Kiếp này ta yêu nhau – Chương 46

Vũ Linh 245

TÁC GIẢ: QUỲNH CHÂU

Sau khi về tới thành phố thì tên Sơn liền mang đoạn video đó đến nhà của Hoàng Hải, bấm chuông cửa rồi đứng chờ. Lúc này Hoàng Hải đang định đến công ty nhưng ra phía trước thấy tên Sơn thì liền đi tới mở cổng ra rồi nói:

– Sao mày lại đến đây, việc tao nói mày làm mày đã làm chưa mà đến vào giờ này.

Tên Sơn nghe tiếng mở cửa cổng kèm theo tiếng nói quen thuộc thì quay lại thấy Hoàng Hải. Tên Sơn cầm chiếc điện thoại mà hôm qua Thắng đưa cho hắn để quay video đưa cho Hoàng Hải rồi nói:

– Dạ, việc anh giao em đã làm xong rồi. Em có quay video trong chiếc điện thoại này, anh xem được không rồi tha cho em ạ.

Hoàng Hải nhận lấy chiếc điện thoại từ tay tên Sơn. Thấy đoạn video mà Sơn nói thì mở ra xem thì nghe tiếng гêภ rỉ nên anh lập tức tắt ngay. Sau đó bỏ vào túi quần rồi trả lời tên Sơn:

– Tạm thời tao sẽ tha cho mày, món nợ kia tao hứa không lấy thì sẽ không lấy nhưng mày nên nhớ mày vẫn nợ tao một ๓.ạ.ภ .ﻮ đấy.

– Dạ, em biết mà, chỉ cần anh đừng đòi số tiền kia nữa là được.

– Xong việc rồi thì đi đi.

– Dạ, em chào anh em về.

Dứt lời, tên Sơn nhanh chóng rời khỏi còn Hoàng Hải thì cũng đi vào nhà lấy cặp tài liệu để tới công ty. Nhưng vừa bước được mấy bước thì thấy Thu Trà đã đi ra tгêภ tay cầm theo cặp tài liệu của anh rồi. Anh nhìn Thu Trà mỉm cười nói:

– Sao em không ngủ thêm đi cho khoẻ.

Thu Trà đưa cặp cho Hoàng Hải cầm rồi tiện tay sửa lại cái cà vạt bị lệch cho anh rồi trả lời lại:

– Em định ra ngoài hóng gió tí thì thấy cặp của anh tгêภ sofa nên em cầm ra xem anh đi chưa, may mắn là anh chưa đi.

– Ừ, thôi em vào nhà đi, anh đến công ty nhé.

– Dạ, hẹn gặp lại anh sau.

Sau đó Thu Trà vào nhà còn Hoàng Hải thì lái xe đến công ty.
….
Lúc này đã hơn 10 giờ, trong căn nhà hoang Mỹ Linh bắt đầu tỉnh dậy. Nhìn xung quanh cây cỏ rậm rạp rồi nhìn xuống người không mảnh vải che thân, đầu tóc thì rối tung, phía bên dưới có cảm giác đau và nhớp nháp, Mỹ Linh liền hét toáng lên. Một làn gió lạnh thổi qua khiến cô ta nổi cả da gà, nhanh chóng mặc lại quần áo rồi cầm túi ҳάch đứng dậy đi ra ngoài. Ra tới ngoài đường lớn, Mỹ Linh bắt một chiếc taxi để về. Lúc lên xe, cô ta nhìn qua gương chiếu hậu thấy tгêภ cổ và ռ.ɠ-ự.ɕ mình đầy vết bầm tím.

Mỹ Linh cố nhớ lại xem sao có vết bầm tím đấy vì lúc cô ta bị tên Һγ siпh kéo đi rồi bị ᵭάпҺ ngất khi tỉnh lại thấy mình đã ở trong ngôi nhà hoang đấy bọn Һγ siпh đó vờn cô ta cũng chưa có vết bầm này. Mỹ Linh cứ tiếp tục suy nghĩ cho đến khi về tới nhà. Cô ta lên phòng đi vào phòng tắm thì mới nhớ ra tất cả, vì bị cô ta cắn nên bọn họ cho uống tђยốς ƙ-/í-/☪/-ɦ ժgf-ụ-/ç- rồi làm ทɦụ☪ cô ta. Nhìn những vết tím bầm tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể, Mỹ Linh liên tục la hét rồi lấy tay chà mạnh, thấy vết bầm vẫn không hết cô ta lấy xà phòng chà hết ς.-ơ τ.ɧ.ể mình rồi ngồi dưới vòi nước đang chảy mà bật khóc.

Bà Vy ở dưới nhà khi nãy thấy Mỹ Linh về trông lạ lạ nên bà liền đi lên xem thế nào. Ai ngờ vừa mở cửa ra thấy tiếng khóc của Mỹ Linh trong phòng tắm vang lên, bà đi lại gõ cửa hỏi:

– Mỹ Linh, có chuyện gì mà khóc vậy hả con, tắm lẹ rồi ra không nhiễm lạnh Ьệпh đấy.

Mỹ Linh dường như đang mất kiểm soát nên hét lên:

– Mẹ đi ra ngoài đi, con không muốn gặp ai hết, mẹ mau đi đi.

– Nhưng con như vậy sao mẹ ra ngoài được hả. Ra đây nói chuyện với mẹ đi.

Vừa nói bà Vy vừa vặn tay cầm cửa phòng tắm nhưng do Mỹ Linh đã khoá ở bên trong rồi nên bà không mở được. Mặc dù rất lo cho Mỹ Linh nhưng sợ mình còn ở đây hỏi nhiều sẽ khiến con bé khó chịu nên bà nói:

– Mẹ ra ngoài chờ con nhé, tắm nhanh rồi ra đây gặp mẹ nha.

– Con nói mẹ đi ra ngoài rồi cơ mà, con không muốn gặp hay nói chuyện với bất kỳ ai hết, mẹ đi nhanh đi.

Bà Vy thở dài rồi đi ra ngoài đóng cửa phòng lại cho Mỹ Linh, trong đầu không ngừng suy nghĩ không biết hôm nay con bé bị làm sao nữa.

Hoàng Hải sau khi đến công ty thì mở video tên Sơn quay ra xem thì cười hài lòng nghĩ “đáng đời cô lắm Mỹ Linh” hại người yêu của tôi thì nhận hậu quả như vậy vẫn còn nhẹ đấy. Tôi còn chưa trực tiếp ra tay với cô không cô còn thân tàn ma dại nữa. Coi xong Hoàng Hải làm việc để sớm còn về với Thu Trà.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Hoàng Hải cùng Thu Trà đi ra chiếc ghế đá ở sân ngồi thì Thu Trà nói:

– Anh này, ngày mai em muốn đi làm lại ở nhà cả tuần nay em buồn và chán lắm.

Hoàng Hải không muốn cho Thu Trà đi làm nữa nhưng khi nghe cô nói thế thì mỉm cười trả lời:

– Ừ, nhưng em đã thật sự khỏe chưa đó chứ anh thấy em còn yếu đi làm lại mệt.

– Em khoẻ rồi mà, không tin anh nhìn xem.

Nói xong, Thu Trà xắn tay áo gồng lên cho Hoàng Hải xem, tay còn lại thì vỗ vỗ vào trông rất chuyên nghiệp, Hoàng Hải nhìn thì chỉ biết cười thôi. Thu Trà xắn tay áo xuống rồi cầm tay Hoàng Hải nói tiếp:

– Đấy em khỏe hẳn rồi, ngày mai anh cho em đi làm nhé. Tối em về đây lấy đồ chuyển về bên kia nữa

– Ừ, nhưng để anh đưa rồi đón về thì anh mới an tâm. Còn việc về bên kia ở thì từ từ, em với Trang cứ ở đây đi. Nhà bên này rộng mà điều kiện tốt hơn bên đấy và quan trọng là anh có thể thấy em mỗi ngày.

– Em đi với Trang được rồi còn chuyện ở bên này chắc không được đâu.

– Em không thấy Thắng và Trang sao, chúng ta phải tạo điều kiện cho hai người họ chứ. Thắng nó rất tốt, theo anh lâu nay nên tính nó sao anh hiểu, xưa nay chưa bao giờ nó đối xử nhẹ nhàng với người con gáι nào như Trang cả.

Thu Trà trầm ngâm suy nghĩ quả thật Hoàng Hải nói cũng đúng, từ ngày ở đây cô thấy Trang vui vẻ hơn rất nhiều. Lúc nào cũng thấy Trang cười cả, chơi với nhau cũng mấy năm nên cô cũng mong cho nó hạnh phúc. Thôi thì vì tương lai của bạn thì chịu khó ở đây thêm cũng được. Thu Trà nghĩ xong thì gật đầu nói:

– Em cũng thấy vậy, thôi cứ ở đây cho bọn họ dễ tìm hiểu nhau.

– Đúng rồi, vợ anh suy nghĩ thật thấu đáo.

– Ai là vợ anh mà anh gọi thế.

– Thì anh gọi vậy mà ai trả lời lại thì là vợ anh chứ sao.

Thu Trà biết Hoàng Hải trêu mình nên liền ᵭάпҺ nhẹ vào vai anh. Cả hai ngồi nói thêm vài câu nữa thì Thu Trà muốn vào nhà ngủ sớm để mai đi làm nên Hoàng Hải gật đầu đi theo phía sau. Chờ Thu Trà và Trang ngủ hết thì Hoàng Hải lấy điện thoại nhắn tin cho Thắng xuống tầng hầm có chuyện cần bàn. Sau khi nhắn xong thì Hoàng Hải đi xuống trước ngồi ở ghế chờ Thắng. Một lát sau thì Thắng cũng đi xuống, thấy Hoàng Hải ngồi thì đi lại ngồi xuống rồi hỏi:

– Anh gọi em có chuyện gì không ? À mà tên Sơn kia đã làm xong việc kia chưa anh.

– Xong tất cả rồi, anh nghĩ sau đợt này con khốn kia sẽ biết yên phận hơn.

– Anh yên tâm, nếu nó còn dám hại chị dâu thì để em xử nó cho.

– Ừ, mà dạo này anh thấy mày lo chuyện tình yêu tình báo đến nỗi bỏ bê công việc quá nha.

Thắng nghe Hoàng Hải nói thì có chút hơi ngại, vừa cười cười gãi đầu đáp lại:

– Em với Trang đang tìm hiểu nhau rồi, gần đây ba mẹ em cũng hối chuyện lấy vợ nên…

– Anh biết mà, ngày mai có đi ᵭòι пợ thì ghé nhà thằng Sơn đưa cho vợ nó ít tiền trang trải, dặn nó giữ mồm giữ miệng.

– Em biết rồi anh. Không còn gì nữa thì em về phòng trước đây nha.

– Ừ, đi đi. Mà ba mẹ Thu Trà ở quê thế nào rồi vẫn ổn chứ.

– Dạ mọi thứ đều ổn cả anh, Ьệпh của ba chị dâu vẫn đang tiến triển tốt, hôm nay em vừa mới gửi thêm tђยốς về rồi.

– Ừ, làm tốt lắm.

Thắng dạ rồi rời khỏi tầng hầm chỉ còn một mình Hoàng Hải ở dưới. Anh ngồi suy nghĩ cả tuần nay không về nhà rồi chắc ba mẹ cũng lo lắm nên chắc mấy hôm nữa công việc ổn thỏa rồi sẽ ghé về thăm họ một lát. Rồi nghĩ tới ba mẹ Thu Trà, thật ra Hoàng Hải đã nghĩ đến việc xây lại ngôi nhà khi trước của Thu Trà mà anh mua lại để mai mốt khi cưới nhau xong sẽ đón ba mẹ Thu Trà lên ở và cho cô một bất ngờ. Nghĩ đến anh liền rời khỏi tầng hầm về phòng bắt đầu tìm mẫu thiết kế nhà rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Qua ngày hôm sau, Thu Trà dậy thật sớm để chuẩn bị đi làm. Cô xuống nhà phụ cô giúp việc nấu đồ ăn sáng rồi chờ mọi người xuống ăn. Một lát sau thì Hoàng Hải, Thắng và Trang cũng xuống ngồi vào bàn ăn. Thấy Thu Trà đang ở bếp múc bún ra phụ cô giúp việc nên Trang cũng đi vào giúp một tay, tiện thể hỏi Thu Trà:

– Chưa đi làm sao không ngủ thêm đi.

– Hôm nay tao đi làm mà, khi tối quên nói với mày.

– Vui quá, nay có bạn làm chung rồi. Mọi hôm không có mày buồn lắm.

– Ừ, thôi phụ tao bê ra bàn cho mọi người ăn đi.

Nói xong thì Trang phụ Thu Trà bê bún ra để bàn rồi cùng ngồi xuống ăn. Sau khi ăn xong thì Hoàng Hải nói:

– Trang lát nữa đi làm trước đi nhé, anh đưa Thu Trà qua Ьệпh viện kiểm tra lại vết thương rồi đưa cô ấy tới quán sau nha.

– Dạ, anh cứ đưa Trà đi đi.

Hoàng Hải gật đầu đứng lên rời bàn ăn rồi đi ra phía trước chờ Thu Trà, Trang thì cũng đi tới quán còn Thắng thì đi làm việc. Thu Trà nhìn mọi người đi hết thì cũng lên phòng thay quần áo rồi đi xuống lên xe đi cùng Hoàng Hải. Tгêภ xe, Thu Trà nói:

– Em thấy khoẻ rồi mà, mình đừng đến Ьệпh viện được không. Ngửi mùi tђยốς sát trùng em sợ lắm.

– Nhưng cũng phải đến để kiểm tra xem thế nào chứ, ngoan nghe lời anh thương.

– Em biết rồi.

Sau đó Thu Trà lấy điện thoại ra bấm còn Hoàng Hải tiếp tục lái xe đến Ьệпh viện. Đến nơi, Hoàng Hải có bạn làm ở đây nên Thu Trà nhanh chóng được đưa vào phòng khám lại, rất may mọi thứ đều ổn hết. Hoàng Hải cảm ơn người bạn kia rồi đưa Thu Trà tới quán rồi mới lái xe tới công ty.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất