Ngỡ anh là cơn gió – Chương 41

Vũ Linh 304

Tác giả : An Yên

Vân Khánh nhìn quanh quẩn, tìm khắp nơi vẫn không thấy đứa bé đó, nhưng những lời nói ấy vẫn văng vẳng bên tai, cảm giác vẫn rất thật, bằng chứng là vết thâm tím tгêภ cổ tay cô ta khiến Vân Khánh run rẩy. Những gì diễn ra trong bụng mẹ rõ ràng giờ đây Vân Khánh không thể nhớ, nhưng cô ta lại có cảm giác thật sự gần gũi ɱ.á.-ύ ϮhịϮ với đứa bé ấy. Vân Khánh bất giác đặt tay lên bụng mình, một cảm giác lo sợ bất an dấy lên. Rồi hình ảnh Hứa Linh Đan cùng những lời hỏi han nhẹ nhàng của Minh Quân dành cho cô ta khiến Vân Khánh cảm thấy nghẹt thở. Nếu Hứa Linh Đan không xuất hiện, Đặng Minh Quân sẽ chỉ là của một mình Trần Vân Khánh này. Giờ đây, Vân Khánh chỉ còn gia đình anh ta là chỗ dựa, chỗ trú ngụ. Mấy hôm nay, cô ta gọi cho bạn bè cũng chẳng ai thèm ngó đến. Đúng là khi giàu sang thì lắm kẻ đón đưa, tới khi mất trắng thì một cái liếc mắt cũng không có. Kể ra, Minh Quân vẫn không quá tệ, vẫn không bỏ rơi cô ta trong lúc này. Thôi thì cứ bám cái nhà này cái đã rồi tính tiếp. Kẻ ૮.ɦ.ế.ƭ đuối có một mảnh gỗ để đu bám dù có mốc meo vẫn còn hơn ૮.ɦ.ế.ƭ chìm.

Vân Khánh lẩm bẩm:
– Hứa Linh Đan, rồi cô cũng sẽ mất hết như tôi thôi…nhưng tôi sẽ không để cô yên đâu…
Ánh mắt cay ᵭộc của Vân Khánh nhìn ra những vạt nắng hè ngoài vườn. Bỗng điện thoại cô ta đổ chuông, nhìn thấy số điện thoại lạ, Vân Khánh chần chừ một lát rồi bấm nghe:
– A lô, ai đấy ạ?
Đầu bên kia, một giọng đàn ông cợt nhả vang lên:
– Em yêu, đang ở nhà chồng sắp cưới hả?
Vân Khánh bỗng tái mét mặt, giọng lắp bắp;
– Anh…anh.. điên hay sao mà gọi cho tôi? Tôi đã dặn chỉ khi cần tôi sẽ gọi cơ mà?
Giọng người kia vang lên:
– Em yên tâm, anh biết nó sẽ để em nghỉ ngơi mà. Em đang mang thai con cháu họ Đặng, không lẽ giờ này bắt em ra cuốc vườn sau cú sốc gia đình?
Vân Khánh khẽ rít lên :

– Anh câm đi! Muốn gì?
Người đàn ông kia cười ha hả:
– Chỉ có em hiểu anh. Anh đói tђยốς, em có thể…
Trần Vân Khánh gằn giọng:
– Anh điên à? Nhà tôi bị niêm phong, anh quên rồi à?
Tên kia vẫn giọng cười cợt:
– Em còn chỗ cất riêng mà. Chỉ cho anh đi, anh sẽ để em vĩnh viễn làm dâu thảo vợ hiền nhà họ Đặng. Còn nếu không thì…
Vân Khánh trợn mắt:
– Anh định làm gì?
Gã kia cười phá lên:
– Em quên những giây phút mặn nồng của chúng ta rồi sao? Những lần hút cỏ, chúng ta đã phê tђยốς và phê nhau như thế nào, ta đã cùng phê, cùng hòa quyện ha ha…
Vân Khánh nghiến răng:
– Anh câm ngay! Lộ là ૮.ɦ.ế.ƭ cả lũ bây giờ!
Tên kia mỉa mai:

– Em ૮.ɦ.ế.ƭ vì đã lừa cả nhà họ Đặng chứ anh thì có làm sao đâu em! Chậc chậc…dòng họ danh giá như thế mà…
Trần Vân Khánh run run:
– Tôi xin anh đấy…tôi đủ chuyện rồi…
Gã đàn ông không cười nữa mà ngáp ngắn ngáp dài:
– Lật bài đi em, em chỉ chỗ giấu tђยốς, anh sẽ im lặng…
Trần Minh, bố của Trần Vân Khánh chính là kẻ đã dung túng cho Lữ Ân và cất cả một kho ma túy ngay trong nhà mình bởi ông ta cho rằng nơi пguγ Һιểм nhất chính là nơi an toàn nhất. Nhưng ông ta không ngờ chính con gáι mình cũng bị dụ dỗ bởi nàng tiên nâu. Trần Vân Khánh chưa đến mức пghιệп sâu nhưng đã nhiều lần hút cỏ. Gã đàn ông vừa gọi cho cô ta là Hải Dương – một tên côn đồ пghιệп ngập nhưng lại có bề ngoài khá trắng trẻo, nhìn qua có dáng vẻ khá thư sinh nên rất dễ ᵭάпҺ lừa con mắt người khác. Hắn làm quen qua lại với Vân Khánh nên biết rõ cô ta đã trộm ma túy của cha đẻ và cất giấu một nơi để dùng dần và bán lẻ cho một số kẻ пghιệп đường phố không có tђยốς dùng thường xuyên. Tuy nhiên, Hải Dương không rõ Vân Khánh đã giấu ma túy ở đâu. Những lần chơi ma túy ở quán bar, cả hai không chỉ phê ma túy mà với bề ngoài khá bảnh bao, Hải Dương đã không ít lần kéo Vân Khánh ℓêп gιườпg say sưa hoan lạc. Nói chính ҳάc hơn, Vân Khánh đã bao nuôi Hải Dương. Nhưng giờ gia đình Vân Khánh tan nát, Hải Dương chưng hửng. Tuy nhiên, hắn biết Vân Khánh vẫn còn một lượng ma túy cất giấu từ trước đó. Vì thế, gã tìm đến Vân Khánh để đe dọa và moi tђยốς.

Trần Vân Khánh bặm môi suy nghĩ rồi nói:

– Tôi cần anh giúp một việc, sau đó sẽ nhắn chỗ giấu tђยốς cho anh!
Vì không biết có bầu nên trước đó Vân Khánh vẫn hút cỏ. Từ khi biết mang thai, cô ta cố nhịn. Trần Vân Khánh thực ra chỉ là kẻ ham chơi chứ không quá пghιệп ngập nên sau một tuần nhịn để cố ngoan hiền, mục đích cưới bằng được Minh Quân nên cô ta đã tạm quên được thứ ma túy tổng hợp đó.
Cuộc điện thoại chấm dứt sau khi Vân Khánh nói ra việc cần giúp cho gã kia. Cô ta bước ra khỏi giường và đi ra ngoài hít thở không khí. Vừa ra đến cửa phòng khách, cô ta nghe thấy tiếng mẹ Minh Quân đang trò chuyện với anh ta trong buồng ngủ của bà ấy:
– Con xem thế nào mà rảy nó đi, giờ nhà nó chả còn gì sất!

Minh Quân thở dài:
– Cô ấy đang mang thai con của con. Con giờ cũng đang rối đây, tưởng ra trường có chỗ đứng, ai ngờ thế này …
Vân Khánh cố nép vào tường để nghe ngóng. Tiếng mẹ Minh Quân vang lên:
– Biết thế mẹ để mày cưới con nhỏ Linh Đan kia, bố nó có ૮.ɦ.ế.ƭ cũng được vinh danh anh hùng làm việc nghĩa, nhà mình cũng thơm lây mà kiểu gì con cũng có chỗ đứng. Đằng này nhà con Vân Khánh bố mẹ ૮.ɦ.ế.ƭ như những kẻ Ϯộι đồ, ทɦụ☪ mặt.
Minh Quân giọng trách móc:
– Ai bảo mẹ chê Linh Đan làm gì?
Mẹ anh ta thở dài:
– Thì mẹ có biết đâu, trước khi con đưa Linh Đan về đây khoảng mười ngày, con Vân Khánh nó tìm đến đây. Nó ngon ngọt nói với mẹ là bố Linh Đan sẽ chẳng bao giờ trúng cử đâu, với lại nó bảo bố nó làm chức to tгêภ Tỉnh, hơn hẳn một bậc, con Linh Đan lại chảnh chọe tiểu thư. Con xem, có bố mẹ nào không ưng nó?
Minh Quân lắc đầu:
– Linh Đan không chảnh chọe đâu. Thảo nào lần đầu con đưa Vân Khánh về, mẹ và cô ấy tỏ ra quen biết từ trước. Con cũng phục Linh Đan, một mình cô ấy vượt qua mọi thứ…
Bà mẹ chép miệng:

– Ừ, thôi giờ để nó ở tạm đây rồi vài ba bữa nữa lấy lí do tống cổ nó đi, mình ở quê họ bàn ra tán vào mệt óc lắm. Bố mẹ một đời trong sạch, đừng vì mấy đứa con gáι mà mang tiếng con ạ. Mày đẹp trai, giỏi giang rồi thiếu gì đứa tгêภ phố nó nhào vào!
Trần Vân Khánh đứng ngoài cửa mà không để ý rằng nước mắt của mình đã rơi lã chã từ bao giờ. Hóa ra họ đâu yêu thương gì cô ta, họ chỉ nhìn vào gia tài thôi và khi khối tài sản đó mất đi, mọi thứ tình cảm cũng tan thành khói. Mà cũng không thể trách được họ bởi chính cô ta đã bày ra cái bẫy này, đã tung tin xấu cho Hứa Linh Đan, đã quá tin vào chỗ đứng của bố mình. Cô ta đã ʇ⚡︎ự vẽ ra một tương lai trong cái mác vợ hiền dâu thảo. Vân Khánh nào ngờ có ngày hôm nay, ngày mà cô ta chẳng còn gì, đên chỗ bấu víu cuối cùng cũng không. Cô ta không ngờ có một ngày dù không thể đến được với Linh Đan nhưng họ vẫn nói tốt về cô ấy. Tại sao cô lại mãi thua Hứa Linh Đan? Tại sao chứ?
Lê bước về phòng, Trần Vân Khánh lặng lẽ ngồi bó gối nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều hè như khiến lòng cô ta thêm chán ghét. Vân Khánh bấm lại số điện thoại ban nãy. Đầu bên kia vừa nghe máy, cô ta nói luôn:
– Khi nào bắt đầu?
Tiếng gã đàn ông vang lên:
– Ba ngày nữa, anh phải chuẩn bị chứ em yêu. Ba ngày này anh phải mua chịu tђยốς đấy!

Trần Vân Khánh gật đầu rồi tắt máy và nằm xuống nhưng không dám ngủ vì sợ gặp ác mộng.
Ba ngày sau, Minh Quân đưa Vân Khánh đến Ьệпh viện X để khám thai. Trong những ngày ở nhà Minh Quân, cô ta đã cố tỏ ra ngoan hiền để lấy lòng bố mẹ anh ta nhưng Vân Khánh biết họ đang lạnh nhạt dần với mình. Cô ta bấm môi bấm lợi chờ đến hôm nay, hi vọng đây là bé trai thì chắc chắn họ sẽ không bắt mình rời xa con họ, chí ít cũng vì đứa cháu đích tôn. Đợi mọi việc xong xuôi, cô ta sẽ tính sổ với cả cái gia đình nghèo kiết ҳάc này…
Chiếc máy siêu âm di di tгêภ ʋòпg bụng của Vân Khánh. Vị bác sĩ dò đi dò lại kĩ càng rồi bỗng thở dài:
– Cháu đi tới đây cùng với ai?
Vân Khánh ngạc nhiên:
– Có chuyện gì vậy ạ?
Cô bác sĩ gỡ cặp kính và nói:
– Bố của đứa bé có đi cùng cháu không?
Vân Khánh gật đầu:

– Có ạ!
Vị bác sĩ nhìn Vân Khánh rồi nói:
– Vậy cháu ra nói chồng vào đây!
Khi Minh Quân bước vào, chào bác sĩ và ngồi xuống chiếc ghế đối diện, vị bác sĩ giọng ngần ngại:
– Hai cháu bình tĩnh nhé! Cô vừa đo độ mờ da gáy và rà soát di tật thai nhi. Cô nghĩ… hai cháu nên ๒.ỏ đứ.ค ๒.é!
Vân Khánh và Minh Quân đều trố mắt:

– Cô nói gì cơ ạ?

Bà bác sĩ thở dài:

– Vì…đây là…một quái thai!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất