Ngỡ anh là cơn gió – Chương 40

Vũ Linh 386

Tác giả : An Yên

Linh Đan và Hồng Nhung vội vã hét lên:

– Mẹ, mẹ ơi!

Lực lượng cα̉пh sάϮ bấy lâu nay vẫn túc trực ở nhà cô, họ dĩ nhiên đã nắm được thông tin nên luôn cắm người theo dõi sát sao. Nghe tiếng kêu thất thanh, một người mở cửa bước vào:

– Linh Đan, có việc gì thế cháu?

Linh Đan nước mắt ngắn dài:

– Bố cháu…mẹ cháu…

Người cα̉пh sάϮ nhìn một màn trước mắt thì hiểu được lời cô gáι trẻ dù Linh Đan nức nở không nên câu. Vị cα̉пh sάϮ trong trang phục thường dân vội nói bộ đàm :

– Vợ của ông Vĩnh Tiến bị ngất, cho xe cấp cứu tới ngay!

Chỉ hai phút sau, xe cấp cứu đã đưa mẹ con Linh Đan và Hồng Nhung tới Ьệпh viện X. Mẹ cô ngay lập tức được đẩy vào phòng. Linh Đan và Hồng Nhung đi đi lại lại bên ngoài, hai tay cô bấu chặt vào nhau. Vị cα̉пh sάϮ ban nãy vỗ nhẹ vai cô:

– Cháu ngồi xuống đi, chú nghĩ không sao đâu!

Linh Đan ngước đôi mắt thất thần nhìn chú cα̉пh sάϮ:

– Chú ơi, liệu bố cháu…

Đồng chí cα̉пh sάϮ nhìn cô bé với ánh mắt đôn hậu:

– Sẽ ổn thôi! Cháu bình tĩnh đi!

Chỉ sau một tiếng đồng hồ, mọi thứ như sụp đổ. Mẹ con cô vẫn ngày ngày nguyện cầu cho bố bình an, rằng bố chỉ gián tiếp chỉ huy, mẹ con Linh Đan nào ngờ bố cô trực tiếp ngồi tгêภ tàu của Hải quân Việt Nam. Giờ tàu bị ᵭάпҺ tan tгêภ biển cả, người ૮.ɦ.ế.ƭ cũng không thấy ҳάc, người sống cũng nào biết ở đâu. Cô cảm thấy mọi thứ xung quanh chỉ là một màu đen tối, mọi hi vọng đã biến thành tuyệt vọng.

Đang ngơ ngác ngồi trước cửa phòng cấp cứu, Linh Đan bỗng nghe tiếng gọi tên mình:

– Linh Đan, em làm gì ở đây?

Cô ngoảnh lại – là Đặng Minh Quân và Trần Vân Khánh. Mới một thời gian ngắn không gặp mà trông cô ta xanh xao thấy rõ. Linh Đan cũng chẳng muốn đôi co nên chỉ nói khẽ:

– Mẹ tôi bị ngất xỉu, đang cấp cứu ở đây!

Minh Quân đi lại phía cô:

– Bác gáι không sao chứ?

Linh Đan lắc đầu:

– Tôi cũng không rõ, mẹ tôi đang ở trong kia!

Đúng lúc đó, Trần Vân Khánh bỗng lao lại, xô Linh Đan ngã dúi ra sàn gạch:

– Con chó d᷈-/i᷈ đ.ɨế๓, vì mày, chính bố mày đã ﻮ.เ.+ế+..Ŧ bố tao! Vì mày mà tao mất cả bố lẫn mẹ! Tao sẽ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ mày!

Mọi thứ diễn ra nhanh đến nỗi cả đồng chí cα̉пh sάϮ và Minh Quân cũng ngơ ngác mất vài giây rồi mới chạy lại kéo Vân Khánh ra. Mấy ngày nằm phòng VIP, vì chỉ biết xem ti vi nên cô ta đã biết thông tin bố bị bắn ૮.ɦ.ế.ƭ tгêภ tàu còn mẹ lao vào xe tải ૮.ɦ.ế.ƭ không nhắm mắt. Đau đớn, Һσα̉пg ℓσα̣п, lại biết ông Hứa Vĩnh Tiến tham gia vụ truy quét này nên Trần Vân Khánh dồn hết tức giận và đớn đau lên người Hứa Linh Đan. Linh Đan đã quá mệt mỏi với mấy trò của Vân Khánh , lại đang lo cho bố mẹ nên cũng chẳng có tâm trạng nào đôi co với cô ta. Linh Đan đứng dậy và nhìn sang Minh Quân:

– Anh đưa vợ sắp cưới về đi, đừng để nó lên cơn dại ở đây!

Minh Quân kéo Vân Khánh ra:

– Em làm cái quái gì vậy? Nhà chưa đủ chuyện sao? Em đang mang thai mà như thế à? Đi về !

Vân Khánh giằng khỏi tay Minh Quân:

– Anh vẫn yêu nó đúng không? Tôi chỉ là kẻ thế thân thôi đúng không?

Đồng chí cα̉пh sάϮ đứng vào giữa Vân Khánh và Linh Đan:

– Cô Vân Khánh, phiền cô im lặng, đây là khu vực cấp cứu của Ьệпh viện, cô không nên ồn ào sẽ ảnh hưởng đến người khác. Chuyện bố mẹ cô không liên quan gì đến nhà ông Hứa Vĩnh Tiến.

Vì không biết đó là cα̉пh sάϮ mặc thường phục nên Vân Khánh gào lên:

– Ông câm đi! Ông biết quái gì mà dám mở miệng ở đây? Hay là ông cũng bị con chó cái kia quyến rũ hả? Nó đã nằm ngửa ra cho ông chơi chưa?

Hứa Linh Đan lúc này cảm thấy vừa mệt mỏi vừa bực bội nên đi lại tát bốp vào mặt Vân Khánh:

– Im ngay! Đừng gào lên nữa! Bố cô mất vì ông ta quá ác, gieo rắc cái ૮.ɦ.ế.ƭ trắng cho bao nhiêu người, bao nhiêu gia đình. Còn mẹ cô mất vì nghiệp chướng mà bố cô gây nên. Bố tôi chỉ là người thực thu công lý. Và giờ, cô gào lên có được gì không? Bố mẹ cô có sống lại không? Cô muốn tích phước cho con cô thì làm ơn im miệng đi. Bố tôi cũng chưa có tin tức gì, mẹ tôi đang nằm trong kia, cô tưởng tôi sung sướиɠ lắm à?

Trần Vân Khánh bị tát giữa chốn đông người thì càng điên tiết, cô ta chỉ tay vào mặt Linh Đan:

– Con chó cái, tao nguyền rủa cả nhà mày ૮.ɦ.ế.ƭ mất ҳάc, bị tuyệt ʇ⚡︎ử tuyệt tôn!

Bốn tiếng ” tuyệt ʇ⚡︎ử tuyệt tôn” phát ra từ miệng Vân Khánh như ngàn mũi dao đâm vào nỗi đau đã nhầy nhụa ɱ.á.-ύ của Linh Đan. Ừ, cô có thể sinh con được đâu mà còn nguyền rủa làm gì? Không biết kiếp trước cô ăn ở thế nào mà kiếp này phải chịu đọa đày như vậy. Cố ngăn dòng nước mắt chực chảy ra, Linh Đan nói:

– Cô về đi! Đừng để tôi điên lên!

Vân Khánh đinh lao vào Linh Đan nhưng bị Minh Quân giữ lại. Đỗ Hồng Nhung nãy giờ im lặng, nhưng đến lúc này, thấy Linh Đan bị ức hϊếp thì tiến lại, cô giáng hai cái tát chát chúa vào mặt Vân Khánh và rít lên:

– Tao nói cho mày biết, nãy giờ tao ngứa mắt với mày lắm rồi. Ở đây chỉ có mày là chó mồi chài đàn ông. Bố mày cũng nằm trong đường dây hại cả gia đình tao đấy! Nếu mày còn đứng đây sủa to cắn càn, đụng đến Linh Đan một lần nữa thì tao sẽ không nhẹ tay như cô bạn kia đâu. Biến!

Nhìn ánh mắt đằng đằng sát khi của Đỗ Hồng Nhung, Trần Vân Khánh chỉ biết cúi mặt đi. Minh Quân quay lại nhìn Linh Đan:

– Xin lỗi em, cô ấy đang sốc nên…

Linh Đan không thèm trả lời anh ta. Còn Hồng Nhung hất hàm:

– Lượn hết cho trong sạch không khí!

Trần Vân Khánh được Minh Quân đưa về nhà anh ta ở tạm. Bố mẹ Minh Quân dĩ nhiên đã biết chuyện của gia đình Vân Khánh nhưng vừa thấy con trai đưa cô ta về vẫn cố nhẹ giọng:

– Ồ, hai đứa về chơi sao không báo trước?

Minh Quân nhìn mẹ:

– Bố mẹ, nhà Vân Khánh hiện đang bị niêm phong để điều tra, cô ấy sẽ về đây ở tạm mấy ngày để dưỡng thai!

Mẹ Minh Quân nhìn bộ dạng Vân Khánh xanh xao, đầu tóc xơ ҳάc, má vẫn hằn mấy ngón tay của Hồng Nhung thì chép miệng:

– Mặt con làm sao vậy?

Vân Khánh bất giác đưa tay lên gò má sưng đỏ, nói khẽ:

– Dạ…nãy con không cẩn thận nên va vào cửa ạ!

Minh Quân giục mẹ:

– Thôi, cô ấy đang mệt. Mẹ xem chuẩn bị đồ ăn giúp con, để Vân Khánh nghỉ ngơi một chút ạ!

Mẹ Minh Quân gật đầu:

– Ừ, đưa con bé vào phòng nghỉ đi, rồi con ra đây phụ mẹ nấu cơm chiều!

Minh Quân gật đầu rồi đưa Vân Khánh vào phòng của anh ta:

– Em nằm nghỉ đi, bác sĩ dặn ba ngày nữa quay lại kiểm tra thai nhi vì sáng nay ϮιпҺ thần em chưa ổn!

Vân Khánh gật đầu rồi nằm xuống. Từ một tiểu thư sang chảnh, giờ cô ta chẳng còn gì, chỉ là một con số không tròn trĩnh. Mọi tài sản của cô ta đều bị đóng băng, không có tiền, chẳng còn đất đai nhà cửa, may còn có nhà Minh Quân để trú ngụ. Một phần vì mệt mỏi, phần nữa vì mấy ngày nay do chuyện bố mẹ mà khóc nhiều nên nằm một lát, Vân Khánh lim dim rồi chìm vào giấc ngủ.

Bỗng nhiên, cô cảm giác như có ánh mắt đang chằm chằm nhìn mình. Cố mở mắt ra, Vân Khánh ngạc nhiên khi thấy một đứa bé trắng trẻo, bụ bẫm đang tròn xoe mắt nhìn mình. Cô ta càng với tay, đứa bé càng lùi ra phía cửa. Vân Khánh nói:

– Cháu là ai?

Đó là một bé trai kháu khỉnh, mũm mĩm và nhìn rất quen thuộc. Đứa bé cứ nhìn Vân Khánh trân trân rồi cười:

– Vân Khánh, em không nhớ anh sao?

Trần Vân Khánh bỗng lạnh toát sống lưng. Đang là buổi chiều mùa hè mà cô ta thấy lạnh đến thấu xương. Vân Khánh lắc đầu:

– Sao cháu lại gọi cô là em?

Đứa bé toe toét cười:

– Em quên cũng đúng. Hai mươi năm rồi mà!

Càng nhìn, Vân Khánh càng thấy đứa bé quen thuộc với mình lạ lùng. Cô ta mấp máy môi:

– Cháu là…

Đứa bé bước lại gần Vân Khánh, nói nhỏ:

– Em quên rồi sao, chúng ta vốn dĩ là anh em song sinh. Khi còn ở trong bụng mẹ, anh em mình đã vui vẻ biết bao, ngày nào cũng trông chờ tới lúc được ra ngoài để vui chơi. Anh chỉ ra trước em có mấy phút thôi, nhưng…

Đầu óc Vân Khánh cố lục đục hoạt động để nhớ ra hình ảnh thân quen đang ở ngay trước mắt mình nhưng tất cả chỉ là một màn sương khói:

– Nhưng…sao…

Bé trai bỗng chuyển ánh mắt trầm buồn rồi thở dài như người lớn:

– Người ta nói chỉ con gáι mới giúp sự nghiệp của bố đi lên được, nếu là con trai sẽ phá hỏng sự nghiệp đó…em nhớ không…khi mẹ nói câu đó với bố…chúng ta đã rất lo lắng…rồi…bố mẹ đã bỏ anh lại trong bãi rác, chỉ nuôi mình em. Anh lạnh lắm…Vân Khánh…anh rất lạnh….Rồi cũng có người nhìn thấy anh…nhưng lúc đó đã là một tuần sau đó…anh cứng đơ người rồi. Giờ anh đang ở chùa, em lên chùa với anh đi… ở đó được ăn ngon mặc ấm, được nghe Kinh Phật….

Vân Khánh lắc đầu nguầy nguậy:

– Không…không…

Đứa bé bỗng trợn mắt, từ trong đôi mắt tròn nhỏ ra hai dòng ɱ.á.-ύ đỏ tươi, bé trai dần dần đi lại gần Vân Khánh:

– Con của em…không được đâu…đi với anh…quay đầu đi em…không có anh thì sự nghiệp của bố rốt cuộc cũng có thăng tiến đâu. Đi…Vân Khánh…đi với anh…

Đứa bé mặt đầy ɱ.á.-ύ, giơ bàn tay bé xíu túm chặt lấy tay Vân Khánh. Cô ta cố giãy giụa, gào khóc:

– Xin anh…cứu tôi…

Trời về chiều, Trần Vân Khánh ú ớ tгêภ chiếc giường cũ kĩ rồi bỗng bật dậy, đứa bé đã biến mất nhưng cổ tay cô ta xuất hiện một vết bầm tím. Người đẫm mồ hôi, ánh mắt cô ta ráo hoảnh nhìn ra ngoài cửa sổ:

– Có lẽ nào…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất