Mặt trời sau giông bão – Chương 7

Vũ Linh 424

Tác giả : An Yên

Ngày hôm sau…

Mới sáng sớm, gia đình ông Tráng đã bận rộn cho công cuộc chuyển nhà. Người giúp việc và cả gia chủ đều luôn tay luôn chân. Bà Tâm can ngăn khi thấy Nhi thoăn thoắt dọn dẹp:

– Nhi, con làm mấy việc lặt vặt thôi. Đang mang thai, đừng mang vác cái gì, hoặc con ra kia ngồi đi, để đấy, thiếu gì người!

Nhi cười:

– Mẹ cứ hay lo, con có bị nghén ngẩm gì đâu, những việc này với con đơn giản mà mẹ!

Nhưng bà Tâm vẫn một mực không cho cô làm nên Nhi đành quay sang phụ dọn quần áo, bỏ vào thùng rồi để mấy người giúp việc khiêng ra xe. Chiếc ô tô của Tuấn cũng bán rồi, giờ chỉ còn chiếc xe bảy chỗ của ông Tráng. Mấy đồ đạc nặng ông kêu xe chở gạch tới đưa đi. Tuy nhiên, ông cẩn thận dặn người lái xe không được lộ hoàn cảnh gia đình ông lúc này, kẻo công nhân hoang mang.

Căn nhà cũ nằm ở vùng ngoại thành, không khí rất mát mẻ. Nơi đây có làng nghề mây tre đan truyền thống rất nổi tiếng. Rời xa khói bụi thành phố, Nhi thấy bình yên với những hàng tre mát rượi, dáng tre nghiêng nghiêng trong nắng sớm, tưởng như đâu đó được nghe man mác tiếng ru hời và tiếng sáo diều tre. Làng nghề thủ công hiện ra với những sản phẩm mỹ nghệ từ tre, trúc, song, mây như những tác phẩm nghệ thuật thực sự. Tất cả như sự hiện hữu của bản sắc văn hóa Việt. Không kìm lòng được, Nhi thốt lên:

– Đẹp quá!

Bà Tâm ngồi cạnh cô mỉm cười:

– Nghề chính của vùng này là mây tre đan. Ngày trước, nhà nhà, người người đều ʇ⚡︎ự đan những đồ dùng trong nhà. Nay vùng này được mở rộng. Họ tạo ra hàng trăm mẫu sản phẩm mỹ nghệ phục vụ thị trường trong nước và xuất khẩu, từ d᷈-/i᷈a mây, lẵng mây, làn mây, chậu mây, bát mây cho đến đồ trang trí chao đèn, rèm cửa, tranh phong cảnh, chân dung, hoành phi, câu đối, bàn ghế, kể cả nội thất nhà hàng, khách sạn bằng mây nữa đấy! Họ không chỉ tạo công việc cho số đông lao động địa phương mà còn xuất khẩu sang Nhật Bản, Mỹ, Đức…

Nhi chăm chú lắng nghe, trong lòng thấy nhẹ nhõm với khung cảnh yên bình nơi đây và có một chút hi vọng lóe lên cho những ngày sắp tới của mình…

Chiều hôm đó và cả ngày hôm sau, gia đình cô lại cùng dọn dẹp chỗ ở mới, xong xuôi cũng đến hẹn giao nhà cho anh Sáu. Ông Tráng và Tuấn cùng trở về thành phố F để giao nhà. Vợ chồng ông cũng quyết định giảm bớt hai người giúp việc, chỉ để lại một người giúp việc nhà và một người làm vườn. Bà Tâm đã tính đến việc Nhi sinh đẻ, ngoài hai bà mẹ thì cần một người phục vụ. Vả lại chỗ này đất rộng, có đất trồng rau, củ, quả. Người làm vườn cũ nói với bà Tâm trồng rau vừa để ăn, nếu dư thừa thì bác ấy sẽ ra chợ bán. Bà Tâm thấy thế cũng đồng ý. Trước đây, hai vườn hoa ở thành phố F có đến hai người làm vườn, giúp việc nhà cũng hai người. Nay hoàn cảnh gia đình thay đổi nên cũng không thể thuê quá nhiều người được.

Mọi việc đang quay lại nhịp sống của nó. Vì chỉ còn một chiếc ô tô nên sáng nào Tuấn cũng đi cùng ông Tráng chứ không ʇ⚡︎ự do như trước kia được nữa. Nhi ở nhà với bà Tâm mấy hôm thì cô ấy nói với bà:

– Mẹ ơi, con muốn hỏi ý kiến mẹ một việc ạ!

Bà Tâm vui vẻ:

– Con bé này, sao lại phải rào đón thế kia? Ngồi đi, về đây không khí trong lành, mẹ thấy thoải mái hơn đấy. Hi vọng có con, thằng Tuấn nó thay đổi, biết thương bố mẹ, thương vợ con hơn. À mà con muốn hỏi điều gì?

Nhi đan hai tay vào nhau:

– Mẹ ơi, mẹ biết tính con rồi đấy cứ ngồi không như thế này con rất khó chịu. Ở đây có làng nghề mây tre đan, mẹ có thể cho con tới xin việc ở đó không ạ? Chắc chắn thời gian đầu sẽ học việc, vì con nghĩ việc này cần khéo léo và tỉ mỉ, không phải như ở lò gạch, nhưng con tin là mình sẽ làm được. Việc này cũng gần, con có thể đi xe máy, công việc nhẹ nhàng không mệt như làm công nhân gạch, mẹ đừng lo ạ!

Bà Tâm đưa tay vuốt tóc cô:

– Con nhỏ này, nó hỏi ý kiến mẹ mà cứ như mẹ đồng ý rồi vậy. Cứ lo làm, chẳng chăm sóc bản thân gì cả!

Nhi lắc lắc tay bà:

– Đồng ý nha mẹ, mẹ đồng ý đi! Con ở nhà cũng có làm gì đâu ạ!

Bà Tâm gật đầu:

– Được rồi, ai bảo cô ngoan lại dễ thương chứ! Mẹ sẽ nói với bố, nhưng mẹ dặn này, không được làm việc gì quá sức nghe chưa?

Nhi cười vui vẻ, tiếng cười trong veo lẫn vào gió:

– Dạ mẹ, con sẽ cẩn thận ạ!

Vừa lúc đó, cô nghe tiếng chuông điện thoại – là bố cô, ông Ngô Vinh:

– Dạ con nghe đây ạ!

Thực ra, chuyện Tuấn ς.ờ .๒.ạ.ς, bồ bịch, Nhi không hề nói với bố mẹ mình, bởi cô sợ hai người lo lắng. Khi cô đồng ý cưới Tuấn, bố mẹ đã rất vui vì cô được gả vào nhà giàu có, tương lai của con sẽ rộng mở. Giờ mọi việc thế này, cô nào dám than phiền với bố mẹ nữa! Tiếng ông Vinh vang lên trong điện thoại:

– Nhi à! Con có khỏe không?

Nhi cười tươi:

– Dạ, con khỏe bố ạ. Bố mẹ vẫn khỏe chứ ạ? Lâu nay chúng con bận nên chưa về thăm bố mẹ được!

Căn nhà ở thành phố F của gia đình cô cách nhà bố mẹ Nhi khoảng bảy cây số. Thế nên, cứ vài tuần cô lại về thăm bố mẹ cô, lần đi cùng Tuấn, có lần không. Nhưng hiện giờ, cô chưa biết lấy lý do gì để nói với bố mẹ về việc chuyển nhà. Giọng bố cô lại vang lên:

– Bố mẹ cũng bình thường, con mang bầu có mệt lắm không? Bố mẹ đang tính mai đến nhà con chơi, có ít chục trứng với mấy con gà, bố làm sạch sẽ rồi đưa lên!

Nhi ngạc nhiên. Bố mẹ cô là công nhân đã về hưu, ở nhà trồng rau nuôi gà. Nhưng vì gia cảnh hai nhà khác biệt nên bố mẹ ít đến nhà chồng cô chơi lắm, sao hôm nay lại đến nhỉ? Nhi nói:

– Dạ thôi, để mai con về cũng được ạ! Con cũng định ngày mai về thăm bố mẹ!

Bố cô nghiêm giọng:

– Con không phải giấu, nhà mình cách bảy cây số nhưng thông tin thì làm gì có khoảng cách! Nhà thằng Tuấn sụp đổ rồi đúng không? Nhà nó làm ăn thua lỗ kiểu gì mà phải bán nhà, bán xe, ra ngoại thành ở?

Nhi sững người. Vậy là giấy không bọc được lửa, việc Tuấn ς.ờ .๒.ạ.ς, ɾượu chè, gáι gú có thể bố cô chưa biết, nhưng việc nhà ông Tráng phải lấy nhà trừ nợ, chuyển về sống ở ngoại thành thì ai chẳng thấy. Gần nhà Tuấn có cô bạn thân của Nhi, cũng làm ở lò gạch với Nhi trước đây là Thùy. Thùy biết chuyện bởi Nhi hay tâm sự với bạn, nhưng cô tin rằng Thùy không đưa chuyện đó kể với ai, nhất là bố mẹ cô. Chắc chắn Thùy không nói, chứ nếu không thì bố cô đâu hoài nghi như thế? Giờ cô không biết nói với bố thế nào cả, Nhi nén tiếng thở dài rồi nói:

– Bố ơi! Mọi việc không như bố nghĩ đâu ạ! Ngày mai con về con sẽ giải thích ạ.

Ông Ngô Vinh thở dài:

– Bán nhà, bán xe, về ở nhà cũ thì một là làm ăn thua lỗ. Nhưng công ty TT vẫn hoạt động, vậy nếu liên quan đến kinh doanh của lò gạch thì nó cũng không cầm cự được lâu nữa. Còn không phải chuyện của lò gạch thì chỉ có một trong hai đứa con trai nhà đó chơi bời, ς.ờ .๒.ạ.ς rồi bị ҳιếϮ nợ thôi!

Bố cô là người từng trải nên ông hiểu lẽ đời. Những gì ông nói hoàn toàn hợp lý, chẳng sai chút nào cả, cô biết giải thích sao đây?

Nhi nhỏ nhẹ :

– Không phải đâu bố ạ. Công ty chúng con nhập dây chuyển sản xuất mới, hiện tại nhiều máy móc, thiếu vốn nên mới tạm thời cho họ thuê lại nhà, họ trả tiền thuê cả năm luôn ạ. Chúng con tạm thời ở đây, rồi sau này lò gạch phát triển hơn thì chúng con quay lại đó, không cho họ thuê nữa là xong.

Ông Ngô Vinh bật cười:

– Nhi, con học nói dối từ bao giờ thế? Bố dù chỉ là công nhân nhưng việc của lò gạch bố chẳng lạ gì. Một công ty như TT mà phải bán nhà, bán xe để nhập dây chuyển sản xuất là điều không thể! Con đừng đưa ra những lý do vớ vẩn đó. Bố không tin!

Nhi di di chân tгêภ nền gạch. Vì loa điện thoại cô khá to nên bà Tâm nãy giờ nghe không sót câu nào. Bà biết con dâu đang bảo vệ cho gia đình bà, nhưng ông thông gia không tin. Bà khẽ thở dài, đặt tay lên vai Nhi vỗ vỗ. Cô thấy mẹ như đang động viên mình, chắc bà muốn cô nói ra sự thật, nhưng Nhi vẫn im lặng. Ông Vinh nói tiếp:

– Nhi, bố mẹ gả con cho thằng Tuấn với hi vọng con lấy người chồng khá giả, để cuộc sống của con sau này tốt đẹp hơn. Nhưng không ngờ mới mang bầu được mấy tuần lại ra nông nỗi này. Không cần phải giải thích, bỏ đi!

Nhi há hốc miệng:

– Bố… bố nói con bỏ cái gì ạ!

Ông Vinh lớn tiếng:

– Bỏ thằng Tuấn chứ bỏ cái gì!

Nhi lắc đầu:

– Bố ơi, không được đâu bố ạ!! Con không phải kẻ tham phú phụ bần, dù gia đình anh ấy thế nào, con là phận làm dâu, làm vợ, không thể thấy gia đình chồng khó khăn mà bỏ đi như vậy được! Chừng nào con và Tuấn hết duyên hết nợ thì mới dừng bố à! Còn giờ, con không thể làm như thế được!

Ông Vinh cười:

– Vậy con chờ nó bỏ con, nó đi theo con khác thì mới suy nghĩ hả? Đến đó mới hết duyên hết nợ đúng không?

Bố Nhi nói không sai, cô cũng không cần níu kéo Tuấn nữa, bởi những gì Tuấn làm không đáng để níu kéo. Tuấn không xứng đáng với tình yêu của cô, nhưng lúc này người níu kéo cô lại đây không phải là Tuấn mà là người phụ nữ đang ngồi cạnh cô – bà Tâm, mẹ chồng cô! Mẹ của Tuấn quá tốt với Nhi và lúc này cô biết bà cần người tâm sự, sẻ chia, bà cần người giúp bà vơi đi nỗi buồn khi đứa con trai mà mình thương yêu lại gây ra những Ϯộι tay đình tày trời như thế. Nhi ở lại còn vì đứa con cô đang mang trong bụng, Tuấn dù gì cũng là cha đứa bé. Tuy nhiên, nếu anh ta vẫn giữ thái độ đó thì Nhi cũng không cần. Chỉ là gia đình chồng đang lao đao nên chuyện bồ bịch của Tuấn nên gác lại, để giải quyết những chuyện lớn cái đã. Vì thế, Nhi vẫn đang ở lại đây cùng mọi người mà chưa đưa chuyện cá nhân ra giải quyết. Trước câu hỏi của bố, Nhi nói:

– Dạ con nói chuyện với bố sau ạ! Con đang mang thai con của anh Tuấn, con cần thời gian suy nghĩ ạ!

Ông Vinh gật đầu:

– Được! Bố chờ quyết định của con, nhưng bố nhắc cho con biết, họ giàu sang thì mình còn có chỗ bấu víu, sau còn cơ hội phát triển. Chứ họ suy tàn rồi thì mày cũng chẳng có chỗ mà ngồi đâu con ạ!

Ông nói xong thì tắt máy, Nhi thở dài nhìn sang bà Tâm:

– Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ, chẳng qua bố con cũng bất ngờ vì những gì được nghe.

Bà Tâm nhìn ra khu vườn trước mặt, nở một nụ cười như có như không:

– Ông ấy nói đúng mà..

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất