Người Không Thể Với Tới – Chương 14

Vũ Linh 299

Tác giả: Hạ Long

Thanh Nga chạy thẳng vào phòng Ьệпh thì vừa hay nhìn thấy cảnh tượng chị họ bị phạt qùγ dưới đất và hai người đang thay nhau quát nạt kia là hai bác của cô ta.

Giọng bà Thụy Khuê vẫn một mực bực dọc mắng té tát Phương Oanh để lấy lòng Nam nhưng khi nhìn thấy tập Ьệпh án thật của con gáι được anh vứt lên bàn thì mặt bà ta chuyển sang trắng bệch, mấy lời quát nạt cũng theo đó dừng lại. Rõ ràng đã bưng bít kín lắm rồi mà sao lại xuất hiện ở đây? Hàng vạn câu hỏi tại sao bủa vây khiến tâm trí bà Khuê rối bời, tuy nhiên người sáng suốt và bình tĩnh hơn vợ mình lúc này là ông Kiểm.

Ông ta làm như bản thân hai người già vô can mà mắng con gáι yêu thậm tệ hơn, hòng vớt vát lại cục diện căng thẳng, không có lợi về phía nhà mình.

– Con giỏi thật đó! Dám làm ra chuyện động trời này! Bố mẹ sẽ không bênh vực con mà để cho Thành Nam tùy ý xử lý.
– Bố! Là do con quá yêu anh ấy! Con sợ anh ấy biết chuyện con không thể mang thai sẽ rời bỏ con nên con mới làm liều!
– Thành Nam hiểu chuyện, nó sống như nào con còn không hiểu sao?
– Con sợ lắm! Con sợ anh ấy bị những cô gáι khác mồi chài. Sợ mất anh ấy… Con… Con xin lỗi…
– Người con nên xin lỗi là chồng con chứ không phải bố mẹ! Khi nào Nam nó tha thứ thì hãy nói chuyện tiếp. Còn giờ cứ qùγ ở đây đi!

Thành Nam chán nản khi phải nghe cả nhà họ diễn tuồng ăn năn hối hận. Có điều anh chưa vội ngả bài ngay mà chờ xem cô vợ lươn lẹo này còn muốn giải thích như nào tiếp khi chuyện đã lộ tẩy.

– Thành Nam! Em sai rồi! Em thật sự sai rồi! Em xin lỗi! Thật sự là em không hề phản bội anh mà là do một lần em đi sinh nhật cùng hội bạn tгêภ bar. Hôm đó anh đi công tác mà bọn em thì say quá nên em đã bị một người lạ mặt hãm hϊếp. Chuyện này là sai lầm của em nhưng vì xấu hổ và vì không muốn mất anh nên em không dám nói ra.
– Thật vậy sao?
– Em xin thề! Những lời em nói đều là sự thật. Chỉ một lần duy nhất thôi!
– Và chính lần duy nhất đó mà cô đã mang thai sao?
– Vâng. Nhưng chuyện đáng xấu hổ này em làm sao có thể nói với anh chứ. Thật sự em không dám nói nên sau đó đã đi phá bỏ. Nhưng em không ngờ chính lần bỏ thai đấy mà em đã không còn khả năng làm mẹ nữa… hic…hic…

Những giọt nước mắt cá sấu không những không làm Thành Nam động lòng mà ngược lại chỉ khiến anh khinh bỉ hơn. Cô ta nói một lần thì là một lần sao? Đúng là kẻ phản bội thì có hàng trăm lí do để biện minh.

– Vậy cô nói xem những thứ này là thế nào? Nếu cô cho tôi được một lời giải thích chính đáng thì chúng ta tiếp tục, còn không được thì ngày mai gặp nhau ở toà!

Thành Nam nhìn khinh rẻ, ᵭ.ậ..℘ mạnh tiếp tập giấy thứ hai lên bàn. Lần này Phương Oanh vơ vội lấy để xem thì đọc tới đâu mặt cô ta biến sắc tới đó… Năm lần phá bỏ này chỉ có Luyến và cô ta biết, người thứ ba là cô ruột của Luyến làm bác sĩ. Ấy vậy mà sao tất cả lại được Thành Nam tra ra thế này…

– Anh… Em không có! Chắc là ai cố ý vu họa cho em… Từ… Từ trước đến nay em chỉ yêu một mình anh! Không hề có người thứ hai!
– Vậy thằng đàn ông cô đang ôm ấp này là ai? Là người quen hay cũng là do say nên không biết ai làm gì mình?
– Em …
– Đừng nói ôm ấp chuyện trò vui vẻ với nhau thế này lại bảo là không quen đấy. Nói chuyện nào mà nghe có lý một chút chứ đến trẻ con nhìn vào cũng biết là cô và nó đang thân mật với nhau!
– Là anh theo dõi tôi?

Không thể chối cãi vì bằng chứng Oanh gian gian díu với người khác quá rõ ràng nên cô ta không quanh co nữa mà hỏi lại Nam thì anh lạnh nhạt trả lời.

– Trước đó tôi ngu muội tin cô nên không theo dõi nhưng từ khi cô hỗn láo cãi tay đôi với bà thì tôi đã xem lại. Thực ra tôi chỉ muốn mình không trách lầm cô nhưng không ngờ kết quả tôi tra được lại khiến tôi vô cùng bất ngờ. Hóa ra cô không hề yêu tôi mà chỉ yêu tài sản nhà tôi, đúng chứ? Cho nên chuyện cô ngủ với người đàn ông khác là đương nhiên. Có điều cô ham chơi lại không chú ý để rồi hậu quả là ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ quá nhiều lần xảy ra. Nên cô mất đi thiên chức làm mẹ cũng không thể trách cứ ai được!
– …!!!
– Sao? Cô không cãi nữa à?
– Anh đã biết hết rồi thì đường ai nấy đi! Tôi cũng chả thiết tha gì nữa!
– Đương nhiên là đường ai nấy đi vì tôi không thể chấp nhận một người vợ lăng loàn như cô! Vậy nên khi chúng ta ly hôn thì lí do tôi viết là gì cô cũng đừng quá ngạc nhiên!
– Khoan đã!

Phương Oanh biết Nam không nói chơi. Nếu để anh viết lí do cô ta ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ dẫn tới hậu quả ly hôn thì mất mặt lắm mà bố mẹ cô ta cũng phải chịu ทɦụ☪ nữa nên bằng mọi giá cô ta cũng phải van xin anh.

– Nam! Chuyện chia tay là không thể cứu vãn, em chấp nhận. Nhưng chỉ chi xin có thể nào nghĩ tới tình cảm khi trước đừng viết lí do em ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ được không? Coi như không vì em thì cũng cho bố mẹ em chút mặt mũi được chứ?
– Thái độ của cô lúc này khác với khi nãy nhiều quá!
– Em xin anh! Coi như vì bố mẹ em được không?
– Cũng được nhưng đổi lại! Ly hôn cô sẽ ra đi tay trắng!

Khối tài sản kếch xù nhà Nam làm sao cô ta có thể bỏ qua được. Thà là mất mặt cũng không thể trắng tay ra đi. Càng không để cho bà già nội của Nam có dịp cười vào mặt họ Lương được.

– Anh cần phải nhẫn tâm với em vậy sao?
– Là cô nhẫn tâm với tôi trước mà còn làm ra vẻ bị thiệt thòi ư?
– Anh đã từng hứa với em những gì anh quên rồi sao? Không rời xa em, không để em thiếu thốn cơ mà?
– Cô phản bội tình yêu, niềm tin của tôi dành cho cô mà giờ này cô còn mặt dày đòi hỏi ngược lại. Cô cho mình là ai vậy?
– Nam?
– Không cần mất công nữa! Tôi cũng nói luôn cho cô nắm rõ. Thực ra tôi và cô ly hôn thì tài sản chung của hai vợ chồng chỉ có một biệt thự ở ngoại ô và hai chiếc xe. Còn lại tất cả bà nội tôi vẫn đứng tên nên cô suy nghĩ đi! Quyết định như nào thì nhắn tin cho tôi!
– Anh…

Cả hai ông bà già và Phương Oanh bất ngờ về những gì Thành Nam vừa nói. Quá sốc nên ông Kiểm lôi tay con gáι hỏi.

– Chuyện này là sao hả?
– Con…
– Mày bám lấy nó nhiều năm như vậy mà không biết nó được thừa hưởng bao nhiêu tài sản à? Sao chỉ có mỗi căn biệt thự và hai chiếc xe là sao?
– Con… Con cứ nghĩ nhà có mỗi mình thì tài sản sẽ là của anh ấy hết. Bà già kia còn sống được bao nhiêu nữa đâu chứ!
– Ngu thế con ơi! Mày không biết bà ta là ai à? Cơ ngơi mà Thành Nam nó đang gìn giữ là do bà ấy tạo lên đấy! Bà ta trước đấy khét tiếng tгêภ thương trường. Bố mẹ đã dặn rồi mà đầu óc mày để đi đâu hả? Ngu ngốc! Quá ngu ngốc! Bao năm bên nó mà không hỏi xem tài sản đã sang tên hết cho nó chưa? Mày đúng là chẳng được cái việc gì! Giờ ly hôn vừa mất mặt mà tay trắng đi về thì còn gì ทɦụ☪ hơn hả?

Ông Kiểm tức giận mắng một tràng dài thì bà Khuê cũng điên tiết.

– Đẻ con gáι tưởng được nhờ mà giờ thì rước cục nợ. Đã thế còn khiến bố mẹ mất mặt.
– Bố mẹ quá đáng! Chẳng phải vì bố mẹ con mới lấy anh ta sao? Giờ thành ra thế này bố mẹ còn trách con nữa!
– Lấy nó hưởng phúc mà mày lại không biết đường kiếm chác. Mày ngu ngốc cứ mải đeo bám thằng bồ lông bông kia còn trách ai! Giờ đẻ không xong, tài sản cũng không có được thì mày nói xem. Có thất bại không?
– Con nhất định không chịu thua thiệt!
– Không chịu thì tính làm gì?
– Con sẽ có cách!

***

Thành Nam sau khi từ Ьệпh viện về liền tới thẳng công ty. Giờ này cũng không còn sớm nữa nhưng vì công việc chuẩn bị cho buổi dự thầu đã tới gần nên anh phải chắt chịu từng phút một. Bước vào phòng thấy Linh cũng ở đây thì có chút ngạc nhiên.

– Tôi tưởng em ở nhà với bà chứ?
– Dạ. Bà biết công việc đang gấp nên để cho em đi giúp anh! Mà chuyện sao rồi ạ?
– Chuẩn bị ra tòa thôi!
– Nhanh vậy ư?
– Ừ. Ngả bài hết rồi! Mà thôi! Em chuẩn bị tài liệu xong chưa? Đưa tôi xem!
– Dạ. Em xong rồi! Anh kiểm tra giúp em ạ!

Khánh Linh lấy tập tài liệu chính đưa cho Thành Nam thì anh nhận lấy về chỗ làm việc của mình ngồi xuống. Lần lượt kiểm tra tỉ mỉ từng chi tiết cho đến khi xem hết thì Nam hỏi lại Linh:

– Em chắc bao nhiêu phần trăm?
– 90%, mười phần trăm còn lại dựa vào yếu tố may mắn và hoàn cảnh.
– Em đã thông báo cho trưởng phòng Tô và chỗ cô Nga chưa?
– Dạ. Xong hết rồi ạ!
– Vậy được! Ngày mốt em và trợ lý Từ cùng hai người họ tham gia dự thầu đi!
– Vâng.

Ngày Khánh Linh cùng trợ lý Từ thay mặt công ty đi dự thầu cũng là ngày mà Thành Nam và Phương Oanh ra tòa lần đầu tiên.

Phương Oanh biết lần dự thầu này rất quan trọng với công ty nên cô ta liền gợi ý muốn giúp đỡ Nam.

– Anh! Chúng ta ngồi nói chuyện lại được không?
– Cô lại muốn sao đây?
– Anh thêm vào phần ρhâп chia tài sản cho em hai căn biệt thự, ba mảnh đất mặt tiền phố A và một siêu xe đổi lại em sẽ giúp anh thắng thầu lần này! Nhất định anh không thiệt thòi đâu!
– Sao vậy? Cô lại muốn đi ngủ cùng Giám đốc bên đó để giúp tôi à?
– Anh…
– Cô nên nhớ Thành Nam tôi chưa bao giờ dùng đàn bà làm bàn đạp cho mình, càng không cần tới sự trợ giúp của cô. Tốt nhất là cô ký tên vào giấy ly hôn đi. Tôi nể mặt người lớn không nêu rõ lí do cô ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ là việc tôi nhân nhượng nhất rồi nên việc ρhâп chia tài sản cô cũng đừng có nghĩ nhiều nữa!
– Đây là anh ép tôi!
– Tôi không thèm ép một phụ nữ nhưng thứ gì không dùng được nữa thì nên vứt. Nhất là thứ đó đã dơ bẩn rồi!
– Anh…Anh dám…
– Dù hôm nay cô không chịu ký thì tôi cũng sẽ có cách khiến cô ra khỏi hộ khẩu nhà tôi! Tôi hứa đấy!

Phương Oanh nhìn theo bóng lưng Thành Nam rời đi mà đầy ċăm hận. Biết không thể moi móc thêm gì được ở Nam liền nghĩ tới Khánh Linh.

Cô ta lại thầm rủa tại Linh nên mới xảy ra cơ sự này. Đay nghiến vì sự có mặt của cô mà Nam nghi ngờ rồi bà Loan về phe bảo vệ. Tất cả những gì cô ta bị mất thề sẽ tính hết cho Khánh Linh.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất