Mình còn yêu nhau – Chương 24

Vũ Linh 392

Hân đang tгêภ đường về, đến cổng nhà thì nghe tiếng chuông điện thoại trong balo vang ra, xoay balo ra trước để lấy thì thấy người gọi là Quân, Hân bất giác nở nụ cười rồi bấm nghe. Đầu giây bên kia liền vang lên tiếng nói :

-Hân đấy đúng không, bác là mẹ Quân đây. Quân nó nhậu say khướt miệng luôn gọi tên cháu, muốn gặp cháu rồi ᵭ.ậ..℘ phá đồ đạc nữa. Bác khuyên không được cháu có thể đến nhà gặp nó một tí được không.

Hân sau khi nghe Quân ᵭ.ậ..℘ phá đồ đạc thì lo Quân sẽ ʇ⚡︎ự làm bản thân mình bị thương nên không cần suy nghĩ mà nói:

-Dạ, bác chờ con một tí, con đạp xe qua liền ạ.

-Cháu cho bác địa chỉ đi, bác đặt taxi qua chở cho nhanh.

-Dạ, bác tắt máy rồi cháu nhắn qua cho nhé. Tại cháu không nhớ lắm sợ nói sai.

-Được rồi nhanh cháu nhé.

Hân tắt máy rồi nhắn tin địa chỉ nhà qua cho bà Liên liền, bà Liên thấy tin nhắn hiện lên là địa chỉ nhà bên Quận 5 của ba Quân tặng Quân sinh nhật năm ngoái đây mà. Lâu nay bà cứ nghĩ căn nhà đó còn trống đang định hỏi Quân để cho thuê nhưng không ngờ giờ con bé Hân lại ở đây. Bà bỏ qua không nghĩ tới mà đặt taxi cho Hân rồi chạy lên phòng Quân xem sao rồi. Lên tới phòng thì thấy tay con bà chảy một vũng ɱ.á.-ύ dưới sàn cùng cái ly bị bể, bà sợ quá khóc toáng lên lật đật gọi cô Tám đem bông băng lại cho bà băng cho Quân

Tôi ở nhà chờ tầm 10 phút thì taxi tới, tôi leo nhanh lên rồi tới nhà Quân. Bác tài chạy khá nhanh nên 20 phút là đã tới, tôi nhấn chuông cửa thì cô Tám chạy xuống mở cổng. Tôi chỉ kịp chào cô rồi đi nhanh vào nhà, chạy lên phòng Quân. Lên tới nơi tôi thấy bà Liên vừa khóc vừa băng tay cho Quân, tôi đi lại gânc nói :

-Con chào bác, bác xuống nhà nghỉ tí đi, để con vệ sinh rồi băng lại cho anh nhé.

Quân nghe tiếng Hân thì ngước mắt lên nhìn, sợ mình nhìn nhằm nên mở miệng nói :

-Hân đúng không, sao giờ này em lại ở đây. Không phải Hân, chắc do mình nhìn nhầm rồi, không phải đâu.

Nói rồi Quân dứt bàn tay đang được bà Liên băng bó rồi tiếp tục la hét ᵭ.ậ..℘ phá. Tôi đứng nhìn sợ quá nên lập tức lao vào ôm lấy Quân, nước mắt tôi bắt đầu chảy xuống, vừa ôm Quân tôi vừa nói :

-Em là Hân đây, em ở đây mà. Anh đừng ᵭ.ậ..℘ phá nữa, tay anh chảy ɱ.á.-ύ hết rồi đây này. Ngoan lại đây em băng bó cho nhé.

-Là Hân, là em thật rồi.

Quân nói xong ôm chặt lấy tôi, vì có mẹ Quân ở đây nên tôi cũng ngại nên đẩy nhẹ Quân ra rồi nói :

-Anh lại giường ngồi nhé, em vệ sinh vết thương rồi băng lại cho anh nha.

Quân chỉ gật đầu, còn mẹ Quân thì đi ra ngoài nên tôi bắt đầu vệ sinh rồi băng lại cho Quân, xong xuôi tôi dọn dẹp hết các thứ nãy giờ Quân ᵭ.ậ..℘ phá. Dọn gần 30 phút thì cũng xong, tôi quay lại nhìn Quân xem thế nào thì Quân đã ngủ rồi, có lẽ do quá say. Tôi lại gần đắp mền cho Quân, chỉnh điều hoà lại nhiệt độ bình thường rồi hôn lên trán Quân một cái sau đó tôi tắt đèn phòng để Quân dễ ngủ rồi ra ngoài. Tôi đi xuống nhà thì gặp mẹ Quân đang ngồi tгêภ sofa, ánh mắt hướng ra ngoài cửa trầm tư suy nghĩ. Tôi đi lại gần, ngồi xuống ghế rồi nói :

-Dạ thưa bác, con đã vệ sinh vết thương rồi băng bó lại cho anh Quân rồi, phòng thì con cũng dọn dẹp sạch sẽ luôn. Giờ anh Quân đã ngủ, con xin phép được về ạ.

Bà Liên nãy giờ ngồi nghe, sau đó thở dài rồi nói :

-Ở lại một chút, bác có chuyện muốn nói với con.

-Dạ, có chuyện gì vậy ạ, bác nói đi con nghe đây ạ.

-Bác biết cháu với thằng Quân hai đứa có tình cảm với nhau, nhưng cháu và nó không cùng đẳng cấp, sau này cháu cũng không thể giúp được gì cho tương lai sự nghiệp của nó nên tốt hơn là con chủ động chia tay với nó đi. Hai tháng nữa đám cưới của Quân và Thục Oanh sẽ diễn ra, cháu hiểu rồi chứ.

Tôi nghe đến đây thì cũng đã hiểu ra, thật ra người mà lâu nay khiến mẹ Quân hài lòng chỉ có Thục Oanh, hai người họ sắp đám cưới rồi, vậy tôi có muốn chia tay hay không thì cũng có ý nghĩa gì đâu. Nhưng tôi chợt nhớ, Quân từng nói không có cảm tình gì với Thục Oanh nên tôi liền nói :

-Con với anh Quân là thật lòng yêu nhau, anh Quân cũng nói với con là anh ấy không có một chút tình cảm gì với Thục Oanh cả mà sao bác nỡ ép anh ấy cưới Thục Oanh.

-Đây là mối hôn nhân tốt cho sự nghiệp của Quân sau này, nếu con thật lòng yêu thương Quân thì nên chia tay với nó để nó cảm thấy bớt Ϯộι lỗi với con đi.

-Không được, con không làm được đâu, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên đâu bác, con mong bác tác thành cho hai tụi con đi ạ.

-Bác nói nãy giờ mà còn không nghe thì người thiệt thòi chỉ có mình con thôi. À căn nhà con đang ở cũng là căn nhà mà ba Quân tặng cho nó vào dịp sinh nhật năm ngoái đấy.

-Bác nói sao là nhà của anh Quân, rõ ràng anh ấy nói với con là nhà của Hưng bạn anh ấy mà. Bác đùa con đúng không ạ.

-Bác chỉ nói đúng sự thật thôi, còn chuyện chia tay bác chỉ nói đến đây thôi, đừng để bác phải làm những chuyện khó coi đối với con. Chuyện hôm nay tuyệt đối con không được để Quân biết.

-Con nhất định sẽ nói cho anh Quân biết, nhất định con sẽ cùng anh Quân bảo vệ tình yêu của chúng con.

Bà Liên nghe Hân nói vậy thì bắt đầu tức giận, bà kìm nén tầm một phút rồi nói :

-Tôi nói nãy giờ mà cô không nghe đúng không, thôi được tôi sẽ làm mọi cách để cô với con trai tôi chia tay. Thứ nghèo nàn mạt hạn, thứ không cha như cô mãi mãi không có tư cách bước chân vào nhà tôi đâu, mãi mãi tôi cũng không bao giờ chấp nhận cô, chỉ có Thục Oanh mới xứng đáng làm dâu nhà này thôi.

-Bác hãy nhớ những gì hôm nay bác nói với con, con cũng sẽ nhanh chóng chia tay với con trai bác để bác yên tâm đón con dâu của bác về chứ thứ nghèo mạt hạn như con làm sao xứng. Chào bác con về.

Tôi nói xong liền chạy đi ra ngoài, với tay bắt một chiếc taxi rồi về nhà.

Bà Liên tức đến mức không nói được câu nào nên đi lên phòng ngó xem Quân thế nào rồi cũng đi về phòng mình.

Tгêภ xe nước mắt tôi không ngừng rơi, tôi thương Quân, thương cho số phận của tôi. Mẹ Quân ҳúc ρhα̣m tôi, nói tôi là thứ không cha, thứ nghèo nàn càng nghĩ nước mắt tôi lại càng rơi. Đến khi về nhà, tôi trả tiền taxi rồi mở cổng đóng lại một cách nhanh chóng xong chạy vào phòng khóc nức nở. Chẳng biết khóc rồi ngủ quên lúc nào không hay chỉ đến khi ánh nắng chiếu vào mắt thì tôi nheo mắt tỉnh dậy. Hai con mắt tôi sưng híp, nhìn lại mình vẫn mặc bộ đồ hôm qua nên tôi lật đật vào phòng tắm để tắm. Tắm xong tôi định ra chế mì ăn thì Hương nó cũng đang ăn mì, tôi chế xong đem lại ăn cùng nó luôn. Thấy đôi mắt sưng híp lên thì nó hỏi :

-Hôm qua có chuyện gì buồn đến nooic khóc sưng cả mắt vậy.

Tôi ăn miếng mì xong bắt đầu kể lại chuyện tối qua cho cho nó nghe. Nghe xong nó tức giận ᵭ.ậ..℘ bàn một cái rồi nói :

-Mẹ Quân thật quá đáng, ai lại đi ҳúc ρhα̣m người yêu của con mình như vậy. Tao thấy hai đứa mày không có tương lai đâu Hân, hai tháng nữa Quân cưới con Thục Oanh rồi thì mày sẽ ra sao đây.

-Tao ổn mà, không sao đâu. À lát nữa mày gọi Hưng đến đâu hộ tao nhé. Tao có chuyện muốn hỏi Hưng một tí.

-Ừ, ăn xong đi rồi lát tao gọi cho.

Tôi cảm ơn Hương rồi bắt đầu ăn hết tô mì, ăn xong tôi dọn dẹp thì Hương gọi điện thoại cho Hưng. Hai mươi phút sau thì Hưng cũng có mặt ở đây, Hương kéo Hưng lại bàn ngồi cho nên tôi cũng lại bàn ngồi rồi hỏi :

-Hân có chuyện này muốn hỏi Hưng có được không ?

-Có chuyện gì thì Hân hỏi đi, nếu Hưng biết thì sẽ nói cho.

-Được, vậy Hân hỏi Hưng, căn nhà này thực chất là của Hưng hay là của Quân.

Hưng nghe Hân hỏi đến chuyện nhà thì bắt đầu lúng túng, nhìn sang Hương thấy Hương đang liếc nên đành khai hết :

-Thật ra, căn nhà đó không phải của Hưng mà là của Quân, lúc Hân mới lên đây vì không muốn Hân ở mấy nơi không an ninh, phòng kém chất lượng và xa trường cho nên Quân nó mới nhờ Hưng làm như vậy. Hân đừng giận nó nhé, nó làm vậy chỉ muốn tốt cho Hân thôi.

Sau khi nghe Hưng ҳάc nhận thì tôi đã biết những gì hôm qua mẹ Quân nói chính là sự thật. Tôi thật sự không biết nói gì nữa nên thở dài rồi trả lời Hưng :

-Ừ, Hân biết rồi. Thôi Hân hơi mệt muốn vào phòng ngủ tí, Hưng ở lại chơi với Hương nhé.

Hương ngồi nghe nãy giờ, biết bạn mình buồn, khổ thân nó quá nên đi lại ôm chầm lấy Hân rồi nói :

-Đừng buồn nữa nhé, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ về quê ít hôm rồi lên tìm phòng khác ở nhé. Tao sẽ luôn bên mày.

Tôi nghe Hương nói vậy thì ʇ⚡︎ự dưng sự tủi thân trong lòng lại dâng lên, nước mắt tôi lại rơi. Không muốn nó lo lắng nên tôi đưa tay quệt ngang rồi buông nó ra đi vào phòng. Vào phòng tôi lấy điện thoại ra gọi cho mẹ, nhưng mẹ không nghe mà là Khang nghe, tôi hỏi :

-Mẹ đâu rồi Khang, hôm nay không phải đi học hả.

-Chị hai hả, mẹ ra ruộng rồi, hôm nay em được nghỉ. Em nhớ hai lắm khi nào hai mới về thăm em với mẹ vậy.

-À, hai hôm nữa hai sẽ về nhé. Ở nhà ngoan rồi hai mua quà cho nha.

-Thích quá, em cảm ơn hai nha. Giờ e nấu cơm cho mẹ đã. Lát nữa mẹ về em sẽ nói cho mẹ nghe hai sắp về chắc mẹ vui lắm.

-Ừ, thôi em đi nấu cơm đi.

-Dạ em chào hai nha.

Nói xong nó cúp máy, tôi vùi đầu vào trong chiếc mền ngủ một giấc cho tới khi điện thoại báo tới giờ đi làm.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất