Mặt trời sau giông bão – Chương 27

Vũ Linh 333

Tác giả: An Yên

Nhi ngơ ngác trước biểu hiện của Minh Nhật, cô nói nhỏ:

– Anh quen họ à? Trông họ giàu ghê!

Cao Minh Nhật gật đầu. Nhi để ý anh có ánh nhìn hơi lạ đối với cô gáι vừa xuống xe. Cô ấy có một nét đẹp rất lạ – một chút hoang dại, một chút ϮιпҺ nghịch nữa. Còn anh chàng đi bên cạnh lại lịch lãm pha chút phong trần. Người đàn ông đó nhìn cô gáι:

– Vợ, em thích mua gì? Chỗ này anh thấy có nhiều mẫu lạ, nếu lát em không thích thì mình đi chỗ khác nhé!

Cô gáι đang cười bỗng đơ ra vì ngạc nhiên:

– Ơ, anh Nhật! Anh cũng ở đây sao?

Lúc này, người đàn ông mới để ý đến Minh Nhật và cười rạng rỡ:

– Anh Nhật!

Rồi người ấy quay sang vợ:

– Đấy, em thấy chưa, anh Nhật tới đây mua thì chắc chắn là đẹp rồi!

Nhi thấy họ tiến lại gần thì cúi chào:

– Em chào anh chị ạ!

Người đàn ông nhìn Nhi rồi tủm tỉm cười:

– Anh Nhật, anh đừng nói là bí mật cưới vợ mà không mời bọn em nha.

Cô gáι kia cũng vui vẻ nói:

– Trông hai người có tướng phu thê ghê á!

Nhi thấy họ đang hiểu nhầm mình là vợ Minh Nhật nên vội xua tay lắc đầu:

– Ơ, không phải, không phải đâu ạ!

Minh Nhật bây giờ mới cất tiếng nói:

– Hai cái đứa này, đi đến đâu là cái miệng búa xua đến đó. Đây là Tuệ Nhi, người đã tạo ra các mẫu thiết kế phù hợp cho quán cà phê sắp mở của anh. Hiện tại cô ấy chưa phải là vợ anh, còn tương lai thì chưa biết.

Nhi ngơ ngác:.

– Ơ, cái anh này nói hay thế? Tôi và anh chỉ có quαп Һệ công việc thôi mà!

Người đàn ông lên tiếng:

– Anh Nhật thì bao giờ chả hay, em cứ chờ đi, một người như Minh Nhật mà bỏ lỡ là tiếc cả đời đấy!

Nhi thấy câu chuyện đi hơi xa, chẳng còn cách nào khác đành quay sang Minh Nhật:

– Anh nói gì đi chứ? Sao lại im lặng thế kia?

Nhật nhìn cô:

– Thì anh nói hết rồi, có gì phải nói nữa đâu?

Tuệ Nhi lắc lắc tay anh:

– Ơ, anh đã nói gì đâu? Anh phải nói tôi và anh không có quαп Һệ gì chứ?

Nhật nghiêng đầu nhìn cô, ở góc độ này trông anh ấy hấp dẫn kỳ lạ:

– Sao lại không? Giờ là quαп Һệ công việc, còn sau này thì chưa biết, đã đến tương lai đâu mà biết, em hay nhỉ?

Cô gáι đi cùng người đàn ông kia trông nhí nhảnh và đáng yêu lắm. Cô ấy cười rạng rỡ:

– Có những điều không nói trước được đâu ạ. Đôi khi có những thứ tưởng không nắm bắt được hóa ra lại ở trong tầm tay mình.

Nhi không hiểu rõ lắm những lời đó, nhưng cô rất có ấn tượng với cô gáι này. Liếc qua Minh Nhật, anh nhìn cô ấy với ánh mắt vừa cưng chiều như một người anh trai với em gáι, vừa lại như một người ngưỡng mộ cô gáι kia. Ánh mắt đó chỉ thấy trong chốc lát nhưng chẳng hiểu sao trong Nhi lại dấy lên một chút cảm giác nửa như tò mò nửa như ích kỷ, khiến cô chẳng thể lý giải nổi. Bầu không khí ʇ⚡︎ự nhiên trầm lắng xuống, Minh Nhật vỗ vai người đàn ông:

– Vương Thăng, Tường Vi, hai đứa vào xem sản phẩm đi, cơ sở của Khắc Duy đẹp nhất vùng này đấy!

À, thì ra họ tên là Thăng và Vi. Hình như cảm nhận được ánh mắt tò mò của Nhi, Minh Nhật cười:

– Ồ, anh quên, già rồi lú lẫn, giới thiệu với Nhi đây là vợ chồng Vương Thăng và Tường Vi, cả hai đều là em kết nghĩa của anh, có một thiên tình sử bảy năm trước khi kết hôn khiến người người ngưỡng mộ.

Vương Thăng ᵭάпҺ nhẹ vào tay anh:

– Thôi, anh nói nữa Tường Vi ngại đấy!

Nhật nhìn sang Vi:

– Trời, đến ᵭάпҺ nhau con bé còn không ngại nữa là nhắc đến chuyện tình yêu. Mà mấy đứa nhóc đâu cả, sao lại trốn con đi chơi thế này?

Cô gáι tên Tường Vi trả lời:

– Dạ, bé lớn đi học tiểu học rồi, bé thứ hai cũng học mầm non, cả hai đứa bán trú ở trường, tối về có ông bà và người giúp việc. Bé thứ ba gần hai tuổi được ông bà nội cưng như trứng. Hai bên nội ngoại tranh nhau mấy đứa cháu nên anh Thăng bảo đưa em đi lòng ʋòпg cho thoải mái ϮιпҺ thần. Có lần anh ấy từng ghé qua đây mua vài món quà lưu niệm cho em và bọn nhỏ. Em thấy hay hay nên lần này tгêภ đường đi chơi, em bảo anh ấy dẫn vào xem, không ngờ lại gặp anh ở đây!

Nhật gật đầu:

– Ừ, thỉnh thoảng cũng ʇ⚡︎ự thưởng cho mình một quãng thời gian nghỉ ngơi, làm việc nhiều quá, thừa tiền lại chẳng biết làm gì nhỉ?

Cả ba cũng cười đùa vui vẻ khiến Nhi cũng thấy họ thật gần gũi. Hóa ra, cuộc sống ngoài kia có bao nhiêu người tốt đẹp, bao nhiêu mối quαп Һệ tốt đẹp, chỉ là do cô quanh quẩn với nhà cửa, lò gạch rồi xưởng đan nên không có thời gian mở mang thôi. Hơn lúc nào hết, khát khao được đi học, được tìm đến những chân trời kiến thức mới mẻ để thay đổi cuộc đời lại cháy bỏng lên trong Nhi. Cô sẽ li hôn, sẽ học và làm thêm nhiều công việc, sẽ nuôi con lớn khôn. Chỉ cần có sức khỏe, sức trẻ, cô sẽ mở ra một cuộc sống mới cho chính mình.

Và biết đâu, đến lúc đó, vết thương lòng trong cô sẽ không còn nhức nhối nữa, rồi cô sẽ sẵn lòng mở rộng trái tιм mình cho một bóng hình nào đó bước vào – một người xứng đáng với tình yêu của cô. Tuệ Nhi sẽ không thể để thanh xuân của mình chôn vùi một cách vô nghĩa được. Nhìn tình bạn của Khắc Duy và Minh Nhật, tình cảm của cặp vợ chồng kia với Nhật, cô hiểu có những mối quαп Һệ chẳng phải ruột ϮhịϮ nhưng lại tốt đẹp biết bao. Giữa dòng đời bộn bề tấp nập, có những lúc đến cả người thân cũng quay lưng lại với ta, nhưng rồi, có những người tưởng là người dưng nước lã song lại giúp đỡ ta vượt qua những trắc trở của cuộc sống. Phải sống, phải có một niềm tin yêu vào cuộc sống thì mới có thể đón nhận được những tình cảm tốt đẹp ấy, cũng như sếp Duy và anh Minh Nhật đã giúp đỡ cô vậy.

Thấy Nhi đứng ngẩn tò te, Minh Nhật quay sang cô:

– Tuệ Nhi, em làm sao thế? Mệt hả? Cần nghỉ ngơi không?

Nhi bỗng đỏ mặt trước sự quan tâm ấy:

– À không, tôi… chỉ đang suy nghĩ một chút thôi, không sao cả! Mọi người vào xem hàng nhé, tôi đi công việc đây!

Minh Nhật cau mày:

– Sao em bướng bỉnh thế hả? Anh đã bảo để anh chở em đi, có gì anh nói với họ một tiếng cho!

Ơ hay cái anh này, ʇ⚡︎ự nhiên dám quát Tuệ Nhi này sao? Lại còn nói trước mặt những người cô vừa quen được mấy phút. Bực bội thật! Nhi quay người lại, nhìn thẳng vào Minh Nhật:

– Này, anh đang nói ai đấy? Việc của tôi, tôi ʇ⚡︎ự giải quyết, mắc mớ gì đến anh mà anh có quyền can thiệp? Tự nhiên không đâu lại lớn tiếng với tôi, hâm à?

Bị mắng như tát nước, vậy nhưng bản mặt kia chẳng những không bực, không giận mà lại còn tỏ ra thú vị, môi cong lên cười nhẹ. Lão này ế lâu quá nên bị dở người hay sao vậy trời? Cô bực bội nói:

– Đứng đó cười một mình đi!

Nói xong, Nhi quay lưng bước đi về phía phòng trực. Tự nhiên mất thời gian vào những việc không đâu. Đấy, mới đó đã mười giờ rồi, cô phải đi ngay để chiều còn kịp vào gặp Hoàng Tuấn.

Nhi đi rồi, Nhật nhìn qua vợ chồng Vương Thăng rồi vội vã nói:

– Hai đứa vào xem đi nhé, mua nhiều vào, anh đi xem Tuệ Nhi thế nào, đã bụng dạ thế kia mà đòi xuống thành phố bằng xe máy!

Thăng gật đầu:

– Dạ, nhưng Minh Nhật, cô ấy là…

Nhật vỗ vai Thăng:

– Anh kể rõ sau, có thể gọi là một bông hoa bị vùi dập, thế nhé!

Thăng nhìn anh:

– Rồi rồi, anh đi với Nhi nha, nhớ đừng để lỡ đấy!

Nhật gật đầu và rảo bước về phía Nhi mới vừa đi vào. Anh hiểu câu nói của Thăng và Tường Vi cũng hiểu. Nhưng với Vi, không phải anh bỏ lỡ mà đúng ra là anh chấp nhận để cô có hạnh phúc, chỉ Vương Thăng mới đem lại hạnh phúc trọn vẹn cho Tường Vi. Cái tình yêu anh dành cho cô thời sinh viên bây giờ đã thành một kỷ niệm đẹp, đã hòa vào tình anh em thân thiết.

Anh đi rồi, Vi quay sang chồng:

– Anh này kỳ ghê, cô Nhi ấy đang một bụng bầu vượt mặt mà còn xúi anh Nhật đừng bỏ lỡ, không sợ chồng cô kia ᵭάпҺ cho vỡ đầu à?

Thăng cười, còn cúi xuống thơm lên trán vợ:

– Em thật là… anh đâu nói năng tùy tiện. Để ý anh Nhật nhìn Tuệ Nhi, anh dù chưa nghe rõ hoàn cảnh cô ấy nhưng chắc chắn là Nhi thất bại trong hôn nhân. Thế nên anh Nhật mới dám có những lời nói, cử chỉ đó. Em nghĩ xem một người như Cao Minh Nhật lại có thể phá vỡ hạnh phúc gia đình người ta sao? Em còn nhớ chuyện của Lê Minh chứ? Chả phải cậu ấy cũng gặp Tuệ Lâm khi Lâm đang mang bầu sao?

Vi trầm ngâm suy nghĩ:

– Ý anh là …cô ấy đã ly hôn? Nhưng tại sao Tuệ Nhi lại bảo là không có quαп Һệ gì với anh Nhật?

Thăng gõ nhẹ đầu vợ:

– Haizzz, em đúng là mê anh quá thành ra kém thông minh. Đây là anh Nhật đang theo đuổi cô ấy chứ có thể cô gáι kia chưa chắc chắn là sẽ yêu hay không. Có thể cô ấy mới ly hôn hoặc sắp ly hôn, một người vừa thất bại trong hôn nhân đâu sẵn sàng yêu như thế? Mà nhìn quá trông Tuệ Nhi cũng ưa nhìn, có vẻ trí thức, hợp với anh Minh Nhật đấy!

Tường Vi nguýt chồng:

– Gớm, thấy gáι đẹp là mắt sáng rỡ lên!

Thăng búng mũi cô:

– Ghen à? Anh chưa ghen thì cấm vợ ghen, hiểu chưa?

Vi lườm anh:

– Người ta làm gì mà anh ghen?

Thăng bật cười:

– Chứ không phải em đang lo cho anh Nhật sẽ bị tổn thương lần nữa, nên sợ chồng cô kia đến ᵭάпҺ à? Thôi không nói nữa, để mọi chuyện ʇ⚡︎ự nhiên đi. Chúng ta là người ngoài, bàn bạc một lúc khéo cãi nhau. Tгêภ đời này, anh thấy bị vợ giận là mệt mỏi nhất đấy!

Vi bụm miệng cười, lòng nhẹ tênh trước những câu nói dí dỏm của chồng. Cả hai vui vẻ vào mấy gian hàng trưng bày sản phẩm để chọn lựa…

Trong khi đó, Tuệ Nhi về phòng, lấy giấy tờ bỏ vào túi ҳάch và chuẩn bị đi thì nghe tiếng Minh Nhật gõ cửa:

– Tuệ Nhi, em có trong đó không?

Ban nãy anh thấy cô đi vào phòng này, nhưng lại đóng cửa, không hiểu sao lại lo lo. Nhi mở cửa, ngạc nhiên:

– Ơ, anh chưa về à?

Minh Nhật lắc đầu:

– Chưa, anh nói sẽ chở em xuống thành phố mà!

Nhi cầm chặt chiếc túi, ʇ⚡︎ự nhiên thấy lòng run rẩy:

– Thôi, tôi đi xe máy cho chủ động. Chiều nếu xong việc thì tôi về luôn. Chứ đi xe với anh, chiều tôi lại bắt xe về đây tốn tiền lắm! Bây giờ tôi có phải lo cho mỗi bản thân mình đâu, còn phải chuẩn bị tiền lo cho con tôi nữa!

Nhật cười:

– Thế em tính đổ nước lã vào xe để đi à? Em đi xe máy cũng tốn tiền xăng chứ sao? Mà tôi chở em đi thì phải chở em về chứ, ai lại đem con bỏ chợ như thế!

Nhi xua tay:

– Không, thế càng không được, phiền anh lắm! Sếp Duy mà biết khéo lại trách tôi làm phiền khách hàng đấy, lúc đó tôi chả có tiền mà trả tiền xăng cho anh đâu!

Nhật nhìn nhiều bộ của cô thì lại muốn trêu ghẹo đôi câu:

– Em khéo lo, là tôi ʇ⚡︎ự nguyện mà. Duy đời nào lại cấm chuyện đó! Em không nghe câu ” vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi” à? Có ai cãi khách như em không? Thế còn gì là vui lòng khách nữa?

Nhi nghe kiểu lý lẽ của Minh Nhật cũng phì cười:

– Thế anh không phải làm việc à? Hay giàu quá không cần tiền nữa!

Minh Nhật nhún vai:

– Công việc làm cả đời không hết, nhưng việc gì cần thì làm trước. Có những việc mình có thể ngồi tỉ mỉ hàng giờ, hàng ngày, tranh thủ từng chút thời gian không dám bỏ bê. Nhưng cũng có những việc mà mình muốn mặc kệ tất cả những thứ còn lại để đặt tâm huyết theo đuổi việc ấy. Tôi nghĩ, giờ đây, ở bên cạnh em …là một việc như thế….

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất