng không có chút tin tưởng nào liền lên tiếng hỏi Linh thì cô bình tĩnh trả lời anh.

– Anh đừng lo lắng, bà không có bị gì nghiêm trọng đâu ạ, chỉ là bị đau vai gáy do nằm sai tư thế thôi, em sẽ giúp bà dễ chịu ngay. Còn việc ngâm chân bằng nước ấm mỗi tối trước khi đi ngủ là để giúp bà có giấc ngủ ngon và sâu hơn ạ!

– Có thật là bà tôi chỉ bị đau vai thôi chứ?

– Em cũng có biết một chút về đông y, buổi chiều em đã xem qua cho bà rồi, thực sự là không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu ạ!

– Vậy, nhờ cô giúp bà tôi một chút!

– Vâng.

Tận mắt chứng kiến Khánh Linh thuần thục làm các động tác xoa Ϧóþ cho bà nội thì bấy giờ Thành Nam mới yên tâm rời khỏi phòng.

Quay trở lại phòng ăn, nhìn vợ vẫn bình thản nhiên ngồi bấm điện thoại khiến Thành Nam có chút thất vọng. Người ngoài còn lo lắng, giúp đỡ cho bà nội nhưng Oanh thân là vợ của anh mà không có lấy chút quan tâm nào.

Tiếng lòng thở dài, Nam đi lại gần cô ta hỏi thử:

– Em đang bận à?

– Không! Em đang nhắn với cái Luyến! Nó rủ em lát đi cafe!

– Bà không được khỏe, em ăn xong vào hỏi bà một chút đi!

– Chẳng phải chỉ là Ьệпh tuổi già thôi sao? Mà bên cạnh bà đã có cô Luận rồi còn gì!

– Việc nhỏ này đáng ra anh không cần nhắc em nhưng em biết rồi tại sao lại tỏ ra vô tâm như vậy?

Phương Oanh ngạc nhiên trước mấy lời của Thành Nam, thực sự là chưa bao giờ anh nói nặng với cô ta một câu chứ đừng nói tới việc trách cứ.

– Anh…Anh vừa trách em ư?

– Bà của anh cũng là bà của em, vậy mà chút quan tâm bình thường em cũng không có là sao? Hay vì bà không phải ɱ.á.-ύ mủ nên em không xót?

– Chuyện nhỏ đó lát em làm là được, sao anh phải nói em nặng lời như vậy?

– Phương Oanh! Việc nhỏ nhưng phải từ tâm chứ không phải miễn cưỡng!

Nhận thấy Thành Nam không vui rời khỏi phòng ăn thì Phương Oanh cũng vội vàng đứng lên theo sau.

– Anh! Em xin lỗi! Là em sai rồi!

– …!!!

– Được rồi! Đừng giận em nữa! Em sẽ vào hỏi thăm bà ngay!

– Chúng ta là người thân trong gia đình, việc quan tâm phải tгêภ ϮιпҺ thần ʇ⚡︎ự nguyện, anh không muốn sống cảnh vô tâm với nhau, em hiểu chứ?

– Vâng. Là em thiếu sót. Em xin lỗi chồng!

Lời xin lỗi xuống nước của Phương Oanh đã thành công khiến Nam không còn giận cô ta nữa, giọng của anh theo đó cũng dịu đi mười phần.

– Em vào với bà đi! Người già chẳng cần gì nhiều, chỉ cần sự gần gũi của cháu con thôi!

– Vâng. Em biết rồi!

Phương Oanh quay người đi về phía phòng của bà Loan, tiện tay nhắn tin cho bạn báo không đi cafe nữa thì Luyến liền nhắn lại hỏi tại sao:

– Gì thế? Vừa mới bảo đi được cơ mà?

– Thì tao đã định đi rồi nhưng tại bà già chồng ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt hãm tài!

– Sao vậy?

– Tự nhiên lăn ra đùng ra ốm với mệt làm tao không đi được. Thôi, để mai đi, giờ tao vào điểm danh hỏi thăm cho xong đã! Tao không muốn làm mất lòng chồng tao!

– Ờ. Vậy mai găp!

– Ok.

Cô ta miễn cưỡng đi vào phòng hỏi thăm bà Loan, tuy nhiên mấy cử chỉ giả tạo kia làm sao bà không nhận ra. Có điều chưa đến lúc vạch rõ mặt thì bà Loan vẫn im lặng diễn cùng.

– Bà chỉ là hơi mệt thôi. Cháu cứ về phòng nghỉ đi!

– Hay mai vợ chồng cháu đưa bà đi viện nhé! Chứ bà như này anh Nam lại lo lắng!

– Tuổi già đau nhức mình mẩy ấy mà, mấy đứa đừng có lo! Mà từ nãy bé Linh nó xoa Ϧóþ cho bà cũng đỡ nhiều rồi!

– Vậy, bà nghỉ ngơi đi ạ! Cháu xin phép về phòng!

– Ừ.

Bà Loan lúc này đã đỡ tám, chín phần rồi nên ra hiệu cho Khánh Linh dừng lại.

– Ta thấy thoải mái lắm rồi! Không còn sớm nữa! Cháu về nghỉ ngơi đi!

– Dạ. Để cháu giúp bà chỉnh lại chăn mền.

– Hôm nay rất cảm ơn cháu!

– Dạ. chuyện nhỏ thôi ạ! Từ sau mỗi tối bà nhờ cô Luận lấy một ít nước ấm để bà ngâm chân, thật sự là rất dễ ngủ đó bà!

– Ừ. Từ mai ta sẽ làm theo cách của cháu!

– Vâng. Cháu xin phép bà, xin phép cô, cháu về ạ!

– Ừ. Đi cẩn thận!

Về tới phòng trọ, Khánh Linh tắm xong thì úp tạm bát mì tôm ăn cho qua bữa, tiền đi làm tiết kiệm được cô gửi hết về nhà để bố lo cho em trai. Bữa trưa ăn ở nhà chủ đã đủ chất rồi nên tối có ăn mì tôm cũng không sợ thiếu dinh dưỡng.

Sinh ra trong gia đình không có kinh tế nên Khánh Linh phải bươn chải từ khá sớm, dù không bằng bạn, bằng bè học đại học nọ kia nhưng Linh cũng quyết tâm không để bản thân mình thất học. Không đủ điều kiện học chính quy, cô chuyển qua đăng kí học tại chức. Học gì thì kiến thức mới là quan trọng, biết đâu may mắn sau này lại mỉm cười với cô thì sao. Linh vẫn giữ suy nghĩ và quyết tâm đó nên cô đã vượt qua ba năm tại chức kinh tế, mong rằng năm cuối này cũng sẽ suôn sẻ thành công.

Để có tiền trang trải việc học, giúp với bố lo em trai Ьệпh nặng ở nhà thì Khánh Linh đã phải làm đủ thứ việc. Từ rửa bát thuê, ô sin, ngay cả việc khuân vác nặng cô cũng đã thử qua. Áp lực đè nặng tгêภ vai nhưng Khánh Linh chưa bao giờ cô than vãn, cũng chưa từng khiến bố và em trai mất niềm tin ở bản thân. Cho đến bây giờ cô vẫn là niềm ʇ⚡︎ự hào của gia đình, dù là một gia đình thiếu hụt, nghèo khó thì vẫn có niềm vui của riêng họ.

Lại bắt đầu một ngày mới, Khánh Linh đến gia đình bà Loan làm việc như thường lệ nhưng sau bữa trưa bà đã gọi cô vào phòng và đưa ra một việc đột xuất.

– Ta có việc muốn bàn với cháu!

– Vâng. Bà cứ nói! Cháu xin nghe ạ!

– Ta đang cần người chăm sóc riêng. Tiền lương không cần lo! Ta sẽ trả xứng đáng! Cháu xem có đảm nhận được không?

– Việc này…

Thực ra Khánh Linh rất cần tiền, tuy nhiên việc học của cô mới là quan trọng. Khó khăn lắm cô mới đi được đoạn đường dài, chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi là cô về đích rồi nên có thế nào cô cũng không thể bỏ ngang được.

– Bà ơi! Cháu chỉ có thể làm ban ngày thôi còn buổi tối cháu phải đi học nữa ạ! Dù cháu rất cần tiền nhưng cháu không thể từ bỏ việc học được!

– Cháu đang học gì?

– Dạ! Cháu đang theo lớp tại chức kinh tế! Cháu còn năm cuối nữa bà ạ!

– À…

Bà Loan nghe vậy thì gật gù, bà ngồi suy ngẫm một lát rồi sau đó lại lên tiếng hỏi Linh:

– Cháu đang ở trọ đúng không?

– Dạ. Vâng ạ!

– Vậy ta tính thế này! Từ mai cháu dọn qua đây ở luôn như mấy cô giúp việc kia đi! Công việc của cháu vẫn nấu cơm ngày hai bữa cho gia đình, ngoài ra cháu sẽ đảm nhiệm thêm phần chăm sóc riêng cho ta, những buổi nào phải đi học thì cứ đi, ta sẽ tạo điều kiện! Như vậy đã hợp lý chưa? Yên tâm, tiền lương ta trả đầy đủ. Nếu cháu làm tốt thì học phí năm cuối ta sẽ đóng cho cháu luôn và khi ra trường ta sẽ xin việc cho nữa!

– Bà… Bà nói thật không ạ?

– Cháu cứ sống thật với ta thì sẽ được đền đáp xứng đáng!

– Vâng. Cháu cảm ơn bà ạ!

Khánh Linh rất vui khi nhận được công việc ưu ái này, dù biết tới đây sẽ ở nhà bà Loan 24/24 nhưng cô tin bà ấy không phải kiểu người bóc lột sức lao động quá đáng, bởi những ngày vừa qua cho thấy bà Loan sống và làm việc rất quy củ, uy tín chứ không hề lợi dụng.

Vợ chồng Thành Nam cũng được bà Loan thông báo việc Khánh Linh từ mai sẽ chuyển đến đây ở và làm việc thêm cho bà. Đối với Nam thì anh rất thoải mái, chỉ cần bà nội thích là được nhưng riêng với Phương Oanh thì không vui chút nào, cô ta lần này tỏ thái độ không hài lòng ra mặt luôn.

– Bà thuê con bé đó làm như nào cháu không để ý nhưng việc cho nó ở lại đây là cháu không đồng ý!

– Tại sao?

– Cháu không thích tạo cơ hội cho những đứa có mục đích bất chính, trèo cao!

– Ý cháu là sợ người ta tán tỉnh, lập mưu ςư-ớ.ק chồng cháu à?

– Phòng còn không chống bà ạ!

– Cháu xinh đẹp, ʇ⚡︎ự tin có thừa mà lại sợ không ᵭấu được với người có địa vị thấp hơn sao? Hay cháu không có lòng tin ở chồng mình?

– Dù là gì cháu cũng không đồng ý cho nó ở đây!

Bà Loan thừa quyết định việc Khánh Linh ở hay không nhưng vì không muốn Thành Nam cho rằng bà lấy quyền của trưởng bối ra phán quyết nên đã chuyển sang cách khác. Cách mà khiến đứa cháu trai hiểu chuyện của bà chỉ có thể tình nguyện đồng ý và cô cháu dâu kia cũng phải miễn cưỡng gật đầu.

– Hai đứa đi làm cả ngày, bác sĩ riêng cũng không thường xuyên túc trực được nên chỉ có bé Linh là thích hợp nhất. Nó đối với bà rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại chịu khó, biết nhiều việc, nhất là việc liên quan tới sức khỏe của bà. Vậy nên bà mong hai đứa đừng so đo, đừng cản trở mong muốn này của bà nhé! Thành Nam! Bà già rồi, chỉ có mỗi yêu cầu nho nhỏ này thôi, con bé đó nó biết tâm tình, bầu bạn, nó hiền lành chẳng phải kẻ mưu đồ, bất chính gì đâu. Con hãy tin bà đi!

– Vâng! Con tin bà mà! Bà thích ai thì cứ giữ người đó lại bên mình, con không có phản đối, miễn sao bà vui khỏe ở với chúng con lâu dài là được!

– Ừ… Ừ… Bà muốn sông lâu với mấy đứa mà! Bà còn đợi để bế chắt nữa chứ!

– Vâng. Thực ra vợ con chỉ là lo xa với cẩn thận quá thôi chứ cô ấy không có ý gì đâu, bà đừng để bụng nhé!

– Không. Bà không có để bụng! Vợ con cũng là chăm lo hạnh phúc vợ chồng, bà hiểu chứ!

– Dạ. Vậy bà cứ kêu Linh mai dọn đến đi!

– Ừ.

Phương Oanh hậm hực nhìn bà Loan, biết bà đang làm bộ làm tịch trước mặt Thành Nam nhưng lại không có đủ bằng chứng để vạch Ϯộι. Cô ta không làm sao được liền vùng vằng đi thẳng lên phòng của hai vợ chồng thì Thành Nam cũng lên theo sau. Anh biết Phương Oanh đang giận dỗi nhưng bữa nay Nam không vội dỗ dành như mọi lần mà mãi lâu sau mới từ tốn nói chuyện.

– Bố mẹ anh không may mất sớm, người thân nhất của anh bây giờ chỉ có em và bà nội, vậy nên có thể nào em nhường bà một chút không? Anh nói điều này không hẳn là bênh vực nhưng bà già rồi, cũng chẳng biết sống với chúng ta được bao lâu, cái anh mong muốn là gia đình mình hòa thuận, vui vẻ. Còn mọi việc khác em hãy tin anh! Anh chỉ có một vợ là em, tình yêu của anh cũng chỉ dành cho em thôi, hiểu không?

– Nhưng…

– Chúng ta yêu nhau từ năm nhất đại học, trải qua bốn năm bên nhau, thêm hai năm em đi du học, yêu xa thế anh vẫn chung thủy, rồi kể từ khi chúng ta về chung một nhà tới nay anh chưa hề làm gì có lỗi với em mà em vẫn không có lòng tin ở anh sao?

– Được rồi! Không nói chuyện này nữa! Em tin anh!

– Nói tin rồi thì từ nay đừng cư xử như vậy nữa nhé!

– Em biết rồi!

– Nào! Đi ngủ thôi!

Miệng nói tin tưởng, không nhắc tới chuyện Khánh Linh ở đây nhưng trong lòng Phương Oanh lại không hề quên đi. Vì căm ghét bà Loan mà cô ta ghét luôn những người bên cạnh của bà, tuy nhiên đối với cô Luận thì Oanh vẫn có chút dè chừng vì dẫu sao bà cô này cũng không dễ dây vào nhưng cái gai mới nhú là Khánh Linh thì nhất định phải tìm cách nhổ đi bằng được.

Đồ đạc của Khánh Linh cũng không có gì nhiều nên rất nhanh cô đã dọn xong và chuyển đến ở trong biệt thự rộng rãi của gia đình bà Loan. Có hẳn khu nhà riêng biệt dành cho người giúp việc và những ngày đầu Linh ở chung với mấy chị làm ở đây nhưng hết tháng đó cô được bà Loan sắp xếp cho ở phòng riêng ngay bên cạnh phòng của bà.

Càng ngày Khánh Linh càng được ưu ái mà Oanh thì chưa tìm được thời cơ thích hợp để nhổ cái gai trước mắt. Nhưng sau bao ngày nhẫn nhịn, chờ đợi thì cô ta cũng có được cơ hội. Đúng dịp Thành Nam đi công tác, bà Loan và cô Luận đi chùa hai ngày, chỉ có Linh ở nhà vì còn bận học hành nên ngay buổi tối hôm đó Phương Oanh đã ra tay.

Hội mấy chị em bạn bè của cô ta đến nhà chơi, bao nhiêu người không kêu giúp mà nhất nhất từ đầu tới cuối bắt một mình Khánh Linh phục vụ. Hết nấu món này, kêu làm đồ uống khác khiến Linh bị xoay ʋòпg ʋòпg, cả buổi chạy như con thoi phục vụ mấy người hách ᴅịcҺ. Đoán ra tâm tư không tốt của mấy người bọn họ nhưng vì thân là người làm nên cô không thể từ chối. Có điều càng nhẫn nhịn thì họ càng quá đáng.

Cả buổi còn chưa được nghỉ ngơi lại bị Phương Oanh sai đi mua đồ giữa trời mưa tầm tã. Trong tủ lạnh rõ còn nhiều đồ ăn cho bọn họ lựa chọn nhưng Oanh nhất quyết bắt Linh đội mưa đi chứ không cho chú Sâm chở.

Mắt bình thường nhìn trong thời tiết này đã khó huống gì một cô gáι cận tới gần bốn độ thì thử hỏi đi đứng làm sao. Làm gì cũng phải có chút tình người chứ, như này khác gì bảo cô ʇ⚡︎ự làm thương bản thân mình. Quá ấm ức, Linh quyết định không nhẫn nhịn nữa.

– Chị Oanh! Trời đang mưa to mà mắt em thì cận, nếu chị không cho chú Sâm chở em đi thì đợi ngớt mưa em mới có thể đi mua được!

– Mày làm công cho nhà tao mà mày tưởng mày ngang hàng tao hay sao mà dám cãi?

– Em đúng là làm công cho nhà mình nhưng bà nói ngay từ đầu rồi, rằng em chỉ nấu ăn ngày hai bữa và chăm sóc riêng cho bà thôi. Bà nói rõ ngoài hai việc này thì những việc khác em không cần phải làm!

– Xem ra là bà nội đã chiều mày quá nên mày mới dám bật lại tao thế này! Được lắm! Mày không muốn đi phải không?

– Em chỉ là không thể đi trong thời tiết như này! Hoặc là bây giờ các chị đổi sang ăn món khác em sẽ nấu ngay!

– Mày được lắm! Cuối cùng là mày vẫn muốn chống đối tao, để rồi xem mày lì lợm được bao lâu!

Phương Oanh nhìn Linh đầy mỉa mai rồi quay lại phòng ăn, cô ta với bạn mình ngồi trong đó một lúc lâu thì bắt đầu di chuyển ra ngoài. Vẫn cái giọng điệu kênh kiệu, cô ta hất hàm nói:

– Mấy chị giúp việc ngủ hết rồi thì mày vào dọn dẹp giúp đi! Dọn sạch tao sẽ trả công chứ không cần gọi họ dậy nữa!

– Các chị ăn xong thì cứ ra ngoài xuống nước, em dọn thay các chị ấy cũng được!

– Biết điều thế thì tốt!

Cứ tưởng cô ta chỉ hoạnh họe vậy thôi, ai ngờ tất cả chỉ là sự giả tạo có mưu mô. Còn chưa dẹp hết đống bát đũa cho vào bồn thì cô bạn tên Luyến của cô ta chạy vào la hốt hoảng:

– Linh ơi? Em dọn trong này có thấy cái đồng hồ của chị đâu không?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất