Mặt trời sau giông bão – Chương 9

Vũ Linh 320

Tác giả: An Yên

Ông Tráng nhìn chiếc điện thoại tгêภ bàn rồi nhìn sang Tuấn:

– Anh có vẻ thông minh hơn đôi chút rồi đấy! Không biết là được bao lâu!

Tuấn vò đầu bứt tóc:

– Bố ơi, vấn đề là con cũng bị liên lụy pháp luật. Cái đó mới mệt đây này!

Ông Tráng ngả người ra ghế:

– Điều ấy phải chấp nhận chứ! Ai sai thì người đó phải chịu trách nhiệm, con nên nhớ, ở đời này đừng tưởng mình là nhất rồi muốn làm gì thì làm. Tгêภ đời này, cái gì cũng có nhân có quả, người có che giấu được Trời đâu!

Tuấn cau mày nói:

– Nhưng bố chỉ cần rút đơn Ϯố cάσ Thư thì xem như không ai biết gì cả, mọi chuyện sẽ quay trở lại bình thường, bố chỉ cần xử lý nội bộ, đuổi việc cô ta là xong. Đằng này bố Ϯố cάσ người ta thì sẽ phải ra tòa, rồi báo chí tùm lum lên hết!

Ông Tráng nở một nụ cười nửa như có nửa như không. Trần đời, ông chưa thấy ai ngu dại như thằng con út của ông. Bị gáι quyến rũ đưa vào tròng, bị nó xui xút phá hoại cả công ty gia đình mình, vậy mà đến cuối cùng không dám nhận trách nhiệm. Vì sĩ diện cá nhân mà muốn bỏ qua cho nó, ông lắc đầu nhìn con:

– Vậy anh ghi âm cuộc gọi với nó rồi đưa cho tôi làm gì? Đến cuối cùng, anh vẫn là một thằng ngu, một thằng đàn ông nhu nhược, không có bản lĩnh! Dám làm không dám chịu, chui vào được cửa của gáι, bị nó dẫn dụ đến mê muội, giờ còn bảo rút đơn Ϯố cάσ nó ư? Mày có biết để có được cái công ty này, bố đã phải bán từng viên gạch, ngày mở được cái cửa hàng bán gạch đầu tiên, mừng lắm nhưng chỉ dám ʇ⚡︎ự thưởng cho bản thân một bát súp năm mươi ngàn vì biết rằng từ thời điểm đó nhiều nhân viên khác cần mình trả lương.

Ông ngừng một chút như để hồi tưởng rồi nói tiếp:

– Đến khi có được cả một chuỗi nhà hàng gạch, bố lại nuôi hi vọng một ngày sẽ mở một công ty nhỏ, nỗ lực ngày đêm không ngừng. Nhờ cả nội lẫn ngoại, nhờ công sức của công nhân và ban lãnh đạo nên công ty TT mới trở thành một công ty lớn nhất thành phố F. Nhưng nó đã là gì so với những nơi khác, thế mà trong chốc lát, vì đàn bà, anh cho đi hết, dù chưa phá sản nhưng nó thiệt hại đến tiền tỷ.

Tuấn nhăn mặt:

– Bố suốt ngày kể lể, thời bố khác thời con khác, so bì làm sao được!

Ông Tráng cười buồn bã:

– Chẳng có thời nào khác thời nào nếu con người có ý chí. Anh là thằng vô dụng. Thời đại này chỉ khác thời đại trước là hiện đại hơn. Thời thế hiện đại thì con người cũng phải hiện đại hơn chứ? Sao óc anh u tối thế? Thời tôi chỉ khác thời anh ở chỗ, tôi làm những việc lương thiện bằng bàn tay và khối óc của mình, còn anh thì được sinh ra trong trứng nên sung sướиɠ quá, không phải vất vả cực nhọc như tôi nên anh không biết quý trọng cái giá trị của lao động. Anh phá gần sạt nghiệp rồi vẫn không bỏ được cái tật hám gáι.

Tuấn im lặng. Thực ra không phải anh ta xót Thư mà anh ta sợ cảnh đứng trước vành móng ngựa, rồi cảnh nghe tòa tuyên án, sợ cảnh bị nhốt trong tù. Một người ăn sung mặc sướиɠ từ nhỏ, giờ nghĩ đến cảnh tù Ϯộι, dù chỉ nghĩ thôi, Tuấn cũng đủ sợ rồi. Thế nên, Tuấn không biết những ngày tới sẽ như thế nào dù Thư chưa bị bắt. Ông Tráng nhìn xoáy vào Tuấn:

– Thôi đừng nghĩ nữa, làm đàn ông dám làm phải dám chịu, anh đồng phạm với nó. Còn con Thư không chỉ lợi dụng chức quyền ghi phiếu thu chi ҟҺốпg, gây thiệt hại cho công ty, mà nó còn có Ϯộι xui xút người khác phạm Ϯộι. Thế nên anh cũng có tình tiết giảm nhẹ đấy, cải tạo ít năm cho biết giá trị lao động rồi về!

Tuấn gắt nhẹ :

– Thà bố cho con về quê lao động còn đỡ mang tiếng, đằng này cải tạo trong tù, ทɦụ☪ để đâu cho hết!

Ông Tráng trừng mắt:

– Biết ทɦụ☪ thì đừng phạm Ϯộι! Giờ anh có định giao đọan ghi âm cho cα̉пh sάϮ không? Anh nên nhớ, anh không giao cho họ thì sớm muộn họ cũng bắt được nó!

Tuấn trầm ngâm suy nghĩ. Thôi, đến đường cùng rồi. Bố anh cũng không giúp anh thì chịu rồi. Cảnh sát Việt Nam nổi tiếng mưu trí, một mình Anh Thư thì chống sao được. Tuấn cúi gằm mặt nói:

– Bố, bố có thể xin xử kín, không đưa lên các phương tiện thông tin đại chúng và nếu có ai hỏi thì nói con đi học thêm, có được không bố?

Ông Tráng mỉm cười:

– Cái đó thì được, bố làm tất cả cũng chỉ để con nên người, để con hiểu giá trị cuộc sống chứ không phải ghét bỏ gì con. Chả có ông bố bà mẹ nào ghét con hay muốn con lâm vào cảnh tù Ϯộι cả, nhưng khi con không chịu hiểu vấn đề đó, thì đây xem như là bố không dạy được con, bố nhờ người khác dạy con. Nhưng bố vẫn biết cách bảo vệ con trước thông tin đại chúng. Công ty mình lớn ở thành phố F, nhưng F chỉ là một thành phố nhỏ trong nước Việt Nam này. Thế nên con yên tâm, mọi chuyện không đi quá xa đâu.

Tuấn thở dài rồi im lặng. Ông Tráng gọi điện thoại ngay cho cα̉пh sάϮ rồi định cùng Tuấn đến giao đoạn ghi âm đó cho họ. Tuy nhiên, phía cα̉пh sάϮ nói trong điện thoại:

– Không cần đâu, ông cứ để đấy, người của chúng tôi sẽ đến. Vì nếu Thư đã dám gọi điện thoại cho Tuấn lúc này, nghĩa là cô ta đã cho người theo dõi Tuấn. Giờ ông hoặc Tuấn đến đây thì việc bắt Thư sẽ trở nên khó khăn hơn.

Ông Tráng thấy đồng chí ấy nói có lý nên đồng ý với quyết định đó. Hai bố con ông đi ăn trưa như không có chuyện gì xảy ra. Đầu giờ chiều hôm ấy, có hai người mặc thường phục đến gặp ông Tráng. Hai người đó đưa thẻ ngành ra và ông giao chiếc điện thoại của Tuấn cho họ. Họ còn đem theo cả máy tính và cẩn thận nói:

– Vì đây là điện thoại cá nhân của anh Tuấn còn làm việc, nên chúng tôi ρhâп tích đoạn ghi âm tại đây luôn.

Ông Tráng gật đầu đồng tình. Sau một lúc nghe và ρhâп tích, đồng chí ấy nói:

– Đây chỉ là một sim rác thôi, cô ta đúng là có về một vùng nông thôn. Nhưng theo kiểm tra hồ sơ của Thư khi nạp vào công ty này xin việc, thì chỗ cô ta gọi cho Tuấn không phải là quê của cô ấy.

Ông Tráng đăm chiêu:

– Vậy là nó nói dối hả?

Đồng chí cα̉пh sάϮ gật đầu:

– Đúng, hoặc là cô ta nói dối Tuấn hoặc là hồ sơ này không thật.

Ông Tráng gật đầu:

– Tôi nghĩ nó nói dối thằng Tuấn, vì nó nghi ngờ Cảnh sát sẽ tìm đến nó sau cuộc gọi ấy. Nhưng tôi vẫn không hiểu, nếu nó sợ điều đó thì nó gọi làm gì nhỉ? Để thăm dò chăng?

Đồng chí kia ҳάc nhận:

– Hoàn toàn là thăm dò thôi. Ông nói với anh Tuấn, từ giờ đến tối gọi lại số đó xem sao nhé! Chúng tôi sẽ tới địa chỉ mà cô ta đã gọi lúc trưa!

Ông Tráng cảm ơn các đồng chí cα̉пh sάϮ rồi tạm biệt họ và đưa điện thoại sang phòng cho Tuấn. Anh ta lắng nghe lại những gì bố nói và thử bấm gọi, nhưng đầu dây bên kia chỉ là âm thanh của tổng đài:” Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được….” Tuấn nắm chặt chiếc điện thoại trong tay và rít lên:

– Nó quá ϮιпҺ ranh. Chắc mỗi lần gọi, nó sẽ dùng một sim khác nhau.

Ông Tráng nhìn con trai:

– Thôi, bình tĩnh chờ bên cα̉пh sάϮ tìm xem, kiểu gì cũng bắt được.

Ông vừa dứt lời thì điện thoại của Tuấn vang lên âm báo tin nhắn. Chính là số điện thoại đó – số máy mà cách đây ít giây Tuấn gọi nhưng không được. Anh ta căng mắt nhìn dòng tin nhắn:” Tuấn, em đã bảo chúng ta ngồi chung thuyền. Vậy mà anh dám ghi âm lại cuộc gọi và giao cho cα̉пh sάϮ!”.

Tuấn sững sờ đến mức cứng đờ người. Thư quả là hồ ly thành ϮιпҺ. Chuyện vừa xảy ra sao cô ta biết được? Ông Tráng cũng hiểu tâm trạng của con khi Tuấn đưa tin nhắn cho ông đọc. Ông nói:

– Sự việc không đơn giản nữa rồi. Giờ chúng ta chờ xem vậy, con cứ trả lời sao cho hợp lý là được.

Ông nói xong thì bước ra ngoài, tay bấm luôn số điện thoại của đồng chí cα̉пh sάϮ thông báo tình hình rồi mới đi về phòng. Chỉ chừng năm phút sau, hai đồng chí mặc thường phục đã có mặt ở công ty. Khi ông Tráng mời họ ngồi thì một đồng chí ra hiệu cho ông đi ra ngoài hành lang. Khu vực này chỉ dành cho Ban lãnh đạo nên trừ lúc họp hành thì bình thường rất ít người lên đây. Khi ông vừa bước ra hành lang, hai đồng chí cα̉пh sάϮ cùng nhìn nhau rồi quan sát, xem xét rất kỹ phòng riêng của ông sau khi đã xin phép ông. Chỉ hai mươi phút sau, cả hai người đã tìm thấy một thiết bị nghe trộm nhỏ như cúc áo được đặt dưới bàn làm việc của ông Tráng. Có nghĩ bằng chân, mọi người cũng biết ai đã đặt nó. Kế toán vào phòng giám đốc là chuyện thường tình nên Thư làm điều đó rất đơn giản. Dù phòng có camera nhưng thiết bị này nhỏ xíu, việc đính nó xuống bàn không khó. Hóa ra, tất cả mọi việc đã nằm trong kế hoạch của Thư từ trước. Hai đồng chí cα̉пh sάϮ lại tiếp tục đến phòng quản đốc và kết quả cũng y như vậy. Khi hai thiết bị nghe trộm được gỡ ra, Tuấn thở phào:

– Thảo nào cái gì diễn ra trong phòng, cô ta đều biết. Vậy thì trưa nay hai bố con mình nói chuyện, rồi chiều nay việc bàn bạc với các anh, tất cả đã bại lộ.

Đồng chí cα̉пh sάϮ vỗ vỗ vai Tuấn:

– Từ giờ sẽ không có chuyện đó nữa. Nếu chúng tôi không nhanh chóng tóm được cô ta thì Thư vẫn tiếp tục liên lạc với anh, chỉ để thăm dò thôi. Thế nên anh cẩn thận và nhớ giữ liên lạc với chúng tôi. Hiện nay, một tổ của chúng tôi đã có mặt ở địa điểm lúc trưa cô ta gọi cho anh. Nhưng chắc chắn cô ta đã biết được ý đồ của chúng ta nên sẽ di chuyển. Chúng tôi cần khoanh vùng để giăng lưới.

Bố con ông Tráng gật đầu thấu hiểu. Mọi việc tạm dừng ở đó, ông Tráng và Tuấn lại tiếp tục công việc của mình.

Ngày hôm sau, phía cα̉пh sάϮ vẫn chưa tìm ra tung tích của Thư. Nhưng cô ta không gọi điện hay nhắn tin gì nữa. Có vẻ như Thư đang án binh bất động sau khi biết mọi chuyện đã lộ. Trong những ngày này, Tuấn cứ sống trong lo sợ hồi hộp, không biết làm gì. Cũng trong ngày hôm đó, bố mẹ Nhi bắt xe khách tới chơi. ông Vinh và bà Loan đưa nào gà, nào trứng biếu nhà thông gia và bồi dưỡng cho Nhi. Bà Tâm cười vui vẻ:

– Ông bà đến chơi là quý hóa lắm rồi, gà với trứng tay ҳάch nách mang thật ngại quá. Ở đây chúng tôi cũng có trồng rau nuôi gà, may mắn có người làm vườn chăm chỉ, thạo việc nên cũng đủ ăn.

Bà Loan liếc nhìn căn nhà hai tầng theo kiểu cũ rồi nói:

– Ở chỗ rộng quen rồi, tới chỗ này chật chội cũng chán ông bà nhỉ?

Bà Tâm vẫn cười hiền lành:

– Cũng không quan trọng lắm, gia đình tôi cứ vui vẻ là được, nhà to hay nhỏ có sao đâu bà!

Nhi nhìn bố mẹ tỏ ý không hài lòng với cách nói năng của hai người. Cô hơi ngượng nên nói vào:

– Dạ bố mẹ con cứ hay đùa thế đấy, ở đâu chả được, như nhà của con nhỏ xíu nhưng vui là được mà!

Ông Vinh cười mỉa mai:

– Nhà mình thuộc tầng lớp khác vì bố mẹ là công nhân thì như vậy cũng dễ hiểu, còn nhà ông bà thông gia thuộc hàng có địa vị mà con!

Nhi thấy hơi nóng mặt vội lảng sang chuyện khác:

– Thôi bố mẹ ngồi chơi, con xuống cùng bác giúp việc nấu cơm ạ!

Bà Loan Nhướn mày ngạc nhiên:

– Cái gì? Con đang mang con rồng con phượng cho nhà người ta mà phải nấu cơm ư? Sao con không nói với mẹ việc này? Làm dâu nhà giàu mà tất bật như thế này thì về nấu cơm cho bố mẹ con tốt hơn!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất