Ngỡ anh là cơn gió – Chương 29

Vũ Linh 241

Tác giả : An Yên

Nghe đến hai tiếng ” phu nhân” , mặt Hứa Linh Đan bỗng biến sắc. Sao mẹ anh lại đến đây? Có phải bà nghe phong phanh việc gì nên tới để chia cắt cô và anh? Linh Đan đọc nhiều truyện ngôn tình rồi, không lẽ giờ chính cô lại vướng vào ải mẹ chồng khó qua như các nhân vật nữ chính trong truyện? Ngó nghiêng xung quanh, Linh Đan nhìn thấy ở đây còn cάпh cửa hé mở vào một gian nhỏ đằng kia, chắc là nơi anh nghỉ ngơi. Cô vội níu tay Gia Kiệt:

– Anh ơi, em đi vào phòng đằng kia nhé!

Gia Kiệt nhíu mày:

– Để làm gì?
Linh Đan run lẩy bẩy:
– Em…sợ, em…chưa chuẩn bị cho tình huống này, để em trốn tạm vào kia đi. Nhìn em đang thế này…tệ lắm…không ổn đâu…
Gia Kiệt mỉm cười:

– Yên tâm đi, mẹ anh hiền lắm!
Rồi không đợi Linh Đan trả lời, anh hướng mặt ra cửa:
– Hoàng Lâm, mở cửa đi!
Linh Đan tái mét mặt, bấu vai Gia Kiệt:

– Anh ﻮ.เ.+ế+..Ŧ em rồi đấy!
Rồi cô vội đứng dậy để chuẩn bị tư thế chào mẹ Gia Kiệt. Chân tay luýnh quýnh thừa thãi chả biết sinh ra để làm gì. Linh Đan vội vuốt lại tóc tai, đầu cúi gằm xuống. Thế mà Châu Gia Kiệt vẫn ngồi nhàn nhã, vắt chéo chân tгêภ ghế sofa. Gia Kiệt ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt, cô mà bị chê bai thì lát biết tay nhau.
Cái giây phút cάпh cửa bật mở, Linh Đan bấu chặt hai tay vào nhau. Cô liếc thấy Gia Kiệt mỉm cười :
– Mẹ đến kiểm tra con ạ?

Rồi anh kéo tay Linh Đan đang đứng bên cạnh:
– Em làm sao đấy? Gì mà run dữ vậy? Ốm hả?
Linh Đan vẫn cúi gằm mặt, lòng thầm rủa Gia Kiệt nhưng miệng vẫn cố nói lưu loát:
– Dạ cháu chào bác ạ!

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
– Linh Đan, ngẩng mặt lên ta xem nào!
Linh Đan từ từ ngước lên và trố mắt nhìn người phụ nữ đài các và phúc hậu trước mặt. Cô ngạc nhiên đến nỗi một lúc sau mới lay lay tay Gia Kiệt:

– Anh Gia Kiệt…đây là…là bác em gặp ở chùa mà em kể với anh đấy!
Bà Lệ Thu cười hiền:
– Ta đã bảo chúng ta sẽ có duyên gặp lại mà!
Rồi bà đi lại vuốt mái tóc Linh Đan:

– Con gáι, con ổn chưa?

Gia Kiệt giọng trách móc:

– Mẹ sinh con gáι bao giờ đấy? Linh Đan sẽ là con dâu của mẹ cơ mà!

Mẹ Gia Kiệt ” ồ ” lên một tiếng rồi cười:

– Từ ngày sinh con ra thì mẹ thấy đây là quyết định đúng đắn nhất của con đấy!

Linh Đan lập tức á khẩu. Cô cứ nghĩ khi biết mình yêu Gia Kiệt, dù mẹ anh có nhân hậu cỡ nào cũng sẽ không hài lòng khi biết cô không thể sinh con nối dõi cho gia đình anh. Cô cứ nghĩ mẹ anh sẽ ngỡ ngàng khi anh chọn cô rồi quắc mắt mắng mình cơ đấy. Nào ngờ mẹ anh lại còn khen đây là quyết định sáng suốt. Lẽ nào các tác giả viết truyện ngôn tình nói quá lên về các bà mẹ chồng? Đầu óc Linh Đan vẫn chưa kịp thích nghi với những gì đang diễn ra trước mắt. Giờ nhìn kĩ bà, cô mới thấy hóa ra cảm giác quen quen bởi bác ấy và Gia Kiệt có đôi mắt và nụ cười rất giống nhau, vậy mà cô không nghĩ ra.
Đang suy nghĩ miên man, Linh Đan giật mình bởi giọng Gia Kiệt vang lên:
– Linh Đan, em không mỏi chân sao, ngồi xuống đi!
Linh Đan lúng túng:
– Anh ơi…anh véo em một cái được không?

Gia Kiệt cong khóe môi cười:
– Em hâm à, lúc anh đòi bẹo má thì không cho, giờ lại nói anh véo là sao? Anh khẳng định là em không nằm mơ. Người phụ nữ em gặp ở chùa đích thị là mẹ anh và đang đứng trước mặt em đấy. Lúc nghe em kể, anh đã ngờ ngợ rồi nhưng không dám nói vì sợ em khó xử, giờ thì chính ҳάc rồi đấy!
Linh Đan vẫn ngẩn mặt ra, gãi đầu gãi tai:
– Nhưng…bác ấy…sao bác ấy…không ngăn cản ạ? Bác ấy biết rõ…em không thể…
Bà Lệ Thu kéo Linh Đan ngồi xuống cạnh mình rồi quay sang cô:

– Ồ, sao ta lại ngăn cấm chứ? Con vừa xinh đẹp lại giỏi giang, ngoan ngoãn thế này mà. Hai đứa cưới nhanh lên nhé, ta hi vọng con sẽ ghìm cương được con ngựa bất kham của bác!
Linh Đan ngạc nhiên:
– Ơ, cháu thấy anh ấy làm việc rất chăm chỉ mà bác, có chơi bời gì đâu ạ? Chưa đầy ba mươi tuổi mà lãnh đạo cả một Tập đoàn to đùng, cháu đang nghĩ không biết bộ пα̃σ anh ấy chứa gì đấy ạ!
Rồi như thấy mình hơi lố, Linh Đan đỏ mặt lí nhí:
– Hì, cháu xin lỗi bác, cháu nói hơi nhiều ạ!
Bà Lệ Thu bật cười trước vẻ đáng yêu của Linh Đan:

– Không sao, ta thích như vậy. Con cứ là chính mình, không cần e ngại gì cả. Con người ai cũng có điểm yếu cả, Gia Kiệt cũng vậy. Nó giỏi mảng này nhưng có thể kém ở mảng khác. Nếu nó có khô khan lạnh lùng, con cũng đừng nản mà xa nó nhé!
Gia Kiệt cười:
– Mẹ xem thường con trai quá, khô khan mà cưa đổ Hoa khôi Đại học Kinh tế á? Mẹ không biết chứ cô ấy chảnh lắm đấy!
Bà Lệ Thu nguýt con trai, quả là chỉ có ngồi với Gia Kiệt, bà mới cảm thấy vui vẻ thoải mái:
– Thôi đi, con cứ cắm đầu vào làm việc, không biết giữ, mất đừng tìm!

Gia Kiệt ngẩn mặt ra:
– Ơ, mẹ hay chưa? Con làm gì đâu mà mất cô ấy được?
Bà Lệ Thu quay sang Gia Kiệt nói tiếp:
– Hôm nào con đưa Linh Đan đến gặp bác Khánh Việt xem sao. Con bé nó cứ lo rồi đâm ra áp lực chứ mẹ nghĩ không sao cả, người có tâm thì Trời không phụ. Vả lại, chuyện con cái cũng không quan trọng bằng tình cảm hai đứa.

Linh Đan tò mò:
– Bác ơi, là người mà lần trước bác nói phải không ạ? Bác sĩ đó giỏi lắm ạ bác?
Mẹ Gia Kiệt mỉm cười:
– Ừ, đó là bố của Khánh Duy, bạn Gia Kiệt đấy con. Bác ấy là thần y đấy!
Những lời mẹ Gia Kiệt nói khiến Linh Đan cảm thấy phấn chấn hẳn. Không chỉ vì bà đang nhen nhóm lên niềm hi vọng trong cô mà bởi mẹ anh vô cùng hiểu biết và tâm lý, hoàn toàn trái ngược với tư tưởng của mẹ Minh Quân mà cô từng gặp. Cô thấy mình quá may mắn. Nếu chuyện tình của cô và anh cứ bình lặng như vậy thì hạnh phúc biết mấy…

Ba người đang trò chuyện vui vẻ thì tiếng gõ cửa vang lên, Gia Kiệt nói vọng ra:

– Mời vào!
Cánh cửa bật mở, một cô gáι xinh đẹp, cao ráo, ăn mặc toàn hàng hiệu với phong cách gợi cảm, mang theo một chồng tài liệu tгêภ tay bước vào:
– Anh Gia Kiệt, ơ, bác gáι, bác mới đến ạ?
Linh Đan nhìn cô ấy một lúc, thấy quen quen. Cô lục lại trí nhớ và reo lên:
– Em chào chị ạ. Em nhớ…hình như chị có tới trường em trong cuộc họp chuẩn bị cho lễ kỉ niệm mười năm thành lập trường đúng không ạ?

Gia Kiệt gật đầu:
– Ừ, đúng rồi. Cô ấy là Minh Thư, đại diện cho Tập đoàn tới họp ở trường em đấy!
Trong khi Linh Đan nhìn Minh Thư với vẻ thân thiện thì cô ấy liếc Linh Đan từ đầu đến chân rồi nói:
– Anh, đây là…
Gia Kiệt mỉm cười:
– Đây là Hứa Linh Đan, vợ chưa cưới của anh!

Trong lúc Linh Đan đỏ mặt nguýt anh thì khuôn mặt của Minh Thư có vẻ thay đổi. Nét vui vẻ ban đầu được thay bằng dáng vẻ khó ưa:
– Hai người…yêu nhau bao giờ? Em có phải con của Chủ tịch thành phố Hứa Vĩnh Tiến không? Còn là Hoa khôi của Đại học Kinh tế, em cặp đôi với Bí thư Đoàn trường mà!

Thì ra chị ấy biết chuyện cô và Minh Quân thường xuất hiện cùng nhau. Linh Đan đang bất ngờ chưa kịp nói gì thì mẹ Gia Kiệt lên tiếng:
– Minh Thư, dù con là hàng xóm với nhà bác, lớn lên cạnh Gia Kiệt nhưng đây là nơi làm việc. Thứ nhất, con không nên gọi ” anh ” như ở nhà mà nên gọi đúng chức danh. Thứ hai, chuyện của Linh Đan trong quá khứ thì cũng cho qua, hiện tại con bé xuất hiện ở đây với tư cách là người yêu Gia Kiệt. Có con dâu tương lai của bác ở đây, con không nên suồng sã quá. Dẫu sao con cũng rất xinh đẹp, lại là gương mặt của Tập đoàn, đừng để ai biết, họ lại ᵭάпҺ giá không hay con nhé!

Rồi bà quay sang Gia Kiệt:
– Tập đoàn của con không có đồng phục sao? Mẹ thấy nhiều công ty họ có áo đồng phục, nhân viên nữ mặc với chân váy vừa quảng bá hình ảnh công ty vừa lịch thiệp lắm. Thà đi xã giao chứ ở Tập đoàn mà ăn mặc gợi cảm quá sẽ không phù hợp!
Gia Kiệt gật đầu:
– Dạ con biết rồi! Con sẽ cho in đồng phục ạ!

Anh quay sang Minh Thư đang đứng như trời trồng:
– Minh Thư, em để giấy tờ lên bàn rồi về làm việc đi. Bọn anh đang giải quyết việc riêng!
Khuôn mặt Minh Thư tối sầm vì giận nhưng ngay sau đó lại mỉm cười:

– Dạ vâng! Chủ tịch xem và phê duyệt ngay trong hôm nay nhé! Tôi xin phép ạ!
Cô ấy thay đổi cách xưng hô nhưng giọng nói rất đanh khiến Linh Đan cũng sởn gai ốc. Cánh cửa vừa khép lại, mẹ Gia Kiệt nhắc nhở con trai:
– Gia Kiệt, con phải thật rõ ràng với nó. Không được để Minh Thư kiếm Linh Đan gây chuyện làm tổn thương con dâu mẹ nghe chưa?

Gia Kiệt mỉm cười:
– Mẹ yên tâm đi! Con nghĩ sau khi cưới được vợ cũng đồng nghĩa với việc bị ra rìa đấy nhờ!
Cả ba cùng cười. Linh Đan không nghĩ mẹ anh lại có lúc nghiêm khắc như ban nãy, nhưng cách bác ấy nói với cô Minh Thư kia khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Ngồi chơi một lát, mẹ Gia Kiệt đứng dậy:
– Thôi, mẹ về đây! Có ai như bà già này, nhớ con đến nỗi phải mò đi tìm nó! Gia Kiệt, lát con nhắn số điện thoại của Linh Đan cho mẹ nhé, mẹ quên máy ở nhà rồi! Khi nào rảnh mẹ dẫn con bé đi dạo!
Linh Đan há hốc miệng:

– Ơ…
Gia Kiệt lại cười vui vẻ:
– OK mẹ xinh đẹp! Mẹ về cẩn thận nhé!

Bà Lệ Thu còn quay sang nháy mắt với Linh Đan rồi mới đi ra phía cửa. Mẹ anh đi rồi mà cô vẫn đứng như trời trồng, cho đến khi một ʋòпg tay ấm ôm lấy cô từ phía sau cùng giọng nói ấm áp vang lên, cô mới sực tỉnh:
– Sao, thoải mái chưa? Mẹ chồng siêu hiền đúng không?

Cô quay lại rúc đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:

– Gia Kiệt..cảm ơn anh…cảm ơn…

Vòng tay Gia Kiệt siết chặt tình yêu bé nhỏ vào lòng:

– Đồ ngốc, cảm ơn gì chứ? Anh sẽ không buông tay. Sao có lúc em ủy mị thế nhờ? Giờ Hoàng Lâm đưa em xuống lấy xe rồi về kẻo trễ. Tối anh xong việc sẽ gọi cho em nhé!

Rồi anh thơm nhẹ lên môi cô và khàn giọng:

– Linh Đan, yêu em!

Cô ʋòпg tay ôm lấy tấm lưng rộng của Gia Kiệt:

– Em yêu anh!

Đó là một buổi chiều nhiều xúc cảm, lắm tâm trạng nhưng khi những tia sáng cuối ngày gần vụt tắt, Linh Đan thực sự cảm thấy cái đọng lại cuối cùng vẫn là BÌNH YÊN. Cô biết cuộc đời chẳng bao giờ êm ả, nhưng có thêm một người để tâm sự, để sẻ chia thì mọi thứ rồi sẽ ổn..

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất