Người Không Thể Với Tới – Chương 12

Vũ Linh 325

Tác giả: Hạ Long

Thành Nam trước những lời ρhâп tích thiệt hơn của Khánh Linh vẫn giữ im lặng. Anh ngồi im bên giường của bà nội không nói tiếng nào cho đến khi đồng hồ điểm qua mười hai giờ khuya thì mới từ từ đứng dậy.

– Bà ngủ sâu giấc rồi, em cũng ngủ đi! Không cần thức canh cả đêm đâu!
– Em biết rồi!
– Khóa cửa giúp tôi!
– Vâng ạ!

Khánh Linh tiễn Thành Nam ra khỏi phòng liền khoá chặt cửa lại. Có điều cô vẫn chưa đi ngủ ngay mà đi lại phía ban công. Chủ đích là muốn kiểm tra xem cửa ra vào chỗ ban công đã khoá chưa nhưng không ngờ vì hành động cẩn thận này mà Khánh Linh phát hiện ra việc động trời.

Từ chỗ này cô nhìn thấy hai người giúp việc đang to nhỏ với nhau. Muốn nghe rõ hơn chút nữa Linh liền đi nhẹ xuống cuối hành lang đứng thì nghe được tiếng của Hồng nói với Nhu.

– Tao thấy lo quá mày ạ!
– Đã bảo đừng làm theo lời của chị ta rồi mà không nghe. Cũng may bà Loan không sao!
– Mày tưởng tao muốn làm điều ác à. Chẳng qua là tao bị chị ta đe dọa nên mới phải làm thôi, chứ tao cũng áy náy lắm!
– Áy náy thì giải quyết được gì! Giờ để cậu Nam điều tra ra thì còn ૮.ɦ.ế.ƭ hơn. Có khi còn bị đi tù nữa!

Hồng nghe vậy thì sốt ruột đi lại khiến Nhu cũng chóng mặt.

– Giờ phải làm sao hả mày?
– Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai?
– Hay…
– Hay cái gì?
– Trời ơi…
– Hai chị làm gì mà giờ này còn ở đây to nhỏ thế?

Hai chị giúp việc đang kêu gào, than vãn không biết làm sao thì bất ngờ có tiếng hỏi vang lên ở phía sau khiến cả hai giật bắn mình.

– Sao vậy? Hai chị có chuyện gì mà trông sợ sệt thế?
– Linh… Linh à…
– Hai chị có chuyện gì đúng không?

Mặc dù đã biết rõ chuyện bà Loan bị hóc hột táo là do đâu nhưng Linh muốn nghe chính họ nói ra sự thật thì mới có đủ bằng chứng để xử lý việc này.

– Các chị đêm hôm đứng đây thậm thụt, nếu không phải là có chuyện gì mờ ám thì cũng là tính kế làm việc xấu. Nếu các chị không nói ra thì em sẽ đi gọi cô Luận đấy! Mà cô Luận không xử lý được thì em báo cáo lên anh Nam!
– Chị…
– Cùng là chị em đi làm thuê cả, thực ra em không có ý xấu gì nhưng nếu các chị làm việc không đúng với lương tâm thì em không bênh vực đâu!
– Linh à… Chị…
– Chị nói đi! Có chuyện gì giúp được em sẽ giúp. Nếu khó quá thì cùng nhau gỡ rối nhưng nhất định không được làm liều!

Biết Khánh Linh thẳng tính, có sao nói đó, cũng biết cô bụng dạ chẳng để tâm mà hơn hết là được lòng bà Loan nên bây giờ chỉ có cô mới giúp được mình nên Hồng mạnh dạn nói ra vấn đề đau đầu.

– Chuyện … Chuyện bà Loan bị hóc hạt táo là do chị cố tình bỏ vào đấy! Nhưng em đừng cho là chị xấu xa, ʇ⚡︎ự quyết định làm chuyện này. Mà tất cả là chị bị ép! Chị…
– Chị nói rõ đi! Là ai ép chị? Nếu chị không nói rõ thì em không cứu được chị đâu.
– Là… Là vợ cậu Nam!

Khánh Linh đơn giản chỉ nghĩ giữa Phương Oanh và bà Loan khúc mắc bình thường, không ưa nhau ở mức độ vừa phải nhưng không ngờ chị ta ghét bà ấy đến nỗi muốn hại ૮.ɦ.ế.ƭ thì quả thật khiến cô rùng mình.

– Chuyện này không nói đùa được đâu.
– Chị nói thật! Là chị ta ép chị làm đó! Chị ta cho người uy hϊếp chị. Nói chị không nghe theo sẽ cho người ᵭάпҺ gãy chân con trai nên chị không còn cách nào khác!
– Được rồi! Vậy ngày mai em đem chuyện này nói cho bà Loan nghe thì chị có dám đứng ra làm chứng không?
– Chị… Chị dám! Chỉ là em có thể nào nói bà và cậu Nam giúp gia đình chị không? Chị sợ chị ta lắm! Em mới về đây không biết chứ chị ta chỉ vẻ ngoài nhã nhặn thôi chứ những lúc không có cậu Nam ở nhà thì như con mụ phù thủy.
– Chị yên tâm! Chỉ cần chị phối hợp nhất định anh Nam sẽ giúp!
– Cảm ơn em! À… Có chuyện này chị muốn nói với cậu Nam lâu rồi nhưng chị không dám… Hay… Hay chị nói cho em để em báo với cậu Nam nên cẩn thận.

Khánh Linh nhận ra vẻ e dè của Hồng liền động viên chị ấy mạnh dạn hơn thì Hồng tiến sát lại ghé tai Linh nói nhỏ. Có điều mấy lời chị ấy vừa rỉ tai khiến Linh ngây ngẩn người…

– Những lời này chị nói thật chứ?
– Chị nghe rõ cô ta nói qua điện thoại với cô bạn Luyến mà!
– Nhưng…
– Chuyện này em nhất định phải cảnh báo với cậu Nam. Chứ không cậu ấy sẽ thiệt thòi lắm!
– Vậy em sẽ tìm cách nói với anh ấy. Giờ cũng khuya lắm rồi. Hai chị đi nghỉ đi!

Khánh Linh trở lại phòng bà Loan. Lên giường nằm cạnh bà rồi nhưng cô không tài nào ngủ được. Cứ nghĩ tới những gì mà chị giúp việc kia nói khiến Linh lại rơi vào trạng thái băn khoăn. Không biết có nên nói cho Thành Nam hay là mặc kệ chuyện riêng của anh ấy. Nếu lời nói kia không có căn cứ chẳng phải chuyện bản thân lo là bao đồng hay sao?

Gần như suốt đêm Khánh Linh thao thức, phần vì bà Loan, phần vì chuyện của Thành Nam mà tới gần sáng cô mới thϊếp đi được.

Ngủ chưa được bao lâu thì đã nghe tiếng gõ cửa của cô Luận. Khánh Linh vội rời khỏi giường đi ra mở cửa thì cô ấy lên tiếng hỏi:

– Thành Nam đêm qua không ở lại đây sao?
– Dạ. Không cô ạ!
– Ờ… Thế bà sao rồi?
– Đêm qua bà ngủ ngon lắm cô!
– Vậy, cháu về phòng thay đồ đi! Bữa sáng cô vừa bảo mấy đứa nó nấu rồi. Cháu không phải nấu nữa!
– Dạ. Cháu cảm ơn cô! Vậy, cháu xin phép về phòng ạ!
– Ừ.

Khánh Linh lấy bộ đồ đi làm ra thay, còn vẫn để nguyên valy ở góc phòng. Sau khi quần áo chỉnh tề, cô sang lại phòng bà Loan thì lúc này Thành Nam cũng có mặt ở đó.

– Bà ơi! Bà ăn sáng xong thì con chở bà đến Ьệпh viện kiểm tra nhé!
– Ừ. Vậy lát bé Linh đi cùng bà, cô Luận ở nhà quán xuyến mọi việc.
– Vâng ạ!

Sau bữa sáng. Thành Nam đưa bà Loan đến Ьệпh viện. Mọi lần anh đều đặt lịch bác sĩ quen nhưng nay do vị bác sĩ đó đi công tác nên đã điều một bác sĩ nam khác tới khám thay.

Nhìn qua vẻ bề ngoài thấy d᷈-/i᷈nh đạc, đàng hoàng thì Nam cũng khá yên tâm. Chỉ là khi vị bác sĩ kia bỏ khẩu trang ra thì Nam mắt tròn ngạc nhiên.

– Anh… Anh Khu phải không?
– Tôi tưởng cậu không nhận ra tôi chứ!
– Sao có thể.

Thành Nam lúc vào đã ngờ ngợ qua cặp kính cận và hơn hết là cái tên ghim tгêภ áo. Nhưng vì nhớ lại ngày còn chưa xong đại học Khu đã sang nước ngoài theo gia đình. Cứ nghĩ anh ta định cư luôn bên đó rồi, chứ nào ngờ có dịp gặp nhau ở đây.

– Em cứ tưởng là anh theo gia đình định cư luôn bên đó rồi chứ!
– Khám tổng quan thì bà không có vấn đề gì nghiêm trọng. Nhưng vì là tuổi già thì vẫn nên làm thêm vài xét nghiệm nữa cho yên tâm!
– Vâng. Cảm ơn anh!

Bác sĩ Khu kiểm tra xong cho bà Loan thì có đứng nán lại nói chuyện với Thành Nam vài câu. Cũng tiện hỏi thăm xem anh đã lập gia đình chưa thì vừa lúc thấy Linh cầm túi ҳάch của bà Loan đi vào làm anh ta nhầm tưởng đó là vợ của Nam.

– Vợ cậu đây à? Khéo chọn đấy!
– Ơ…Không… Không phải! Đây là Linh! Thư ký của em!
– À… Tôi lại nhanh miệng quá! Xin lỗi cô Linh nhé!

Để cho không khí bớt gượng gạo. Bác sĩ Khu dặn dò bà Loan vài điều cơ bản rồi quay qua nói với Thành Nam:

– Giờ tôi phải đi khám cho Ьệпh nhân khác. Cậu cứ đưa bà về nghỉ ngơi trước. Có kết quả tôi sẽ gửi cho cậu. Biết nhà ở gần đây rồi thì lúc khác anh em ngồi với nhau làm vài ly nhỉ?
– Được chứ! Vậy hẹn anh khi đó nhé!

Bác sĩ Khu gật đầu rồi xin phép bà Loan rời đi trước. Trong cái rủi có cái may, lỡ hẹn với bác sĩ quen lại gặp ngay người bạn cũ lúc trước. Xem ra có người giúp anh lúc quan trọng này rồi…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất