Ngỡ anh là cơn gió – Chương 30

Vũ Linh 296

Tác giả : An Yên

Sẩm tối Linh Đan mới về tới nhà. Sau bữa cơm tối như thường lệ, cô đang định đi lên gọi điện thoại cho Gia Kiệt thì nghe tiếng bố vang lên:

– Linh Đan, con ngồi xuống đây bố nói chuyện một chút!

Lâu rồi cô không nghe giọng bố nghiêm khắc như vậy nên Linh Đan nghĩ ông có chuyện gì quan trọng. Cô vội vàng ngồi xuống ghế :

– Dạ có chuyện gì ạ bố?

Ông Hứa Vĩnh Tiến trầm ngâm một chút, rồi như cố gắng nói hết những gì đã suy nghĩ từ lâu:

– Linh Đan, con vẫn qua lại với cậu ta?

Linh Đan giật mình, bố theo dõi cô sao? ” Cậu ta” ở đây có phải là Gia Kiệt không? Tuy nhiên, cô vẫn cố trưng ra bộ mặt ngơ ngác:

– Dạ? Bố nói ai ạ?

Bói cô nhìn xoáy vào mắt Linh Đan:

– Con biết bố đang nhắc tới ai mà. Con gáι, bố mẹ không bao giờ ngăn cản chuyện tình cảm của con nhưng một Đặng Minh Quân là quá đủ rồi, bố không muốn con bị tổn thương thêm một lần nào nữa. Huống hồ đây lại là cái loại suốt ngày gầm rú ngoài đường, nhìn thôi đã sợ rồi, chỉ lo chơi bời không làm ăn gì cả, loại đó, con không nên giao du!

Linh Đan biết, trong mắt bố mẹ cô, những người có dáng vẻ hơi bụi bặm như Gia Kiệt là người xấu. Rõ ràng, bố chỉ nghe những gì người ta nói lại chứ chưa hề tìm hiểu về anh. Linh Đan nghĩ nếu cô và anh thực sự yêu nhau và đến với nhau thì trước sau gì cũng cần làm rõ việc này. Hít một hơi sâu, Linh Đan thẳng thắn:

– Bố ơi, anh ấy không phải người xấu đâu ah! Bố chưa tìm hiểu đã vội khẳng định người khác như thế là sao ạ?

Ông Hứa Vĩnh Tiến kìm nén cơn tức giận bởi sợ con gáι sẽ tổn thương:

– Linh Đan, bố mẹ chỉ có một mình con. Con xinh đẹp, giỏi giang và ngoan ngoãn nhưng con chưa hiểu hết sự đời đâu. Bố mẹ chỉ sợ con khổ!

Linh Đan lắc đầu:

– Không đâu bố ạ, anh ấy làm việc, thậm chí rất chăm chỉ. Anh ấy đứng đầu cả một…

Hai tiếng ” Tập đoàn ” chưa kịp nói ra từ miệng Linh Đan thì câu nói của cô đã bị bố ngắt lời:

– Đứng đầu cả một nhóm đua xe đúng không? Nếu con không tin thì chờ thời gian tới, bố gô cổ cả bè lũ đua xe trái phép vô tù cho con tỉnh ngộ ra. Sắp tới là một đợt càn quét toàn bộ những băng nhóm buôn bán vũ khí, ma túy. Cái nhóm FLAMES của nó cũng nằm trong tầm ngắm đấy!

Linh Đan sững người. Những gì cô thấy ở Gia Kiệt là một đầu óc hiểu biết siêu việt, một trái tιм ấm áp, một con người nhẹ nhàng tình cảm. Những người bạn của anh ấy cũng rất gần gũi, không lẽ họ che đậy giỏi đến thế? Cô không tin. Châu Gia Kiệt là một doanh nhân thành đạt, cả cái nước Việt Nam ai cũng biết. Linh Đan cũng không biết bố cô sai ai theo dõi cô để đưa về những thông tin như vậy.

Linh Đan khảng khái:

– Bố ơi, bố nên tìm hiểu thông tin kĩ càng ạ. Anh ấy là một doanh nhân giỏi, thường xuyên đi làm từ thiện. Đúng là anh ấy và những người bạn có mê mô tô nhưng họ chỉ yêu xe chứ không làm việc bất hợp pháp. Con tin vào trực giác của mình. Trước đây, với Minh Quân, con cũng tin vào cảm giác đó mà không có lòng yêu đấy bố!

Ông Hứa Vĩnh Tiến lắc đầu:

– Minh Quân thì bố đối phó đơn giản. Nhưng thằng này nó không như thế. Nó có những tính toán mà con không thể lường trước được. Linh Đan, có thể con đang yêu nên mọi thứ về nó đều tốt, nhưng nếu con không nghe bố, đời con sẽ rơi vào đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌.

Linh Đan thực sự cảm thấy l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ nhức nhối. Nếu như trong các câu chuyện ngôn tình cô đọc, người ngăn cấm là gia đình nam chính thì cô đang lâm vào hoàn cảnh ngược lại. Bố mẹ cô không tin anh và cũng chẳng tin cô. Linh Đan thở dài:

– Bố ơi, vậy bố con mình cùng chờ thời gian trả lời được không ạ?

Bố cô ngẩng đầu nhìn đứa con gáι mạnh mẽ mà quá lương thiện của mình:

– Linh Đan, con vẫn không tin bố? Được, thời gian sẽ trả lời, nhưng chỉ sợ rằng đến lúc đó, người đau đớn nhất lại chính là con. Và đó là điều mà bố mẹ không muốn.

Linh Đan nhìn thẳng vào bố:

– Khi người ta ghét ai đó thì đến cả việc hít thở chung một bầu không khí cũng không muốn. Con biết bố mẹ đang hiểu sai về anh ấy nên mới như vậy. Bản thân con không muốn lựa chọn vì con yêu bố mẹ nhưng con cũng rất hiểu và yêu anh ấy ạ!

Thấy con gáι đã bắt đầu rưng rưng nước mắt, nghĩ đến những tổn thương con bé mới trải qua, ông Hứa Vĩnh Tiến nói một cách bất lực:

– Thôi, để sau tính. Con lên nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ mà ảnh hưởng sức khỏe. Bố mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi!

Linh Đan lắc đầu;

– Con chỉ hơi ҳúc ᵭộпg thôi, chẳng sao đâu ạ! Con không muốn mình rơi vào hoàn cảnh này , anh ấy rất yêu thương và tôn trọng con. Con sẽ chứng minh cho bố mẹ thấy rằng đây là sự lựa chọn đúng đắn.

Bố cô vẫy tay ra hiệu cho Linh Đan đi lên phòng:

– Con lên đi, nên hạn chế gặp cậu ta. Một người đang ở trong tầm ngắm của bố, lại qua lại với con gáι bố…không hay, con hiểu không? Nếu con cứ tiếp tục cố chấp, bố sẽ dùng biện pháp mạnh đấy!

Linh Đan ngước mắt lên nhìn người bố mà cô luôn yêu thương, kính trọng và ngưỡng mộ. Cô không biết phải nói gì lúc này. Lúc chiều cô vui vẻ bao nhiêu thì lúc này đây lại thấm thía bấy nhiêu cái gọi là ” cửa ải cỉa tình yêu”. Nặng nề lê chân lên phòng, Linh Đan ngồi thẫn thờ. Cô có nên nói với Gia Kiệt không đây? Nếu anh là người xấu thì với thông tin về đợt càn quét sắp tới, chẳng phải cô sẽ giống như một gián điệp bào tin sao? Nếu anh không như bố cô nghĩ thì những lời cô nói ra sẽ khiến anh đau lòng.

Đúng lúc đang miên man suy nghĩ, điện thoại Linh Đan đổ chuông – là Gia Kiệt:

– Em nghe đây ạ!

Ở phía bên kia, Gia Kiệt im lặng một lát rồi nói:

– Có chuyện gì rồi đúng không? Nghe giọng ỉu xìu rồi!

Linh Đan lắc đầu:

– Dạ không ạ!

Gia Kiệt bật cười:

– Vậy bật camera cho anh e nào.

Linh Đan cố vỗ vỗ vào mặt cho hồng hào rồi nhấn camera. Gia Kiệt vẫn đang ngồi tгêภ bàn làm việc, vẫn mặc bộ quần áo ban chiều, vậy là anh chưa xong việc. Đôi mắt màu hổ phách nhìn cô đầy cưng chiều:

– Linh Đan, nói anh nghe, bố mẹ em nói gì nào?

Quả là chả bao giờ Linh Đan giấu được anh điều gì:

– Anh Gia Kiệt…anh..có làm điều gì sai trái không ạ?

Gia Kiệt cười:

– Sai với ai? Với em á?

Linh Đan nhìn vào mắt anh:

– Với tất cả!

Gia Kiệt hít một hơi sâu rồi nhả ra đúng một chữ:

– Không!

Linh Đan vẫn thắc mắc:

– Anh có chắc không?

Gia Kiệt không trả lời mà hỏi lại cô:

– Em có tin anh không?

Linh Đan cúi đầu:

– Em tin!

Gia Kiệt thở dài:

– Linh Đan, em nhìn anh đi! Dù mọi thứ có quay lưng thì anh chỉ cần hai người tin anh, đó là mẹ anh và em. Anh không làm việc ρҺα̣м ρҺάρ, anh kinh doanh bằng chính sức lao động của mình.

Linh Đan ngạc nhiên:

– Sao anh biết em hỏi việc đó?

Gia Kiệt cười:

– Bởi anh luôn hiểu em nghĩ gì. Nhưng điều anh cần là niềm tin của em. Còn bố mẹ em, thời gian sẽ giúp hai bác hiểu anh!

Những gì Gia Kiệt vừa nói khiến gánh nặng trong người Linh Đan nãy giờ như được trút xuống. Cô tần ngần nói:

– Sắp tới…có phải anh có dự định gì phải không ạ?

Gia Kiệt gật đầu :

– Anh có rất nhiều dự định nhưng không có gì sai trái hết! Em đừng suy nghĩ gì, chỉ cần tin anh là được!

Tắt máy rồi mà lòng Linh Đan vẫn ngổn ngang. Cô không biết phải làm sao trong tình huống này. Gia Kiệt quả thật còn những bí mật nhưng Linh Đan có cảm giác anh đang cố giữ chúng vì sợ cô lo lắng. Cuối cùng, khi mọi suy nghĩ chẳng đi đến đâu, Linh Đan cho rằng hãy yêu khi mình còn có thể, hãy tin khi mình còn trái tιм. Cô yêu bố mẹ và yêu cả Gia Kiệt bằng tất cả tình cảm của trái tιм mình và cô tin tất cả sẽ tìm được tiếng nói chung. Nếu đến niềm tin cũng bị lung lay thì tình yêu chẳng bao giờ có chỗ đứng vững vàng nữa.

Trong lúc đó, tại căn phòng bí mật của Tập đoàn KIỆT, Châu Gia Kiệt đang ngồi cùng bộ tứ của FLAMES :

– Khải Trí, nói đi!

Khải Trí gật đầu:

– Dạ, đại ca, bọn BLACK vực dậy rất nhanh. Chúng chuẩn bị giao một lô hàng vũ khí và ma túy tổng hợp tại khu vực Tam giác vàng. Trong khi đó, phía chính quyền thành phố nắm được thông tin nên tổ chức một đợt càn quét các băng nhóm. Nhưng ông Hứa Vĩnh Tiến nghi ngờ trong Hội đồng nhân dân Tỉnh có gián điệp của BLACK nên rất kín kẽ. Ông ấy chỉ tin và bàn công việc với một trợ lý đắc lực là Hoàng Kim.

Châu Gia Kiệt nhìn xoáy vào cάпh cửa trước mặt, làn môi mỏng khẽ nhếch lên:

– Bọn chúng rõ ràng có tay trong mà, khả năng cao chính là Trần Minh.

Hoàng Lâm cũng gật gù:

– Em cũng nghĩ vậy. Sự nghiệp của Trần Minh lên như diều gặp gió, nhà cửa, đất đai, tiền trong ngân hàng nước ngoài đếm không xuể. Quan chức nhà nước cũng đâu giàu như vậy!

Khánh Duy thắc mắc:

– Trần Minh có phải là bố của Trần Vân Khánh, bạn thân Linh Đan, cái cô hôm nay gây sự ở cổng trường phải không?

Gia Kiệt gật đầu:

– Ừ. Vì thế chúng ta phải làm một lúc hai nhiệm vụ – tiêu diệt BLACK và bảo vệ những người trong chính quyền tham gia vụ càn quét này, trong đó có gia đình Linh Đan. Trước hết, chúng ta vãn chuản bị đồ từ thiện cho chuyến đi Sa pa sắp tới. Cứ cứu trợ người nghèo đã vì bọn BLACK chưa hành động ngay, còn chính quyền thành phố cũng chờ công văn từ tгêภ xuống nên chưa ra tay ngay được.

Trầm ngâm một lát, Gia Kiệt lấy ra một tấm bản đồ khu vực Tam giác vàng, trải lên bàn, chỉ vào mấy chấm đỏ mà anh đã ᵭάпҺ dấu tгêภ đó:

– Đây là những điểm cần cắm người của ta. Tôi nghĩ khu vực này chưa phải điểm dừng chân cuối cùng để chúng giao hàng đâu. Có thể chúng dùng kế ᵭάпҺ lạc hướng chính quyền thành phố thôi. Chuyến đi Sa pa sắp tới, Hoàng Lâm chuẩn bị thêm mặt nạ chống ᵭộc, súng ngắn, súng trường và lựu đạn cay. Tôi nghĩ chúng có ý định tiêu diệt FLAMES trước để thảnh thơi thực hiện cuộc giao ᴅịcҺ đó.

Hoàng Lâm thắc mắc:

– Vậy Linh Đan đi theo sẽ пguγ Һιểм?

Gia Kiệt gật đầu:

– Nhưng không còn cách nào khác ngoài bảo vệ cô ấy. Hoặc sau buổi từ thiện sẽ tìm lí do để cô ấy về trước, kiểu gì chúng ts cũng phải có một chuyến khảo sát địa hình.

Nhìn một lượt những chiến hữu, anh nói tiếp:

– Lần này chúng ta sẽ cần đến chuyên cơ, tàu ngầm chiến ᵭấu và xe chống đạn. Tôi nghĩ chúng tuồn hàng bằng đường biển. Đây là trận quyết ᵭấu cuối cùng, nhất định phải chiến thắng và quan trọng là tất cả đều sống, rõ chưa?

Trong căn phòng hoàn toàn cách âm với thế giới bên ngoài vang lên một tiếng:

– Rõ!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất