Nghề tình nhân – Chương 35

Vũ Linh 406

Tác giả : Trang Buby

Khi nghe anh nói câu đó, bất giác hai má tôi đỏ bừng, nhịp tιм như đang ᵭάпҺ trống trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ. Gượng gạo quá tôi liền lảng tránh sang chuyện khác:

– Để tôi cất đồ ăn đi.

Tôi vừa xoay người định bước đi thì bất ngờ Dương lên tiếng, thanh âm vang lên rất nhẹ nhàng và trầm ấm:

– Hà My.

Lần đầu tiên anh gọi tôi có đầy đủ tên đệm “ Hà My”, cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy cái tên mình được anh gọi một cách yêu thương như vậy. Tôi chầm chậm quay đầu lại nhìn anh, tôi kích động không nhịn được, ấm ức rơi nước mắt.

Mà Dương thấy tôi thế, chầm chậm tiến từng bước chân lại gần, đứng đối diện tôi, khoảng cách hai gương mặt với nhau chỉ trong một gang tay. Anh hỏi:

– Làm sao lại khóc rồi?

Lúc ấy, tôi chẳng biết tôi lấy đâu ra Dũng khí để nói câu:

– Cho tôi ôm anh một lát nhé.

Nói xong, không đợi Dương trả lời tôi đã sà vào lòng anh, vùi mặt vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh khóc nức nở. Chắc có lẽ Dương cũng hơi bất ngờ khi tôi chủ động như vậy, thế nhưng chỉ vài giây sau anh đưa tay mình vỗ nhẹ lưng tôi, bảo:

– Nín đi, đừng khóc nữa. Tôi xót!

Nghe anh nói thế tôi lại càng khóc to hơn, tại sao bao nhiêu tháng ngày xa nhau tôi vẫn không thể quên anh dù chỉ một ngày? Ôm anh thế này tôi mới biết, sự mạnh mẽ suốt hơn hai năm qua chỉ là vỏ bọc mà thôi. Đột nhiên tôi thấy có giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống vai tôi, giọng anh nghẹn đi:

– Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, anh đau!

– Dương…

Anh hít một hơi thật sâu, dõng dạc và kiên định từng câu chữ:

– Hà My…tôi yêu em!

Sau hơn hai năm xa cách, ba từ “ tôi yêu em” từ chính miệng anh phát ra khiến tôi vỡ oà trong cảm xúc. Lần đầu tiên tôi chủ động giải thích với anh, vừa khóc vừa nói:

-Em vì Minh, vì Minh…nên mới phải thế. Em không muốn làm gáι…em không muốn dụ dỗ anh. Em không biết bà ấy là mẹ kế của anh…lúc em biết thì bà ấy ๒.ắ.t ς-.ó.ς Minh uy hϊếp em…em không muốn lừa dối anh, càng không muốn làm hại anh.

– Ừ, anh biết.

– Hôm anh ở viện, em đã thức trắng 3 ngày 3 đêm ngồi ở hành lang Ьệпh viện chờ. Biết anh tỉnh lại, anh có biết em mừng thế nào không? Nhưng vệ sĩ không cho em vào thăm anh, họ nói anh không cho phép em vào.

Nghe tôi nói đến đây Dương mới buông lỏng tôi ra một chút, kinh ngạc bảo:

– Anh không có nói là không cho phép em vào. Anh tỉnh dậy vì anh mơ thấy em gọi anh. Điều đầu tiên anh tỉnh là đưa mắt tìm em. Nhưng bố anh và Lê nói em chưa từng đến thăm anh dù chỉ một lần.

Nghe Dương nói thế tôi mới hiểu, hoá ra hơn hai năm qua chúng tôi làm khổ nhau vì hiểu nhầm nhau. Tôi vội vàng lắc đầu đáp:

– Em có đến thăm anh, chờ đợi anh, em còn xin bố anh cho em vào phòng Ьệпh với anh, hôm ấy em đã tha thiết xin anh tỉnh lại. Nếu anh không tin thì…

Tôi nói đến đây Dương đã đưa tay chạm lên môi tôi, ánh mắt đau khổ nói:

– Anh tin em!

Ba từ vỏn vẹn thôi nhưng ʇ⚡︎ựa như dòng nước ấm bủa vây lấy đáy lòng đầy đau khổ của tôi, khiến trái tιм đột nhiên được xoa dịu và trở nên thổi thức một cách kỳ lạ. Tôi run rẩy nói tiếp:

– Còn chuyện của em với Trung, không như những gì anh ta nói, em cũng không biết anh ta là em trai anh. Càng không có chuyện…

Tôi còn chưa nói hết câu thì Dương đã cúi xuống hôn lên môi tôi, nụ hôn ngọt ngào ngay đầu lưỡi rồi tan xuống cả trái tιм, anh cứ mãnh liệt hôn không dứt, ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t cuộn lấy đầu lưỡi tôi rồi cứ thế quấn quít không rời. Mãi cho đến khi có tiếng động nhỏ vang lên tôi mới giật mình nhớ ra đây là nhà, vội vàng đẩy anh ra, xấu hổ nói sang chuyện khác:

– Thế anh đã giải quyết xong cho em chưa?

– Xong chuyện gì?

– Ơ kìa, vừa mạnh mồm kêu em lấy thân báo đáp, mà bây giờ việc chưa xong đã nói vậy rồi.

– Anh giải quyết xong hết rồi.

Nghe thế tôi mở to mắt nhìn anh, nhìn như kiểu không sao tin được. Tôi biết Dương rất giỏi, nhưng không nghĩ mới nói đây thôi mà đã xong hết rồi. Tôi vội vàng cầm điện thoại lên, vào Facebook thì tất cả mọi thứ đã yên bình như chưa cò gì xảy ra. Tôi vẫn không tin nên tìm đi tìm lại mấy lần, cả mấy group cũng bay màu hết, ngược lại còn có hẳn group “Ủng hộ quần áo nhà Hà My”.

Tôi ngước mắt nhìn anh, gương mặt tràn đầy kiêu hãnh như đang đợi tôi khen một câu. Tôi tủm tỉm cười:

– Cảm ơn anh nhé. Đúng là xong hết rồi, nhưng mà anh làm thế nào hay vậy?

– Xong rồi thì giờ đến lượt lấy thân báo đáp đi nhỉ?

Dương chầm chậm tiến về phía tôi, tối sợ mọi người ra khỏi phòng là sẽ nhìn thấy nên cuống quít bảo:

– Hôm khác.

Dương nhìn tôi, anh khẽ cười, sau đó giơ tay lên vuốt mấy sợi tóc đang loai thoai tгêภ mặt giắt gọn vào mang tai. Anh đứng đó, không nói gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng thường ngày như biến mất, bây giờ lại trở lên ấm áp và yêu thương. Tôi mỉm cười nhìn anh, sau bao nhiêu ngày xa cách, tưởng chừng như không thể chung đường được nữa, vậy mà giờ phút này lại có thể đứng đây trao nhau ánh mắt yêu thương như vậy.

Rất lâu sau anh mới mở lời nói:

– Dạo này em lại biếng ăn à?

– Đâu có, em vẫn ăn bình thường mà.

– Gầy quá. Về ở với anh đi, anh nấu nhiều món ngon cho ăn.

Tôi nghe xong bật cười đáp:

– Anh đang dụ dỗ em đó à?

– Em định để cho con mình cứ sống mãi như vậy à?

Tôi thấy thế mới trêu:

– À, thế là anh vì lo nghĩ cho con trai anh thôi đúng không?

– Anh lo cho cả hai mẹ con. Thiếu em và con, chẳng ngôi nhà nào là nhà cả. Tất cả mọi thứ giống như tạm bợ, anh không muốn tạm bợ!

Lòng tôi bỗng dưng cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến, cảm giác giống như trong phút chốc nắm được cả thế giới trong tầm tay. Tôi ngước mắt nhìn anh, gật đầu nói:

– Được rồi. Thôi giờ cũng muộn rồi, anh về ngủ sớm đi, em vào phòng ôm Bin ngủ.

– Chưa gì đã tính đuổi anh về sao?

– Không phải, mà là muộn rồi ấy. Mình còn nhiều dịp mà.

Tôi phải nói mãi thì Dương mới chịu đi về. Cả đêm ấy tôi nằm mãi mà không sao ngủ nổi, cả người cứ lâng lâng đắm chìm trong hạnh phúc. Tôi và Dương cả đêm nhắn tin cho nhau, hai đứa cứ như những người lần đầu tiên biết yêu. Nói chuyện với anh tôi mới biết, hoá ra Dương và Lê đã cắt đứt liên lạc từ lâu rồi. Ngày anh trong viện Lê có đến thăm liên tục nhưng đều bị anh đuổi, anh cũng điều tra ra được Lê là người đứng sau vụ cố tình ᵭάпҺ tôi khiến tôi sảy thai. Luật nhân quả không chừa một ai, Lê hại tôi mất đi đứa bé nhưng chính cô ta lại phải mất đi hoàn toàn khả năng làm mẹ bởi mới phẫu thuật cắt hai buồng trứng xong. Còn về Thiên Kim, Dương nói cô ta là em gáι của bạn Dương, hai người không có quαп Һệ gì hết. Chắc là tại bố Dương nhiều lần gán ghép Dương với cô ta nên cô ta đã ʇ⚡︎ự mình đa tình.

Nói xong tất tần tật mọi chuyện, những khúc mắc của chúng tôi đã được giải quyết, mãi đến gần 4 giờ sáng tôi mới thϊếp vào giấc ngủ. Lúc tôi tỉnh dậy thì Bin đã ăn sáng xong, Minh thì đi học, tôi nhìn đồ ăn tгêภ bàn để phần mình thấy được trang trí khá đẹp mắt, tôi tủm tỉm trêu cái Nhung:

– Kinh hôm nay yêu đời thế, lại trang trí các món ăn như khách sạn 5 sao thế này.

– Tao mà trang trí được thế thì tao đi lấy chồng luôn và ngay. Mấy món này đều do tình yêu của mày gửi đến ấy.

– Hả? Dương á?

– Ừ, bố khỉ yêu vào có khác, sáng ngủ cười như hâm dở.

– Haha mày yêu đi rồi biết.

– Tao không thèm yêu, cưới luôn cho ɱ.á.-ύ.

– Ờ cưới đi, tao tặng cây vàng.

– Mày nhớ cái mồm mày nói đấy nhá.

– Việt Nam nói là làm.

Nói xong cả hai chúng tôi đều bật cười nhìn nhau. Trong lúc đang ăn cái Nhung bảo:

– Sáng nay lên Facebook xuất hiện video một con mụ đứng đầu vụ của tao với mày, mụ ấy lên tiếng xin lỗi. Làm sáng chờ đơn đặt hàng tới tấp. Mà mày giải quyết sao hay vậy?

– Bố Bin giải quyết đấy.

– À. Thế là nhờ có vụ này nên mới hàn gắn lại với nhau ấy hả?

– Ừ, cũng có thể. Với lại chắc do hôm qua tao chịu mở miệng giải thích hết hiểu nhầm.

– Thôi thế là tốt rồi, từ nay Bin được ở cùng bố lẫn mẹ, hạnh phúc lắm ấy.

Tôi ngước mắt nhìn cái Nhung, ҳúc ᵭộпg nói:

– Cảm ơn mày nhé.

– Sao ʇ⚡︎ự nhiên lại cảm ơn tao làm gì?

– Cảm ơn vì đã bên tao trong lúc khó khăn nhất.

– Hâm, cứ khách sáo hoài. Tự nhiên làm tao chảy cả nước mắt, bố khỉ thật!

Hai đứa vừa cười vừa rơi nước mắt nhìn nhau. Cuộc đời này, gặp được một người bạn tốt như vậy, chính là một may mắn ông trời ban tặng cho tôi.
*****

Buổi chiều hôm ấy Dương đến đón tôi ở chung cư rồi tới trường đón cu Bin, dự định cả hai tối nay sẽ đưa con đi ăn rồi đi siêu thị. Lúc chúng tôi đang chọn đồ cho Bin thì Dương có điện thoại phải ra chỗ khác nghe. Mãi cho tới khi 15 phút trôi qua vẫn chưa thấy anh trở lại tôi mới đưa mắt nghó nghiêng một ʋòпg. Xa xa tôi thấy anh đang đứng cùng Thiên Kim, ʇ⚡︎ự nhiên tôi tò mò muốn đến gần xem hai người đang nói gì.

Giọng Thiên Kim vọng ra:

– Xin anh đấy Dương, nghe em nói đã.

Cô ta dùng hai tay túm lấy vạt áo anh, nước mắt làm marcara của cô ta lấm lem, nom vô cùng thảm hại:

– Em xin anh đấy, vài phút thôi cũng được.

Dương lạnh lùng giựt tay cô ta ra khỏi vạt áo mình, thanh âm vang lên lạnh lẽo như băng:

– Cô còn muốn nói gì nữa.

– Em không làm thế, em không hại chị My, người phụ nữ trong ¢ℓιρ cố tình vu oan cho em. Anh phải tin em chứ?

– Tôi tin cô? Tin thế đếch nào được. Ngay từ đầu tôi đã nói rằng tôi không hề thích cô, vì hôm ấy anh trai cô nhờ tôi mới cho cô chung xe một đoạn đường. Mới có thế mà cô đã ảo tưởng rồi à? Tôi còn chưa hỏi cô cái Ϯộι sao dám ʇ⚡︎ự ý đến gặp cô ấy, nói mấy lời điên ҟҺùпg vậy? Nếu không nể tình anh trai cô, thì tôi đã tính sổ với cô rồi. Cô còn dám vác mặt đến đây kêu oan?

Thiên Kim nghe vậy liên tục lắc đầu:

– Em không có. Anh ơi, em sẽ không đòi hỏi gì đâu, chỉ cần anh cho phép em được bình thường với anh như trước thôi, có được không?

– Thôi đủ rồi, để tôi nói cô biết, bản thân cô bây giờ ngay cả cái tư cách đến gần tôi cũng không có đâu. Cút cho khuất mắt tôi!

Nói xong chưa để cô ta trả lời thì anh đã bước đi. Tôi chưa kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đẩy cu Bin về lại quầy để anh không phát hiện ra mình vừa nghe lén. Thế nhưng cu Bin nhìn thấy bố cứ như vớ được vàng, chưa gì đã gọi lớn:

– Bố ơi, bên này.

Mặt Dương đang đằng đằng sát khí, ấy vậy mà ánh mắt khi quay sang nhìn mẹ con tôi lại hết thảy dịu dàng. Anh nhẹ nhàng hỏi:

– Hai mẹ con chờ bố lâu không?

– Dạ không.

– Thế mẹ chọn được mấy bộ cho Bin rồi.

– Dạ chưa ạ.

– Thế nãy giờ mẹ làm gì?

Tôi vừa định lên tiếng giải thích thì Bin đã nhanh nhảu bảo trước:

– Mẹ nhìn trộm bố ạ.

Tôi nhíu mày quay sang nhìn con, đúng là thật bất lực, mới hơn hai tuổi sao mà nó cứ như ông cụ non vậy chứ. Dương cúi xuống thì thầm vào tai tôi nói nhỏ:

– Nhớ anh đến mức vật vã rồi hử?

Hai má tôi bỗng chốc đỏ bừng mặt nhìn anh. Sau đó Dương mua rất nhiều đồ cho Bin, chỉ cần cái nào con gật đầu là mua hết, mặc cho tôi không đồng ý cũng mua. Ngoài mua đồ cho Bin ra thì anh còn mua rất nhiều đồ cho Minh nữa.

Cứ như thế thời gian trôi qua, độ chục ngày sau chúng tôi sắp xếp mọi thứ ổn định thì quay trở về Hà Nội. Lúc bước chân xuống đến sân bay Nội Bài, tôi chợt nhận ra, sau hơn hai năm xa cách tình yêu của tôi dành cho Hà Nội vẫn chưa từng vơi đi, có lẽ bởi vì Hà Nội có chàng trai mà tôi yêu thương nhất.

Vì tối ngày hôm trước Dương có đưa cho tôi một chiếc thẻ phòng chung cư, anh bảo đây món quà cảm ơn Nhung đã chăm sóc và ở bên tôi trong suốt thời gian qua, anh sợ khi anh đưa món quà này Nhung sẽ ngại nên tôi là người trực tiếp đưa cho nó. Tôi gọi Nhung ra một góc riêng, đưa nó chiếc thẻ phòng tôi bảo:

– Số nhà 608, chung cư Xxx bên quận Thanh Xuân, gần chung cư tao và mày trước ở đấy.

– Nhưng đưa cái này cho tao làm gì?

– Nhung này, mày xem tao là bạn tốt nhất của mày đúng không?

– Con hâm này, nói vớ vẩn gì đấy, tất nhiên là bạn tốt nhất rồi.

– Ừ, mày cũng là bạn tốt nhất của tao. Ngày xưa tao và mày cùng nói “ có phúc cùng hưởng”, bây giờ tao có phúc rồi, mày phải hưởng cùng tao nhá. Căn chung cư này tao với Dương tặng mày.

Cái Nhung nghe xong kinh ngạc tròn xoe mắt mất vài giây rồi vội vàng lắc đầu từ chối:

– Không, tao không nhận đâu.

– Nhận đi mà, mày dọn về đó ở gần tao, có thế nhỡ sau này bị chồng ᵭάпҺ tao còn biết đường chạy sang mày.

Tôi vừa nói vừa trêu, cái Nhung nghe xong bật cười bảo:

– Bố khỉ, chồng mày sắp đội mày lên đầu ngồi luôn rồi. Ở đấy mà lo chồng ᵭάпҺ.

Tôi phải nói mãi, muốn gãy cái lưỡi thì cái Nhung mới chịu đồng ý nhận, nhưng trước khi nhận nó vẫn mặc cả:

– Tao chỉ mượn ở tạm thôi đấy.

– Thế nào cũng được, miễn là mày chịu ở.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất