Ngỡ anh là cơn gió – Chương 25

Vũ Linh 205

Tác giả : An Yên

Chiếc taxi dừng trước cổng nhà Linh Đan. Vừa bước ra khỏi xe, cô thoáng thấy một chiếc mô tô đứng cách đó một quãng đến khi cô bước vào trong nhà rồi mới rồ ga phóng đi.

Vừa bước vào nhà, Linh Đan thấy bố mẹ lo lắng nhìn mình:

– Con đi đâu đấy? Bố mẹ gọi mãi không được?

Linh Đan nhoẻn cười:

– À, con có gặp mấy đứa bạn hồi học cấp hai rồi rủ nhau đi ăn uống ạ! Con xin lỗi vì vội nên quên gọi về cho bố mẹ ạ!

Mẹ Linh Đan nắm tay con gáι lắc lắc:

– Linh Đan, con ổn không? Hình như con uống ɾượu hả?

Linh Đan ngồi xuống ghế, cúi đầu:

– Con xin lỗi ạ. Nhưng lần này con chỉ uống với mấy bạn học cấp hai một chút rồi bắt taxi về ạ. Bố mẹ yên tâm đi, con sẽ làm lại mọi thứ. Con đã xin đi học lại rồi, sang tuần con sẽ đến trường ạ!

Ông Hứa Vĩnh Tiến nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng:

– Linh Đan, bố mẹ luôn tin con và ủng hộ con. Những cái không đáng nhớ thì ta nên quên đi. Con cứ là chính con chứ chẳng vì danh xưng của ai cả. Con cũng không phải áp lực vì cái ghế Chủ tịch thành phố của bố mà phải gồng mình. Con hiểu không?

Linh Đan gật đầu:

– Bố mẹ yên tâm đi ạ! Con không bao giờ yếu đuối đâu. Chuyện với anh Minh Quân, con đã quên rồi. Vả lại, bây giờ anh ấy cũng sắp kết hôn với Vân Khánh bạn thân của con rồi ạ !

Ông Hứa Vĩnh Tiến ngạc nhiên:

– Trần Vân Khánh ư?

Linh Đan gật đầu và kể lại mọi chuyện cho bố mẹ cô nghe. Mẹ cô giọng bực bội:

– Một phường hỗn láo! Cũng may con tỉnh táo không yêu nó và dứt khoát với nó, ghế cấp thành phố không trèo được lại mon men leo lên ghế cấp Tỉnh. Được, để xem nó tồn tại được bao lâu!

Ông Hứa Vĩnh Tiến mỉa mai:

– Em không phải lo, cứ ngỡ nó bản lĩnh cỡ nào hóa ra cũng chỉ là một cây tầm gửi. Trần Vân Khánh là con của Trần Minh – một tay có ɱ.á.-ύ mặt trong Hội đồng nhân dân Tỉnh, có thể bất chấp mọi thứ để đạt được quyền lợi. Minh Quân là người có năng lực mà lại ʇ⚡︎ự đưa tương lai của mình vào đường hầm không lối thoát rồi!

Linh Đan ngạc nhiên:

– Là sao ạ bố?

Ông Hứa Vĩnh Tiến mỉm cười:

– Không sao con gáι ạ. Con cứ lo học tập và sống thật vui vẻ đi! Dần dần con sẽ hiểu!

Những lời bố nói lúc đó Linh Đan không hiểu gì, chỉ cảm thấy bố của Vân Khánh không đơn giản như lâu nay mình nghĩ. Mãi đến sau này, khi biết hết mọi sự thật thì cô mới hiểu thấu những gì bố vừa thốt ra, chỉ tiếc là lúc đó mọi sự đã muộn…

Tại Tập đoàn KIỆT…

Châu Gia Kiệt đang ngồi tгêภ bàn, những ngón tay đẹp đẽ gõ gõ, đôi mắt màu hổ phách nhìn xoáy vào bức tường trước mặt. Giọng Hoàng Lâm vang lên:

– Đại ca, anh gọi em có gì sai bảo ạ?

Gia Kiệt nhếch môi:

– Điều tra cô gáι ngồi với Linh Đan!

Hoàng Lâm nói nhanh:

– Đó là Đỗ Hồng Nhung, bạn với Linh Đan từ hồi cấp hai. Cô ấy là con gáι duy nhất của Đỗ Hưng – Tổng giám đốc một công ty bất động sản nổi như cồn cách đây hơn mười năm. Nhưng năm năm trước, ông này bị Lữ Ân lôi vào con đường buôn bán ma túy rồi bị hắn lừa phải nhận Ϯộι thay . Gia cảnh tiêu tán cả, mẹ vô viện tâm thần, bố ngồi tù. Từ một tiểu thư khuê các sống trong bọc lụa, nay Đỗ Hồng Nhung đi làm tiếp viên ở quán bar. Nhưng cô ta không chịu 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓 nên cũng chỉ đủ ăn bằng nghề rót ɾượu cho khách thôi ạ!

Gia Kiệt gật đầu;

– Có thể thu phục được!

Hoàng Lâm ngạc nhiên:

– Đại ca, anh định đưa cô ấy về đây?

Gia Kiệt nhìn vào xa xăm, làn môi mỏng khẽ nhếch lên:

– Cô ta vẫn còn biết giữ ʇ⚡︎ự trọng, chỉ là mất phương hướng thôi. Nếu không kéo về thì sẽ tiếp tục bị Lữ Ân lợi dụng như bố cô ta.

Hoàng Lâm thẳng thắn:

– Vấn đề là Hồng Nhung không hề biết người đứng sau mọi chuyện là Lữ Ân!

Gia Kiệt cười :

– Tất nhiên, có bao giờ hắn ra mặt đâu. Vì thế, hắn sẽ lợi dụng cô ấy làm tay sai!

Hoàng Lâm gật đầu vẻ hiểu chuyện:

– Em biết rồi ạ! Em xin phép đi làm việc ạ!

Sau cái ngày gặp Hồng Nhung ở quán bar, Linh Đan vẫn hay nhắn tin qua lại hỏi han bạn. Tối hôm đó, cô lại hẹn với Hồng Nhung ở quán bar. Chả hiểu sao cô cảm giác cô bạn có tâm sự mà không thể nói. Dù không thân với Hồng Nhung nhưng cô biết cô ấy từ xưa giàu có nhưng không chảnh chọe, bỗng nhiên Linh Đan lại muốn được nghe Hồng Nhung tâm sự và muốn được sẻ chia. Đôi mắt Hồng Nhung ráo hoảnh nhìn vào mọi thứ như bất cần đời nhưng lại như muốn kiếm tìm một chỗ dựa khiến Linh Đan vừa thương vừa tò mò.

Lần này là buổi tối nên quán bar rất nhộn nhịp, tiếng cười nói, tiếng nhạc, tiếng hò hét vẫn khiến Linh Đan có cảm giác không quen, nhưng nghĩ đến Hồng Nhung nên lại quyết tâm bước vào. Hôm nay cô ngó nghiêng thật kĩ xem quanh đây có chiếc mô tô nào không rồi mới yên chí bước vào. Vừa qua khỏi cửa, cô đã nghe thấy giọng của Hồng Nhung:

– Linh Đan, lại góc bên này khuất một chút, ở đây nhiều người qua lại, lắm kẻ không lịch sự đấy!

Linh Đan gật đầu. Cả hai chọn một góc khuất và ngồi xuống. Linh Đan hỏi bạn;

– Biết họ không lịch sự, sao mày còn tới đây?

Hồng Nhung phả một hơi tђยốς rồi nói:

– Tao làm việc ở đây!

Linh Đan trố mắt:

– Mày làm gì ở đây?

Hồng Nhung cười:

– Mày ngạc nhiên phải không? Một tiểu thư lại đi làm quán bar đúng không? Nhà tao phá sản rồi, tao phải ʇ⚡︎ự nuôi thân. Tao chỉ rót ɾượu thôi, nếu gã nào muốn ôm ấp thì boa thêm tiền cho tao. Còn cái trò abc kia, tao không làm!

Linh Đan gật đầu:

– Vậy sao mày không tìm việc khác để làm?

Hồng Nhung lắc đầu:

– Khi có quyền, có tiền thì lắm kẻ săn đón. Khi tù Ϯộι, mất hết thì dù bán rau ngoài chợ cũng bị kì thị. Chỉ vào đây là chả ai ρhâп biệt!

Linh Đan bỗng cảm thấy xót xa. Hồng Nhung xinh đẹp, khá hiền lành, vậy mà cuộc đời lại xô đẩy đến chốn này. Hóa ra, những gì Linh Đan phải chịu đựng chưa là gì so với bao người tгêภ thế gian này. Bởi dẫu sao cô vẫn luôn có bố mẹ bên cạnh động viên và ủng hộ. Cùng cạn một ly ɾượu, Linh Đan nói:

– Hồng Nhung, tao tin mày là người tốt, tao sẽ hỏi bố tao xem có công việc gì phù hợp với mày không?

Hồng Nhung lắc đầu:

– Cảm ơn ý tốt của mày. Nhưng chẳng ai muốn dính vào gia đình tao đâu!

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên:

– Linh Đan, về thôi em!

Linh Đan giật mình nhìn sang. Châu Gia Kiệt đang đứng ngay cạnh cô, đôi mắt màu hổ phách đang nhìn cô đầy lo lắng. Hồng Nhung lên tiếng:

– Anh Gia Kiệt nói đúng đấy Linh Đan, mày về đi, người như mày không hợp với những nơi này đâu!

Linh Đan giật tay mình khỏi tay Gia Kiệt:

– Em không về!

Gia Kiệt nghiêm mặt:

– Giờ em ʇ⚡︎ự đi hay để anh bế em ra?

Linh Đan đẩy Gia Kiệt ra xa:

– Anh để em yên, em đang ngồi chơi với bạn!

Gia Kiệt vẫn kiên nhẫn:

– Đây không phải chỗ em chơi!

Rồi anh quay sang Hồng Nhung:

– Xin lỗi cô, tôi đưa Linh Đan về!

Nói rồi, anh cúi xuống bế bổng Linh Đan ra khỏi quán bar trước ánh mắt của bao nhiêu người. Linh Đan đỏ chín cả mặt :

– Gia Kiệt, thả em xuống!

Gia Kiệt như không nghe thấy, anh vẫn sải những bước dài ra khỏi quán bar. Linh Đan vỗ vỗ vào ռ.ɠ-ự.ɕ Gia Kiệt, giọng thỏ thẻ:

– Anh thả em xuống đi, rồi từ nay em hứa sẽ không đến đây nữa đâu!

Ra đến cửa quán bar, Gia Kiệt vừa đặt Linh Đan xuống đất thì một âm thanh vang lên:

– Bốp!

Năm ngón tay đẹp đẽ của Linh Đan in hằn lên má Gia Kiệt. Một cái tát như trời giáng buông xuống má anh đến nỗi Gia Kiệt cũng sững sờ và Hứa Linh Đan cũng xót xa đến quặn lòng. Cô rắn rỏi:

– Châu Gia Kiệt, tôi nhắc lại cho anh nhớ, anh không phải là cha mẹ của tôi để ngăn cấm quyền đi chơi của Hứa Linh Đan này! Biến khỏi mắt tôi!

Gia Kiệt vẫn chằm chằm nhìn cô, trong ánh mắt ấy có cả yêu thương, ngỡ ngàng, xót xa nhưng tuyệt nhiên không có trách móc.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên:

– Linh Đan, em làm cái gì đấy?

Cô giật mình quay lại. Bộ tứ của FLAMES đang đứng ngay sau lưng cô. Hóa ra lần này anh ấy không đến đây một mình, cô đã tát anh ngay trước mặt những người bạn thân thiết nhất của anh. Đau đến nhói lòng nhưng mắt Linh Đan vẫn ráo hoảnh :

– Các người làm ơn để tôi yên đi, tôi có phải con của mấy người đâu mà cứ lẽo đẽo theo hoài vậy?

Giọng Gia Kiệt lạnh tanh:

– Hoàng Lâm, đưa Linh Đan lên xe về nhà!

Hoàng Lâm nhăn mặt:

– Anh Gia Kiệt, cô ấy…

Gia Kiệt ra lệnh:

– Đưa lên xe! Không ʇ⚡︎ự đi được thì vác lên!

Lúc này Linh Đan mới để ý chiếc Bugatti La Voatio Noire mà anh đã từng đưa cô đi du lịch ở Sa pa đỗ ngay trước cửa quán bar, thì ra họ đến đây bằng xe hơi, thảo nào ban nãy cô chả thấy chiếc mô tô nào cả. Linh Đan vẫy tay:

– Không cần! Mất cả hứng đi chơi! Tôi ʇ⚡︎ự về!

Nhưng cô chưa kịp bước thì Hoàng Lâm đã kéo mạnh tay cô:

– Linh Đan, nghe lời đi! Em có biết…

Hoàng Lâm chưa kịp nói hết câu thì Gia Kiệt cất giọng lạnh tanh:

– Nhanh!

Nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của Châu Gia Kiệt, Linh Đan đành ngoan ngoãn như cún theo Hoàng Lâm lên xe. Những người còn lại lên một chiếc xe khác. Những gì cô vừa làm chắc mỗi mình cô hiểu. Một người như Châu Gia Kiệt chắc hẳn chưa bao giờ bị ᵭάпҺ, lại từ một cô gáι anh ta rất yêu chiều và lại ngay giữa chốn đông người, ngay trước mặt những người thân tín. Thế nhưng, Gia Kiệt, em phải làm sao đây? Làm ơn, đừng nhìn về phía em nữa, hãy đặt em ra khỏi khoảng trời có anh, được không???

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất