Người Không Thể Với Tới – Chương 1

Vũ Linh 268

Tác giả: Hạ Long.

Lời ngỏ: Trong cuộc đời, thứ khó nắm bắt nhất là tình cảm. Khó nhận biết nhất là lòng dạ con người… Bởi thế mới có ăn năn và hối hận… Day dứt và thương tâm…

– Thành Nam: Một chàng trai ưu tú về mọi mặt, một người coi trọng tình cảm gia đình, chung thủy với hôn nhân nhưng lại bị chính người vợ anh hết lòng yêu chiều phản bội, tính kế…
– Khánh Linh: Một cô gáι nông thôn có hoàn cảnh khó khăn nhưng luôn mang trong mình quan điểm không bao giờ đầu hàng số phận. Vô tình trong một lần đi tìm việc làm mà cô và Thành Nam có dịp quen biết nhau. Vậy muốn biết rõ quá trình quen biết của hai người họ diễn ra như thế nào thì mời tất cả quý ᵭộc giả hãy theo dõi Hạ Long nhé…

Chương 1.

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Phan Thành Nam, nhìn số của bà nội gọi tới anh đã đoán biết nội dung là gì nhưng vì lo sức khỏe của bà bị nên không dám chậm trễ việc nghe máy.

– Dạ! Con nghe ạ!

– Đầu tuần này con và vợ sắp xếp đi nhé! Bà đã hẹn với bác sĩ rồi đấy!

– Vâng. Con nhớ rồi ạ!

Thành Nam thở dài đặt điện thoại xuống bàn làm việc, tiện tay nới nỏng chiếc cà vạt ra một chút rồi châm điếu tђยốς. Nhìn làn khói trắng bay lên lơ lửng tгêภ không trung như diễn tả tâm trạng đang trầm xuống của anh lúc này. Không phải Thành Nam có ý nghi ngờ vợ, xong anh thật sự khó hiểu bởi cả hai đều khỏe mạnh, không Ьệпh tật, tất cả rất bình thường nhưng đã kết hôn gần ba năm rồi mà chưa hề có động tĩnh gì thì thật lạ. Chiếc điện thoại được cầm lên đặt xuống mấy lần sau cùng Nam quyết định gọi qua cho vợ.

Bên kia Phương Oanh đang nói chuyện với mấy người bạn, thấy số của Thành Nam gọi tới liền vội vàng nhấn nút nghe.

– Em đây chồng!

– Em à! Bà nội đã hẹn lịch gặp bác sĩ cho vợ chồng mình rồi! Đầu tuần này chúng ta cùng đi kiểm tra lại lần nữa nhé!

Đang cười vui vẻ là thế nhưng khi nghe tới ba chữ “đi khám lại” khiến Phương Oanh mặt xầm xuống, giọng điệu cũng bắt đầu không vui.

– Chúng ta trước khi cưới đã khám rồi, sau khi cưới cũng tái khám, mọi thứ đều bình thường. Kết quả như nào thì cũng đã rõ cả, có phải em chống đối hay giấu diếm gì nhà anh không mà cứ lần nữa bắt em đi khám hoài thế? Rốt cuộc là anh không tin em hay là giờ anh đã chán em rồi?

– Không phải vậy! Thật lòng anh không hề có ý ép em. Anh cũng biết con cái là lộc trời cho, không phải muốn lúc nào là có được. Anh cũng tin em và rất hiểu cảm giác của em nhưng có thể nào em vì anh mà nghĩ cho bà nội một lần cuối không? Coi như em vì tuổi già gần đất xa trời của bà mà cùng anh đi khám một lần nữa thôi.

Mặc dù trong lòng đang rất khó chịu xong vì không muốn mất con cá lớn nên cô ta nhịn xuống trả lời.

– Được! Em đồng ý! Nhưng em chỉ đi nốt lần này thôi đấy!

– Anh hứa đây là lần cuối cùng!

– Vậy đợi đến ngày đó chúng ta đi!

– Ừ.

Phương Oanh kết thúc cuộc nói chuyện liền vứt cái điện thoại xuống bàn, miệng lẩm bẩm mắng bà Thanh Loan nhiều chuyện thì Luyến ngồi bên cạnh hỏi xen vào.

– Bà nội chồng mày lại đòi sinh chắt à?

– Mẹ kiếp! Cái bà già đó không biết còn ám tao đến bao giờ nữa!

– Không muốn bà ta quấy nhiễu, gây cản trở thì để tao tính kế cho!

– Thôi, ai chứ ông Nam thương bà ta lắm, không cẩn thận lại mất cả chì lẫn chài!

– Mày sợ thì cứ chịu cảnh nay giục mai ép đi! Vào tao thì chỉ một đường là về với tổ tiên!

Không phải Phương Oanh không muốn ra tay với bà nội của Thành Nam mà là vì người bên cạnh bà không dễ đối phó. Tuy tuổi đã cao nhưng bản thân bà Thanh Loan còn minh mẫn lắm, lại thêm người đi theo bà ấy luôn trung thành, giỏi tâm cơ nên cô ta mới không có cơ hội ra tay.

– Thôi, chúng mày ngồi lại đi! Tao về trước đã!

– Ừ. Về mà lên kế hoạch dần đi! Bọn tao chờ mày vượt qua cửa ải này!

– Bye!

Ngày hẹn với bác sĩ đã tới, Phương Oanh rất phối hợp với Thành Nam đến Ьệпh viện để khám lại lần nữa thì kết quả vẫn y như mấy lần khám trước đó. Tất cả mọi thứ đều bình thường.

Gạt bỏ mọi khúc mắc, ρhâп vân, tâm trạng của Thành Nam rất thoải mái, anh mang kết quả về cho bà nội xem thì bà Loan cũng gật gù đáp lại.

– Vậy là bà yên tâm rồi!

– Bà à! Mọi vấn đề của chúng con đều bình thường thì cứ để theo ʇ⚡︎ự nhiên bà nhé!

– Được! Từ nay bà sẽ không giục, cũng không ép hai đứa nữa!

– Chúng con cảm ơn bà ạ!

– Ừ! Hai đứa đi làm hay đi đâu cứ đi nhé! Bà muốn về phòng nghỉ ngơi!

– Dạ!

Bà Thanh Loan về lại phòng của mình nhưng không phải để ngủ mà muốn nói chuyện riêng với người thân cận của mình.

– Cô Luận! Cô thấy sao về việc này?

– Bà đừng sốt ruột! Con sẽ cho người theo dõi cô Phương Oanh!

– Con bé này nó khôn ngoan lắm! Bao năm không để mất lòng Thành Nam, lấy được sự tin tưởng của thằng bé thì chúng ta càng phải cẩn trọng!

– Vâng. Con sẽ làm cẩn thận, thưa bà!

– À… Mà chuyện tôi nhắc cô tuyển bổ sung người giúp việc đến đâu rồi?

– Dạ. Ngày mai người ta sẽ đến ạ!

– Ừ. Tốt nhất là tuyển người kín tiếng, chăm chỉ càng tốt chứ tôi không thích mấy người hóng hớt, không thành thật!

– Vâng. Con đảm bảo cô bé này sẽ hợp với bà!

Bà Thanh Loan là người rất ưa kỷ luật nên những người được chọn giúp việc riêng cho bà không chuyên nghiệp cũng phải cẩn thận, chỉn chu, đặc biệt là phải thành khẩn. Qua nhiều ngày tuyển chọn thì cô Luận cũng chọn ra được một ứng viên sáng giá nhất.

Sáng nay Khánh Linh có hẹn tới biệt thự Phan Gia nhận việc nên cô đến từ khá sớm, nhìn thấy Linh cô Luận nở nụ cười tươi nói:

– Cháu đến sớm vậy à?

– Dạ. Cháu cũng vừa mới tới thôi ạ!

– Ngồi đi! Bà Loan ra bây giờ đấy!

– Dạ. Cháu cảm ơn cô ạ!

Khánh Linh ngồi xuống theo lời mời của cô Luận, lúc này Linh mới có thời gian nhìn ngắm bên trong ngôi biệt thự. Ở ngoài nó đã đủ chσáпg ngợp lắm rồi mà khi nhìn tới bên trong còn sa hoa, tráng lệ hơn, có lẽ tất cả những thứ quý báu đều được quy tụ ở đây. Có điều dù tất cả những đồ này có quý cỡ nào thì Linh cũng không quên để ý tới mục đích của mình. Công việc vẫn là tгêภ hết và khi nhìn thấy chủ nhân ngôi biệt thự đi ra cùng cô Luận thì Linh vội đứng lên lễ phép chào hỏi.

– Dạ. Cháu chào bà ạ!

– Cháu tên Linh đúng không?

– Dạ. Cháu là Khánh Linh ạ!

– Được rồi! Ta cũng không cần nói nhiều về quy đinh ở đây nữa vì cô Luận đã thông báo với cháu rồi nhưng ta có một vấn đề cần cháu lưu ý khi làm việc ở đây. Đó là: Chỉ cần làm tốt công việc của mình còn những việc không phận sự thì nên giữ im lặng và tránh xa, hiểu chứ?

– Dạ. Cháu nhất định sẽ không khiến bà phiền lòng ạ!

– Tốt! Giờ cháu theo cô Luận học việc đi!

– Vâng! Cháu xin phép bà ạ!

Khanh Linh theo cô Luận đi làm quen mọi thứ xung quanh là để tránh những việc không cần thiết còn công việc chính của cô chỉ cần nấu cơm cho cả nhà thôi. Sau khi đi hết một lượt, nghe cô Luận căn dặn chỗ nào nên tới, chỗ nào không được bén mảng thì Linh cũng đã rõ.

Bắt đầu công việc luôn trưa nay và đảm nhiệm luôn cả bữa tối của gia đình bà Loan thì khi bữa ăn hoàn thành cũng là lúc vợ chồng Thành Nam và Phương Oanh về tới. Thành Nam thường không hay để ý tới mấy người làm trong gia đình bởi đã có cô Luận xem xét cẩn thận nhưng Phương Oanh thì không. Cô ta luôn cẩn trọng đối với mấy người do cô Luận chọn lựa. Lại hay lần này người được chọn là một cô gáι khá trẻ thì Oanh càng không yên tâm.

– Cô Luận! Nhà mình mới thuê người giúp việc sao?

– À… Đó là bé Linh! Mới sáng nay tới nhận việc! Từ nay sẽ đảm nhiệm việc nấu ăn cho cả nhà đó cô!

– Ồ… Chắc là nấu ăn ngon lắm mới được cô Luận chọn nhỉ?

– Chắc chắn sẽ khiến cô Oanh và cậu Nam hài lòng!

– Vậy thì tốt rồi!

Thực sự là cũng tò mò tài nghệ nấu nướng của người giúp việc mới đến này nên khi tắm xong Phương Oanh giục chồng đi xuống phòng ăn luôn. Thành Nam vẫn không để ý bởi đồ ăn ngày nào chả vậy, không là mấy món sơn hào hải vị thì cũng là những món dầu mỡ của mấy người giúp việc làm cho qua quýt. Nhưng đó là suy nghĩ trước khi xuống tới phòng ăn, còn khi anh tận mắt chứng kiến và nếm thử thì đã phải ᵭάпҺ giá lại.

Thực đơn hôm nay có nhiều món đơn giản, cũng không cầu kỳ phần trang trí, tuy nhiên Thành Nam không vội hỏi bà nội điều gì mà chọn cách thưởng thức trước. Thật lạ, mấy món đồng quê lại khiến anh ăn rất vào cơm, liếc sang bà nội ăn cũng khá ngon miệng, chỉ có Phương Oanh là chống đũa ngồi nhìn rồi sau đó là hạ hẳn đũa xuống.

Cô ta có ý kiến:

– Cô Luận! Anh Nam đi làm vất vả cả ngày mà sao cô lại để cho người giúp việc nấu mấy món đơn giản quá vậy? Ăn như này anh ấy lấy sức đâu mà làm chứ?

– Tôi thấy cậu Nam ăn ngon miệng mà!

– Cô biết thừa anh ấy dễ tính mà cô lại tưởng anh ấy đồng tình sao?

Thực lòng Thành Nam lại rất thích ăn như này nhưng vì không muốn vợ mất mặt trước người làm nên anh chỉ nhẹ nhàng nói khéo.

– Anh thấy thi thoảng đổi món cũng được, với còn nhiều món khác nữa mà em!

– Nhưng em không muốn anh ăn uống sơ sài!

– Anh ăn đơn giản lắm! Chủ yếu là bà và em ăn ngon miệng là được rồi!

– Anh đó! Chả để ý tới sức khỏe của mình gì cả!

– Được rồi! Em cũng thử món này đi! Trông đơn giản nhưng cũng khá ngon đó!

– …

Thành Nam dỗ dành vợ, anh gắp món rau thiên lý xào ϮhịϮ sang bát của Phương Oanh thì cô ta cũng miễn cưỡng bưng bát cơm lên. Bà Thanh Loan dù không ưa gì cô cháu dâu này nhưng khi chưa có được chứng cứ ҳάc thực thì vẫn im hơi lặng tiếng, không nói gì, mặc cho cô ta làm nũng với cháu trai mình.

– Thành Nam! Con thử món canh chua này đi xem có khác với mấy cô giúp việc trước kia nấu không?

– Dạ! Con xin bà!

– Thanh, mát, độ chua vừa phải đúng không?

– Dạ. Đúng là ngon hơn, vị cũng rất vừa phải ạ!

– Ăn nhiều sơn hào hải vị thì mấy món như đơn giản bà lại thấy vừa miệng. Ngày hôm nay cũng ăn được nhiều hơn so với mọi ngày!

– Vậy là con yên tâm rồi! Nếu bà ưng cô giúp việc này thì cứ giữ lại đi ạ!

– Ừ. Nếu vậy thì bà nhận cô bé này ở lại nấu cơm cho nhà ta!

– Vâng ạ!

Mặc dù không hài lòng cho lắm nhưng Oanh biết có tham gia cũng không thay đổi được nên cô ta đành nhịn xuống chờ cơ hội khác. Ăn xong Oanh cùng Thành Nam ra ngoài phòng khách ngồi uống trà thì lúc sau Khánh Linh cũng đi ra. Cô chỉ có nhiệm vụ nấu ăn còn việc dọn dẹp không phải làm nên khi bữa ăn kết thúc thì cô cũng được ra về.

Thành Nam vẫn chú tâm vào uống trà và xem thời sự nhưng lúc này Phương Oanh lại muốn thể hiện uy quyền của chủ nhà.

– Cô kia! Hết việc chưa mà đã về thế?

– Dạ! Em chào anh chị! Công việc của em đã xong rồi ạ!

– Cô có chắc là đã làm xong hết?

– Dạ. Công việc của em chỉ là nấu cơm ngày hai bữa thôi ạ!

– Tôi muốn từ mai cô phải ở lại rửa bát nữa. Nhà tôi trả cần đó lương đâu chỉ mỗi có nấu hai bữa cơm là xong.

– Dạ…

– Việc này đã có cô Luận sắp xếp rồi nên em đừng bận tâm nữa! Để cô Linh về đi!

Thành Nam không muốn làm khó người làm nên đã lên tiếng giùm nhưng không ngờ chính vì sự vô tư của anh lại khiến Phương Oanh giận dữ hơn.

– Anh từ bao giờ lại đi bênh người làm hơn em thế?

– Anh không bênh ai cả, em đừng có nghĩ như vậy!

– Anh…

– Thôi, em đừng bận tâm mấy việc nhỏ này nữa. Chuyện người làm trong nhà từ trước đến giờ cô Luận đều có sắp xếp hợp lý mà! Nào! Theo anh lên phòng đi!

Phương Oanh vẫn định lên lớp Khánh Linh nhưng may thay Thành Nam đã kéo cô ta lên phòng ngay sau thì Linh mới thoát được kiếp пα̣п. Cô không dám chậm trễ, mau chóng chạy ra ngoài lấy xe đi về chỗ trọ. Mới ngày đầu đi làm đã thế này rồi, không biết những ngày tháng sau này sẽ còn bao nhiêu khó khăn nữa? Thực sự là áp lực!

Hôm sau đúng giờ Khánh Linh đến nhà bà Loan giúp việc, cũng may giờ cô đến không trùng với giờ đi làm của hai vợ chồng Phương Oanh nên đã tránh được sự va chạm vào buổi sáng. Giờ trưa theo cô Luận nói thì không mấy khi họ về, chỉ có buổi tối là phải giáp mặt nhau. Nhưng nghĩ về lâu về dài tránh không được thì nên học dần cách chấp nhận và làm quen với những tình huống đó.

Chuyện hôm trước tưởng Oanh chỉ nói cho có không ngờ tới mấy hôm sau cô ta lại có ý làm khó Linh. Vừa bắt đầu vào bữa tối, cô ta liền lấy cớ ngay.

– Cô Linh đâu?

– Dạ! Chị gọi em!

– Cô nấu ăn kiểu gì mà món này mặn, món kia nhạt thế?

– Sao…Sao có thể? Em đã nêm nếm cẩn thận rồi!

– Bà thấy vừa vặn mà! Người già khó ăn như bà còn có khẩu vị, thế mà mấy người trẻ các con lại kén chọn quá!

Đang muốn làm khó Khánh Linh thì ʇ⚡︎ự nhiên bà Loan lại xen vào bênh vực khiến Phương Oanh càng tức hơn. Mắt cô ta vẫn gườm gườm nhìn cô thì bà Loan quay sang hỏi cháu trai.

– Thành Nam! Con ăn có thấy vừa không?

– Dạ! Cũng được bà ạ!

Không thể từ chối bà nội nhưng cũng không nên khiến vợ buồn đó là cách cư xử của người đàn ông duy nhất của gia đình. Trả lời bà nội xong Thành Nam liền quay sang dỗ dành vợ.

– Có phải em không được khỏe?

– Em có sao?

– Chắc là em hơi mệt nên khẩu vị không được chuẩn ҳάc. Hay là anh đặt đồ ngoài về cho em nhé?

– Thôi! Em ăn tạm món khác cũng được!

– Vậy anh gắp món sườn non cho em nha!

– Vâng.

Bà Thanh Loan cũng không thèm chấp nhặt người cháu dâu nhiều chuyện kia mà chỉ quay lại ra hiệu cho Linh lui xuống.

Chỉ cần nhìn qua bà Loan đã đoán ra sự cố tình của Phương Oanh muốn làm khó Linh, tuy nhiên bà không ra mặt bảo vệ Linh ngay lúc đó mà đợi sau khi kết thúc bữa tối mới cho gọi cô vào phòng riêng nói chuyện.

– Chuyện khi nãy cháu có thấy bị ấm ức không?

– Dạ! Cháu không ạ!

– Cứ nói thật đi!

– Dạ. Làm ở đâu cũng có áp lực, khó khăn. Kiếm được đồng tiền càng không hề dễ dàng nên những chuyện như vừa rồi cháu không để bụng đâu ạ! Cháu có suy nghĩ: Chuyện lớn coi thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thì nên bỏ qua để không phải bận tâm nhiều bà ạ!

– Cháu có suy nghĩ thế thì tốt! Biết nhu cương, nhẫn nhịn đúng lúc rất hợp với ta! Từ nay cứ biết điều ta sẽ không để cháu thiệt!

– Vâng. Cháu hiểu ạ!

– Được rồi! Không còn sớm nữa, cháu về nghỉ ngơi đi!

– Dạ.

Khánh Linh không xinh đẹp xuất sắc nhưng lại rất có duyên, cô thân thiện với tất cả mọi người và sẵn sàng giúp đỡ người có cùng cảnh ngộ. Lại thêm thói quen thích lao động nên hầu như Khánh Linh không mấy khi ngủ nướng, cô chỉ nằm chợp mặt khoảng năm, mười phút liền ra ngoài giúp mấy chị giúp việc khác làm cỏ vườn. Ngôi biệt thự rộng chà bá nên ở đây có tất cả bốn người làm. Mỗi người đảm đương một công việc xong việc dọn dẹp chung thì mọi người vẫn tập hợp vào một giờ cố định. Khánh Linh tính cách hòa đồng lại hay giúp đỡ nên cô cũng xúm vào dọn cỏ cùng cho nhanh. Lúc này cô Luận đi ra kiểm tra, thấy Linh đang lúi húi một góc nhổ cỏ thì cô ấy hắng giọng hỏi:

– Khánh Linh! Công việc của cháu chuẩn bị xong chưa mà ra ngoài này thế?

– Dạ! Cháu đã chuẩn bị xong hết rồi ạ!

– Nếu cháu đang rảnh thì vào trong cô nhờ chút việc!

– Dạ! Vâng.

– Vào luôn phòng của bà chủ nhé!

– Vâng… Vâng…Cháu vào ngay ạ!

Khánh Linh rửa tay chân sạch sẽ xong liền đi thẳng tới phòng của bà Loan thì vừa lúc bắt gặp cảnh bà ôm vai nhăn mặt.

– Bà ơi? Bà sao thế ạ?

– Tự nhiên hai bên vai đau quá, nằm không được!

– Bà đau chỗ nào nhiều để cháu giúp cho ạ!

– Cháu biết làm sao?

– Dạ. Cháu biết xoa Ϧóþ một chút bà ạ! Nếu bà không chê thì để cháu giúp bà nhé?

– Vậy cháu xoa hai bên này giúp ta!

– Vâng ạ!

Khánh Linh hướng dẫn bà Loan ngồi đúng tư thế rồi bắt đầu xoa Ϧóþ. Vốn dĩ cô biết làm chuyện này cũng nhờ người mẹ đã mất của mình truyền đạt lại cho, tưởng chẳng có dịp nào thực hành thì nay đã có người cần cô giúp đỡ rồi.

Bà Loan lúc nãy còn đau không thể cử động, vậy mà sau một hồi được Linh xoa Ϧóþ thì đã đỡ rất nhiều, vẻ mặt bà lúc này cũng giãn ra.

– Cảm ơn cháu nhé! Ta thấy đỡ nhiều rồi!

– Dạ. Chỗ này, chỗ này bà đã dễ chịu rồi đúng không ạ?

– Ừ. Chỗ đó dường như hết đau rồi, chỉ còn phần gần cổ là hơi khó chịu chút!

– Tạm thời cháu xoa như vậy thôi, buổi tối ăn xong, nghỉ ngơi một lúc thì cháu lại giúp ba thư giãn lần nữa là khỏi ạ!

– Thật sao?

– Dạ. Thật ạ!

– Vậy thì tốt quá!

Một phần do tuổi đã già, phần nữa là do còn đau nên bữa cơm tối bà Loan ăn rất ít, Thành Nam thấy vậy liền lo lắng hỏi han ngay.

– Bà ơi? Bà không khỏe ở đâu ạ?

– Tuổi già rồi, lại cộng thêm thời tiết thay đổi nên bà có hơi đau nhức mình mẩy. Mấy đứa cứ ăn đi, bà vào nghỉ trước đây!

– Để con đưa vào phòng ạ!

– Ăn cho xong bữa đi! Cô Luận đưa bà vào cũng được!

– Để con dìu bà!

Phương Oanh trước cảnh này chỉ hỏi han qua loa cho có lệ rồi lại thản nhiên ngồi ăn uống, chỉ có Thành Nam là xót bà nội nên dìu bà về tận phòng nghỉ ngơi, anh sốt ruột còn muốn gọi bác sĩ riêng đến nhà thăm khám thì bà Loan liền xua tay.

– Bà chỉ là đau nhức hai bả vai thôi, lát nữa bé Linh nó xoa Ϧóþ cho bà là đỡ!

– Cô bé ấy thì làm được gì chứ!

– Nó thế thôi chứ cũng biết nhiều thứ lắm! Lúc chiều bà đau còn không cử động được, thế mà nó xoa cho một lúc dễ chịu hẳn.

– Con vẫn không yên tâm!

– Được rồi! Bà ngồi nghỉ chút cho xuôi cơm xong nhờ con bé làm cho một lúc! Nếu con không tin thì cứ ngồi đây kiểm tra!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất