Ngỡ anh là cơn gió – Chương 10

Vũ Linh 336

Tác giả : An Yên

Linh Đan sững sờ đưa mắt nhìn bố:

– Bố, đó là con của con mà…

Bố cô chưa kịp nói gì thì Minh Quân đã đỡ lời:

– Thưa bác trai, cháu yêu Linh Đan, cháu cũng không trốn tránh trách nhiệm ạ. Cháu nghĩ Linh Đan bảo lưu kết quả và sinh con sau đám cưới, sau đó vẫn đi học lại bình thường mà bác. Bố mẹ cháu nghỉ hưu cũng nhàn nên sẽ trông bé được. Và như thế cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc tranh cử của bác ạ!

Mẹ Linh Đan gật đầu:

– Anh ạ, nếu như hai đứa thực sự yêu thương nhau thì em nghĩ như Minh Quân nói cũng ổn mà. Con mình lấy chồng rồi mới sinh con, có làm sao đâu anh. Chúng nó cũng trưởng thành rồi!

Bố cô thở dài:

– Ngày mai em cứ đưa con bé đi khám xem sao đã!

Mẹ Linh Đan gật đầu:

– Dạ, anh đừng lo lắng! Em nghĩ sẽ ổn cả thôi!

Mẹ cô luôn là người khéo léo hòa giải mọi chuyện. Nhờ vậy, dù tính bố cô hơi nóng nảy nhưng không khí trong gia đình Linh Đan luôn yên ấm dưới tài ăn nói khéo léo của mẹ cô.

Sáng hôm sau, Linh Đan xin nghỉ học và cùng mẹ đi tới Ьệпh viênn thành phố. Sở dĩ mẹ cô chọn Ьệпh viện vì đông người sẽ bớt săm soi hơn các phòng khám tư ít người sẽ dễ bị nói ra nói vào.

Khi vị bác sĩ di di máy siêu âm tгêภ vùng bụng vẫn còn phẳng lí của Linh Đan, cô cảm nhận được một thứ cảm xúc vừa gì đó vừa hồi hộp lại vừa thiêng liêng dâng lên trong cô. Tiếng vị bác sĩ đều đều:

– Thai đã vào ʇ⚡︎ử cung, được ba tuần tuổi và chưa có tιм thai nhé. Khoảng sáu đến bảy tuần mới có tιм thai cháu nhé. Nhưng có một số vấn đề cháu cần lưu ý, cháu ngồi dậy đi!

Linh Đan nghe theo lời bác sĩ, cô ngồi dậy, lau khô lớp ᴅịcҺ siêu âm tгêภ bụng bằng chiếc khăn mềm rồi lo lắng:

– Bác sĩ ơi, con của cháu làm sao ạ?

Vị bác sĩ nhìn cô:

– Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Linh Đan cúi đầu:

– Dạ cháu mười chín tuổi ạ!

Bác sĩ gật đầu:

– Cháu là sinh viên hả? Cháu đi đến đây cùng với ai?

Linh Đan ngước nhìn bác sĩ:

– Dạ mẹ cháu ạ. Việc này…nằm ngoài dự tính của cháu…cháu không nghĩ…

Cô bác sĩ ra vẻ thấu hiểu. Hình như đây không phải lần đầu tiên cô ấy khám thai cho những trường hợp như thế này :

– Cháu ra gọi mẹ vào đây!

Khi mẹ Linh Đan bước vào, cô bác sĩ mời mẹ cô ngồi xuống rồi nói:

– Cháu Linh Đan có thai được ba tuần, thai đã vào ʇ⚡︎ử cung, chưa có tιм thai. Tuy nhiên, niêm mạc ʇ⚡︎ử cung của cháu rất mỏng. Vì thế, nếu chẳng may sa sẩy hoặc nạo hút thì khả năng có thai sau này sẽ rất thấp. Vì thế, tôi mong gia đình cân nhắc trong việc giữ gìn sức khỏe sinh sản cho cháu.

Mẹ Linh Đan ngỡ ngàng:

– Sức khỏe con bé yếu thế sao?

Vị bác sĩ lắc đầu:

– Đây là vấn đề thiên chức của người phụ nữ chứ sức khỏe của cháu nó thì bình thường chị ạ!

Mẹ con cô cảm ơn bác sĩ rồi ra về. Tới nhà, mẹ của Linh Đan tường thuật mọi chuyện cho bố cô nghe. Ông Hứa Vĩnh Tiến sau khi nghe thì sa sầm nét mặt, trong đôi mắt hằn lên những tia ɱ.á.-ύ:

– Bố không hiểu nổi con!

Linh Đan vội qùγ xuống sàn nhà:

– Bố mẹ, con gáι bất hiếu. Thực sự việc này con không hề biết. Con chưa thực lòng yêu anh Minh Quân. Đêm ấy, con và anh ấy đều say, con không biết gì cả…Sáng hôm say tỉnh dậy thì…

Bố cô không quát nạt. Ông hiểu cảm giác của con gáι mình. Ông không quá khắt khe dù luôn nghiêm khắc với con. Tuy nhiên, nhìn kết quả trong tờ siêu âm, thực sự ông lo lắng cho con hơn là trách cứ . Cô con gáι nhỏ ngoan ngoãn giỏi giang này chưa bao giờ khiến ông thất vọng hay buồn lòng vì bất kì điều gì.

Ông đỡ Linh Đan đứng dậy và nói:

– Con không yêu cậu ta, sao lại không phòng tránh?

Linh Đan thật thà tường tận kể lại mọi chuyện. Ông Hứa Vĩnh Tiến trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Giờ nếu ๒.ỏ đứ.ค ๒.é đi cũng xót xa, một phần sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe sinh sản của con sau này, một phần nữa đó cũng là ɱ.á.-ύ mủ của nhà mình. Nhưng giờ nghe bố hỏi, con không hề có chút tình cảm gì với Minh Quân sao?

Linh Đan nức nở:

– Bố mẹ ơi, nếu nói là tình cảm thì con rất quý anh ấy vì anh Minh Quân cũng hiền lành lại giúp đỡ con nhiều. Nhưng để yêu đế sâu đậm thì chưa ạ!

Mẹ cô thở dài:

– Trước đây, ông bà nhà mình lấy nhau cũng đâu có yêu đương gì, rồi cũng vì tình nghĩa và con cái mà nhường nhịn sống với nhau đến trọn đời. Giờ hai đứa lỡ dở thế này, Minh Quân cũng không phải người xấu, nếu hai con biết vun vén…nhưng bố mẹ không bao giờ ép con.

Linh Đan sụt sùi nước mắt:

– Nếu giờ không cưới thì sẽ ảnh hưởng đến chiến ᴅịcҺ tranh cử của bố, đó là cả sự nghiệp bố phấn ᵭấu bao lâu nay, còn nếu bỏ đi thì sau này con…

Mẹ Linh Đan suy nghĩ một lát rồi nói:

– Thôi, hôm nay cũng là thứ sáu rồi, cứ để đến chủ nhật xem ý tứ nhà họ thế nào đã rồi ta tính tiếp. Giờ con cứ lo ăn uống cho khỏe, đừng suy nghĩ nhiều. Con nên nhớ dù có chuyện gì xảy ra thì bố mẹ cũng luôn ở bên con và ủng hộ quyết định của con!

Linh Đan gật đầu chấp thuận rồi lê bước về phòng. Lòng cô ngổn ngang trăm mối. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Linh Đan chưa kịp hiểu nổi điều gì đang diễn ra với cuộc sống của mình. Từ một cô gáι có cá tính mạnh mẽ, giờ đây cô cảm thấy mình bất lực vì không tìm ra một lối thoát hợp lí. Bây giờ đành phải chờ đợi vậy…

Sáng chủ nhật, như lời hẹn, Minh Quân chở Linh Đan về thăm nhà. Gia đình Minh Quân ở một huyện gần vùng ngoại ô, cách nhà Linh Đan khoảng mười cây số. Đó là một ngôi nhà mái bằng với vườn cây bao quanh, cάпh cổng sắt đã hoen rỉ được che khuất bởi giàn hoa giấy đẹp mắt. Dù không rộng như biệt thự vườn nhà Linh Đan nhưng ngôi nhà này tạo một cảm giác nhẹ nhõm, quê kiểng và bình yên. Linh Đan tò mò nhìn vào trong:

– Đây là nhà anh ạ?

Minh Quân tháo mũ bảo hiểm cho cô và cười:

– Ừ, em có chê anh nghèo không?

Linh Đan lắc đầu nguầy nguậy:

– Dạ không ạ, em có quan trọng điều đó đâu ạ!

Anh vẫn nhẹ nhàng:

– Linh Đan có hồi hộp không?

Cô cúi đầu:

– Dạ một chút ạ!

Linh Đan chưa bao giờ mường tượng ra cảnh về ra mắt gia đình người yêu, huống hồ lần ra mắt này là trong hoàn cảnh cực chẳng đã nên thực lòng cô cũng không lo lắng, chỉ xem như cuộc đi chơi bình thường, tuy rằng có đôi chút tò mò về gia đình anh.

Khi cả hai bước vào sân đã thấy bố mẹ anh ngồi uống trà ở phòng khách. Có lẽ anh đã báo trước nên trông bố mẹ Minh Quân không có vẻ ngạc nhiên gì cả.

Linh Đan lễ phép:

– Dạ cháu chào hai bác ạ!

Bố mẹ anh nhìn rất hiền lành, mang đúng dáng dấp của những người chèo các chuyến đò tri thức. Dù đã về hưu nhưng vẻ đức độ từ cái nghề cao quý ấy vẫn còn hiện rõ.

Linh Đan nhẹ nhàng đặt giỏ hoa quả lên bàn:

– Dạ, lần đầu cháu đến nhà hai bác chơi nên chẳng biết mua gì làm quà biếu hai bác ạ!

Mẹ Minh Quân mỉm cười:

– Cháu bày vẽ quá, bạn bè Minh Quân tới chơi là quý rồi!

Linh Đan hơi sững người. Có vẻ như chuyện cô có thai chưa đến tai bố mẹ anh nên mẹ anh xem cô như bạn bình thường tới chơi. Cô cũng vui vẻ ngồi trò chuyện với bố mẹ anh. Được một lát, Minh Quân nói:

– Bố mẹ, hôm trước con có gọi về nói đưa bạn gáι về giới thiệu ạ. Linh Đan và con quen nhau hai năm rồi, nay con đưa cô ấy về ra mắt bố mẹ ạ!

Bố anh nãy giờ im lặng giờ mới mở lời:

– Cháu học cùng Minh Quân nhà bác à? Bố mẹ cháu làm gì?

Linh Đan mỉm cười:

– Dạ cháu học sau anh Minh Quân một khóa ạ. Bố cháu làm ở Ủy ban nhân dân thành phố, còn mẹ cháu cũng là viên chức nhà nước ạ.

Khuôn mặt bố Minh Quân có vẻ hài lòng khi con trai làm bạn với một gia đình như thế. Đúng lúc không khí đang im ắng, Minh Quân lên tiếng:

– Bố mẹ, chúng con muốn tổ chức lễ cưới ạ!

Mẹ anh ngạc nhiên:

– Hả? Hai đứa còn học dở dang, đã có nghề ngỗng gì đâu mà cưới với chả xin?

Minh Quân cúi đầu:

– Dạ…Linh Đan có thai rồi ạ!

Không khí cuộc trò chuyện bỗng rơi vào trầm mặc, đến mức Linh Đan nghe rõ cả tiếng thở của mỗi người. Cô liếc mắt sang Minh Quân, anh lại cất tiếng:

– Linh Đan sẽ xin bảo lưu kết quả, sau khi sinh con, cô ấy sẽ quay lại trường học tiếp ạ. Chúng con cũng trưởng thành cả rồi mà bố mẹ!

Lúc này, Linh Đan nghĩ rằng bố mẹ anh sẽ thấu hiểu cho cảnh ngộ của con mình, dẫu sao đây cũng là ɱ.á.-ύ mủ ruột rà của họ. Gia đình cô cũng không quá tệ nếu không nói là nhỉnh hơn nhà anh về vị thế trong xã hội. Bố mẹ Minh Quân lại là giáo viên nên sẽ hiểu cho tâm lý những người như cô. Nào ngờ, mẹ anh ᵭ.ậ..℘ bàn quát lớn:

– Không được, không bao giờ có chuyện đó!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất