Kiếp này ta yêu nhau – Chương 19

Vũ Linh 438

Những ngày tiếp theo dù rất muốn gọi cho Thu Trà nhưng vì Thu Trà đã nói muốn có thời gian suy nghĩ nên Hoàng Hải mới im lặng không dám làm phiền cô.

Anh không gọi nhưng tối nào anh cũng chạy xe tới đầu hẻm chờ cô đi làm về, nhìn cô rồi mới về. Anh không nghĩ mình lại rảnh rỗi tới mức như thế, ngay cả công việc ở công ty chưa giải quyết xong anh cũng gạt qua một bên để đến chỉ để chờ và được nhìn thấy cô.

Còn Thu Trà cũng suy nghĩ đến những gì mà Hoàng Hải nói vào hôm sinh nhật của mình. Lúc đó trong suy nghĩ của mình cô định sẽ nói cho anh một cơ hội bởi vì cô cũng có một chút thích anh nhưng cô lại sợ bị tổn thương như Minh Phong đã làm với cô nên cô đã không trả lời anh mà nói cần có thời gian suy nghĩ. Mấy hôm nay Hoàng Hải không nhắn tin hay gọi hỏi vu vơ nữa thì cô thấy trống trải thiếu vắng, buồn buồn.

Còn ở quán thì anh Nam từ lúc biết cô chia tay với Minh Phong thì tỏ rõ sự quan tâm nói chuyện với cô nhiều hơn không giữ khoảng cách như lúc trước, anh Nam lại còn thường xuyên mua cái này cái nọ cho cô ăn khiến mọi người trong quán cứ đồn đại linh ϮιпҺ là anh Nam thích cô. Khi đó, cô xua tay giải thích mỏi cả miệng còn anh Nam thì chỉ mỉm cười, cứ vậy mọi người đều hiểu lầm hết. Cô cứ đứng trầm ngâm suy nghĩ như thế cho đến khi Trang đi ra vỗ vai cô rồi hỏi:

– Này, mấy hôm nay mày sao đó, tao để ý thấy mày lạ lắm nha Trà. Hay mày buồn vì mọi người đồn đoán mày với anh Nam.

Thu Trà bị Trang vỗ vai bất ngờ khiến cô giật mình, cô quay người lại sau đó đưa tay lên vỗ vỗ chỗ ռ.ɠ-ự.ɕ rồi nói:

– Ừm, mày làm tao giật cả mình đứng tιм luôn, chuyện của anh Nam cũng một phần làm tao suy nghĩ, tao cũng thấy anh Nam thích tao hay sao á. Nhưng khổ nỗi tao không thích anh ấy, tao chỉ xem anh ấy như anh trai thôi.

– Mày không nói thì cả quán cũng biết ông Nam mê mày như điếu đổ còn gì. Tao nhớ lúc mày có bồ thì ổng nghiêm khắc thấy bà, giờ cái gì cũng Trà hết.

Cô kéo Trang leo ℓêп gιườпg nằm xuống rồi giả vờ hỏi:

– Ê Trang thí dụ á, có người tỏ tình với mày nói yêu thương mày, hứa sẽ chăm sóc bù đắp những tổn thương trong quá khứ của mày thì mày trả lời sao. Mà mày cũng có chút tình cảm với người ta đó nha.

– Thì tao đồng ý chứ sao, mày không nghe mọi thứ tгêภ đời này đều là phép thử sao, cho nên mình phải thử mới biết được. Khoan, mà đừng nói với tao là mày đang hỏi cho mày nha.

– Không có mà, tao đang thí dụ thôi mà. Mày ra hâm đồ ăn lại đi, tao tắm ra rồi ăn.

Sau đó cô nhanh chóng đi lấy quần áo đi tắm để cho Trang khỏi hỏi. Vì cô sợ ngồi ở đó thêm tí nữa thì cô sẽ bị nó dụ khai ra hết. Trang đang thắc mắc muốn hỏi nữa nhưng thấy Thu Trà đi tắm nên cũng đi hâm lại đồ ăn.

1 tuần sau…

Hoàng Hải suốt một tuần nay không nhắn tin, gọi điện cho Thu Trà anh cảm thấy bứt rứt khó chịu trong lòng dù đã cố gắng chờ nhưng đến hôm nay anh không còn đủ kiên nhẫn nữa nên anh quyết định gặp Thu Trà. Từ hôm sinh nhật Thu Trà đến giờ anh vì muốn để cô có thời gian suy nghĩ nên không liên lạc, còn anh thì cuốn vào công việc để nguôi nỗi nhớ cô. Buổi tối nay vì nhớ Thu Trà quá nên anh gác lại việc kiểm tra tiến trình của dự án công ty đang theo mà chạy đến quán của Thu Trà. Khi anh đến trước quán thì cũng vừa hay nhìn thấy Thu Trà đang cùng cô bạn dắt xe đi ra. Anh đưa tay lên vẫy nhưng dường như Thu Trà đang nói chuyện với cô bạn nên không nhìn thấy, anh đành đứng chờ.

Bên trong Thu Trà cùng Trang đang nói chuyện, khi ra đến cổng quán cô thấy dáng người rất giống Hoàng Hải. Cô đưa tay dụi mắt, chắc do gần đây cô thấy nhớ anh nên nhìn nhầm thôi. Cho tới khi Trang lên tiếng, cô mới giật mình vì hết hồn. Trang thấy con bạn mình gần đây cứ như người tгêภ mây thì nói:

– Mày sao đấy Trà, làm gì mà cứ như người mất hồn thế?

– À, không có gì đâu, tao suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn thôi mà.

Đúng lúc đó Hoàng Hải nghe giọng Thu Trà thì quay người lại, 6 con mắt nhìn nhau. Trang nhận ra Hoàng Hải nên nói nhỏ với Thu Trà:

– Anh ta lại tới kiếm mày kìa, vậy có về chung với tao không hay để tao về trước.

– Thôi mày về trước đi, lát tao về sau cũng được.

– Ừm, nhớ về sớm đó nha.

Thu Trà không nói nữa mà chỉ gật đầu, sau đó Trang chạy xe đi về. Hoàng Hải thấy cô bạn của Thu Trà đã về nên đi lại chỗ cô đang đứng rồi nói:

– Anh chờ em nãy giờ, cuối cùng thì em cũng ra rồi.

– Anh đến tìm tôi có chuyện gì không?

Hoàng Hải nghe Thu Trà hỏi thì ʇ⚡︎ự dưng ấp a ấp úng phải mất một lúc anh mới bình tĩnh lại trả lời Thu Trà:

– Anh.. anh đến để gặp em. Thời gian vừa qua anh thật sự rất nhớ em, rất muốn đến đây để gặp em nhưng vì em nói cần thời gian suy nghĩ nên anh không dám.

Thu Trà khi nghe Hoàng Hải nói vậy cũng muốn trả lời ngay là cô cũng nhớ anh, muốn cùng anh tiến xa hơn mối quαп Һệ hiện tại. Nhưng cô cũng muốn thử lòng anh một tí nữa nên cô khẽ thở dài rồi làm vẻ mặt nghiêm túc nói:

– Thật ra, những ngày vừa qua tôi cũng suy nghĩ rất nhiều rồi, tôi nghĩ chúng ta…

Thu Trà chưa kịp nói hết câu thì đã bị Hoàng Hải đặt lên môi một nụ hôn rồi. Cô hσảпg hốϮ đẩy anh ra nhưng càng đẩy anh càng ghì chặt cô hơn, và rồi cuối cùng cô cũng đáp trả lại nụ hôn của anh. Hoàng Hải cũng cảm nhận được tình cảm của cô nên anh liền buông cô ra sau đó nhìn thẳng vào mắt cô mà nói:

– Thu Trà, em cũng thích anh mà đúng không, em đừng trốn tránh anh nữa. Trái tιм anh lúc nào cũng luôn thổn thức còn tâm trí anh thì lúc nào cũng hiện lên hình ảnh của em cả.

– Tôi… tôi đúng là tôi cũng có một chút tình cảm với anh, tuy chưa lớn lắm nhưng tôi cũng muốn đặt cược với số phận một lần nữa. Hy vọng những gì anh nói anh sẽ làm được và sẽ giữ đúng lời hứa không để tôi phải tổn thương hay chịu uất ức gì cả có được không.

Hoàng Hải nghe Thu Trà thừa nhận có tình cảm với mình thì liền ôm chầm lấy cô, vui mừng nói:

– Anh hứa nhất định anh sẽ làm được, chỉ cần em luôn ở bên anh là được.

– Hy vọng là như vậy còn bây giờ anh đưa tôi về đi.

– Em có thể đổi cách xưng hô gọi là anh xưng em được không, dù sao anh cũng lớn hơn em lại còn là người yêu của em cơ mà. Thử gọi anh Hải đi rồi anh đưa về.

Thu Trà đã quen xưng hô kiểu tôi và anh rồi giờ đổi thành em thì có chút hơi ngượng, nhưng giờ cô đã chấp nhận anh mà gọi vậy cũng không được với cô cũng muốn về nhà nên cô đành nói :

– Được rồi, anh Hải đưa tôi… à em về nhà đi chứ trễ lắm rồi.

Hoàng Hải nhìn vẻ mặt cam chịu của Thu Trà thì phì cười, anh đưa tay nhéo nhẹ lên má cô rồi mở cốp xe lấy nón bảo hiểm đội cho cô rồi chở cô về.
….
Thu Trà và Hoàng Hải không biết rằng có một ánh mắt luôn dõi theo hai người suốt từ khi hai người nói chuyện cho đến khi rời đi. Đợi hai người đi khuất hẳn thì từ gốc cây phía bên trong Nam bước ra. Sau khi Thu Trà chia tay người yêu Anh cứ nghĩ mình sẽ có cơ hội thổ lộ tình cảm với cô nhưng với những gì chứng kiến vừa rồi anh biết mình đã lỡ mất cơ hội đó rồi. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy đau lòng như vậy, đau vì người con gáι anh ngày đêm mong nhớ bây giờ lại có người khác kế bên mất rồi. Nhìn lên bầu trời đêm, anh bật cười cho chính bản thân mình.

Nhớ lại những chuyện trước đây, mẹ anh vì sinh anh ra mà bỏ ๓.ạ.ภ .ﻮ tại Ьệпh viện, ba anh sau đó ít lâu cũng lấy người phụ nữ khác và sinh thêm được một đứa con gáι. Người phụ nữ mà ba anh lấy không hề có tình thương nào với anh, bà ta luôn tỏ thái độ ghét anh ra mặt, đối với bà ta chỉ có con gáι bà ta là nhất thôi. Vì sợ anh tranh giành tài sản với con gáι bà ta mà bà ta tìm đủ mọi cách để gây khó dễ với anh và để anh không chịu được mà đi khỏi nhà. Anh đúng là vì không chịu được sự hắt hủi của bà ta mà đã đi ra khỏi nhà ʇ⚡︎ự thân một mình lập nghiệp. Ba anh lúc nào cũng gọi điện thoại nhắc anh về nhà nhưng anh không muốn về chỉ khi nào giỗ mẹ anh mới về nhà thôi. Đứa em gáι cùng cha khác mẹ của anh vì là con của bà ta nên được cưng như trứng hứng như hứng hoa nên được cho đi nước ngoài du học mới về nước thời gian gần đây. Mãi chìm đắm trong dòng suy nghĩ mà anh không để ý đến thời gian cho đến khi đôi mắt có cảm giác hơi sưng vì khóc thì anh mới chịu đứng dậy dắt xe rồi đóng cửa quán đi về.
….
Hoàng Hải tгêภ đường đưa Thu Trà về một tay anh lái xe còn tay kia thì anh nắm lấy bàn tay cô cho vào túi áo khoác của mình. Thu Trà ban đầu một mực không cho nhưng thấy Hoàng Hải năn nỉ quá nên cô lại động lòng để anh muốn làm gì làm. Hoàng Hải có hỏi cô muốn ăn gì không để anh đưa đi nhưng cô từ chối nói muốn về nhà ăn cùng bạn. Khi về tới đầu hẻm, Hoàng Hải cởi nón bảo hiểm ra cho Thu Trà, anh vẫn luyến tiếc nắm lấy tay cô và nói:

– Sao hôm nay đường về nhanh quá, mọi khi anh thấy lâu lắm, hay tại vì em đồng ý yêu anh nên thấy con đường trở nên ngắn lại nhỉ.

– Thôi anh lắm trò quá đấy, mau về đi trễ lắm rồi đó. Mà dạo này anh còn làm công việc ᵭòι пợ nữa không đó.

– Từ lúc biết mình thích em, anh đã bàn giao lại cho đàn em rồi. Bây giờ anh đang đi làm ở công ty rồi, em đừng lo nhé. Anh không muốn sau này mọi người biết em có người yêu là Һγ siпh, ᵭòι пợ các thứ sẽ ảnh hưởng đến em nên anh từ bỏ.

– Như vậy cũng tốt, thôi anh về đi em vào nhà đây.

Nói xong Thu Trà quay người định bước đi nhưng chưa kịp bước đã bị bàn tay Hoàng Hải kéo lại, anh ôm cô vào lòng sau đó hôn lên trán cô thật nhẹ nhàng rồi mới buông ra. Thu Trà thì cảm thấy ngại nên mặt đỏ bừng lên, cô không nói gì mà quay người đi vào con hẻm nhỏ. Hoàng Hải thấy cô cứ ngại ngùng như vậy trông rất đáng yêu, anh cứ đứng nhìn bóng dáng cô đi khuất mới chịu quay xe chạy về. Cả một đêm dài trôi qua, vì quá vui mà anh không thể nào ngủ được cứ nằm lăn lóc mãi tгêภ giường rồi nghĩ đến lúc Thu Trà chấp nhận anh là anh lại cười như một người hâm vậy.
….
Sáng hôm sau thức dậy, anh lấy điện thoại nhắn tin cho Thu Trà “chúc em buổi sáng vui vẻ” rồi đi vệ sinh cá nhân, thay quần áo để chuẩn bị đi làm. Vừa xuống cầu thang, anh vừa hát nghêu ngao khiến ba mẹ anh phải ngạc nhiên luôn.

Bà Thảo chờ Hoàng Hải ngồi xuống bàn ăn thì hỏi:

– Hôm nay có chuyện gì mà con trai mẹ vui quá vậy, còn hát hò om sòm nữa.

– Dạ, con có người yêu rồi đó ba mẹ. Con trai mẹ hết ế rồi nha.

Bà Thảo nghe Hoàng Hải có người yêu thì hết sức vui, bà cứ nghĩ là Mỹ Linh nên liền nói:

– Là con bé Mỹ Linh hả con, hai đứa mà yêu nhau thì xứng đôi quá rồi. Tuy nó có chút vụng về nhưng không sao, để từ từ mẹ dạy cũng được.

Ông Mạnh ngồi im nãy giờ cũng lên tiếng:

– Đúng đó, là con bé đó thì cũng được, có ăn học đàng hoàng, gia đình cũng gia giáo nữa.

Hoàng Hải nghe ba mẹ nhắc đến Mỹ Linh thì nụ cười tгêภ môi anh vụt tắt, anh nhìn ba mẹ mình rồi nói:

– Người yêu con không phải là Mỹ Linh, con và cô ta không hợp nhau đâu với con cũng không thích cô ta, ba mẹ đừng gán ghép cho con nữa.

Bà Thảo hết sức ngạc nhiên khi nghe Hoàng Hải nói không phải con bé Mỹ Linh khiến bà có chút hơi buồn. Nhưng thôi kệ, miễn con trai bà vui vẻ hạnh phúc là được rồi. Bà cũng muốn biết cô gáι đó là ai nên hỏi Hoàng Hải:

– Vậy cô gáι đó là ai, khi nào con đưa về nhà giới thiệu cho ba mẹ biết nhé.

– Dạ, con biết rồi ạ. Chờ tới thời điểm thích hợp, con sẽ đưa cô ấy tới ra mắt ba mẹ nhé.

Bà Thảo mỉm cười gật đầu, sau đó gọi cô Bảy đem đồ ăn sáng ra cho mọi người ăn. Sau khi ăn xong thì Hoàng Hải rời bàn ăn chào ba mẹ rồi đến công ty.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất