Ngỡ anh là cơn gió – Chương 44

Vũ Linh 249

Tác giả : An Yên

Từ ngày cái tin ấy được đưa ra, căn biệt thự nhà Linh Đan bao trùm một không khí tang thương. Những tiếng nức nở, khóc than vang lên không dứt. Mẹ Linh Đan khóc đến cạn khô đôi mắt, trái tιм nát tan khi nghĩ đến người chồng cả một đời yêu thương, chiều chuộng bà nay không còn mà đến cả cái ҳάc cũng không thể tìm ra. Chẳng biết ϮҺι ϮҺể ông trôi nổi hay tan tành ở đâu rồi. Đau đớn và mệt mỏi, bà chỉ biết khóc rồi ngồi thẫn thờ, không đủ sức để tiếp chuyện mọi người đến hỏi han nữa.

Còn Hứa Linh Đan, cô như người mất hồn, mọi việc đang diễn ra khiến cô không thể tin nổi. Bố nói chỉ đi công tác mười ngày cơ mà, sao mười ngày lại kéo dài vĩnh viễn? Bố về đi, con gáι đã mạnh mẽ hơn rồi, đã ngoan rồi. Người bố đã yêu thương, chăm sóc cô, người đàn ông đã lắng nghe mọi tâm sự, mọi sở thích của cô con gáι nhỏ. Thuở bé, chỉ cần cô muốn gì, một em búp bê, một chú gấu nhồi bông hay cái xe đạp màu hồng có treo chiếc chuông nhỏ , ông đều nỗ lực làm việc chăm chỉ để mua bằng được.

Linh Đan cứ an yên lớn lên trong sự bảo bọc, có bờ vai vững chắc của bố để chở che, để dựa vào những lúc mệt mỏi, những khi ốm đau, những lúc bị bạn bè trêu ghẹo. Bờ vai ấy, đôi mắt nghiêm khắc và hiền hậu ấy không lẽ chẳng bao giờ cô gặp lại nữa sao? Tại sao? Tại sao bố cô và chú Hoàng Kim lại không thể tìm thấy? Bố, thành phố bình an rồi, kẻ ác ૮.ɦ.ế.ƭ hết rồi, sao bố vẫn chưa về?

Lễ tang của ông Hứa Vĩnh Tiến và trợ lý Hoàng Kim được tổ chức long trọng theo đúng nghi thức của chính quyền. Hai liệt sĩ được tất cả người dân thành phố ghi công nhưng lại phải đắp thành 2 nấm mộ gió. Mẹ con Linh Đan cạn ráo nước mắt, miệng khô khốc không còn sức khóc than, đôi mắt thẫn thờ nhìn dòng người vào viếng bố mà lòng vẫn không tin nổi những gì đang xảy ra, những gì đang nhìn thấy.

Nấm mồ được đắp ở nghĩa trang, những ʋòпg hoa, những nén hương nghi ngút khói khiến lòng người thêm quặn thắt. Chưa một đám tang nào lại đông người đến thế, tiếng khóc than lại thê lương đến thế. Không chỉ các cấp cơ quan chính quyền, hàng xóm láng giềng mà cả nhân dân thành phố cũng khóc thương cho vị Chủ tịch đoản mệnh đã hi sinh vì sự an lành của mọi người. Những lời ông nói, ông đã làm được, vậy mà ông lại không thể sống để được hưởng những thành quả mà mình gây dựng nên…

Sau lễ cúng ba ngày cho chồng, khi mọi người đã về hết, mẹ Linh Đan kêu cô và Hồng Nhung lại nói chuyện:

– Nay nhà mình chỉ còn hai mẹ con, Hồng Nhung ở lại đây luôn cho đỡ cô quạnh, đằng nào thì nhà của con cũng đã bán rồi. Còn Linh Đan, con còn nhớ những gì bố dặn trước lúc đi không?

Linh Đan biết. Cô còn hai năm học đại học và những năm tháng còn lại của cuộc đời sẽ không còn được nhìn thấy bóng hình bố nữa. Nhưng cô rõ hơn ai hết, mẹ đang muốn nhắc tới mối quαп Һệ giữa cô và Gia Kiệt. Linh Đan vẫn không liên lạc được với anh, không biết anh giờ này như thế nào nữa. Cô cúi đầu bặm môi:

– Dạ, con nhớ ạ!

Mẹ cô thở dài ngước lên trời rồi nói:

– Mẹ hiểu tính bố con, dù có lên tгêภ đó, ông ấy vẫn không thôi lo lắng cho mẹ con mình. Mẹ tĩnh tâm rồi, sẽ không nghĩ quẩn đâu. Không tìm được ҳάc bố, mẹ cũng sẽ xin sư thầy ngày ngày niệm Phật cho bố ở chùa và ở nhà mình. Đức Phật sẽ độ trì cho ông ấy, để nếu có kiếp lai sinh, mẹ lại được gặp ông ấy…

Bà nói đến đó thì bật khóc, bờ vai run run cũng tiếng nấc đến xé lòng. Cả ngày hôm nay lo công việc cho ông, bà khản đặc cả tiếng rồi, cố gồng mình mạnh mẽ nhưng giờ đây những giọt nước mắt mặn đắng của mẹ khiến Linh Đan xót xa vô cùng. Cô chạy sang chiếc ghế đối diện ôm lấy mẹ mà khóc:

– Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, con sẽ ngoan! Con sẽ nghe lời bố mẹ. Con đằng nào cũng không thể sinh nở, sẽ ở vậy với mẹ, sẽ không liên lạc với anh ấy nữa!

Mẹ Linh Đan lau dòng nước mắt, vỗ vỗ vai con gáι rồi nói:

– Mẹ không ép con, nếu con gặp người tốt thì cứ đến với nhau. Bố ở tгêภ cao cũng chỉ mong con hạnh phúc. Nhưng mẹ tin vào những nhìn nhận của ông ấy. Như Minh Quân đấy, ông ấy nói không sai chút nào. Nếu cái cậu mà con yêu là người tốt, mẹ sẽ không cản vì phụ nữ rất sợ cô đơn con ạ. Nhưng con biết không, đến bố con mất mà chẳng thấy bóng dáng cậu ấy đâu. Người yêu con thực sự sẽ hi sinh vì con và luôn bên cạnh khi con ốm yếu, đau đớn nhất.

Linh Đan sụt sùi:

– Anh ấy…đi công tác cùng thời điểm với bố và…chưa về ạ!

Mẹ Linh Đan nhìn thẳng vào mắt con gáι:

– Cậu ấy có liên lạc với con không?

Nhận được cái lắc đầu của con, bà nói:

– Con biết không, mẹ nghĩ cậu ta chính là kẻ đã chống lại bố con, giờ chắc đang bị cảnh sât truy lùng vì kẻ đầu sỏ đã ૮.ɦ.ế.ƭ nên cậu ta chui lủi trốn đâu đó. Nếu cậu ấy chỉ đi công tác bình thường như con nói, tại sao đến một cuộc điện thoại hỏi han cũng không có? Con nghĩ sao khi đang yêu đương qua lại với kẻ đã ﻮ.เ.+ế+..Ŧ bố mình?

Những lời mẹ nói khiến Linh Đan chưng hửng. Quả thật, cô không hiểu gì về công việc của anh. Gia Kiệt luôn bảo những gì anh làm là đúng nhưng cô không hề ẽo những gì anh cùng nhóm FLAMES đã và đang làm. Những điều cô nhìn thấy quả là không sai, tuy nhiên cô luôn có cảm giác thế giới của Châu Gia Kiệt còn quá nhiều bí mật. Lời mẹ nói hoàn toàn có cơ sở bởi nếu xâu chuỗi lại thì mọi thứ đều hợp lí, chẳng lẽ…

Tối hôm đó, Linh Đan và Hồng Nhung liên tục gọi cho Linh Đan và Hoàng Lâm mà không thể liên lạc được. Hồng Nhung thở dài:

– Linh Đan, mày nghĩ kĩ chưa, tao cho rằng họ có chỗ khó xử…

Linh Đan lắc đầu:

– Tao cũng đang mong là vậy. Nhưng những gì chúng ta thấy lại đang chống lại họ. Việc bố tao…không chỉ thành phố X mà cả nước này biết, sao mấy anh ấy không biết được? Mẹ tao không áp đặt nhưng những nghi ngờ của bà là có lý mà.

Hồng Nhung im lặng. Sáng hôm sau, cả hai kiếm cớ ra ngoài rồi cùng bắt xe đến tòa nhà KIỆT. Linh Đan nghĩ anh không thể trốn tránh cô được mãi, sẽ có lúc anh phải đối mặt với cô. Cho nên, chi bằng cô tìm đến xem thực hư thế nào rồi mới có thể quyết định được lối đi cho tình yêu của họ. Vì lần này không có những người trong FLAMES dẫn đường nên hai cô gáι đi vào từ cổng chính. Đó là một tòa nhà ba mươi tầng tráng lệ. Qua cổng bảo vệ, Linh Đan chào cô lễ tân ở sảnh và hỏi:

– Chị ơi, cho em hỏi Chủ tịch Châu Gia Kiệt đã tới chưa ạ?

Cô lễ tân nhìn Linh Đan thoáng ngạc nhiên rồi hỏi lại:

– Xin lỗi, em là như thế nào với chủ tịch? Có hẹn với ông ấy không?

Linh Đan cúi đầu nói:

– Dạ, em là bạn của anh ấy. Lâu ngày không gặp, nay em đi qua đây nên định ghé hỏi thăm anh ấy ạ!

Cô lễ tân mỉm cười rồi nói:

– À, thảo nào em không biết Chủ tịch đi công tác gần một tháng nay vẫn chưa về!

Hồng Nhung vội hỏi luôn:

– Vậy chị cho em hỏi có anh Hoàng Lâm ở đây không ạ?

Cô lễ tân vừa lắc đầu vừa cười:

– Anh ấy luôn đi cùng Chủ tịch mà ! Hai em cứ để lại danh thϊếp, khi nào họ về chị sẽ báo!

Linh Đan và Hồng Nhung vội xua tay:

– Dạ không cần đâu ạ! Bọn em sẽ quay lại sau ạ!

Nói rồi, cả hai xin phép ra về. Ra tới ngoài đường, Linh Đan nhíu mày suy nghĩ một lát rồi quyết định gọi cho một người:

– A lô, dạ con chào bác!

Bà Lệ Thu nhìn thấy Linh Đan gọi thì nghe máy và vội hỏi:

– Linh Đan, con ổn chưa? Ta vẫn luôn lo cho con, ta mơia về mà chưa tới gặp con vì sợ con buồn!

Linh Đan nhìn vào Tòa nhà KIỆT rồi nói:

– Dạ, cảm ơn bác, cháu ổn hơn rồi ạ! Bác ơi, bác có liên lạc với anh Gia Kiệt không ạ?.

Bà Lệ Thu lắc đầu:

– Sao, nó lại làm gì khiến con buồn à? Mấy tuần rồi bác có gọi được cho nó đâu. Nhưng bác không dám hỏi con vì con bận việc nhà. Bác cũng đang lo đây! Nhưng rồi bác nghĩ, Gia Kiệt nhiều lần đi mất liên lạc thế này rồi nên bác đành đợi nó gọi cho bác. Linh Đan thắc mắc:

– Dạ, cháu không gọi được cho anh ấy thôi ạ! À bác ơi, bác cho cháu xin địa chỉ của bị bác sĩ lần trước bác nói được không ạ?

Bà Lệ Thu nhíu mày:

– Con ốm sao?

Linh Đan lắc đầu:

– Dạ không, là bạn của cháu đi khám ạ!

Qua lời của mẹ Gia Kiệt, cô hiểu bà cũng chẳng có tin tức gì như cô. Dù chỉ nói chuyện với bà mấy lần nhưng Linh Đan biết bà không phải người xấu. Ngày bố cô về với đất, bà bảo đang ở nước ngoài có việc và gọi video cho cô, động viên cô rất nhiều nên cô tin bà.

Mẹ Gia Kiệt nhắn tin địa chỉ Ьệпh viện mini của bác sĩ Tô Khánh Việt cho Linh Đan. Cô và Hồng Nhung vội bắt xe tới đó. Vào đến sảnh Ьệпh viện, hai cô gáι được đội ngũ tiếp đón chào hỏi:

– Hai chị đến khám Ьệпh gì ạ?

Linh Đan hỏi luôn:

– Phiền cô cho tôi hỏi có bác sĩ Tô Khánh Việt ở đây không ạ?

Cô nhân viên quay sang hỏi một cô gáι khác đang làm thủ tục cho Ьệпh nhân:

– Bác sĩ Tô Khánh Việt hôm nay có lịch hẹn khám hay mổ không em?

Cô gáι kia gật đầu:

– Có chị ạ, ngày nào bác ấy chả tất bật, không hổ danh thần y! Để em gọi thử xem nhé!

Một lát sau, cô nhân viên quay sang Linh Đan:

– Bác ấy vừa mổ xong, em có thể gặp đấy!

Linh Đan và Hồng Nhung theo hướng dẫn của cô nhân viên đó vào gặp ông Khánh Việt. Thoạt nhìn, đó là một người đàn ông đứng tuổi, trông rất điềm đạm và thanh cao dù quanh phòng chỉ xộc lên mùi tђยốς khử trùng. Nhìn qua cũng biết ông và Khánh Duy có liên quan về dòng ɱ.á.-ύ.

Ông Tô Khánh Việt nhìn hai cô gáι trẻ và nói:

– Hai cháu gặp bác để khám Ьệпh sao?

Hứa Linh Đan cũng không ʋòпg vo:

– Dạ không ạ, cháu là bạn của anh Khánh Duy và anh Gia Kiệt ạ. Lâu nay cháu không liên lạc được với họ nên muốn hỏi bác ạ!

Ông Tô Khánh Việt nhìn kĩ Linh Đan rồi nhíu mày:

– Ta nhìn cháu quen quen, tên cháu là gì?

Linh Đan cúi đầu:

– Dạ cháu tên Hứa Linh Đan ạ!

Ông Tô Khánh Việt giãn đôi mày, ” à ” lên một tiếng rồi nói:

– Cháu là con gáι Chủ tịch Hứa? Ta xin chia buồn về chuyện của bố cháu!

Linh Đan gật đầu:

– Cháu cảm ơn bác ạ. Bác ơi, thế…bác có tin tức của các anh ấy không ạ?

Ông Tô Khánh Việt lắc đầu:

– Chúng nó đi công tác suốt cháu ạ. Bác luôn tôn trọng quyền riêng tư của con nên cũng không hỏi!

Không có được tin tức gì, Linh Đan và Hồng Nhung thất vọng chào vị bác sĩ rồi đi ra. Ông Tô Khánh Việt cũng xốc lại chiếc Blouse trắng rồi cũng vội vã tiến về một căn phòng khá cũ kĩ đóng cửa im ỉm ở cuối dãy rồi gõ cửa ba tiếng. Từ bên trong, một giọng nói ấm áp vang lên:

– Bố vào đi ạ!

Ông Khánh Việt mở cửa:

– Mấy đứa bàn bạc xong chưa? Hứa Linh Đan mới đến đây đấy!

Khánh Duy đưa mắt sang Gia Kiệt, anh ngạc nhiên:

– Cô ấy đâu rồi ạ? Đã về chưa ạ?

Ông Khánh Việt gật đầu:

– Về rồi!

Đúng lúc đó, một tiếng” ầm ” vang lên, cάпh cửa bỗng bật tung. Người vừa đạp bay cάпh cửa chính là Hứa Linh Đan. Cô và Đỗ Hồng Nhung đang đứng trước cửa, chằm chằm nhìn vào năm người đàn ông mặc áo đen đang ngồi quanh bàn. Giọng Linh Đan vang lên đanh thép :

– Châu Gia Kiệt, tôi hận anh!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất