Khắc tên vào tim em – Chương 8

Vũ Linh 392

Tác giả: An Yên

Sáng hôm sau…

Quỳnh lơ mơ tỉnh dậy, thấy đầu đau như búa bổ. Cố gắng định thần một chút, cô từ từ quan sát xung quanh. Mấy giây sau, Quỳnh hσảпg hốϮ – Đây là đâu nhỉ? Một căn phòng xa lạ và cô đang nằm tгêภ một chiếc giường không hề quen. Quỳnh vỗ vỗ trán mình để nhớ lại. Tối qua, Lệ Thanh – một cô bạn chơi khá thân với Quỳnh từ thời đại học có rủ Quỳnh tới dự sinh nhật của Tuấn. Anh bạn này cũng là bạn thời đại học – một anh chàng đã từng theo đuổi Quỳnh mấy năm nhưng luôn bị cô từ chối. Nghĩ là bạn đại học lâu rồi không gặp, có người đã con bồng con bế, có người vẫn theo đuổi sự nghiệp, lâu lắm rồi mới gặp lại trong một hoàn cảnh đặc biệt là sinh nhật Tuấn nên Quỳnh đồng ý đi cùng. Cô định bụng tới chúc mừng sinh nhật, giao lưu bạn bè một chút cho khuây khỏa rồi về nghỉ ngơi, nào ngờ… Quỳnh nhớ lại, Tuấn đã ép cô uống, mọi người còn cổ vũ nữa chứ…

Rồi Quỳnh hốt hoảng nhìn xuống dưới – váy áo của cô vẫn còn nguyên. Vậy là kẻ nào đó chưa làm hại cô, nhưng người đó là ai?

” Cạch!”. Tiếng mở cửa vang lên. Hình ảnh hiện ra trước mắt càng khiến Quỳnh sửng sốt – Hoàng Gia Khiêm. Sao hắn ta lại ở đây? Mải nhìn anh ta, Quỳnh giật mình khi thấy Khiêm ngồi xuống ghế cạnh giường và cất tiếng:

– Sao thế? Cô chưa thấy trai đẹp bao giờ à? Cô đã thấy ổn hơn chưa?
Q.u.á.i lạ, mình đang mơ chăng? Gã đó làm gì có chuyện nói năng nhã nhặn ʇ⚡︎ử tế như vậy chứ? Quỳnh ʇ⚡︎ự véo vào tay mình. Đau. Vậy là cô không mơ. Sau mấy giây suy nghĩ, Quỳnh nói lớn:
– Hoàng Gia Khiêm, tôi có th.ù oán gì với anh mà anh đưa tôi về đây? Anh tính b.ắ.t c.ó.c tôi vì mục đích gì? Anh đã làm gì tôi? Anh giàu có như vậy, nhà anh có cả tập đoàn, rồi bản thân anh có cả quán bar lẫn quán cà phê toàn ở vị trí đắc địa, anh thiếu tiền đến mức b.ắ.t c.ó.c người đã từng cứu anh một ๓.ạ.ภ .ﻮ để tống tiền hay sao?

Khiêm ngớ người ra mấy giây trước một giăng câu hỏi của Quỳnh, rồi anh thản nhiên nói:
– Này, cô có bình thường không đấy? Hay uống nhiều ɾượu quá rồi lú lẫn? N.ã.o cô đã kịp hoạt động chưa? Tôi b.ắ.t c.ó.c cô hồi nào? Hoàng Gia Khiêm này không bao giờ hại người, càng không bao giờ tiến thân bằng cách đó. Cô mở n.ã.o ra hoạt động giúp tôi đi. Có kẻ b.ắ.t c.ó.c nào mà để cô nằm ʇ⚡︎ự do tгêภ giường ấm nệm êm thế này không? Chẳng bị c.ù
m tr.ó.i gì cả? Có kẻ ác nào mà để nguyên túi ҳάch điện thoại của пα̣п nhân thế này không? Đúng là làm ơn mắc oán! Cô bị gã Tuấn kia chuốc cho say mềm. Nếu không gặp tôi thì giờ cô không yên ổn ở đây đâu. Quả là tôi phí sức mà!
Nói xong, Gia Khiêm cầm điện thoại lên bấm và nói:
– Gửi cho tôi hình ảnh camera về đoạn cuối bữa tiệc sinh nhật tối qua của nhóm khách ở cạnh phòng VIP 1, cả trích camera từ chỗ đó ra tới ngoài cổng, thời gian từ mười giờ đến mười một rưỡi đêm.
Quỳnh nghe nãy giờ, trong lòng giảm đi sự bài xích. Cô nhẹ giọng một chút:
– Nhưng… sao tôi lại ở đây?

Gia Khiêm nói:
– Tôi đâu xấu xa như cô nghĩ. Ít ra tôi với cô cũng quen biết nhau, thấy cô suýt bị hại, tôi phải giúp đỡ chứ. Tôi không đưa cô về đây không lẽ lại tới Ьệпh viện? Cô ở thành phố C chỉ có một mình, tôi lại không có chìa khóa cửa hàng của cô, mà cô say khướt thế kia, tôi không đưa cô về đây thì về đâu chứ?
Quỳnh gật đầu ra vẻ thấu hiểu:
– Tôi hiểu rồi…là tôi nghĩ sai cho anh, xin lỗi anh!

Khiêm nói:
– Không sao, tôi không chấp vặt bao giờ. Nhưng tôi khuyên cô một câu, cô nên xem lại những mối quαп Һệ bạn bè của mình. Tên Tuấn ấy có sự tiếp tay của một cô gáι khác. Tôi không biết tên, nhưng lúc hắn ta định dìu cô đi tới chỗ để giở trò đ.ồ.i b.ạ.i chỉ có gặp cô gáι đó. Họ không biết tôi quen cô nên có trò chuyện với nhau và tôi đã nghe thấy cô gáι bên kia khích lệ hành động của Tuấn.
Quỳnh cau mày suy nghĩ rồi nói:
– Xin lỗi, anh có thể cho tôi xem camera không?
Gia Khiêm mở điện thoại. Những hình ảnh anh yêu cầu đã được quản lý quán Bar gửi tới. Anh chìa điện thoại ra trước mặt Quỳnh:
– Cô xem đi! Tôi nghĩ họ đã dàn xếp để hại cô.

Quỳnh xem những trích đoạn được Gia Khiêm đưa. Mắt cô mở to hết cỡ khi thấy người nói chuyện với Tuấn lúc đứng gần Khiêm, đó không ai khác chính là Lệ Thanh – người mà cô luôn cho là bạn tốt và cũng chính là người đã rủ Quỳnh đến giữa bữa tiệc này. Thực ra, công việc của Quỳnh lâu nay không ít, nhưng Quỳnh chia cho các cửa hàng nên bớt đi phần nào. Tối đến, lòng cô cũng buồn nên nhiều khi khó ngủ. Làm bạn với màn đêm ở độ tuổi này nghe khó. Do đó, nghe Thanh rủ rê nhiệt tình, Quỳnh cũng đồng ý. Cô không ngờ Thanh lại chính là người muốn đưa cô vào tròng. Xem hết các trích đoạn, cô khẳng định đúng là Hoàng Gia Khiêm đã cứu cô. Nếu không có anh ta lúc đó giằng co với Tuấn, có lẽ giờ này cô đang ôm mặt khóc vì đã ᵭάпҺ mất cái cao quý nhất của người phụ nữ. Càng nghĩ cô càng thấy bất ngờ. Cô không hiểu vì sao Thanh lại đối xử với mình như thế.

Cô luôn xem thanh là bạn tốt. Ngày còn học đại học, biết Thanh ở quê không dư dả gì, bạn ấy phải làm thuê kiếm tiền ăn học, Quỳnh đã giúp đỡ Thanh rất nhiều. Có lẽ chỉ mỗi việc kiếm người yêu cho Thanh là Quỳnh không làm, còn việc gì cô cũng có mặt khi Thanh cần. Tại sao lại như thế chứ? Giờ đây, bố mẹ hắt hủi cô, bạn bè phản bội cô, Quỳnh không biết vì sao cuộc đời lại đối xử với cô tồi tệ như vậy? Không lẽ, để đạt được đam mê, những tình cảm kia mất đi là sự trả giá, ᵭάпҺ đổi hay sao? Mọi suy nghĩ dồn dập trong đầu khiến Quỳnh bật khóc nức nở. Gia Khiêm thấy thế lại bối rối. Anh chưa bao giờ thấy Quỳnh như vậy. Có lẽ cô ấy sốc khi bị bạn bè bán đứng, suýt rơi vào tay một thằng bạn tồi. Gia Khiêm chưa từng an ủi một người bạn khác giới khi họ khóc. Nói đúng hơn, anh chưa gặp trường hợp này bao giờ. Thế nên, anh lúng túng. Không lẽ giờ lại gọi Ꮙ-ú Năm vào an ủi cô ấy? Cũng không ổn! Với những người như Quỳnh trong giờ phút này, nếu Ꮙ-ú Năm xuất hiện sẽ khiến cô ấy thêm xấu hổ. Luýnh quýnh một lát, Khiêm nói:

– Thôi, cô đừng khóc nữa! Dù sao thì cô cũng đã an toàn rồi, có bị họ làm hại đâu!
Quỳnh lại càng khóc to. Gia Khiêm lại nói:
– Tôi nói sai điều gì sao?
Quỳnh nức nở:
– Bố mẹ từ mặt tôi, bạn thân phản bội tôi, bạn học định làm hại tôi, còn gì tồi tệ hơn nữa không chứ?

Gia Khiêm ngạc nhiên:
– Hả? Bố mẹ từ mặt cô ư? Tôi thấy cô có làm gì nên Ϯộι đâu mà bố mẹ cô làm như thế? Cô cũng lo lắng làm ăn cơ mà?
Quỳnh vẫn sụt sịt. Có vẻ như cô không thấy Gia Khiêm đáng ghét như trước nữa, cũng có thể tâm trí cô đang quá nặng nề nên muốn trút bỏ bớt cho nhẹ nhõm:
– Mẹ bắt tôi đi xem mắt, nhưng khi tới nơi, tôi thấy gã đó sàм sỡ một cô gáι khác, cợt nhả, không đứng đắn nên tôi bỏ về luôn, không gặp nữa. Thế là mẹ bắt tôi đi đến xin lỗi họ và gặp mặt lần nữa vì gia đình đó nghe bảo danh giá bậc nhất thành phố C, sẽ có lợi cho việc kinh doanh của công ty gia đình tôi. Tôi không chịu bị sắp đặt nên bố mẹ từ mặt. Còn bạn tôi thì anh biết rồi đấy…

Gia Khiêm ngao ngán nói:
– Lại xem mắt! Sao các bà mẹ cứ ép những thứ không cần ép thế nhỉ?
Quỳnh ngạc nhiên:
– Anh thấy thời đại bây giờ ai có ý định giống mẹ tôi ư?
Khiêm thở dài:
– Mẹ tôi!
Quỳnh trố mắt:
– Cô Đan Thư á?

Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, Quỳnh nói giọng hốt hoảng:
– Nguy rồi, tối qua anh đưa tôi về đây bố mẹ anh có thấy không vậy? Mấy giờ rồi nhỉ? Tôi phải ra khỏi đây sớm, xấu hổ lắm!
Gia Khiêm bật cười trước điệu bộ lúng túng của Quỳnh:
– Cô yên tâm đi! Đây là nhà riêng của tôi. Bố mẹ tôi ở chỗ khác cơ. Nhà này chỉ có tôi và Ꮙ-ú Năm. Tối qua Ꮙ-ú đã lau và nấu canh giải ɾượu cho cô đấy, giờ Ꮙ-ú đang chuẩn bị bữa sáng ngoài kia!
Quỳnh thở phào nhẹ nhõm:
– May quá! Anh đừng kể chuyện này với cô chú nhé, kẻo tôi lại không có chỗ mà độn thổ đâu.

Gia Khiêm gật đầu:
– Cô yên tâm! Tôi không rảnh đến mức đi buôn chuyện như vậy đâu. Bây giờ, nếu cô thấy trong người ổn rồi thì vào kia vệ sinh cá nhân, sau đó ra ăn cháo của Ꮙ-ú Năm nấu. Cô đừng ngại,Ꮙ-ú hiền và mến khách lắm. Còn nếu cô thấy vẫn đang mệt thì cứ nghỉ ngơi. Lát nữa tôi phải tới tập đoàn. À, tối qua cô có đi xe riêng tới quán Bar không hay đi chung với bạn?
Quỳnh lắc đầu:
– Không! Tôi không đi xe, tôi đi chung xe với Thanh – cô bạn mà anh thấy đấy. Giờ tôi về đây, không ăn sáng đâu, ngại lắm. Tôi cảm ơn anh vì tất cả nhé!
Gia Khiêm nói:
– Tôi tưởng cô đi xe thì lát sẽ chở cô qua quán Bar lấy xe, nhưng nếu không đi thì thôi. Còn bữa sáng, cô không nên từ chối vì cô mới ra viện, vẫn còn yếu, nên ăn sáng. Và nếu cô không ăn sẽ phụ công của Ꮙ-ú Năm chăm cô cả đêm, sáng còn chuẩn bị bữa sáng nữa. Tôi giúp cô cũng xem như trả ơn cô lần trước thôi.

Quỳnh suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
– Ừ, vậy là hòa nhỉ? Thôi, anh đã nói vậy thì tôi sẽ ăn sáng. Anh ra ngoài giúp tôi nhé, tôi vào nhà vệ sinh một chút!
Gia Khiêm bước ra ngoài và khép cửa lại. Anh nhìn thấy Ꮙ-ú Năm đang cho cháo ra bát thì mỉm cười:
– Thơm quá Ꮙ-ú ơi!
Vú Năm cũng cười:
– Thơm thì ăn cho nhiều vào. Quỳnh đã dậy chưa Chivas?

Gia Khiêm nói:
– Cô ấy dậy rồi, đang vệ sinh cá nhân rồi sẽ ra ạ.
Một lát sau, Quỳnh mở cửa bước ra. Cô chào Ꮙ-ú Năm rồi nói:
– Con cảm ơn Ꮙ-ú đã giúp con ạ, phiền Ꮙ-ú cả đêm.
Bà Năm cười hiền lành:
– Không sao, việc của Ꮙ-ú mà. Cũng may Gia Khiêm nó tới kịp thời, nếu không thì …Bạn bè gì mà ác thế không biết!
Quỳnh gật đầu:
– Dạ, con sẽ rút kinh nghiệm ạ!

Vú Năm giục cả hai:
– Hai đứa lại ngồi ăn đi!
Khiêm kéo một chiếc ghế ra và nói:
– Vú ăn luôn với chúng con cho vui ạ!
Bà Năm vừa định ngồi xuống thì nghe tiếng chuông cửa. Bà lẩm bẩm:
– Ai đến giờ này nhỉ?
Nói xong, bà bước ra mở cổng:
– Ồ, bà Thư tới chơi sao?
Bà Đan Thư tươi cười:
– Gia Khiêm ăn sáng chưa Ꮙ-ú? Bạn tôi tới chơi từ hôm qua tới giờ, hôm nay tính qua rủ Gia Khiêm đi ăn sáng!

Bà Ꮙ-ú chỉ vào trong nhà:

– Dạ, cậu Chivas và bạn của cậu ấy đang ăn sáng. Hai bà vào dùng bữa luôn ạ!

Bà Thư ngạc nhiên và người đi cùng cũng tỏ ra sửng sốt không kém:

– Bạn ư?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất