Tác giả : An Yên
Khi Nhi ngã xuống, người hσảпg hốϮ nhất không phải Tuấn mà là bà Tâm:
– Trời ơi! Nhi, con làm sao thế này? Tuấn, xe đâu rồi?
Tuấn bật dậy như lò xo, bế Nhi chạy ra xe. Bà Tâm nhanh tay mở cửa sau và ngồi vào. Tuấn đặt Nhi nằm gối đầu lên đùi mẹ, rồi nhanh chóng lái xe đến Ьệпh viện.
Ngồi tгêภ xe, bà Tâm im như tượng đá, tay gạt gạt mấy sợi tóc của Nhi. Bà nhìn khung cảnh lùi lại sau lưng mà vẫn thấy Tuấn đi quá chậm. Bà thầm cầu xin trời Phật phù hộ cho cô con dâu ngoan hiền, dù ít tuổi nhưng rất biết điều, con bé luôn động viên mỗi lúc bà ngồi một mình, tháng nào nhận lương cũng mua tђยốς bổ cho bà nữa, có Nhi thủ thỉ, bà thấy cuộc sống vui vẻ hơn trong căn nhà to lớn ấy.
Xe lao tới Ьệпh viện, Tuấn ôm Nhi vào phòng cấp cứu:
– Bác sĩ, vợ tôi bị ngất!
Chiếc băng ca đẩy Nhi vào trong, mẹ con Tuấn ngồi bên ngoài chờ. Lòng Tuấn rối như tơ vò, mọi chuyện bung bét cả rồi. Hai ngày nay, Thư không đến công ty, gọi điện thoại không được, đến nhà thì cổng khóa trái. Chính cô ta đã gợi ý cho Tuấn việc biển thủ công quỹ, giờ khi chủ nợ kêu đến thì Tuấn lãnh đạn một mình. Mọi việc dường như không có lối thoát.
Ngồi tгêภ ghế chờ, bà Tâm thở dài, nước mắt rưng rưng:
– Tội nghiệp con bé, chắc là nó bị sốc!
Tuấn vò đầu bứt tai:
– Nhà đang bao việc, sao lại ngất vào lúc này chứ!
Bà Tâm quay sang con trai:
– Con nói cái gì vậy hả Tuấn? Tuệ Nhi là vợ con. Từ ngày nó về đây, nó chưa làm điều gì quá quắt, chưa bao giờ làm mẹ phật lòng. Nó làm việc quần quật dù mang phận dâu nhà giàu. Nó không bao giờ để bản thân nghỉ ngơi. Ban ngày nó đi làm ở lò gạch, chiều về dù có người giúp việc vẫn lo lắng dọn dẹp, rảnh tay lại đưa sách vở ra học. Một người vợ, một người con dâu như thế mà con còn than phiền điều gì? Đã thế, con Anh Thư Kế toán đã qua tay bao nhiêu đàn ông rồi mà con còn dính líu với nó? Con lao vào nó làm gì để giờ nợ nần lại còn thiệt hại cho công ty hả?
Nghe mẹ nói một giăng, Tuấn chỉ biết im lặng. Từ bé đến giờ, chưa bao giờ bà Dương Tâm nói nhiều và nói nặng với Tuấn như thế. Nhưng lần này bà không chỉ bực mà còn thấy đau đớn. Hai đứa con, bà thương yêu cả đôi. Nhưng Tài giỏi giang, hiền lành, mọi thứ tưởng chừng như đều suôn sẻ nên bà vẫn lo lắng cho Tuấn hơn. Khi nghe Tuấn nói lấy cô vợ mới hai mươi tuổi, bà lo sợ rằng nó chơi bời làm con người ta có bầu có bí rồi cưới. Bà nghĩ tới cảnh con dâu hoạnh họe người giúp việc, đanh đá tiểu thư. Nhưng bà không ngờ nhà bà có phước, vì Nhi không những ngoan hiền mà còn hiểu biết. Bà cứ tưởng vậy là ổn, Nhi sẽ làm thay đổi cả Tuấn. Nhưng không ngờ thằng con trời ᵭάпҺ của bà sướиɠ quá hóa rồ, phúc không hưởng lại đi gây họa.
Hoàng Tuấn không dám cãi mẹ. Bản thân Tuấn rất rõ mẹ quan tâm mình và dành một tình yêu thương vô điều kiện cho mình, thế nên Tuấn rất sợ nhìn thấy bà Tâm khóc. Từ nhỏ tới lớn, nếu anh ta sai điều gì, ông Tráng luôn nghiêm khắc trừng phạt, nổi cơn thịnh nộ, còn bà Tâm thì không. Bà luôn dạy con theo một cách riêng – giảng giải, kể chuyện, tâm sự để con ʇ⚡︎ự nhận thức được sai lầm. Vì thế, thẳm sâu trong lòng, Tuấn nể bà Tâm và khi bà rầy la, Tuấn chỉ im lặng…
Đang miên man suy nghĩ, mẹ con Tuấn thấy cάпh cửa phòng cấp cứu bật mở. Cô bác sĩ bước ra, bà Tâm và Tuấn lao lại:
– Bác sĩ!
Cô bác sĩ trẻ gật đầu chào hai người rồi nói:
– Bệnh nhân bị suy nhược ς.-ơ τ.ɧ.ể, thai nhi đã được bốn tuần nhưng hình như cô ấy không được bồi dưỡng, lại làm việc quá sức nên kiệt sức thôi.
Bà Tâm ngạc nhiên đến mức lắp bắp:
– Cô nói sao? Con… con …tôi có có thai rồi sao?
Vị bác sĩ ҳάc nhận:
– Dạ đúng ạ. Cô ấy đang mang thai được bốn tuần rồi. Hiện tại chưa có tιм thai, mấy tuần nữa gia đình nên được cô ấy đi kiểm tra thai nhé!
Bà Tâm rưng rưng nước mắt:
– Trời ơi, cảm ơn trời Phật! Vậy là nhà họ Nguyễn lại có thêm cháu chắt rồi.
Bà cũng nhanh chân theo lời cô γ tά hướng dẫn để làm thủ tục cho Nhi, còn Tuấn thì đưa cô về phòng Ьệпh. Xong xuôi, bà Tâm đến phòng Ьệпh của Nhi. Nhìn cô xanh xao nằm tгêภ giường, lòng bà thấy xót xa:
– Làm ở lò gạch cực quá mà, giờ phải nghỉ thôi con!
Bà vừa nói vừa vuốt mái tóc Nhi. Tuấn ngồi cạnh lẩm bẩm:
– Có bầu không sớm không muộn, lại đúng thời điểm gia đình khó khăn, nợ nần chồng chất!
Bà Tâm nhìn con trai, giọng bực bội:
– Này, con ăn nói kiểu gì đấy? Con cái là lộc trời ban, nó xuất hiện lúc nào cũng là Lộc trời ban cả. Nợ nần là do con, không liên quan gì đến vợ con của con mà nói như thế, rõ chưa?
Tuấn lại cúi đầu im lặng. Một lát sau, Nhi tỉnh dậy. Bà Tâm đã cẩn thận nói người giúp việc hầm cháo đưa vào viện cho cô rồi nên giờ giục Nhi ăn uống đầy đủ.
Sáng hôm sau, tình hình của cô ổn hơn nên Nhi được ra viện. Bà Tâm làm thủ tục cho cô. Nhi nói:
– Mẹ, con cảm ơn mẹ nhiều lắm!
Bà Tâm cười:
– Con đang mang thai, phải luôn vui vẻ, không được buồn nghe chưa? Việc gì cũng phải cẩn thận nhé! Từ giờ, nghỉ công việc ở lò gạch đi! Con cái là quan trọng nhất, rõ chưa?
Nhi luôn cảm ơn mẹ chồng, người luôn tin tưởng và động viên cô. Nhi có thai, thảo nào dạo gần đây cô cứ thèm ngủ, chẳng muốn ăn uống gì cả. Nhưng con ạ, con xuất hiện lúc này mẹ không biết thái độ của bố con ra sao khi nhận được tin này. Vì gia đình chúng ta đang rất khó khăn và bố con đang là kẻ phản bội tình yêu của mẹ… Nhưng con yên tâm, dù mọi việc có như thế nào thì mẹ vẫn lo cho con, chăm sóc con, nuôi nấng con nên người. Khẽ thở một tiếng thật nhẹ, Nhi đưa ra quyết định của mình. Dù bây giờ Tuấn đang trong cảnh thảm hại và dẫu sao đây cũng là con anh ta, là niềm mong muốn trước đây của anh ta, quan trọng đó là con của cô, Nhi không Ϯộι tình gì để con phải chịu thiệt thòi cả.
Chiều hôm ấy, ông Tráng và Tuấn trở về nhà, thấy Nhi và bà Tâm đang ngồi trò chuyện ở phòng khách. Ông Tráng gật đầu khi thấy Nhi lễ phép chào mình rồi hỏi cô:
– Con ổn chưa?
Nhi cười khẽ:
– Dạ con đỡ hơn nhiều rồi ạ!
Bà Tâm chờ chồng và con trai ngồi xuống sofa uống nước rồi mới cất lời:
– Giờ Tuệ Nhi đã có thai, là con cháu dòng họ Nguyễn. Thế nên tôi quyết định Nhi sẽ nghỉ việc ở lò gạch vì công việc đó quá nặng nhọc, nó bầu bí thế này không thể tiếp tục được!
Nhi quay sang mẹ:
– Mẹ ơi, con khỏe re mà mẹ! Con sẽ cẩn thận hơn, mấy tuần vừa rồi con vẫn làm việc bình thường đấy thôi. Chứ ở nhà con buồn lắm mẹ ạ!
Bà Tâm lắc đầu:
– Không là không! Mẹ không phải sợ sĩ diện mà vì mẹ lo cho con, công nhân lò gạch cực khổ lắm, con đang mang cháu mẹ trong bụng, mẹ không thể để con và cháu phải chịu thiệt thòi!
Ông Tráng nãy giờ lắng nghe, lúc này mới nhìn sang Tuấn:
– Tình hình còn hai ngày nữa tụi kia sẽ đến đây, anh tính thế nào rồi?
Tuấn thở dài:
– Anh Tài cho con vay một tỷ, từng ấy mới được một phần năm thôi, tiền của con xoay sở vẫn chưa đủ, con đang định nhờ bố!
Ông Tráng ngả người ra ghế:
– Bao nhiêu tiền đổ vào mua dây chuyền sản xuất mà không đủ, do mày vì đàn bà mà làm hại công ty đó!
Tuấn day day thái dương:
– Không lẽ bố thấy con ૮.ɦ.ế.ƭ mà không cứu? Tụi kia không đơn giản đâu bố!
Ông Tráng ᵭ.ậ..℘ bàn quát:
– Mày ốm mày đau gì tao còn cứu, đằng này mày ăn chơi đàn đúm mà về bảo tao cứu hả? Ngày trước, từ khi chưa lập gia đình, tao đã nỗ lực xây dựng cơ nghiệp. Từ một cửa hàng đến một chuỗi cửa hàng buôn bán gạch, rồi đưa ý tưởng thành lập công ty. Nhờ cả hai bên nội ngoại hợp sức mới có được thành quả ngày hôm nay. Vậy mà vì một ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à, vì mê trò đỏ đen, mày phá tất cả trong ʋòпg một nốt nhạc. Đúng là con hư tại mẹ mà!
Bà Tâm nãy giờ im lặng, thấy chồng đổ lỗi cho mình thì thở hắt ra một tiếng:
– Vậy là nếu nó thành tài, nó giỏi giang thì do gen của ông, còn nó ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ là do lỗi của tôi, đúng không? Ông nên nhớ nếu không có sự giúp sức của bố mẹ tôi thì cũng không có công ty này. Tài và Tuấn đều do tôi sinh ra, nuôi nấng chăm bẵm. Vậy sao ông không đưa thằng Tài ra để ᵭάпҺ giá tôi?
Ông Tráng mặt đỏ au, giận dữ:
– Tóm lại, tại ai thì nó cũng ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ rồi. Bây giờ mày làm sao thì làm trong những lúc như thế này tao không thể giúp được con cái cho ăn học mẹ giờ nó báo hại bố mẹ.
Bà Tâm tiếp lời:
– Vấn đề giờ đây là cách giải quyết chứ không phải đổ lỗi. Cái tờ giấy vay nợ ấy có những thông tin gì? Những người đó đến đây một cách rất bình thản, chứng tỏ họ nắm rất rõ rằng việc lấy nợ sẽ không khó khăn gì cả, không lấy tiền sẽ lấy tài sản.
Rồi bà nhìn sang Tuấn:
– Con đã viết những gì trong giấy nợ?
Tuấn tái mặt, hai tay bấu chặt vào nhau, cúi gằm mặt xuống:
– Con… con …mẹ à, ông bà ngoại vẫn còn đất đai đúng không mẹ?
Bà Tâm nghiêm mặt:
– Con không có tư cách nhắc đến đất đai gì của ông bà ngoại nữa. Ông bà đã giúp chúng ta quá nhiều rồi. Giờ con nói mẹ nghe, con đưa cái gì ra để thế chấp?
Ông Tráng nói giọng chán nản:
– Tài sản thì chắc là không đâu, bà nói vớ vẩn. Không lẽ nó dám đưa cả tài sản bố mẹ đi thế chấp?
Rồi ông nhìn sang Nhi:
– Hôm qua kiểm tra chắc chắn chưa con? Bác sĩ nói con có thai hả?
Nhi gật đầu, khẽ ” dạ”. Bà Tâm nói:
– Việc đó là rõ rành rành rồi, ông hỏi làm gì nữa? Đừng lôi Nhi vào những rắc rối của thằng Tuấn!
Ông Tráng trầm ngâm mấy giây rồi nói:
– Con có chắc chắn đó là con của thằng Tuấn không?