Người Không Thể Với Tới – Chương 15

Vũ Linh 440

Tác giả: Hạ Long

Phương Oanh cay lắm. Rốt cuộc mấy năm làm vợ của Nam lại chỉ được có vài đồng trong thẻ và cái xe ô tô hơn tỷ. Căn biệt thự ngoại ô cuối cùng cũng không phải sang tên cho cô ta mà bà nội Nam nói quà đó bà sẽ thu hồi lại. Còn gì cay đắng hơn kết quả này, cô ta thật sự không thể chấp nhận nổi nên đã cho người phá đám Thành Nam.

Tuy nhiên mọi việc cô ta móc nối với em họ Thanh Nga và trưởng phòng Tô đã thất bại. Bởi cả Thành Nam và Khánh Linh đã có chuẩn bị từ trước.

Mọi thứ Linh và trợ lý Từ công khai bản bạc với hai người đó chỉ là bảng giá giả. Còn hồ sơ chính đã được tận tay trợ lý Từ đưa vào dự thầu. Vậy nên khi kết quả công bố trúng thầu là công ty của Nam thì ngay lập tức vẻ mặt của Thanh Nga và trưởng phòng Tô bất ngờ đến bật ngửa. Trợ lý Từ không khó để nhận ra thái độ đó của họ nhưng vẫn cố tình hỏi câu khó đỡ.

– Sao thế? Công ty chúng ta trúng thầu mà hai anh em không vui à?
– À… Vui… Vui chứ! Tại tôi và cô Nga bất ngờ quá ấy mà! Nhưng sao bảng giá thay đổi lúc nào mà chúng tôi không rõ thế nhỉ?

Giọng trưởng phòng Tô có vẻ không hài lòng xong thái độ vẫn một mực như rất hợp tác thì trợ lý Từ chỉ nhàn nhạt trả lời cho có lệ.

– Việc này cũng là Sếp ʇ⚡︎ự quyết định! Đến phút trót Sếp mới thông báo thay đổi nên tôi khi đó cũng không kịp báo cáo với hai anh em!
– À…
– Tất cả đã xong rồi. Chúng ta cũng nên về báo cáo với Sếp thôi nhỉ?
– Trợ lý Từ và cô Linh cứ về trước. Tôi có chút việc! Lát tôi về sau!
– Em cũng bận tí việc. Em đi đã nhé!

Thanh Nga nghe trưởng phòng Tô nói vậy thì cũng lên tiếng lấy lí do bận rồi tránh đi. Cả Linh và trợ lý Từ không khó để nhận ra hai kẻ này đang lấy cớ đi nói chuyện riêng xong hai người không thèm bận tâm mà chỉ gật đầu rồi tiến ra xe đi về.

Tгêภ đường về công ty, Khánh Linh bàn bạc với trợ lý Từ về việc sắp tới.

– Anh xem chúng ta có nên thay đổi kế hoạch sắp tới đây không ạ?
– Em thấy sao?
– Mô hình nhân sự bữa trước chúng ta bàn bạc, em nghĩ nên thay đổi lại. Từ người chỉ đạo thi công, trưởng phòng kỹ thuật, quản lý kho và bảo vệ. Việc bớt xén nguyên vật liệu sẽ là điều xảy ra đầu tiên khi chúng ta giữ nguyên đội hình cũ. Thứ hai em sợ thái độ làm việc không được cẩn thận dẫn đến sai sót, thiếu trách nhiệm. Mà công việc lần này rất cần sự nghiêm túc và chính ҳάc. Nếu chúng ta lơ là, sợ rằng mất uy tín của công ty là một chuyện, mặt khác đền bù tổn thất cũng là chuyện lớn, rồi không thận trọng còn dây dưa đến phát luật thì mệt lắm anh ạ!
– Những điều em ρhâп tích cũng là những gì anh và Sếp đã nghĩ qua. Được rồi! Chúng ta về bàn bạc lại với Sếp lần nữa để xem nên giữ ai, thay ai vào mấy vị trí quan trọng đó!
– Vâng.

Lúc này tại một quán Cafe. Trưởng phòng Tô mặt vẫn đầy lo lắng hỏi Thanh Nga.

– Cô nói xem! Tại sao chuyện này lại xảy ra? Có thật là do thằng Nam chỉ thị vào phút cuối hay là bọn họ đã nghi ngờ chúng ta?
– Xem chừng bọn họ đã có đề phòng chúng ta.
– Nếu vậy thì những chuyện sau này nên cẩn trọng. Chuyện với bên công ty đối thủ kia cũng nên có câu trả lời sao cho hợp lý, nếu không thì ch-ết cả lũ.
– Em biết rồi!
– À… Mà cô để ý con bé Linh nhiều vào. Cần thì dạy dỗ nó một chút, chứ tôi thấy nó đang được lòng thằng Nam lắm rồi đấy!
– Anh yên tâm! Con bé đó cứ để em và mấy đứa chăm sóc!

Thanh Nga cùng trưởng phòng Tô quay lại công ty sau đó thì vừa hay gặp Thành Nam cũng về tới. Đợi anh xuống xe liền khoa chân múa tay nói về vụ việc sáng nay.

– Sếp! Công ty chúng ta trúng thầu rồi Sếp ạ!

Tiếng Thanh Nga hồ hởi vang lên khoe khoang nhưng Thành Nam chỉ thể hiện niềm vui vừa phải.

– Vậy thì ăn mừng thôi nhỉ?
– Mà phải nói Sếp quá là siêu đẳng luôn. Phút cuối thế nào Sếp thay đổi chiến lược liền ᵭάпҺ bại mấy công ty đối thủ!
– Cũng nhờ vào may mắn đó chứ không hẳn chiến lược vĩ đại, vĩ mô gì đâu.
– Sếp cứ khiêm tốn!
– Mà thôi! Việc lớn đã thành công thì sắp tới đây sẽ bận rộn đấy! Mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi!
– Vâng ạ!
– À… Anh Tô! Qua phòng tôi trao đổi chút việc!
– Vâng.

Trưởng phòng Tô ra hiệu cho Nga cứ về làm việc bình thường, còn anh ta thì theo Thành Nam lên văn phòng.

Khánh Linh thấy Thành Nam cùng trưởng phòng Tô bước vào phòng làm việc thì biết ý đứng dậy đi pha trà.
Trưởng phòng Tô vừa nói chuyện với Nam nhưng mắt vẫn quan sát nhất cử nhất động của Khánh Linh thì Nam dừng hẳn công việc đang bàn lại.

– Sao thế trưởng phòng Tô? Có ý gì với thư ký Linh à?
– Lại bị Sếp đoán trúng rồi!
– Tôi không nghĩ cô Linh là gu của trưởng phòng Tô đâu!
– Thực ra chơi bời thì mấy em như em Nga hay em Huệ sẽ hợp nhưng lấy vợ thì nên chọn mẫu người như em Linh mới chuẩn Sếp ạ!
– Vậy sao?
– Sếp xem nói giúp tôi vài câu được không? Thực sự thì tôi rất quý em ấy!

Thành Nam không còn lạ gì tính tình của trưởng phòng Tô nên những lời anh ta nói Nam không thèm để tâm lắm. Tuy nhiên ngoài mặt vẫn không thể hiện gì, nhàn nhã nhấp thêm ngụm trà rồi mới nói tiếp.

– Chuyện riêng tư của mọi người tôi không tiện tham gia. Ai có khả năng cứ tiến triển miễn công việc đâu vào đấy là được!
– Về vấn đề công việc Sếp cứ yên tâm. Chúng tôi vẫn đảm bảo đáp ứng đúng tiến độ, chất lượng đặt lên hàng đầu. Nhưng có Sếp đẩy thuyền một tay thì cũng nhanh hơn nhiều ạ!
– Được rồi! Chuyện đó để sau! Còn giờ anh nói xem kế hoạch triển khai là khi nào thì hợp lý! Tôi muốn nghe kỹ lưỡng một chút.
– Tôi đã có bản kế hoạch đề mô rồi! Nhưng để chi tiết hơn tôi hẹn chiều mai sẽ báo cáo đầy đủ!
– Vậy! Chiều mai anh gửi qua mail cho tôi!
– Vâng.

Trưởng phòng Tô vừa rời đi thì trợ lý Từ đi vào sau đó. Cứ tưởng cậu ta vào bàn công việc ai dè lại đi thẳng ra chỗ của Khánh Linh. Mà không hiểu nay là ngày gì mà có hai người đàn ông cùng quan tâm tới cô ấy…

Không phải Thành Nam tò mò hay hóng hớt mà tại cái giọng ồn ào của tên trợ lý cứ vọng sang bên này…

– Khánh Linh! Anh có 2 vé xem phim. Tối hai anh em mình đi xem nhé! Tiện thể mình ăn mừng thắng lợi luôn!
– Chưa gì đã ăn mừng sớm vậy? Còn bao việc phải lo nữa!
– Em đấy! Việc gì ra việc đó chứ! Cứ thắng là ăn mừng trước, còn việc triển khai ta lại tính sau! Tối nay đi nhé!
– Em không hứa trước! Em về xin phép bà Loan đã ạ!
– Tưởng gì chứ bà Loan nhất định sẽ đồng ý! Anh đợi em đó! Em làm việc tiếp đi! Anh qua bàn với Sếp chút việc nữa.
– Vâng!

Nhìn cái điệu vui mừng quá khích của tên trợ lý mà cứ tưởng cậu ta vừa mới trúng giải ᵭộc đắc. Thành Nam lắc đầu rồi ʇ⚡︎ự nhiên buông nhẹ một câu.

– Cậu cũng hay nhỉ? Từ bao giờ công việc lại xếp sau việc tư của cậu vậy?
– Em có làm gì mất thì giờ đâu mà Sếp đã vội bóng gió ý tứ vậy? Mà Sếp không muốn em lấy vợ à? Định để em lông bông mãi sao?
– Cậu lông bông thì liên quan gì đến tôi!
– Sếp cứ nói kiểu vô tâm làm gì! Chả phải suốt ngày mắng em yêu đương linh ϮιпҺ sao? Lần này em quyết tâm rồi, nghiêm túc rồi! Em thích Khánh Linh nên Sếp anh nhớ ủn mông cho em đấy nhé!
– Vậy cậu chuẩn bị cạnh tranh với trưởng phòng Tô đi!
– Sao ạ?

Thành Nam nhìn cái mặt đần thộn của thằng em trợ lý mà xém cười. Xong vẫn cố nhịn xuống rồi thủng thẳng nói lại.

– Thì tình địch của cậu là trưởng phòng Tô đấy! Liệu mà chiến ᵭấu!
– Cái tên già đó hả?
– Già nhưng người ta có kinh nghiệm. Còn cậu …
– Ây… Sếp đừng có khinh thường thằng em này! Lúc em nghiêm túc thì hơi bị được đấy!
– Vậy cậu cố mà giữ cái phong độ nghiêm túc đi! Còn giờ thì vào việc ngay cho tôi!
– …!!!

Buổi chiều tan làm Khánh Linh về trước còn Thành Nam vẫn còn ngồi lại cậm cạch máy tính. Giờ này những người có gia đình thường mong ngóng về sớm để cùng nhau nấu nướng, cùng vui vẻ bên mâm cơm ấp áp nhưng với Thành Nam thì tẻ nhạt vô cùng.

Không phải Nam tiếc cô vợ như Phương Oanh mà anh tiếc vì bản thân đã mất tới mấy năm gắn bó với một người phụ nữ không ra gì, tiếc thời gian anh đã hết lòng, hết dạ nhưng kết quả nhận được là nỗi cay đắng.

Đối với một người đàn ông thì thất bại trong hôn nhân là điều tối kị vậy nhưng Thành Nam vẫn không tránh khỏi. Có lẽ ông trời đã không cho anh được may mắn, hoặc kiếp trước anh đã lỡ mắc Ϯộι lớn nên kiếp này anh bị trừng phạt.

Không biết ngồi qua bao lâu mà chỉ đến khi cái lưng có dấu hiệu đau mỏi Thành Nam mới dừng làm việc lại. Nhìn đồng hồ tгêภ màn hình điện thoại đã chỉ tới mười giờ khuya thì anh mới uể oải đứng dậy.

Thành Nam sau đó lái xe về nhà. Bụng rõ ràng thấy đói nhưng miệng lại chẳng muốn ăn. Xong vì sợ bà nội lo lắng nên anh cố gắng ăn nửa bát cơm rồi lên phòng.

Tất cả mọi thứ còn lại của Phương Oanh đã được dọn dẹp vứt hết đi nhưng không hiểu sao Nam cứ có cảm giác dơ bẩn trong căn phòng ngủ, nhất là chiếc giường lớn kia.

Không thể ở lại căn phòng quen thuộc. Nam đành chuyển sang phòng dành cho khách để ngủ. Và ngay sáng hôm sau anh giao nhiệm vụ cho chú Sâm và cô Luận cho người sơn sửa lại căn phòng, thay hết nội thất bên trong. Tất cả những thứ cô ta đã từng chạm qua đều vứt bỏ hết, một thứ nhỏ cũng không còn tồn tại!

Thành Nam muốn một căn phòng hoàn toàn mới, anh sẽ bắt đầu cuộc sống mới không cần tình yêu chỉ có công việc và người thân yêu nhất của anh là bà nội thôi!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất