Lấy chồng khùng chương 12

Vũ Linh 479

Năm đó con trai của bà Hạnh qua đời, tinh thần bà rất tệ, chồng bà bèn lên kế hoạch đi du lịch cho khuây khoả. Hai người đến Tây Bắc, trên đường trở về vô tình thấy một người bị thương nằm gục dưới chân đèo. Nhìn vách đá dựng ngược cheo leo, ông Đạt đoán là thanh niên này bị trượt chân rơi xuống.

Bà Hạnh mới mất con, nhìn người thanh niên máu me khắp người trạc tuổi con mình liền nảy sinh thương cảm. Hai vợ chồng quyết định cứu anh. Không biết phải gọi là may mắn hay ý trời, sau hơn một tháng điều trị, cuối cùng Duy Bách cũng tỉnh. Nhưng điều đặc biệt là anh không hề nhớ gì. Kể từ đó anh sống dưới thân phận Lý Minh Viễn, là con trai của vợ chồng bà.

Bà Hạnh và Minh Viễn về trước, chồng bà lát sau mới về. Ông Đạt thấy vợ rầu rĩ, vẻ mặt này từ khi con trai mất hôm nay mới thấy lại. Ông liền quan tâm hỏi.

– Bà sao vậy?

– Chúng ta không thể giấu Minh Viễn mãi được ông à! Hôm nay đã có người nhận ra nó.

– Thật sao?

Ông Đạt chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, mấy năm nay, sự xuất hiện của Duy Bách thay thế vị trí đứa con trai đã mất trong lòng hai người. Anh rất hiếu thảo, mỗi năm đều dành thời gian đưa bà Hạnh đi du lịch khắp nơi. Anh không hứng thú với việc kinh doanh nhưng ông Đạt tuổi cũng đã cao. Sự nghiệp cả đời không thể bỏ mặc, vì thế ông có mong muốn để anh thay thế mình. Hai năm trở lại đây Minh Viễn mới chịu xuất hiện công khai, anh hiếm khi chụp ảnh. Một phần vợ chồng ông Đạt cũng không muốn thân phận của anh được quá nhiều người biết.

Bà Hạnh hỏi ý kiến chồng.

– Chúng ta có nên nói với con sự thật không?

Ông Đạt trầm ngâm như đang suy nghĩ, ông đắn đo, nếu Minh Viễn biết mình không phải con ruột của họ thì anh sẽ thế nào. Liệu anh sẽ quay về với gia đình với thân phận lúc trước của mình hay vẫn ở lại. Thật ra quyết định nói hay không khiến ông rất khổ sở. Trong lòng ông đã sớm xem anh là con trai ông biết vợ mình cũng vậy.

– Người nhận ra nó là ai bà biết không?

– Là một người phụ nữ, hình như phóng viên thì phải. Lúc buổi tiệc kết thúc có gặp riêng Minh Viễn. Tôi nghe cô ấy gọi nó là Duy Bách.

– Tạm thời Minh Viễn chưa nhớ ra gì, có nói con cũng không nhớ lại hết được. Tôi sẽ sắp xếp gặp mặt cô gái kia xem thử thế nào.

Bà Hạnh gật đầu nghe theo chồng. Minh Viễn ăn tối xong muốn ra ngoài đi dạo, anh không biết đi đâu, lái xe đảo quanh một vòng gần quảng trường. Từng nhóm người cười cười nói nói lướt qua, anh thấy mình như lạc lõng. Minh Viễn cảm giác trong đầu anh có một khoảng trống, nhiều lúc xuất hiện những hình ảnh rất lạ. Giống như kí ức bị bỏ quên.

Đối diện anh là một nhóm bạn trẻ, họ chơi nhạc cụ rất say mê, vài người dừng lại đứng xem. Minh Viễn cũng bị thu hút. Bước chân vô thức tiến lại gần. Trong đầu anh chợt xuất hiện hình ảnh một cô gái. Minh Viễn hơi choáng, anh lắc đầu vài cái. Tiếng violon khiến anh ngẩn người. Phương Diệp từ khi nào đứng giữa nhóm bạn trẻ, một tay giữ đàn, tay còn lại uyển chuyển kéo. Âm thanh lúc du dương, khi lại réo rắt như chính tâm trạng của cô lúc này.

Thật ra cô hỏi được địa chỉ nhà anh liền lái xe tới ngay, Phương Diệp thấy mình rình rập nhà người ta thế này không hay lắm. Nhưng cô không thể ngăn được nỗi nhớ anh, những giọt nước mắt rơi vì vui mừng. Cô chỉ muốn được anh ôm một cái, nhẹ nhàng xoa đầu cô và bảo “anh về rồi”. Vừa nhìn thấy xe anh ra ngoài, cô vội đuổi theo. Có lẽ đây là sự trùng hợp đúng ý cô, anh đi một vòng rồi dừng lại trước quảng trường, nơi cũ từng qua.

Hình ảnh trước mắt chân thực đến mức Minh Viễn không biết bộc lộ cảm xúc gì ngoài sự ngỡ ngàng. Trong đầu vừa thoáng hiện thì cô đã chân thực đứng đối diện anh, từng đoạn kí ức quen thuộc ùa về.

[Duy Bách, anh không được quên em đâu đấy]

[ Duy Bách, anh có hận em không?]

Trong đầu anh vang lên giọng nói trong trẻo, anh cảm thấy trước mắt đều quay cuồng, hình bóng cô cũng nhòe đi. Phương Diệp hốt hoảng chạy tới đỡ anh. Giọng cô khẩn thiết.

– Anh sao vậy Duy Bách?

***

Bà Lan thấy đã khuya nhưng Phương Diệp vẫn chưa về nên gọi điện hỏi. Nghe cô nói đang ở bệnh viện bà lập tức khẩn trương, tưởng cô xảy ra chuyện.

– Mẹ cho thằng bé ngủ giúp con, đêm nay con ở lại theo dõi tình hình Duy Bách. Con gặp lại anh ấy rồi.

– Ừ… Con cứ chăm sóc cậu ấy, thằng bé nghe lời nên đã đi ngủ sớm.

Bà Lan bồi hồi xúc động, mọi sự chờ đợi đều có kết quả, thử thách của con gái bà có lẽ sắp hết hạn. Không có vết thương nào mãi chẳng lành, nổi đau nào rồi cũng sẽ qua.

Minh Viễn không bị gì nghiêm trọng, anh nằm một lát rồi tỉnh. Phương Diệp gọi điện cho mẹ xong, lúc trở lại thấy anh định ngồi dậy. Cô sốt sắng.

– Anh thấy đầu còn đau không?

– Đỡ hơn rồi… Cảm ơn cô

Phương Diệp không quen lời cảm ơn xa lạ này, cô chẳng biết đáp lại anh thế nào. Minh Viễn có vẻ trầm tư, anh chậm rãi hỏi.

– Cô tên gì?

– Phương Diệp.

Anh nhẩm đi nhẩm lại cái tên này rất lâu, bây giờ anh đã tin lời cô nói một phần. Đúng là trước kia hai người có quen nhau, nếu không đoạn kí ức khi nãy đã chẳng xuất hiện cô trong đó. Phương Diệp kéo ghế ngồi xuống cạnh anh, cô muốn nắm bàn tay trắng trẻo, ấm áp kia, nhưng nghĩ lại nên thôi.

– Anh có muốn khôi phục lại kí ức đã mất không, em có thể giúp anh.

– Sao cô tự tin rằng sẽ giúp tôi nhớ lại, chúng ta thân thiết lắm sao?

– Đúng, rất thân. Nếu ngày mai anh muốn, em sẽ để anh gặp con.

Minh Viễn không đùa được, anh có con từ khi nào chính anh cũng không biết. Lúc anh tỉnh lại, bố mẹ chỉ nói anh bị bệnh nên mới thành ra như vậy. Nhưng đến hôm nay gặp được Phương Diệp, anh thấy tình trạng đang thay đổi dần. Đêm nay Minh Viễn muốn ở lại bệnh viện theo dõi thêm, lúc Phương Diệp đi làm thủ tục, anh gọi điện về nhà, chỉ nói ngủ nhà bạn. Anh cũng thấy quyết định của mình kì lạ.

Phòng chỉ có một giường, Phương Diệp chắc chắn không muốn giành với người bệnh, cô sẽ ngủ ở ghế sô pha. Minh Viễn không đồng ý, hai người vì lý do này mà bị y tá nhắc nhở.
Phương Diệp hả hê nhìn anh.

– Anh ồn ào nữa đi, nghe lời có phải tốt hơn không?

– Cô…

Minh Viễn đang nói thì Phương Diệp đưa tay ra hiệu im lặng, cô thoải mái nằm xuống ghế, cũng không cứng lắm.

– Ngủ đi, sáng mai em cho gặp con.

Tim Minh Viễn như mềm nhũn, giọng cô có chút nũng nịu khiến tâm tình anh nhộn nhịp. Phương Diệp hơi mệt, cô kéo chăn trùm kín đầu, mí mắt nặng nề khép lại. Minh Viễn tắt điện, chỉ duy trì ánh sáng vàng nhạt từ ngoài cửa truyền vào. Anh không buồn ngủ, nằm nghêng người qua một bên, hai mắt đăm chiêu nhìn Phương Diệp quấn như nhộng. Lòng anh dâng lên một cảm giác bình yên lạ thường, phải chăng vì sự xuất hiện của cô đã khiến cuộc sống anh có thêm màu sắc.

***

Buổi sáng, sau khi làm thủ tục xuất viện xong Phương Diệp về nhà. Cô gọi điện xin phép Lâm Vũ cho nghỉ một ngày, lát nữa cô phải đưa con trai đi gặp anh, tâm trạng rất háo hức. Bà Lan không hỏi nhiều, con gái đã lớn, cứ để tự quyết định chuyện tình cảm. Cậu nhóc Duy Bảo có rất nhiều thắc mắc, từ lúc lên xe không ngừng hỏi mẹ.

– Bố vẫn còn sống ạ?

– Ừ, bố con mạng lớn lắm.

– Thế bố có biết con tên gì không ạ?

– Lát nữa con giới thiệu với bố nhé, bố sẽ bất ngờ lắm đấy!

Không riêng gì con trai, Phương Diệp cũng rất hồi hộp. Cô hẹn anh ở khu vui chơi, xe gần tới cổng cô đã thấy anh. Phương Diệp quay sang nói với con trai.

– Bố đang đợi chúng ta kìa.

– Đâu ạ?

Cậu nhóc háo hức nhìn ra cửa tìm kiếm, khóe miệng nhếch lên vui vẻ. Minh Viễn nhìn đồng hồ, anh tới sớm hơn mười phút, tầm mắt lơ đễnh lướt qua, chỉ một giây đã khiến tim anh lệch nhịp. Bản sao thu nhỏ của anh đang đứng đó, cậu nhóc nhìn anh cười tươi rói, tiếng gọi non nót cất lên.

– Bố ơi!

Có quá nhiều cảm xúc trong Minh Viễn lúc này, anh vừa lúng túng, vui mừng vừa khó xử. Phương Diệp thả tay con, thằng bé lập tức chạy tới muốn ôm anh, nhưng bố cao quá, cậu nhóc chỉ ôm tới chân thôi. Cái mặt bánh bao phúng phính nhìn anh cười hì hì, Minh Viễn không nhịn được đưa tay sờ.

– Con tên gì?

– Con tên Lê Duy Bảo. Mẹ nói tên này là bố đặt ạ.

Phương Diệp lảng tránh nhìn sang hướng khác, cô nói đùa thằng bé cũng tin, còn nói lại với anh. Lúc cô mang thai bản thân còn không biết huống chi anh. Minh Viễn bế con, gương mặt căng thẳng nãy giờ bỗng nở nụ cười. Thằng bé được gặp bố vui quá quên mất cả mẹ. Phương Diệp hắng giọng.

– Anh đã tin lời em nói rồi chứ?

Minh Viễn cười gượng, đây là điều nãy giờ anh trăn trở. Anh không biết phải nói gì với cô lúc này. Anh thấy áy náy, có lỗi, hai người đã có một đứa bé kháu khỉnh nhưng anh lại quên mất sự tồn của hai mẹ con.

– Bố ơi, chúng ta vào thôi.

– Ừ, đi nào.

Phương Diệp không cần anh phải chủ động, cô tiến lên vài bước, nắm chặt tay anh. Minh Viễn bất ngờ nhưng không rút tay lại, ý cười bên môi ngày càng đậm.

***

Bà Lan đi chợ về thì giáp mặt ông Cường trước cửa nhà mình. Ông ta già đi nhiều, vẻ ngoài đã không còn trau chuốt như trước nữa. Ông ta ngập ngừng nói.

– Tôi… thăm cháu một lát… được không?

– Phương Diệp đưa thằng bé ra ngoài rồi.

– Vậy à.

Ông Cường thở dài tiếc nuối, những việc từng gây ra trong quá khứ, không biết dùng cách nào mới bù đắp được. Tiền ông ta không thiếu, nhưng với mẹ con Phương Diệp những đồng tiền đó chẳng hề có ý nghĩa gì. Bà Lan mở cửa, cũng không có ý định xua đuổi ông Cường. Đã có tuổi hết rồi, suy nghĩ cũng khác đi.

Tôi mở trân mắt nhìn bà Ꮙ-ú,càng nghe càng không khỏi bất ngờ,cho đến khi giọng nói đều đều của bà ngưng lại, ๒.ờ ๓.ô.เ tôi mới run run định mở lời gặn hỏi lại bà ta mọi chuyện vừa rồi bà ta nói cho rõ ràng nhưng chưa kịp hỏi thì phía trước mặt,ông Trần đã lớn giọng trách móc tôi nặng nề khiến cho mấy lời trong lòng tôi định nói ra chẳng có cơ hội mở miệng

“Ngọc My? Mọi chuyện đã quá rõ ràng cô có còn gì để nói nữa không hả?Ta không ngờ chỉ vì một lời hứa của bà cả năm xưa hôm nay lại hại bà ấy thê thảm như thế. Nếu biết rước cô về sẽ làm loạn cái nhà này thì dù không làm tròn nguyện vọng của bà nhà ta thì ta cũng không cảm thấy có lỗi với bà ấy như hiện nay đâu. Cô có biết bà ấy bây giờ đang nằm thoi thóp bên trong vì cô không? Cô có biết dù bà cả có ҟҺùпg điên thế nào thì bà cũng là má chồng cô không hả? Cô My bây giờ cô bảo tôi nên xử lý cô thế nào đây?

Hai hốc mắt tôi bỗng dưng cay xè, từng câu từng chữ trách mắng của ông Trần cứ gim sâu vào lòng tôi đến tứa ɱ.á.-ύ. Tôi có biết gì đâu?Cái gì mà hứa gả, rồi cái gì mà nợ tiền? Mọi chuyện là thế nào, tại sao bà Ꮙ-ú rồi cả ông cũng đều lấy chuyện đó ra để nói như đang kể ơn nghĩa rồi trách móc tôi.

Nhìn ông Trần nét mặt vô cùng cương nghị, tôi từng nghĩ ông là người rất chính trực, quan minh chính đại chuyện nào ra chuyện đó ấy thế mà bây giờ chẳng hiểu sao ông lại vô cùng hồ đồ.

Đảo mắt một ʋòпg, chỉ có mỗi bé Linh và dì Lành là nhìn tôi thương xót, còn lại những ánh mắt kia là vô cảm, là hả hê.Tôi ʇ⚡︎ự dưng thấy chơi vơi lạc lõng vô cùng, từ nhỏ đến lớn dù cực khổ, dù thiệt thòi rồi bị ăn đòn vô cớ từ mẹ Lan rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ tôi rơi vào tình huống như hôm nay cảm thấy mình oan ức cùng cực mà chẳng nói thành lời.

Bất giác hai hàng nước mắt tôi rơi xuống, tôi nghẹn giọng hướng về ông Trần giải thích

“Mọi chuyện từ nãy giờ ba nói con không hiểu rõ, nhưng con có thể thề với trời đất là con không có hại má cả, nếu con có hại má cho con ra đường xe tông ch..ế..t con đi.

Tôi nói đến thế, thề ᵭộc đến thế nhưng ông vẫn không hài lòng

” Cô nghĩ cô là ai, cô thề tôi tin à? Mọi chuyện rành rành thế này cô có chối cũng không được đâu nên không phải nói nhiều. Hôm nay tôi không thể tha thứ cho cô được.

Tôi mím môi thật chặt, căm phẫn nhìn cái nhà này,bao nhiêu uất ức trong lòng càng bùng phát nhưng chẳng thể nào nói tiếp mà tôi chỉ lặng lẽ âm thầm gạt đi giọt nước mắt đang rơi xuống của mình. Mãi một lúc sau khi tâm mình bình tỉnh lại tôi mới ngẩng đầu lên nhìn trực diện ông Trần trần tình

“Thưa ba, mọi chuyện ba đã điều tra rõ ràng chưa? Con đã từng nghe tiếng của ba, đã từng rất ngưỡng mộ ba, nhưng giờ đây cách hành xử của ba thật sự khiến cho con rất thất vọng.

Ông Trần nghe tôi nói bàn tay ông không ʇ⚡︎ự chủ mà run rẩy hẳn lên, cho đến khi nghe tôi nói hết lời đôi mày ông đã nhíu chặt , trừng mắt nhìn tôi với sự tức giận nói

” Tôi không nghĩ cô là người có tâm địa xấu xa lại còn mất dạy hỗn hào, con Sen đâu vả miệng mợ hai mày cho ông?

Tôi bất ngờ tột độ không nghĩ ông lại hành xử một cách vô lý như thế. Không chấp nhận tôi gắt lên

“Ba ?luật pháp nào cho ba ħàɲħ ħạ người khác tại gia đình hả, ba có biết ʇ⚡︎ự ý ᵭάпҺ người là phải chịu Ϯộι hay không?

Ông Trần nhìn tôi nhếch môi mỉa mai

” Quốc có quốc pháp

Gia có gia quy. Phàm là người nhà làm điều sai thì trong nhà sẽ xử lý trước.

Rồi ông quay sang con Sen đang đứng. Ông quát lớn

“Còn không mau nghe lời ông, hay mày cũng muốn bị ᵭάпҺ hả?

Con Sen răm rắp nghe lời, vốn dĩ nó chẳng ưa tôi nên khi nghe ông Trần sai việc nó hả hê lắm.

Trong phút chốc nghiệt ngã đổ xuống đầu của một đứa con gáι mới lớn, nổi hàm oan không thể giải bày…

Từng cái tát giáng xuống mặt tôi đau điếng, cảm nhận hình như có bao nhiêu sức lực là con Sen nó dồn hết vào tay nó nên chỉ mới mấy cái tát là khuôn mặt tôi đã sưng húp lên rồi, tôi đau lắm, nhưng không khóc,cố cắn răng kiềm chế cơn tức giận đang sôi sục, cho đến khi ông Trần bảo con Sen dừng tay tôi ʇ⚡︎ựa hồ như khuôn mặt mình chẳng còn cảm giác chi nữa,nó ζ./ê ๔.ạ.เ đi tгêภ khóe miệng một mùi tanh ập đến, cái vị mằn mặn của ɱ.á.-ύ thấm từ trong miệng tôi tuôn ra.

Ngồi trước mặt ,ông Trần tiếp tục nhìn tôi lên tiếng

” Cô đã biết lỗi của mình chưa?

Tôi không phục nên mạnh dạn trả lời

“Con không có lỗi ?

” Cô?

Ông Trần tức đến độ không nói nên lời,lúc này bà hai mới khép được khuôn miệng của sự hả hê khi nhìn tôi bị ᵭάпҺ, bà quay sang chìa bàn tay trắng muốn áp lên ngay ռ.ɠ-ự.ɕ của ông rồi ѵυốŧ ѵε nói

“Thôi anh đừng có giận mà hại thân, dạy dỗ thế là đủ rồi.thôi bảo mọi người giải tán anh ạ.

Rồi bà hai quay sang chúng tôi nói

” Bọn bây đi ra đi, chuyện bà cả tới đây kết thúc, còn vợ thằng Phong mình có lỗi thì nhận lỗi, mau xin lỗi ba bây đi.

Tôi lắc đầu phản bác trước câu nói của bà hai với vẻ cương quyết

“Con không có lỗi nên không nhận lỗi đâu, sẵn đây con nói luôn cho ba và mọi người biết, nếu mọi người tin con, thì ngày nào con còn làm mợ hai nhà này thì chuyện má cả bị hại con nhất định sẽ điều tra ra người hại má.

Trước sự quả quyết của tôi ông Trần im lặng một lúc lâu mới thở dài, tâm tình có vẻ không tốt cho lắm ,bà hai nghe tôi nói hết câu thì như muốn phát điên lên, bà ta nhìn qua ông định mở miệng giục ông phạt tôi tiếp nhưng đột nhiên ông đưa tay ra hiệu bảo bà im lại nên dù tức tối lắm bà cũng chẳng dám trái lời ông,còn bà Ꮙ-ú với con Sen thì khuôn mặt nhìn lạ lắm, như kiểu không thể nào ưa tôi nổi,nhưng trước mặt ông Trần không dám hó hé nên chỉ đứng đó chờ đợi lệnh của ông.

. Bất ngờ ông Trần lên cơn mệt ông ấy không nói chỉ khoác tay ra hiệu cho mọi người lui ra.

Bà hai bên cạnh cùng ông bác sĩ ,bà Ꮙ-ú và con Sen vội vã nhanh chóng đỡ ông Trần vào phòng.Mọi chuyện tạm gác lại.

Sau khi ra khỏi cửa dì Lành với bé Linh liền chạy đến đỡ tôi. Họ liên tục hỏi

” Mợ có đau không mợ?

“Sau mợ dại thế,trước mặt ông mà mợ cứ trả lời thế thì bị ông ᵭάпҺ cho đấy?

” Thôi con đưa mợ về phòng nghỉ nha.

Họ nói, họ hỏi bên tai tôi nhiều lắm nhưng tôi chỉ cười nhạt rồi hỏi họ một câu

“Mọi người tin tôi không?

Bé Linh lập tức nhìn tôi gật đầu, nó nó

” Con tin mợ?

Tôi mỉm cười nhìn nó,chỉ một câu nói thế thôi cũng đủ là lòng tôi ấm áp. Cơ mà khi quay sang nhìn dì Lành, tôi chỉ nhận lại sự im lặng và thở dài của dì. Cuối cùng lòng tôi lại nặng nề thêm…

Về đến phòng tôi mở cửa đi vào, Phong đang ngồi cạnh cửa sổ nghe tiếng động anh vội quay ra, khi thấy tôi trông bộ dạng thảm hại anh liền bước tới, chẳng sốt sắng hỏi tôi nguồn cơn của sự việc, anh liền giúp tôi đóng chặt cάпh cửa phòng lại, nhẹ nhàng kéo tay bảo tôi ngồi xuống giường, rồi anh ngồi bên cạnh, anh đưa tay lên, nhẹ sờ vào mặt tôi, hơi nhíu mày ánh mắt anh nhìn chằm chằm lên khuôn mặt của tôi đầy lo lắng rồi anh thấp giọng hỏi

“Đau không?

Bao nhiêu uất ức của tôi vì câu hỏi này của anh liền tuôn trào ra, tôi vô tư gục đầu luôn vào lòng Phong mà khóc ngon lành, khóc đến độ tấm áo sơmi ngay ռ.ɠ-ự.ɕ anh ướt sũng, bao nhiêu sự tình oan trái tôi vừa khóc vừa kể lại hết cho Phong nghe…

Cho đến khi câu chuyện kết thúc. Tôi cảm nhận l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ Phong run lên, một tay anh xoa đầu tôi, một tay anh Ϧóþ chặt thành nắm đấm, nhưng Phong chẳng nói gì, tôi chỉ nghe anh thở dài,ʋòпg tay anh vô thức trong phút chốc ôm chặt lấy tôi.

So với việc bị ᵭάпҺ đau lúc nảy thì cái ôm của Phong lúc này như một liều tђยốς giảm đau hữu hiệu.Tôi không phản kháng cứ thế rút sâu vào lòng anh như thể muốn được anh che chở nhiều hơn.

” Ổn chưa?

Nghe Phong hỏi tôi liền ngước lên, bắt gặp ánh nhìn của anh đang nhìn tôi đầy lo lắng tôi mới khẽ gượng ngồi ngay ngắn lại rồi gật đầu.

Anh đưa tay lau nhẹ vệt nước mắt tгêภ má tôi. Anh nói

“Hay là cô trốn đi đi?

Tôi trố mắt ngạc nhiên trước lời đề nghị của Phong?Đó cũng là một cách hay, bây giờ tôi chẳng còn ai thân thuộc nếu tôi trốn đi một nơi xa sẽ có thể bắt đầu lại cuộc sống mới. Ví dụ như là tôi lên phố, nơi đó lối sống họ văn minh hiện đại, chẳng còn ý nghĩ cổ hữu và lạc hậu như làng tôi, chắc chắn tôi sẽ có một cuộc đời thật tốt. Nhưng khi cảm nhận cơn đau tгêภ mặt mình truyền đến, nhớ những cách đối xử ác tâm của mọi người trong cái gia đình này, nhớ mấy cái tát của con Sen thì lửa căm hờn trong lòng tôi lại phừng phừng cháy lên. Tôi lắc đầu nhìn Phong trả lời

” Không? Tôi không đi đâu cả?

Phong nhìn tôi làn môi mỏng ʇ⚡︎ự nhiên nhếch lên nụ cười

“Tại sao? Vẫn muốn làm mợ hai nhà này a?

” Không? Lỡ lên lưng cọp rồi bao giờ thuần phục được nó hoặc ﻮ.เ.+ế+..Ŧ nó xong tôi mới leo xuống!

Phong nói

“Cô không sợ chưa bắt được nó đã bị nó quật ૮.ɦ.ế.ƭ hả?

” Tôi mà ૮.ɦ.ế.ƭ thì cam đoan nó cũng không còn sợi lông nào đâu?

Nói đoạn ʇ⚡︎ự nhiên nhớ ra một chuyện tôi liền lập tức hỏi Phong ngay

“À anh cho tôi hỏi Ꮙ-ú Huệ là người thế nào hả? Bà ta vào đây từ bao giờ?

Phong nghe tôi hỏi liền đứng bật dậy rồi đi tới cái tủ bằng gỗ trước mặt, tôi nheo mắt nhìn theo tò mò chẳng biết Phong định làm gì ? Tại sao không trả lời tôi, mãi một lúc sau thấy anh mở tủ, moi ra trong đống quần áo lấy một tấm ảnh đã cũ ra. Anh quay lại đưa trước mặt tôi. Anh trầm giọng, đáy mắt cơ hồ như đang gợn sóng

” Cô nhìn xem. Đoán được hai người này là ai không?

Tôi cầm lấy tấm ảnh, nhanh chóng đặt tầm mắt mình xuống, hình ảnh mờ nhạt trong đó là hai người phụ nữ trẻ, một người mặc bộ đầm kín cổ, tóc búi cao,tгêภ cổ đeo sợi dây ngọc trai trông rất quyền quý và sang trọng, còn một người còn lại ăn mặc rất bình thường,tóc cột thấp, tay cầm theo cái túi ҳάch.Đoán không lầm thì họ là chủ tớ nhưng nhìn mãi tôi chẳng nhìn ra họ là ai.

Tôi ngập ngừng nhìn Phong nói

“Tôi không nhìn ra, nhưng đoán được họ là chủ và tớ

Rồi tôi chỉ tay vào người phụ nữ sang trọng tôi nói

” Bà này là chủ, còn người kia là tớ? Đúng không?

Phong gật đầu, gương mặt anh phút chốc đượm buồn đầy tâm tư. Phong gật đầu đồng ý với câu trả lời vừa rồi của tôi. Anh nói thêm

.

“Trong hình mà má cả và Ꮙ-ú Huệ?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất