Không thể quên anh – Chương 20

Vũ Linh 220

Tác giả: An Yên

Trang trố mắt:

– Hả? Anh nói cái gì? Anh biết người này sao? Anh nhìn kỹ đi đã!

Cảnh Khang gật đầu:

– Anh nhìn rất kỹ rồi. Anh quen người này. Đây là Mỹ Duyên, lớn lên cùng anh và các bạn ở trại trẻ mồ côi. Con bé này hồi nhỏ nhút nhát lắm, cứ lẽo đẽo sau anh, bị bạn trêu cũng về mách lại với anh. Nó được các cô trong trại trẻ yêu thương nhiều lắm vì tính tình nhút nhát hay ʇ⚡︎ự ti.

Cẩm Trang nhíu mày tỏ ra khó hiểu:

– Nếu như anh nói thì những gì cô ấy thể hiện hôm qua lại hoàn toàn trái ngược. Giả dụ Mỹ Duyên là người lao vào em ở phố đêm, vậy mục đích của cô ta là gì? Và tại sao khi không thành công, cô ấy lại chọn cách kết thúc cuộc đời như thế? Chỉ có thể là Duyên còn bị một thế lực khác lớn hơn giật dây thôi anh ạ. Nhưng mục đích của cô ta nếu không nhằm vào em thì là nhằm vào anh đấy!

Cảnh Khang gật nhẹ đầu;

– Đó cũng là điều mà anh khó nghĩ. Nhưng theo những gì anh cảm nhận thì Duyên từ nhỏ là cô gáι không có lòng ʇ⚡︎ự tin, sống rất hiền lành, học hành khá. Tuy nhiên, năm Duyên lên lớp chín, con bé bắt đầu thay đổi, nhưng là sự đổi thay theo cái hướng mà anh và các cô không mong muốn. Duyên rất dễ bị dụ dỗ, tỏ ra bướng bỉnh, không nghe lời và thích đua đòi. Dĩ nhiên là bọn anh ở trong trại trẻ mồ côi, muốn đua đòi cũng khó. Thế nhưng, Duyên vẫn có những cái thay đổi khiến các cô buồn lòng. Từ suy nghĩ đến lời ăn tiếng nói và cách hành xử với các bạn, con bé không chỉ bướng bỉnh mà còn trở nên ích kỷ hơn.
Cẩm Trang trầm ngâm suy nghĩ rồi hỏi:

– Anh có biết lý do vì sao không? Cũng có thể là do dậy thì, đó là thời gian Duyên cần một người mẹ, một người để tâm sự thì nó lại không có được rồi. Dần dần, mọi người xa lánh Duyên, con bé lại càng thấy cô ᵭộc và thay đổi nhiều hơn.
Khang nói:

– Cũng một phần như thế em à. Nhưng không phải một mình Duyên là con gáι ở đây, nên các cô cũng đã nhẹ nhàng với Duyên. Nhưng có một sự việc khiến anh suy nghĩ, đó cũng là nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi của Duyên. Chả là trong trại trẻ mồ côi có một bạn nữ tên là Khánh Huyền. Cô bé này nhìn chung là xinh xắn, nhanh nhẹn, học hành thông minh, nhưng lại đỏng đảnh, tính tiểu thư, luôn cho mình là hoàn hảo. Các cô cũng đã góp ý, khuyên nhủ nhiều nhưng Huyền chẳng những không thay đổi mà còn cho rằng các cô làm bản thân nhụt ý chí, không muốn phấn ᵭấu này nọ. Rồi một ngày, bỗng có một cặp vợ chồng đến xin nhận Huyền làm con. Vợ chồng nhà đó rất giàu. Huyền thấy thế liền chấp nhận ngay, các cô trong trại trẻ cũng chiều ý Huyền. Thể theo nguyện vọng của vợ chồng nhà đó, ai cũng hi vọng sống ở môi trường mới, Huyền sẽ thay đổi. Tuy nhiên, ngay từ những ngày đầu, Huyền đã tỏ ra vênh váo khi con bé được chuyển sang học trường quốc tế, thi thoảng nó có cùng bố mẹ về thăm trại trẻ. Huyền đã kết thân với một số bạn mà bấy lâu con bé không chơi, trong đó có Duyên.
Chẳng hiểu Huyền nói những gì nhưng có đến mấy bạn xin nghỉ học để đi làm, nằng nặc không chịu đi học khiến các cô rất đau đầu. Buồn hơn nữa, trong số đó cũng có Duyên.
Cẩm Trang “ à một tiếng rồi nói:
– Vậy là từ sự thay đổi tâm lý lứa tuổi, rồi sự lôi kéo của Huyền đã khiến Duyên thay đổi theo hướng cực đoan.

Khang gật đầu:

– Ừ, nó không chịu đi học, xin đi làm nail rồi làm ở quán cắt tóc gội đầu này nọ khi mới học lớp mười một. Dù các cô đã khuyên nhủ rất nhiều. Rồi một ngày, con bé dọn đồ đi khỏi trại trẻ. Nó còn nói giọng thách thức là sẽ trở nên giàu có, không còn cái cảnh côi cút nữa. Nó chả thèm cảm ơn các cô lấy một câu mà còn chê bai cái nơi đã cưu mang nó bao nhiêu năm trời. Cho đến nay, cũng đã gần chục năm nó rời đi rồi. Anh nhận ra Duyên vì nó có một nốt ruồi ngay khóe mắt. Vả lại cái khuôn mặt của Duyên rất dễ nhận, chỉ là anh không hiểu vì sao nó có hành động như tối qua thôi. Nó nhằm vào anh hay em để được gì nhỉ ? À, em xem có vụ án nào liên quan đến những đường dây g.á.i gọi, các ᴅịcҺ vụ мαssαge này nọ không?

Cẩm Trang nói:

– Trước đây thì có anh à. Nhưng dạo này chủ yếu phá các đường dây m.a t.ú.y thôi vì vấn đề này ở thành phố C đang nổi cộm. Nhưng anh này, em hỏi thật, cái này là hỏi để tìm nguyên do chứ không có ý gì nha. Huyền và Duyên, hai cô gáι đó có tình cảm với anh hay không?

Cảnh Khang chợt ngỡ ngàng. Khi nhìn thấy Duyên, anh đã nghĩ ngay tới hình ảnh cô bé nhút nhát năm nào từng viết thư tỏ tình với anh và dĩ nhiên là Cảnh Khang không đồng ý. Anh cũng sợ làm tổn thương con bé nên không cho ai biết điều này. Còn Khánh Huyền, cô bé không những mê mệt Cảnh Khang mà còn công khai tuyên bố sẽ quay trở lại trại trẻ đón Khang lên thành phố và sau này sẽ lấy anh làm chồng. Và lúc đó, trong lòng Khang đều nghĩ đây chỉ là những điều trong suy nghĩ, hành động của trẻ con. Anh không ngờ những tình cảm con trẻ ấy lại trở nên như thế và giờ nó ảnh hưởng đến cả Cẩm Trang. Khang gật đầu:

– Có em ạ. Nhưng tình cảm đó hai con bé thổ lộ với anh từ lúc còn là học sinh cấp hai, lúc Huyền chưa được nhận nuôi cơ. Thế nên anh nghĩ mình còn học hành, còn sự nghiệp. Vả lại anh chẳng có tình cảm gì ngoài tình anh em với hai con bé đó cả thế nên anh từ chối ngay và cũng quên luôn chuyện đó không nhớ tới nữa. Huyền đi rồi Duyên cũng rời khỏi trại trẻ. Thời gian đầu, các cô buồn lắm, có cô còn ốm ra. Nhưng họ chả còn cách nào, đó là con đường mà hai con bé đang lựa chọn, giờ các cô cũng mất cả rồi…
Cẩm Trang nói:

– Chà, tình hình người yêu mình đào hoa dữ! Mình đồng ý yêu nhanh như vậy có phải là dễ bị dụ dỗ không ta?
Cảnh Khang bật cười:
– Em ghen đấy à? Trước giờ Cảnh Khang này chưa biết rung động là gì, cũng không có suy nghĩ sẽ lập gia đình cho đến khi gặp em đấy! Giờ bị em c..ư.ớ.p mất hồn cô nương ạ!
Cẩm Trang lí lắc:
– Thôi thôi, em thấy em dễ tin người quá, mới nói đã đồng ý luôn. Chắc tại em mê trai nữa nên mới thế. Giờ em phải đề phòng, chứ chưa biết bao nhiêu cô xem mình là mục tiêu đâu. Vậy thì em nghĩ Duyên chính là người đã lao vào em ở phố đêm.
Khang gật đầu:
– Anh cũng nghĩ vậy, chứ không thể có sự trùng hợp được, làm gì có xe giống xe dễ vậy.

Giọng anh trầm hẳn xuống:
– Cẩm Trang, anh xin lỗi. Anh không hề nghĩ rằng con bé dám làm ra những chuyện như vậy. Rõ ràng nó đã theo dõi anh. Thật ra, anh có thể chịu mọi tổn thương như vừa rồi nhưng anh không bao giờ muốn người yêu bị tổn thương. Yêu anh mới được một ngày mà em đã chịu thiệt thòi rồi!
Cẩm Trang cầm lấy tay anh:
– Không sao, em có võ mà. Anh quên người yêu anh là cα̉пh sάϮ ҺìпҺ sự sao? Dù gì thì Duyên cũng không còn nữa. Có lẽ con bé sống một mình nên giờ không ai nhận. Vậy cα̉пh sάϮ sẽ thi.ê.u cho sạch sẽ rồi gửi chùa với hi vọng ở thế giới khác con bé sẽ bình yên. Còn em, anh không phải lo đâu, em ổn mà!
Cảnh Khang xoa xoa bàn tay cô:
– Anh xin lỗi! Anh thực sự không lường trước được sự việc này, nhưng anh vẫn không hiểu tại sao Duyên lại phải ղ.հ/ả.վ ʂ+ô.ղ.ℊ chỉ vì một chút mục tiêu không đạt được ? Có khi nào nó làm thuê cho ai không?

Trang cau mày:
– Vậy anh có biết đối thủ cạnh tranh nào có ý định chơi xấu không ? Những gì Duyên làm hôm nay còn nguyên do từ rất lâu rồi đấy!
Khang thở dài:
– Anh không ngờ con bé vẫn nuôi cái suy nghĩ cái tình cảm đó. Sau bao năm, vậy mà nó vẫn không thay đổi.
Cẩm Trang nháy mắt:

– Thì bởi người yêu em đẹp trai, giỏi giang nên bây giờ mới mệt thế đấy!
Cảnh Khang búng mũi cô:
– Dám trêu anh hả? Tình yêu là cảm xúc riêng của mỗi người, bắt ép làm sao được? Anh hi vọng con bé Duyên chỉ là hành động ʇ⚡︎ự phát chứ không dính líu đến tổ chức nào nghiêm trọng. Với lại, nó cũng không thể kháng cự nữa rồi…
Cẩm Trang quay lại giọng nghiêm túc:

– Vậy thì một là Duyên làm cho một tổ chức nào đó có sự cạnh tranh với anh, hai là con bé vẫn chưa quên tình cảm dành cho anh nên làm liều, nhưng bị anh phát hiện và nó dại dột nghĩ quẩn. Em sẽ báo cáo những điều này cho cấp tгêภ, lúc đó anh nhớ đi lên làm chứng nhé vì dẫu sao cũng liên quan đến anh.
Cảnh Khang cười:
– Dĩ nhiên rồi. Miễn là Cẩm Trang xinh đẹp đừng suy nghĩ linh ϮιпҺ và đừng giận anh là được!
Trang mỉm cười:

– Em đâu rảnh mà đi giận dỗi hả? Nhưng còn cô nào nữa thì khai để em còn chuẩn bị ϮιпҺ thần nha. Những thông tin của anh là rất đáng giá rồi. Anh quả là công dân gương mẫu đấy!
Cảnh Khang liếc nhìn cô:
– Dạ anh luôn luôn ngoan, cα̉пh sάϮ yên tâm đi! Nào, ăn thêm chút nữa nào, để có sức phục vụ nhân dân và yêu anh!
Anh lại chăm chút bữa ăn cho cô. Ăn xong, trước khi ra khỏi phòng VIP, Cảnh Khang kéo nhẹ cô vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình:
– Cho người ta ôm một chút, được không? Nhớ quá!
Sự va chạm với người khác giới khiến Cẩm Trang run rẩy. Cô có cảm giác mọi sự kháng cự của bản thân đang mất dần đi. Trang nói một cách chống chế:
– Cái anh này…
Cảnh Khang xoa xoa lưng cô:

– Vì người ta thương em mà, mới yêu đã chịu thiệt thòi nhiều quá. Nếu tối qua anh không kịp kéo người em thì anh không dám hình dung chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Trang cười:
– Em có làm sao đâu nào! Nên anh đừng ʇ⚡︎ự trách mình nữa!
Rồi cô nhìn lên anh:

– Vậy chiều nay anh đến trụ sở viết lời khai nhé! Nếu có người nhận và đưa tro cốt của Duyên lên chùa thì tốt quá, để cuối cùng cũng có người thừa nhận con bé. Nhưng nếu không có ai thì cα̉пh sάϮ cũng sẽ làm theo đúng đạo lý.
Cảnh Khang trầm ngâm:
– Anh và nhóm “áo đen” sẽ đến nhận diện con bé và sẽ đưa tiễn Duyên chặng cuối của cuộc đời, xem như đây là nghĩa cử cuối cùng anh làm cho Duyên. Hi vọng ở thế giới mới, con bé sẽ không dại dột thế nữa.

Cẩm Trang gật đầu, chủ động ôm lấy tấm lưng của Cảnh Khang:
– Vậy tốt quá rồi, cảm ơn anh! Giờ em về trụ sở, cũng không cần qua phố đêm và trung tâm pháp y nữa. Lát nữa anh cũng đi lên trụ sở cα̉пh sάϮ nhé!
Cảnh Khang nhất trí:

– Anh biết rồi, lát nữa anh và Luân sẽ lên làm thủ tục nhận diện. Em yên tâm đi!

A thơm nhẹ lên tóc cô, hai người tạm biệt nhau. Trang về trụ sở cα̉пh sάϮ, còn Khang về quán bar Hi Vọng. Anh cho họp nhóm “ áo đen “ và kể lại tình hình. Huy Khánh bực dọc:

– Trời ạ, con bé ấy đ.i.ê.n rồi!

Cảnh Khang nhìn ra khoảng không trước mặt, giọng rất khẽ nhưng lạnh như băng:

– Anh không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy đâu. Chắc chắn có người đứng sau giật dây nó. Vì thế, Cẩm Trang vẫn chưa an toàn. Chúng ta cần phải tìm bằng được kẻ đó, anh không cho phép bất kỳ ai đụng đến Trương Cẩm Trang…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất