Về đến quán, dù trong lòng nặng trĩu với bao suy nghĩ ngổn ngang nhưng cô cố lấy lại vẻ bình thường mọi ngày để không ai để ý nghi ngờ, đặc biệt là Trang. Nhưng khi cô vừa bước vào quầy thì Trang đã quay qua hỏi liền :
– Đi đâu về đấy.
– À, tao đi ra bưu điện gửi ít tiền về cho ba mẹ á mà.
– Làm tao tưởng đi gặp anh yêu chứ. Mà nói mới nhớ mấy hôm nay tao không thấy anh người yêu mày đâu.
– Anh ấy đợt này công ty có dự án đang vào cuối tiến độ nên phải theo dõi sát sao tập trung để cho kịp nên không đến đây thôi. Dù sao anh ấy cũng là người rất có trách nhiệm mà.
– Tao lại có suy nghĩ nữa rồi.
Thu Trà biết Trang nghĩ gì nên nói ngay:
– Mày đừng suy nghĩ linh ϮιпҺ, anh Hải không phải người như mày nghĩ đâu, anh Hải bận việc công ty đó, tao tin anh ấy mà.
– Được rồi Để xem tao nói có đúng không nha. Trước mày cũng tin Minh Phong đó rồi rút cuộc thì…
– Thôi lo làm đi.
Sau đó cả hai tiếp tục làm, nhưng Thu Trà trong đầu cứ luẩn quẩn suy nghĩ đến những lời mẹ Hoàng Hải nói nên không thể tập trung vào việc được, cứ mỗi lần nghĩ cô lại phải gạt ngang cố lắc đầu cho tỉnh táo để tiếp tục làm việc.
….
Hoàng Hải ở Hà Nội thêm hai ngày nữa để giải quyết mọi việc thì cuối cùng cũng giải quyết xong. Rất may là phía bên công ty đối tác cũng như Phan Thành không làm khó anh nhiều cũng tạo mọi điều kiện thuận lợi để anh có thể giải quyết được mọi vấn đề một cách nhanh nhất. Trước lúc về Sài Gòn, Hoàng Hải có mời Phan Thành đi ăn để cảm ơn họ. Ăn xong anh đang bắt taxi để ra sân bay thì điện thoại reo lên, anh lấy điện thoại ra thì thấy chủ thầu gọi đến. Anh có linh tính chẳng lành nên liền ấn nút nghe, chưa kịp nói thì chủ thầu đầu giây bên kia đã vang lên:
“Alo, phó giám đốc ơi ngoài công trình xảy ra chuyện rồi, anh mau đến đây đi.”
Hoàng Hải nghe vậy thì hết sức lo lắng nhưng cũng vội nói trấn an “Anh bình tĩnh, tôi tới ngay”
Sau đó Hoàng Hải tắt máy cùng trợ lý đi tới công trình, vì công trình cũng gần chỗ anh ăn nên hơn 10 phút là Hoàng Hải đã có mặt ở đấy. Khi anh tới thì thấy mọi người đang bu quanh một vị trí anh liền đi nhanh lại.
Chủ thầu lúc này cũng thấy anh thì liền chạy lại nói:
– Phó giám đốc anh tới rồi.
– Có chuyện gì đã xảy ra vậy.
Lúc này chủ thầu mới lên tiếng:
– Dạ. Lúc nãy công nhân đang làm việc tгêภ giàn giáo thì ʇ⚡︎ự nhiên giàn giáo bị đổ xuống. Cũng may là khi đó đến giờ nghỉ trưa nên mọi người đã xuống gần hết chỉ còn một anh công nhân tгêภ đó bị té cả người xuống đất.
Hoàng Hải nhanh chóng đi lại chỗ người công nhân bị té thì thấy người này đang bị giàn giáo đè nằm tгêภ đất tгêภ người bê bết ɱ.á.-ύ.
– Mọi người sao không đỡ giàn giáo lên để đưa anh ta tới Ьệпh viện vậy.
– Dạ, chúng tôi đang nâng và di chuyển giàn giáo ra khỏi người anh ta ạ. Nhưng vì giàn giáo nặng thêm anh ta chắc cũng bị va ᵭ.ậ..℘ nên chúng tôi đang từ từ nâng lên không sẽ làm anh ta đau hơn ạ. Hoàng Hải thấy vậy thì liền vào phụ cùng mọi người nâng giàn giáo lên mà không hề hay biết điện thoại của anh đã bị rơi ra.
Vừa nâng anh vừa nói. Đã có ai gọi xe cấp cứu chưa.
– Tôi gọi xe cấp cứu rồi. Chắc xe cấp cứu sẽ đến ngay thôi.
Chủ thầu nói đến đây thì xe cấp cứu tới, nhân viên y tế đem cάпg xuống đặt người bị thương lên cάпg rồi di chuyển lên xe, Hoàng Hải theo lên xe. Anh quay qua trợ lý và chủ thầu nói:
Tôi đưa anh ta đến Ьệпh viện, hai người ở lại xử lý công việc ở đây lát tôi quay lại.
Trợ lý và chủ thầu gật đầu thì xe cấp cứu cũng rời đi.
Đến Ьệпh viện thì người công nhân được đưa thẳng vào phòng cấp cứu. Anh ta vì đau và bị mất ɱ.á.-ύ nên đã ngất xỉu. Hoàng Hải đứng ở ngoài phòng cấp cứu đợi mà bồn chồn lo lắng. Anh mong người công nhân chỉ bị thương thôi chứ anh ta mà có làm sao thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới dự án này.
Anh cứ đứng nhìn vào phòng cấp cứu với tâm trạng thấp thỏm không yên. Sau một hồi thì bác sĩ cũng đi ra thông báo với anh là do bị té rồi bị giàn giáo đè nên anh ta bị gãy xương cần chụp để biết rõ gãy những xương ở vị trí nào để bó bột và cũng may là anh ta đội nón bảo hộ nên đầu không bị ảnh hưởng gì kêu anh làm thủ tục nhập viện cho anh ta rồi đóng tiền để đi chụp phim.
Hoàng Hải nghe bác sĩ nói vậy thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, anh cảm ơn bác sĩ rồi đi tới quầy làm thủ tục nhập viện. Đến quầy họ hỏi anh thông tin để nhập thì anh mới ngớ ra là không biết gì về người công nhân đó. Anh liền cho tay vào túi để lấy điện thoại ra gọi hỏi nhưng tìm mãi không thấy. Anh lúc này hoang mang không biết điện thoại đâu mất rồi, lúc nãy anh vẫn còn nhận cuộc gọi của chủ thầu mà, giờ không có điện thoại làm sao liên lạc để hỏi thông tin đây, người công nhân kia thì vẫn chưa tỉnh nên anh cũng không hỏi được thông tin.
Anh loay hoay không biết làm sao thì thấy trợ lý của anh đi tới hỏi:
– Phó Giám đốc anh công nhân kia có làm sao không?
Anh thấy trợ lý thì hết sức vui mừng:
– Sao cậu lại tới đây, không ở công trường xem tình hình thế nào. Anh ta bị gãy xương thôi tôi đang làm thủ tục nhập viện cho anh ta đây mà lại không biết thông tin gì về anh ta, định lấy điện thoại gọi mà không biết điện thoại tôi rơi đâu rồi. May quá cậu đến, cậu mau gọi hỏi chủ thầu đi.
Trợ lý nghe Hoàng Hải nói vậy thì liền lấy máy gọi cho chủ thầu hỏi thông tin rồi làm thủ tục nhập viện cho người công nhân kia.
Sau khi làm xong thủ tục nhập viện rồi đưa người công nhân kia đi chụp chiếu có kết quả xong bó bột thì người nhà anh ta tới. Hoàng Hải nói chuyện với người nhà của anh công nhân và nhờ người nhà chăm sóc anh ta rồi hứa sẽ chịu mọi chi phí nằm viện và chữa trị của anh ta xong thì cũng xin phép rời đi. Anh cũng không quên đưa số điện thoại cho họ để có gì họ liên lạc.
Anh cùng trợ lý ra bắt taxi quay lại công trường. Tгêภ xe trợ lý cũng nói với anh tạm thời cho công nhân nghỉ hôm nay để điều tra nguyên nhân vụ giàn giáo đổ, mai sẽ cho họ tiếp tục làm việc.
Hoàng Hải nghe trợ lý nói vậy thì hỏi:
– Phía công ty đối tác biết việc này chưa.
– Dạ. Em đã dặn chủ thầu và mọi người ở đấy không ai được lộ thông tin ra cho đối tác biết rồi ạ. Chúng ta sẽ ʇ⚡︎ự xử lý vụ việc ạ.
– Ừm, cậu làm rất tốt. Để công ty đối tác biết thì chúng ta sẽ khó khăn hơn trong việc thực hiện tiếp dự án này.
Nói đến đây thì xe cũng tới công trường. Trợ lý thanh toán tiền rồi cùng Hoàng Hải vào công trường.
Chủ thầu lúc này đang cùng mấy người nữa đứng ở chỗ giàn giáo đổ xem xét.
Hoàng Hải đi lại chỗ chủ thầu rồi lên tiếng:
– Anh đã tìm được nguyên nhân giàn giáo đổ chưa. Ngoài người công nhân bị thương lúc nãy còn có ai bị thương nữa không.
– Dạ. Chỉ có anh công nhân lúc nãy giám đốc đưa đị bị thương thôi ạ còn lại tất cả mọi người đều không sao hết cả. Tôi đã tìm được nguyên nhân rồi phó giám đốc, anh vào trong phòng tôi nói chuyện ở ngoài này bụi lắm.
Hoàng Hải nghe vậy thì gật đầu đồng ý rồi theo chân chủ thầu đi vào phòng.
Sau khi vào phòng nghe chủ thầu nói nguyên nhân vì sao giàn giáo bị đổ thì Hoàng Hải yêu cầu chủ thầu rút kinh nghiệm đồng thời anh cũng yêu cầu ngày mai trước khi vào làm chủ thầu cho họp toàn bộ công nhân để phổ biến lại kỹ những lưu ý khi làm việc và anh sẽ tham dự cuộc họp đó.
Chủ thầu đồng ý với anh. Trao đổi thêm với chủ thầu thêm vài vấn đề nữa thì anh và trợ lý ra về.
Anh với trợ lý định về khách sạn thì sực nghĩ ra có khi lúc nãy điện thoại anh rớt ở đây, anh cùng trợ lý ra chỗ khi nãy để tìm. Lúc này trời cũng đã sẩm tối anh trợ lý phải bật đèn pin lên cùng tìm với anh, sau một hồi soi đèn để tìm mà cũng không thấy thì anh cùng trợ lý cũng dừng tìm kiếm và đi khỏi đó.
Vì ngày mai phải họp cùng với chủ thầu và anh em công nhân đang làm việc tại công trường nên anh và trợ lý phải ở lại thêm một tối nữa ở Hà Nội. Anh giờ cảm thấy trong lòng bứt rứt khó chịu vô cùng vì mất điện thoại. Không có điện thoại anh không thể liên lạc được với ai nhất là Thu Trà. Một ngày không gọi điện hay nhắn tin nói chuyện với cô anh cảm thấy như món ăn bị thiếu gia vị sẽ không ngon và không làm anh vui được. Nghĩ vậy tгêภ đường về khách sạn anh ghé vào tiệm bán điện thoại để mua một chiếc điện thoại mới và lấy lại sim. Vì điện thoại mới nên tất cả số điện thoại anh lưu ở điện thoại cũ bị mất không có phải đợi cập nhật lại dữ liệu nên anh cùng trợ lý về khách sạn lấy phòng để nghỉ ngơi.
Đến khi điện thoại cập nhật lại hết dữ liệu thì cũng đã muộn lắm rồi nên anh không nhắn tin gọi điện thoại cho Thu Trà nữa mà để ngày hôm sau sẽ gọi cho cô. Anh chỉ mong cho mau tới ngày mai sau khi họp xong thì sẽ bay về với cô để được ôm cô vào lòng cho thỏa bao nhớ mong. Nhưng anh lại không hề biết rằng chỉ vì một ngày không liên lạc được mà đã có rất nhiều biến cố xảy ra khiến cho tình yêu của hai người đã rẽ theo một hướng khác và còn tưởng chừng sẽ xa nhau mãi mãi.