Ngỡ anh là cơn gió – Chương 34

Vũ Linh 238

Tác giả : An Yên

Cũng trong cái đêm kinh hoàng đó, Linh Đan và Hồng Nhung được đưa về xuôi. Gần nửa đêm cả hai mới về tới nhà Linh Đan nhưng ngôi biệt thự vẫn sáng đèn. Hai cô gáι cố gắng trong bộ dạng tươi tắn nhất bấm chuông. Mẹ cô ra mở cửa và ngạc nhiên:

– Linh Đan, sao con lại về giờ này? Ồ, Hồng Nhung phải không cháu?

Hồng Nhung nhoẻn cười:

– Dạ, con chào bác ạ! Không ngờ bác vẫn nhớ con!

Mẹ Linh Đan cười hiền:

– Con xinh thế này, quên làm sao được. Vào nhà đi!

Vừa vào đến phòng khách, Linh Đan thấy bố đang loay hoay với một số đồ đạc tгêภ sàn:

– Con chào bố, bố đang làm gì vậy ạ? Sao giờ này bố mẹ chưa đi nghỉ ạ?

Mẹ Linh Đan chùng giọng:

– Bố con sắp đi công tác, mà chuyến này…mẹ thấy lo lo!

Bất chợt nghĩ tới chuyện ở núi Hàm Rồng, Linh Đan bỗng thấy lạnh toát sống lưng, cô hỏi:

– Bố đi ở đâu ạ?

Ông Hứa Vĩnh Tiến lúc này mới nhìn con gáι:

– Bố chưa hỏi đến con đấy, giờ đã sáng mắt ra chưa?

Linh Đan bấu hai tay vào nhau:

– Bố…bố…nói gì cơ ạ?

Ông Hứa Vĩnh Tiến thở dài:

– Kể ra cái thằng đó còn có chút tình người cho đưa hai đứa về đây. Nếu không bố biết ăn nói ra sao với tổ tiên khi để con gáι bỏ ๓.ạ.ภ .ﻮ ở núi Hàm Rồng?

Hóa ra bố cô đã biết tất cả. Bố theo dõi cô, điều đó Linh Đan đã cảm nhận từ lâu và cô hiểu không phải bố áp đặt hay khắt khe mà bởi bố lo cho đứa con gáι duy nhất của mình. Nhưng lần này thì nguy to rồi, vì bố đã ngăn cản nhưng cô không nghe, không chỉ khiến bố buồn mà khoảng cách giữa bố và Gia Kiệt sẽ ngày càng xa. Cô vẫn đặt một niềm tin rằng anh có lí do khó giải thích, nhưng cô biết ăn nói sao với bố mẹ đây?

Mẹ cô lo lắng:

– Có chuyện gì vậy?

Ông Hứa Vĩnh Tiến vẫn không rời mắt khỏi con gáι:

– Hừ, mấy nhóm ҳα̃ Һộι ᵭeп bắn nhau đẫm ɱ.á.-ύ ở núi Hàm Rồng, trong đó có cái thằng mà Linh Đan giao du đấy!

Rồi ông quay sang Hồng Nhung:

– Cháu cũng đi với nó sao?

Hồng Nhung cúi mặt:

– Dạ không ạ, cháu tình cờ gặp Linh Đan ở đó và cùng đi dạo núi Hàm Rồng ạ!

Mẹ Linh Đan hσảпg hốϮ lại xoa nắn người Linh Đan:

– Linh Đan, rồi hai đứa có làm sao không? Trời ơi, đội ơn Trời, về được đây là tốt rồi!

Bố Linh Đan nghiêm giọng:

– Từ hôm nay, hai đứa và cả mẹ con nữa ở trong nhà, không đi đâu ra ngoài hết. Thức ăn trong mười ngày bố đi công tác sẽ có người đưa đến vào sáng sớm ngày mai. Bố muốn tất cả được đảm bảo an toàn, rõ chưa?

Linh Đan cầm tay bố lắc lắc:

– Bố ơi, bố có thể…không đi được không ạ? Con sợ, con sợ lắm…

Ông Hứa Vĩnh Tiến lắc đầu:

– Linh Đan, bố không sao cả. Bố chỉ huy và giám sát gián tiếp thôi. Vả lại, việc của bố là vì nhân dân, vì sự trong sạch của thành phố này. Bố không thể khoanh tay đứng nhìn cái bọn cặn bã đó phá phách được!

Linh Đan hiểu trong ” cái bọn cặn bã ” mà bố nhắc đến có cả anh. Nhưng cô không thể giải thích được vì đến chính bản thân cô giờ đây cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra và anh đang như thế nào. Cô và Hồng Nhung đành xin phép đi lên phòng.

Cả đêm hôm đó, Linh Đan và Hồng Nhung sau khi tắm rửa thì không tài nào chợp mắt được, một phần vì lo sợ cho các anh em của FLAMES, một phần lo cho chuyến công tác của bố cô. Hồng Nhung cũng chỉ có một mình nên những ngày sắp tới sẽ ở nhà Linh Đan. Ngoài lực lượng an ninh bảo vệ gia đình cô thì Gia Kiệt cũng cắm người dõi theo mẹ con Linh Đan.

Xoay trở một lúc lâu, Hồng Nhung ngập ngừng:

– Hay…tao gọi cho anh Lâm…lo quá…

Linh Đan vội gàn bạn:

– Không được, chờ đợi đi. Lỡ họ đang bận lại vướng tay chân mọi người…

Cô nói thế nhưng lòng như lửa đốt. Những gì Châu Gia Kiệt đã làm thì rõ ràng anh là người tốt, nhưng cái cảnh mặt ai nấy sát khí đằng đằng lại khiến cô lo sợ. Nếu anh ấy thực sự nằm trong chiến ᴅịcҺ càn quét của bố cô thì điều gì sẽ xảy ra đây? Tới gần bốn giờ sáng, Linh Đan bỗng nghe tiếng chuông cửa và chỉ vang lên một lần. Cô và Hồng Nhung vội nhổm dậy, vén tấm rèm cửa sổ nhìn xuống. Linh Đan thấy bố cô ra mở cổng và có hai người đem rất nhiều thực phẩm và rau củ quả tới. Có vẻ mẹ con cô gần như bị giam lỏng, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ để ba người không phải bước chân ra ngoài. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc nhiệm vụ lần này của bố cô không hề đơn giản như ông nói.

Linh Đan và Hồng nhung cùng chạy xuống nhà. Bố cô cầm một chiếc túi nhỏ và chuẩn bị đi. Mẹ cô ánh mắt đầy lo lắng, có cả sự hoảng sợ nhưng lại không dám ngăn chồng. Linh Đan nhìn thấy ánh mắt đầy yêu thương của bố nhìn mẹ:

– Em yên tâm, anh ổn!

Mẹ cô gài lại cúc áo cho chồng, cố nén những giọt nước mắt, giọng nghẹn đi:

– Vĩnh Tiến, phải nhớ rằng, anh còn có một ngôi nhà để trở về!

Linh Đan chạy lại ôm lấy bố:

– Bố, bố phải cẩn thận. Con sẽ ngoan, con sẽ không bao giờ trái lời bố nữa!

Ông Hứa Vĩnh Tiến vỗ vỗ lưng con gáι:

– Không sao, chỉ là một chuyến công tác bình thường thôi mà! Chỉ là bố sợ hai mẹ con nghe tin tức linh ϮιпҺ rồi lo sợ nên không muốn mọi người ra khỏi nhà thôi!

Rồi ông bật cười:

– Hai mẹ con cứ làm như thời chiến tranh không bằng ý. Có lực lượng côпg αп, cα̉пh sάϮ đi làm nhiệm vụ, họ mới đáng lo. Thôi, bố đi đây!

Nói rồi, ông Hứa Vĩnh Tiến bước thẳng ra ngoài. Hồng Nhung vội nói với theo:

– Bác Vĩnh Tiến… bảo trọng ạ!

Ông không quay đầu lại mà chỉ gật đầu rồi bước đi, bởi ông sợ khi nhìn vào ánh mắt của vợ và con gáι lúc này. Chuyến công tác này đúng là không hề đơn giản, dù không phải là côпg αп, cα̉пh sάϮ trực tiếp chiến ᵭấu nhưng ông lại là người triệt để nhất, mạnh mẽ nhất trong chuyên án này và trực tiếp mặc áo chống đạn đi cùng lực lượng an ninh làm nhiệm vụ. Nhưng vì không muốn vợ con phải quá lo nên ông Hứa Vĩnh Tiến đã nói dối rằng ông không tham gia chiến ᵭấu.

Khi cάпh cổng vừa khép lại, ông Hứa Vĩnh Tiến vừa bước vào chiếc ô tô chờ sẵn, Linh Đan bỗng dấy lên một cảm giác trống vắng, một sự bất an xen lẫn mất mát. Cô cảm giác mọi thứ không đơn giản như bố vừa nói nhưng cô không dám nghĩ đến những điều tồi tệ. Đây không phải là lần đầu tiên bố đi công tác nhưng là lần đầu ông đi với cương vị là Chủ tịch thành phố và với một nhiệm vụ lớn. Lòng dạ xáo trộn, bao mâu thuẫn diễn ra trong cô gáι trẻ, còn gì bất an khi hai người đàn ông cô yêu thương nhất đều đang bước vào hiểm nguy và có thể họ đang đối đầu nhau?

Khoảng sáu giờ sáng, Linh Đan bật tivi xem tin tức. Màn hình vừa bật sáng, tiếng của cô Biên tập viên khiến Linh Đam chú ý : ” Chiều tối qua, tại khu sinh thái núi Hàm Rồng thuộc Sa pa tỉnh Lào Cai đã xảy ra một vụ nổ súng đẫm ɱ.á.-ύ khiến hàng chục người ϮҺιệϮ мα̣пg”. Chiếc điều khiển tгêภ tay Linh Đan rơi xuống đất. Tiếng của cô Biên tập vẫn đều đều: ” Lực lượng an ninh đang nghi ngờ đây là một cuộc thanh trừ lẫn nhau giữa các băng nhóm ҳα̃ Һộι ᵭeп. Hiện thông tin về các phe nhóm và những người ϮҺιệϮ мα̣пg vẫn đang được giữ kín để điều tra”. Không hề có hình ảnh của vụ việc, mọi thông tin cũng đều được bưng bít, Linh Đan lên ๓.ạ.ภ .ﻮ tìm kiếm cũng không biết được gì thêm. Hàng chục người ૮.ɦ.ế.ƭ, liệu trong đó có Gia Kiệt và những anh em của FLAMES hay không?

Linh Đan và Hồng Nhung lòng như lửa đốt, ăn qua loa bữa sáng cùng mẹ mà không nói năng gì. Mẹ cô dường như nhận ra dự thay đổi của con gáι :

– Linh Đan, có chuyện gì vậy? Bản tin vừa đưa có phải nói về cậu ta không? Tối qua sợ bố con giận nên mẹ cũng không gặng hỏi.

Chả còn cách nào, Linh Đan đành thuật lại mọi chuyện ngày hôm qua cho mẹ. Nói xong, giọng cô khẩn khoản:

– Mẹ, anh Gia Kiệt là người tốt. Con nghĩ chuyện này không như bố nói đâu. Kẻ ᵭάпҺ anh ấy mới xấu xa mẹ ạ!

Mẹ cô trầm ngâm một lát rồi nói:

– Tốt hay xấu thì chờ bố con đi công tác về sẽ rõ!

Linh Đan mím môi rồi gật đầu:

– Dạ, con biết rồi ạ!

Cô không dám nói gì thêm bởi giờ đây Linh Đan biết, tất cả mọi nỗi niềm của mẹ giờ đây đều dành cho bố!

Hai cô gáι chỉ biết đi ra đi vào, nóng ruột mà chẳng dám gọi cho ai. Đến khoảng tám giờ sáng, điện thoại Linh Đan báo tin nhắn đến:

– Linh Đan, anh và mọi người đều ổn! Em đừng lo gì cả! Ở trong nhà, không được ra ngoài nghe chưa? Anh sẽ liên lạc sau!

Linh Đan gọi lại nhưng số điện thoại của Gia Kiệt không liên lạc được nữa. Hình như anh chỉ nhắn cho cô rồi tắt nguồn hoặc đi vào vùng không có sóng. Vậy là mọi người còn sống, gánh nặng trong lòng cô vơi đi một chút. Linh Đan đọc đi đọc lại cả chục lần cái tin nhắn ấy đến thuộc làu rồi đưa cho Hồng Nhung. Cả hai nhìn nhau, trao đổi qua ánh mắt chứ không dám bàn bạc gì vì lại sợ mẹ cô hỏi dồn.

Một lát sau, Linh Đan kéo Hồng Nhung lên phòng:

– Họ ổn rồi, tao lo cho bố quá… Mày có nghĩ các anh ấy là người xấu không?

Hồng Nhung khẽ lắc đầu:

– Không! Chẳng phải vì tao yêu mà bởi tao tin người xấu sẽ chẳng bao giờ làm những việc như các anh ấy! Hi vọng mọi việc ổn, khi gặp lại, chúng ta sẽ có câu trả lời rõ ràng!

Linh Đan rụt rè:

– Hồng Nhung, tao có ý định…

Hồng Nhung nhìn sang bạn:

– Mày định làm gì? Bác Vĩnh Tiến và cả anh Gia Kiệt dặn chúng ta ở nhà, không được đi đâu, tao nghĩ ta nên nghe lời họ.

Linh Đan bặm môi rồi nói:

– Ừ, nhưng…tao muốn học võ!

Hồng Nhung ngạc nhiên:

– Học võ?

Linh Đan gật đầu, giọng chắc nịch:

– Ừ, tao sẽ thuê thầy về đây dạy võ cho hai đứa mình. Nếu đã tin các anh ấy là người tốt thì hãy tìm cách ʇ⚡︎ự bảo vệ mình, tìm cách trở thành trợ thủ chứ quyết không trở thành điểm yếu của các anh ấy!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất