Ngỡ anh là cơn gió – Chương 12

Vũ Linh 417

Tác giả : An Yên

Ngồi tгêภ chiếc mô tô khủng, đầu óc Linh Đan bất chợt hiện lên hình ảnh của Châu Gia Kiệt. Đã mấy tháng rồi cô và anh chưa gặp nhau, chả biết anh ta đi đâu rồi? Nhưng giây lát sau, Linh Đan lắc lắc đầu, ʇ⚡︎ự kiềm chế bản thân rằng không nên nghĩ linh ϮιпҺ. Giờ đây, điều cô cần quan tâm chính là đứa bé trong bụng và những gì đang đợi mẹ con cô phía trước.

Đang mông lung suy nghĩ, Linh Đan không để ý rằng chiếc mô tô đã rẽ vào con ngõ nhà mình. Cô giật mình, vội giật giật áo của người đàn ông phía trước :

– Anh ơi, dừng lại giúp em với ạ!

Chiếc xe giảm tốc độ, chạy chầm chậm rồi từ từ dừng lại. Linh Đan gửi chiếc mũ bảo hiểm cho người lái xe rồi cười :

– Sao anh đi luôn vào ngõ nhà em hay vậy?

Anh chàng đó cũng tháo mũ bảo hiểm rồi mỉm cười:

– À, vì đại…

Chữ ” ca ” không kịp thốt ra bởi anh chàng đó nhận ra mình lỡ lời nên vội chữa cháy:

– Hì, anh thấy em im lặng, nghĩ em mệt nên đi đại, không ngờ trúng.

Linh Đan mỉm cười:

– Anh hay thật đấy. E cảm ơn anh nhé, hôm nay không tiện mời anh vào nhà, lần sau sẽ hậu tạ anh ạ!

Anh chàng đó gật đầu và cười:

– OK em! Chắc chắn sẽ còn gặp lại!

Linh Đan không có thời gian nghĩ về ý tứ trong câu nói đó nên vội vẫy tay chào anh chàng đi mô tô rồi rảo bước về phía căn biệt thự nhà mình.

Chiếc mô tô lại rồ ga phóng đi. Ra đến đường lớn, anh chàng đó tấp vào lề đường và bấm một dãy số quen thuộc:

– Đại ca!

Đầu dây bên kia, Châu Gia Kiệt vừa về đến khách sạn ở thành phố Hồ Chí Minh vội hỏi:

– Hoàng Lâm, Linh Đan có chuyện gì sao?

Hoàng Lâm nói nhanh:
– Dạ, có chút việc nhưng hiện tại thì em vừa chở cô ấy về nhà an toàn. Với lại em nghĩ…đối thủ của anh đã bị cô ấy đá văng ra khỏi cuộc đời rồi.

Gia Kiệt bỗng cong khóe môi, để lộ một nụ cười quyến rũ hiếm thấy:

– Cậu làm tốt lắm! Nói chuyện sau!

Hoàng Lâm chào Gia Kiệt rồi vội phóng đi. Bấy lâu nay, theo lệnh Gia Kiệt, anh không rời Linh Đan nửa bước. Hoàng Lâm đã điều tra được những chuyện xảy ra với cô. Biết đây là người quan trọng với đại ca nhưng sợ ảnh hưởng đến chuyến đi thành phố Hồ Chí Minh của Gia Kiệt nên Hoàng Lâm chưa dám nói rõ ràng, chỉ âm thầm bảo vệ Linh Đan. Hôm nay, đứng đợi gần cổng nhà Minh Quân cả tiếng đồng hồ thì anh chợt thấy Linh Đan đi ra khỏi ngôi nhà ấy với vẻ mặt dửng dưng dù anh chàng kia ra sức níu kéo. Đợi cô rảo bước được một đoạn, Hoàng Lâm mới dám lại bắt chuyện để đưa cô về.

Trong khi đó, Linh Đan đang bước dần về ngôi biệt thự vườn quen thuộc của mình. Cô sợ nếu để anh chàng kia chở về đến tận cổng thì bố mẹ lại nghĩ cô giao du với người xấu. Dù cô biết Gia Kiệt và cả anh chàng ban nãy đều không như bố mẹ mình nghĩ nhưng trong lúc đang có nhiều chuyện xảy ra như thế này, cô không nên khiến mọi việc rắc rồi thêm. Vả lại, cô không muốn hình ảnh Gia Kiệt xấu đi trong mắt bố mẹ.

Vừa bước vào nhà, vì hôm nay là ngày chủ nhật nên bố mẹ cô đều ở nhà. Bố cô đang tỉa cây cảnh, còn mẹ cô đang ngồi cắm hoa đều ngạc nhiên khi thấy Linh Đan trở về một mình. Mẹ cô thả cành hoa đang cắm giở, ngạc nhiên hỏi:

– Ơ, sao con về sớm vậy, mẹ tưởng đến chiều chứ? Mà Minh Quân đâu?
Ông Hứa Vĩnh Tiến dừng động tác tỉa cây và ngước nhìn con gáι đang đứng ở sân. Dường như hiểu ra tính quan trọng của vấn đề, ông nói khẽ:
– Vào nhà rồi nói!

Khi cả ba đã ngồi yên vị trong phòng khách, Linh Đan từ tốn kể lại mọi chuyện cho bố mẹ nghe. Cô vừa dứt lời, trong lúc mẹ cô còn há hốc miệng ngạc nhiên thì bố cô ᵭ.ậ..℘ bàn quát:

– Hỗn láo! Nhà nó là cái thá gì mà dám lên giọng như thế? Nghĩ làm giáo viên rồi muốn dạy đời ai thì dạy hả? Chẳng qua chỉ là một thằng nhãi ranh muốn trèo cao. Bố chỉ muốn thử xem nó giữ được cái mặt nạ đó bao lâu thôi chứ nhìn qua đủ biết nó thuộc hạng người nào. Với nó, yêu chỉ là một phần, một lí do thôi, nó chờ làm con rể của Chủ tịch thành phố đấy mà! Để rồi xem, tương lai của nó đến được đâu!

Mẹ cô lắp bắp:
– Anh… anh nói gì cơ?
Linh Đan cũng ngỡ ngàng nhìn bố. Ông Hứa Vĩnh Tiến hít một hơi rồi nói:

– Mấy lần nó đến đây trò chuyện với anh, nó luôn hỏi về chiến ᴅịcҺ tranh cử, lại hỏi về tương quan giữa các đối thủ nên anh nhìn qua đã sớm nhìn ra ý đồ của nó rồi. Anh cố tình nói ra thế mạnh của mình để nó tin rằng anh thắng cử. Anh cố xem nó diễn thế nào nhưng không ngờ Linh Đan lại mắc phải bẫy của nó. Thôi, vậy cũng xem như nhà mình may mắn.
Mẹ cô thở dài:
– Em không ngờ thằng bé trông có vẻ hiền lành mà lại như thế. Mà nó cũng hèn quá cơ, bà mẹ nói vậy cũng nghe cho được!
Ông Hứa Vĩnh Tiến nhìn vợ âu yếm:

– Mấy ai có được cái miệng như em mà cãi. Vả lại, anh thấy Linh Đan như vậy cũng khá giống em rồi đấy!
Trong lúc mẹ cô nguýt chồng thì bố cô cười nhạt:
– Đã nghèo còn hèn lại muốn trèo cao. Ngữ ấy không bao giờ có chỗ đứng vững vàng trong xã hội được. Loại đó, con không cần tiếc, chỉ là giờ vướng đứa bé, bỏ thì thương, vương thì Ϯộι, mà quan trọng là sức khỏe của Linh Đan…
Nói ra với bố mẹ, thấy thái độ của bố mẹ, Linh Đan nhẹ nhõm hẳn. Cô ngước mắt lên nhìn bố:

– Bố mẹ, con không bao giờ tiếc những người như Minh Quân. Con không biết chuyện bố vừa kể nhưng với anh ấy, con không có lòng yêu, với cái gia đình ấy, việc gì con phải tiếc ạ! Chỉ là, đứa bé dẫu sao cũng là con của con. Con xin bố mẹ cho phép con bảo lưu kết quả học tập một năm và đến một nơi xa lạ để sinh con, sau đó con sẽ quyết tâm học tiếp ạ!
Mẹ cô lo lắng:
– Linh Đan, liệu thế có ổn không con? Con chưa bao giờ đi xa lâu như thế, sức khỏe không tốt lại thai nghén thế này…
Hứa Linh Đan cười:

– Mẹ à, rồi con cũng sẽ phải ʇ⚡︎ự đi tгêภ đôi chân của mình mà, chỉ là sớm hơn một chút thôi. Mẹ đừng lo, con cũng cần một không gian thoải mái để quên mọi chuyện. Con gáι mẹ không yếu đuối đâu, con sẽ ổn!
Mẹ cô đưa ánh mắt nhìn chồng:
– Anh Vĩnh Tiến…
Linh Đan lại tiếp tục:

– Bố mẹ, sự nghiệp của bố đã nỗ lực cả một thời gian dài, bây giờ không thể bị hoen ố vì một chuyện như thế này được. Con sẽ sống tốt, sẽ liên lạc hàng ngày với bố mẹ, hai người đừng quá lo lắng mà!
Ông Hứa Vĩnh Tiến thở dài:

– Không phải bố tiếc cái chức Chủ tịch thành phố mà bố còn một con đường cần phải đi, một tâm nguyện phải thực hiện, đó là quét sạch những băng nhóm ҳα̃ Һộι ᵭeп và buôn bán ma túy tгêภ địa bàn. Đó là mục tiêu của bố khi thấy có một đối thủ bợ đỡ cho những thế lực ấy. Vì thế, bố nhất trí với con. Nhưng con nên nhớ nếu mệt thì hãy trở về, căn nhà này luôn giang tay chào đón con và chỉ cần con ngoảnh lại, bố mẹ vẫn ở ngay sau lưng con. Bố sẽ nói Ꮙ-ú Sáu đi theo chăm sóc con vì dù sao con cũng đang mang thai. Con định đi đâu?
Linh Đan mỉm cười:

– Dạ con cảm ơn bố. Con muốn lên Sa pa ạ. Con mong lên đó lắm mà chưa có dịp ạ. Phong cảnh ở đó sẽ giúp con tĩnh tâm ạ.
Vú Sáu là Ꮙ-ú nuôi của Linh Đan từ khi cô lọt lòng cho đến lúc cô tròn mười lăm tuổi. Vợ chồng Ꮙ-ú không có con cái gì cả. Năm đó, vì chồng của Ꮙ-ú lâm Ьệпh nặng nên Ꮙ-ú phải về quê chăm chồng. Trước đó, mỗi năm Ꮙ-ú chỉ về quê vài lần, rồi thỉnh thoảng chồng Ꮙ-ú lên nhà Linh Đan chơi nữa. Thế mà năm ấy, nghe tin Ꮙ-ú sẽ về quê luôn, Linh Đan khóc sưng mọng cả mắt suốt mấy đêm liền. Với cô, Ꮙ-ú Sáu là người mẹ thứ hai, không chỉ chăm sóc mà còn dạy Linh Đan bao điều hay lẽ phải, chuyện gì cô cũng có thể tỉ tê cùng Ꮙ-ú. Vú Sáu hiền lắm, khuôn mặt phúc hậu lắm. Chồng Ꮙ-ú đã mất hơn hai năm rồi, mấy lần Linh Đan gọi về hỏi thăm Ꮙ-ú, có ý rước Ꮙ-ú lên ở với gia đình cô nhưng Ꮙ-ú cứ bảo già rồi chẳng làm được gì lại thêm gánh nặng. Giờ nghe bố nhắc tới Ꮙ-ú Sáu, Linh Đan mừng rỡ:

– Bố thuyết phục được Ꮙ-ú Sáu lên đây rồi ạ?
Bố cô gật đầu:
– Hôm trước, bố có đi qua quê của Ꮙ-ú, ghé thăm Ꮙ-ú. Vú vẫn nhanh nhẹn lắm. Bố có nói qua chuyện của con, Ꮙ-ú cứ khóc ròng. Bố bảo Ꮙ-ú lên với con cho khuây chứ không biết cơ sự này đâu. Vú đồng ý rồi vì Ꮙ-ú cũng nhớ con, vả lại ở một mình cũng buồn.
Linh Đan vui vẻ nói:

– Vậy khi nào Ꮙ-ú lên ạ? Chắc vài hôm nữa con lên trường xin bảo lưu kết quả vì học kì một cũng thi xong rồi, chương trình gọn rồi. Con sẽ cùng Ꮙ-ú lên Sa pa cho Ꮙ-ú đi an dưỡng luôn.

Bố mẹ cô cười:

– Xem nó kìa, Ꮙ-ú lên mà nó vui hơn bố mẹ đi xa về!

Cả nhà cô cùng cười lớn. Dẫu biết phía trước là một chặng đường đầy gian khó nhưng giờ phút này Linh Đan không muốn bận tâm điều gì sẽ xảy ra với mình, hôm nay cô cứ vui đã, cứ thoải mái nhận tình yêu thương của những người luôn bên cô đã, bỏ mặc những lo toan sóng gió ngoài kia…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất