Người Không Thể Với Tới – Chương 11

Vũ Linh 174

Tác giả: Hạ Long

– Chị không cần phải lấy cớ nữa! Tôi sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ!

Khánh Linh nói xong liền đi thẳng vào trong nhà. Thành Nam trước cảnh này thật sự không thể chấp nhận nổi thái độ quá quắt của Phương Oanh nên đã nghiêm túc chấn chỉnh.

– Em cố ý muốn làm căng mọi việc lên phải không?
– Em chỉ là không muốn ai ςư-ớ.ק bố của con mình!
– Không ai ςư-ớ.ק mà chính ʇ⚡︎ự bản thân em khiến anh chán nản. Em nên nhớ vì đứa bé mà anh nhịn xuống cho em cơ hội thay đổi nhưng hành động cùng thái độ vừa rồi đã làm anh thất vọng nên chúng ta chờ sinh đứa bé ra thì ly hôn đi!

Không nghĩ Thành Nam lại nói ra mấy lời vừa rồi. Đó không khác gì cú vả mặt đau đớn dành cho cô ta.

– Anh… Anh dám nói ra mấy lời không tình nghĩa đó sao?
– Em ʇ⚡︎ự nhìn lại bản thân mình đi!
– Anh thà gắt hủi em cũng không nỡ làm khó con bé đó. Bênh vực nó hết lần này tới lần khác mà không hề nghĩ tới cảm nhận của em. Anh như vậy có đáng làm chồng làm cha của mẹ con em không?
– Trước khi trách cứ người khác thì nên xem lại bản thân đã hành xử đúng chưa. Nếu em biết điều, cư xử văn minh thì sẽ chẳng có chuyện gì. Còn đây, từ đầu tới cuối em ʇ⚡︎ự biên ʇ⚡︎ự diễn, làm khó người khác thì đừng mong được đáp lại!
– Được! Anh đã vô tình thì đừng trách tôi cố ý! Tôi sẽ khiến anh phải hối hận!

Đúng rồi! Thành Nam đã thực sự hối hận, hối hận vì trước đó đã bất chấp yêu một người không nên yêu. Ngu muội tin vào những lời ngọt ngào chót lưỡi đầu môi để bây giờ anh mới vỡ lẽ tất cả. Rằng người vợ đầu ấp má kề chỉ toàn là lừa dối, ích kỷ và vô lý.

– Không cần phải mất công khiến tôi sau này mới hối hận đâu mà giờ tôi đã hối hận lắm rồi! Tôi có mắt nhưng lại như mù, đã từng hết lòng, hết dạ vì cô. Nghĩ cô trong sáng, hiền thục, đoan trang nhưng hóa ra tất cả chỉ là diễn cho tôi xem. Kể ra cô cũng quá giỏi trong việc làm ra vẻ với tôi. Có lẽ cô nên đi làm diễn viên cho đỡ phí tài năng.
– Anh…
– Chúng ta từ nay không còn quαп Һệ vợ chồng nữa mà sống vì đứa bé. Đợi đến ngày sinh nó xong thì chính thức ly hôn nên mọi việc tôi làm với ai, đi với ai cấm cô được xen vào. Cô không còn tư cách gì ngoài việc làm mẹ của đứa bé trong bụng. Cô hiểu chứ?
– Được lắm! Anh dám vì nó mà tuyên chiến với tôi thì đừng trách tôi không nể tình nghĩa vợ chồng! Thành Nam! Anh sẽ nhanh mất tất cả vì con khốn đó!
– Cô thích làm gì cứ làm nhưng nên nhớ sức người có hạn. Đừng cố quá trở thành quá cô đấy!

Phương Oanh mặt hằm hằm vì bị Thành Nam thờ ơ, khiêu khích. Đã thế anh chưa vội lên phòng ngay mà còn rẽ qua phòng của Khánh Linh thì cô ta càng điên tiết hơn.

Khánh Linh lúc này đã gom xong đồ đạc chuẩn bị ra khỏi phòng thì thấy Thành Nam đi vào. Nhưng chưa cần đợi cô lên tiếng trước thì anh đã nói ra ý kiến của mình.

– Em không cần đi đâu cả! Chúng ta vô tư không có ý với nhau thì không sợ ai nghĩ gì. Nếu bây giờ em ra khỏi nhà thì càng chứng tỏ mình có điều khuất tất.
– Nhưng chị Oanh cứ hành xử như vậy em cũng rất khó!
– Em đến đây làm chủ yếu là chăm sóc cho bà nội tôi. Vậy nên nếu em không làm gì quá đáng thì không việc gì phải đi đâu cả! Còn nếu em vẫn muốn đi thì đợi ngày mai nói rõ với bà tôi một tiếng!

Thành Nam nói xong liền ra khỏi phòng của Khánh Linh ngay cũng không cần đợi câu trả lời từ cô. Đi không được, ở lại không xong nhưng nghĩ Thành Nam nói cũng có lý. Muốn như nào cũng nên để mai nói với bà Loan một tiếng. Chiếc va ly đã đẩy ra gần cửa rồi cuối cùng lại được để gọn vào góc phòng.

Khánh Linh đi lại giường nằm xuống, giờ này cũng chẳng buồn tắm mà cứ nằm im như thế nhìn lên trần nhà.

Điểm lại mọi việc, rõ ràng cô rất nghiêm túc, đúng cương vị trong mọi vấn đề nhưng rốt cuộc vẫn không vừa mắt với Phương Oanh. Nếu vậy thì chỉ có lí do là cô ta quá ghét mình hoặc là do em họ Thanh Nga kia muốn cô bị sa thải. Hoặc là …

Nghĩ tới đây Khánh Linh ngồi bật dậy, không lẽ là Oanh muốn diệt trừ đi hết những người gần gũi với bà Loan?

Câu hỏi nghi ngờ nhưng không có hồi đáp khiến Linh càng khó vào giấc. Nằm lăn qua lăn lại một hồi không ngủ được, cô quyết định rời khỏi giường thì vừa hay có tiếng gõ cửa bên ngoài.

– Linh ơi… Linh…

Nghe tiếng cô Luận gọi với giọng hốt hoảng làm Khánh Linh không kịp đi dép mà chạy chân trần ra mở cửa.

– Cô… Cô làm sao vậy ạ?
– Bà… Bà bị hóc rồi… Cháu… Cháu sang xem giúp cô với, cô đi gọi Thành Nam.

Khánh Linh nghe thông tin bà Loan bị như vậy liền cứ thế chạy chân không sang phòng ngủ bên cạnh thì thấy bà ấy đang trong tư thế nửa ngồi bệt xuống đất nửa bám vào ghế, có vẻ rất khó thở. Không phút chậm trễ Khánh Linh đỡ bà ấy hẳn lên, một tay cô đồng thời luồn qua eo bụng ép mạnh, tay còn lại vỗ vỗ vào lưng bà Loan. Cô đang thao tác rất thuần thục thì bất ngờ Phương Oanh cùng Thành Nam chạy ào xuống. Thành Nam chưa kịp nói gì thì Oanh đã ngay lập tức giằng tay của Linh khỏi người bà Loan, miệng cũng theo đó gào lớn lên.

– Mày định hại ૮.ɦ.ế.ƭ bà nội đấy à?
– Chị tránh ra nếu không chính chị hại bà đấy!
– Mày biết gì mà làm. Lỡ không may…
– Cô bỏ tay ra để Linh giúp bà! Tránh ngay ra!

Thành Nam dù không chắc chắn lắm nhưng nhìn động tác thuần thục của Linh khiến anh có chút hy vọng. Trong lúc chờ bác sĩ đến thì nên tin tưởng vào cô ấy. Nhưng một lời này lại như đổ thêm dầu vào lửa. Phương Oanh nhìn Khánh Linh càng ċăm hận. Xong lúc này cô ta cũng phải tránh sang một bên để Linh tiếp tục giúp bà Loan.

Vẫn thao tác dứt khoát, ép dưới bụng và vỗ tгêภ lưng bà Loan thêm vài lượt nữa thì lúc sau bà Loan nhổ ra một hạt táo đỏ.

Bà Loan nhờ Linh mà lấy được dị vật ra khỏi cổ họng. Dù còn khó chịu xong bà không đợi lâu mà nói ngay với cháu trai.

– Thành Nam! Bình thường nước tђยốς của bà có táo đỏ nhưng là cả quả chứ không có hạt như này! Đây là có người cố ý hại bà. Con nhất định không được bỏ qua.
– Bà! Giờ sức khỏe của bà là quan trọng nhất! Bà nghỉ ngơi trước đã! Chuyện còn lại cứ giao cho con!
– Được rồi! Ra ngoài hết đi! Khánh Linh với Thành Nam ở lại với bà!
– Vâng.

Phương Oanh vẫn còn tức tối chuyện khi nãy mà giờ nghe bà Loan nói hai người ở lại thì càng điên ngộ hơn. Cô ta vẫn chưa thèm ra khỏi phòng mà đứng nhìn trân trân thì bà Loan quay qua nhắc lần nữa.

– Bà không sao rồi! Cháu có bầu thì nên về phòng nghỉ đi!
– Bà biết cháu đang có bầu mà còn khiến cháu phải suy nghĩ sao?
– Ơ… Con bé này! Cháu nói vậy là ý gì?
– Bà biết cháu đang nói vấn đề gì mà!
– Phương Oanh! Cháu đang mang thai nên bà mới không phiền đến cháu. Cái thân già này nhiều lúc ốm đau cũng muốn ૮.ɦ.ế.ƭ quách đi lắm để đỡ phiền con cháu. Nhưng nghĩ lại tham lam muốn sống thêm để còn bế chắt. Điều đơn giản này mà cháu cũng không hiểu sao?
– …!!!

Phương Oanh trước câu trải lòng cùng chất vấn của bà Loan thì im lặng không nói nhưng trong lòng thì rủa bà ૮.ɦ.ế.ƭ sớm. Cũng không khó nhận ra ánh mắt không vui của cô ta xong bà Loan vẫn thể hiện đúng vai vế của bề tгêภ đối với cô cháu dâu vô lý, ích kỷ này.

– Bà nói thế nếu cháu không vui thì Thành Nam, con đưa vợ về phòng đi! Để Linh ở lại cùng bà được rồi!
– Bà! Bà đợi con quay lại!

Thành Nam bực dọc lắm nhưng anh không thể hiện ra mặt mà chỉ dặn bà nội đợi mình xong đi lại chỗ Phương Oanh kéo cô ta ra ngoài.

– Cô điên xong chưa?
– Sao? Anh vội vàng muốn ở chung với nó thế à? Cả bà anh nữa! Giờ còn làm trò để ghép anh với con d᷈-/i᷈ ấy!
– Thật sự tôi không còn gì để nói với cô nữa! Một là giờ cô lên phòng hai là tôi cho người tống cổ cô lên đó!
– Anh… Anh được lắm! Đồ khốn пα̣п!
– Cô cҺửι xong rồi thì biến lên phòng cho tôi!

Thành Nam không thèm đôi co nữa mà đi lại vào phòng của bà nội. Lúc này bà Loan đã được Khánh Linh đỡ nằm ℓêп gιườпg và đang xoa vùng ռ.ɠ-ự.ɕ cho bà. Kéo ghế ngồi gần giường Nam nhẹ lời quan tâm hỏi han:

– Bà thấy sao rồi ạ?
– Còn đau cổ họng chút thôi!
– Mai con đưa bà đến Ьệпh viện kiểm tra, tiện thể khám tổng quát lại!
– Ừ. Con muốn làm sao cũng được!

Khánh Linh xoa Ϧóþ thêm xuống tới tay chân nữa thì lúc sau bà Loan cũng chìm vào giấc ngủ. Đợi bà ấy say giấc hẳn thì lúc này Linh mới giục Thành Nam:

– Bà ngủ say rồi! Anh về phòng đi! Em ở lại canh cho!
– Không được!
– Giờ ngồi đây cũng làm gì đâu. Mai còn nhiều việc lắm nên anh về phòng ngủ đi để đảm bảo sức khỏe. Có vấn đề gì em gọi!
– Em cứ nằm xuống cạnh bà đi, không cần ngại sự có mặt của tôi đâu.
– Em không ngại! Thực ra là cũng không cần phải hai người thức bởi bà ổn rồi. Với anh về phòng của mình thì chị Oanh mới không làm khó em nữa. Chứ nếu hai chúng ta ở chung một phòng thế này thì ngày mai chưa biết chừng tin tức loan tận công ty cũng nên.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất