Khắc tên vào tim em – Chương 20

Vũ Linh 324

Tác giả : An Yên

Nghe tiếng Quỳnh, cả hai người quay lại, ban đầu là ánh mắt thảng thốt, mấy giây sau, Lệ Thanh tỏ ra lo lắng:

– Quỳnh! Mày làm sao thế? Đau ở đâu mà đi Ьệпh viện thế này? Rồi ai đưa mày vào viện? Sao không gọi cho tao?

Vì Thanh không để ý Gia Khiêm đứng cách Quỳnh một quãng, anh muốn để cô ʇ⚡︎ự bước tới xem hai tên kia còn giở trò gì. Nghĩ là Quỳnh đứng một mình nên Thanh vẫn diễn rất sâu. Quỳnh nhếch môi:

– Cảm ơn bạn tốt, tao ổn!

Rồi cô quay sang Tuấn, bất ngờ giang taγ tάt bốp vào mặt Tuấn khiến anh ta sững sờ, kinh ngạc, tay đưa lên ôm má, miệng lắp bắp:
– Quỳnh… Quỳnh… sao cậu…
Quỳnh chỉ có mặt Tuấn:

– Cậu không được phép gọi tên tôi. Cái tát này trả cho những hành động t.h.ố.i t.h.a của cậu. Tình yêu đâu ép buộc được, tôi không yêu cậu thì mãi mãi là không yêu. Hà cớ gì mà cậu định ch.i.ế.m đ.o.ạ.t tôi? Cậu nghĩ nếu hôm đó cậu thành công thì tôi sẽ lấy cậu ư ? Dạ Quỳnh này không bao giờ cưỡng cầu trong chuyện tình cảm, lại càng không bao giờ trói buộc mình vào một cuộc hôn nhân không tình yêu.
Lệ Thanh nghe đến đó thì nói:
– Đúng! Tôi đã nói với anh rồi, Quỳnh nó mạnh mẽ, rõ ràng lắm. Bạn thân của tôi nên tôi biết chứ! Vậy mà anh vẫn không nghe, vẫn cứ cố chấp mà lao vào.
Quỳnh lại vung taγ tάt bốp vào mặt Thanh khiến cô ta sững sờ:
– Mày điên rồi hả Quỳnh? Sao mày dám ᵭάпҺ tao?
Quỳnh nhấn mạnh từng chữ:
– Hai người tưởng nãy giờ tôi bị điếc hả? Công nhận da mặt của hai người dày thật đấy! Cả hai k.h.ố.n n.ạ.n như nhau, quả là trời sinh một cặp mà. Tại sao ư? Tao đã đối xử với mày thế nào? Tao có gì sai với mày chưa? Tại sao mày lại phối hợp với nó để lừa tao chứ? Loại như mày có đáng làm bạn không hả Thanh?

Thanh trợn mắt lên:

– Vì sao ư? Mày không biết hay giả vờ không biết? Tại sao mọi thứ ưu ái đều đổ dồn vào mày mà không phải tao? Tao cũng xinh đẹp, cũng giỏi giang. Tại sao thầy cô đều ưu ái mày? Đến cả người đàn ông tao yêu, anh ta cũng chỉ yêu mày! Nhiều khi tao trách cái phận tao nghèo, nhưng bố mẹ tao nghèo chả lẽ là cái Ϯộι ư? Nhiều lúc tao chỉ muốn mày biến mất khỏi thế giới này đi cho rảnh, nhưng rồi mày giúp đỡ tao, động viên tao nên tao lại thôi. Tuy nhiên, giờ nghĩ lại, đó chẳng qua chỉ là sự giả tạo thôi. Mày cố tình làm vậy để mỉa mai tao nghèo hèn. Thế nên nếu như để mày không tồn tại nữa thì làm sao mày thấy được sự thành công của tao? Chỉ có một cách là… p.h.á cho mày n.á.t đi…

Quỳnh sững sờ. Hóa ra là cô đặt niềm tin nhầm chỗ. Cô thương họ, dành tình cảm tốt cho họ, giúp đỡ họ, để rồi cái mà cô nhận được là sự phản bội – một sự phản bội trắng trợn. Cô lắc đầu:
– Không… không phải…tao không giả tạo. Tao thương mày là thật, lo lắng cho mày là thật. Mày hiểu sai tao rồi!
Lệ Thanh lắc đầu:
– Tao không sai. Thật tiếc là tối hôm đó, Tuấn không thành công nếu không thì ….Haha…Còn cái tát đó, tao sẽ trả lại cho mày. Những gì mày có, tao cũng phải có.
Vừa nói, Thanh vừa đưa tay lên. Nhưng cάпh tay cô ta chưa kịp đáp xuống má Quỳnh thì một cάпh tay khác giơ lên giữ lấy:
– Không được chạm vào cô ấy!

Lúc này Thanh mới để ý là Quỳnh không đứng một mình. Đằng sau cô là một người đàn ông cao to và rất đẹp – một vẻ đẹp nam tính mà mới nhìn qua đã thấy xiêu lòng rồi. Thanh lắp bắp:
– Anh… anh… là ai?
Tuấn đã từng gặp Khiêm nên quay sang Thanh:
– Thôi, đi nào!
Thanh vùng vằng:
– Đi đâu? Tôi đang nói chuyện! Hôm nay tôi phải nói hết một lần, mọi thứ cần phải kết thúc!

Tuấn nhăn mặt:

– Cô tính làm cái gì nữa?
Thanh nói:
– Tôi không chịu thua nó, không bao giờ!
Rồi cô ta quay sang Quỳnh:
– Thì ra mày chê Tuấn vì có người khác ngon hơn, chắc anh ta giàu hơn Tuấn nhiều đúng không? Vậy mày nói với Tuấn một câu đi, để Tuấn không nuôi ảo vọng với mày và toàn tâm lo cho mẹ con tao!
Quỳnh lắc đầu:
– Tao chưa bao giờ hứa hẹn gì với Tuấn nên không có trách nhiệm phải làm việc đó. Chuyện của hai người thì hai người ʇ⚡︎ự giải quyết, đừng lôi kéo tao vào. Từ nay, con Quỳnh này hoàn toàn cắt đứt mối quαп Һệ với hai người, không quen biết gì hết!

Thanh mỉa mai:
– Phải rồi, giờ mày có đại gia chống lưng nên phách lối đúng không? Anh ta là ai mà để mày vênh váo vậy? Mấy kẻ tốt mã con nhà giàu chẳng qua cũng chỉ ăn bám bố mẹ thôi.
Tuấn kéo tay Thanh:
– Đi thôi, anh ta không dễ để đụng vào đâu!
Thanh lắc đầu:
– Anh ta là cái thá gì mà không dám đụng?

Tuấn thở mạnh một tiếng:
– Tôi bảo cô đi ngay! Nếu không thì cô đứng đây một mình mà đối phó và khi hậu quả xảy ra, đừng lôi kéo tôi vào!
Thanh hậm hực đi theo Tuấn. Lúc này, Gia Khiêm mới lên tiếng:
– Khoan! Tôi chưa cho hai người đi!
Thanh quay ngoắt lại, chỉ vào mặt Khiêm:
– Anh là cái quái gì mà không cho chúng tôi đi? Anh có biết người đứng cạnh tôi là ai không?
Trong khi Gia Khiêm nở một nụ cười rất nhẹ thì Tuấn giật giật tay áo Thanh:
– Thôi đi! Đừng nói nữa!
Rồi hắn nhìn Khiêm:
– Vậy anh muốn chúng tôi làm gì nữa?
Gia Khiêm ôm ngang eo Quỳnh, kéo cô sát lại rồi hất hàm nói:

– Xin lỗi vợ tôi ngay!
Quỳnh suýt sặc với thái độ ʇ⚡︎ự nhiên như ruồi của Khiêm. Nhưng cô biết, chỉ đang diễn thôi mà, cứ để như thế đi. Với lại, đứng sát thế này trông cũng thinh thích. Cô chỉ băn khoăn không biết anh ta làm vậy có rắc rối không. Thôi mình cứ im lặng đã, bởi dù sao như lời Gia Khiêm nói cũng đúng mà, quả là cô cần một lời xin lỗi. Tuấn nghe thấy thế liền hơi cúi đầu:

– Quỳnh, thành thật xin lỗi cậu. Tôi cũng vì quá yêu cậu mà suýt làm ra việc không nên.
Quỳnh gật đầu, nghe ra anh ta cũng sợ cái uy của Khiêm. Còn Thanh vẫn tỏ ra không phục:
– Tại sao tôi phải xin lỗi? Thanh xuân của tôi đã bị cô ta xem như một trò đùa, anh không có cái quyền ấy!
Gia Khiêm nói:
– Được, hành động của hai người là sử dụng chất k.í.c.h t.h.í.c.h để hại người. Tôi có thể đưa các người ra tòa đấy. Xin lỗi là con nhẹ, nếu không thì…
Thanh cong cớn:

– Anh có bằng chứng không? Đừng rung cây dọa khỉ, tôi không sợ đâu!
Tuấn lớn tiếng:
– Cô biết đang nói chuyện với ai không?
Thanh liếc Tuấn rồi nhìn sang Khiêm:
– Là ai thì chẳng qua cũng chỉ là kẻ ăn bám bố mẹ, lấy tiền bố mẹ nuôi con Quỳnh chứ gì? Thảo nào càng ngày càng ăn trắng mặt trơn, nhà giàu lại còn dựa hơi đại gia, vậy là đủ biết mày m.ấ.t d.ạ.y cỡ nào rồi đấy Quỳnh!

Tuấn trừng mắt nhìn Thanh:
– Cô c.â.m ngay! Đây là chủ tịch của tập đoàn Hoàng Gia, cũng là chủ quán Bar S đấy!
Thanh tròn mắt:
– Hả? Không lẽ… không lẽ… con Quỳnh nó có phước lớn đến vậy ư?
Gia Khiêm bật cười:

– Tôi không biết là Quỳnh có phước hay chính tôi có phước, nhưng Quỳnh được ưu ái, được yêu thương vì cô ấy hoàn toàn xứng đáng được như vậy. Còn cái ngữ á.c ô.n các người thì không bao giờ ngóc đầu lên được đâu!
Thanh thở hắt ra:
– Vậy thì xin lỗi, được chưa? Hài lòng chưa?
Khiêm lắc đầu:
– Chưa!

Thanh nhíu mày:
– Vậy anh còn đòi hỏi gì nữa? Chẳng phải anh bảo chỉ cần xin lỗi còn gì?
Gia Khiêm hất hàm nói:
– Xin lỗi chưa chân thành, chưa có tâm! Cô đừng mồm năm miệng mười, chỉ cần tôi không hài lòng thì hai phút sau các người đã có mặt ở đồn cα̉пh sάϮ uống trà đấy! Bằng chứng tôi có cả, rất sống động!
Thanh xịu mặt:
– Quỳnh, xin lỗi, tôi đã làm không đúng, tôi đã phản bội tình cảm của cậu!
Khiêm quay sang Quỳnh, ánh mắt âu yếm:
– Vợ, em đã thấy hài lòng chưa?

Quỳnh cúi đầu:
– Được rồi anh ạ, để họ đi đi. Miễn là từ nay, họ đừng xuất hiện trước mặt em nữa là được, em không muốn nhìn thấy họ nữa!
Gia Khiêm nhìn hai người trước mặt:
– Hai người nghe rõ chưa? Biến!
Tuấn vội vàng nói lời cảm ơn Gia Khiêm rồi kéo Thanh đi. Quỳnh cũng không muốn quan tâm tới họ nữa. Những gì diễn ra không khiến cô hả dạ mà chỉ khiến cô thấy tiếc cho họ và tiếc cho chính mình. Nếu mỗi con người không để cái ích kỷ quá lớn thì sẽ chẳng xảy ra những điều đáng tiếc như vậy.
Họ đi rồi Quỳnh mới nói:
– Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nói vậy chứ để họ thay đổi không dễ. Lệ Thanh vốn là một người rất bảo thủ, em biết mà!
Khiêm vẫn nắm tay Quỳnh chưa buông:.
– Không sao, có anh ở đây, không ai dám đụng đến em đâu! Biết gặp những điều như thế này, anh đã không rủ em ra đây, đã không thoải mái mà còn thêm mệt! Xem ra anh lại sai rồi!

Quỳnh lắc đầu cười:
– Không đâu ạ, việc này dù sao cũng cần giải quyết. Có anh ở đây, mọi chuyện giải quyết nhanh hơn chứ, bởi vì cái uy của anh to quá!
Khiêm kéo tay cô:
– Thôi, ta đi vào kẻo nắng!
Quỳnh gật đầu. Lúc này cô mới nhớ tới bàn tay mình vẫn nằm trong tay anh. Dù biết đây là cảm giác bình yên nhưng cô nghĩ mình không nên để vậy mãi. Quỳnh vừa rút tay về nhưng Gia Khiêm lại giữ cô lại. Cảm giác ấm áp từ đôi bàn tay ấy quả đã tạo ra một sức mạnh kỳ lạ. Nó khiến những ๔.â.ץ t.ђ.ầ.ภ к.เ.ภ.ђ trong cô như nóng lên, run rẩy đến lạ kỳ. Gia Khiêm dường như nhận ra điều đó, anh cười:
– Để anh dắt đi cho nhanh!

Đúng là ” vạ miệng ” mà. Gia Khiêm không hiểu vì sao lại nói ra một câu ” vô tri ” như thế. Đúng ra anh nên nói ” anh thích nắm tay em thế này”, hoặc ” để anh nắm tay em suốt đời nhé ” mới đúng chứ. Nhưng thôi, lời nói ra như bát nước hắt đi, vớt vát được gì nữa đâu. Quỳnh cũng im lặng, cô nghĩ Gia Khiêm là người tốt, anh vừa bảo vệ cô cũng như một hành động nghĩa hiệp với người gặp khó khăn thôi, tỉnh lại đi Quỳnh. Dù vậy, cô vẫn để tay mình trong tay anh. Ừ thì để dắt cho nhanh về phòng, cũng như để cảm nhận sự ấm nóng một chút nữa vậy. Nãy giờ Gia Khiêm đã bị oan khi phải nhận cô là ” vợ “, rồi lại còn bị Thanh xỉa xói nữa, cô nên xin lỗi anh ấy mới đúng.
Vào tới phòng Ьệпh, Quỳnh gỡ tay mình ra khỏi tay Khiêm rồi nói:
– Cảm ơn anh rất nhiều!
Khiêm chợt đưa tay ra vén mấy sợi tóc lòa xòa của cô:
– Không cần cảm ơn, đó là việc của anh mà!

Quỳnh cúi mặt:
– Cũng xin lỗi anh nữa, vì giúp Dạ Quỳnh này mà anh mang tiếng là người yêu của em, lại còn bị Thanh nói nặng lời. Cũng may lúc nãy không có người quen nên không ai nhận ra anh, nếu không lại mất công giải thích.
Gia Khiêm nhíu mày. Quỳnh không thích điều đó ư? Cô ấy không muốn anh nói thế nên nói lời xin lỗi rất khách sáo, xã giao đúng không? Nhưng lần này anh quyết không để ” vạ miệng ” nữa, Khiêm nhìn Quỳnh và nói:
– Cũng không cần xin lỗi, bởi vì anh thích được hiểu nhầm như thế!
Gia Khiêm ơi là Gia Khiêm, anh đừng nói những câu đốn tιм như vậy được không hả? Chỉ một câu nói mà khiến trái tιм Quỳnh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ rồi, cô đành cố chống chế:

– Vớ vẩn! Không nói linh ϮιпҺ nữa! Anh Gia Khiêm ở vị thế đó không nên bị nhầm!
Anh chàng Chủ tịch thấy không khí có vẻ thoải mái hơn, bản thân đang đà nói năng linh hoạt nên tính nói vài câu đường mật, để con đường bước vào trái tιм cô chủ tiệm hoa sẽ dễ dàng hơn. Nào ngờ, đúng lúc ấy lại có tiếng gõ cửa, anh đành miễn cưỡng:
– Mời vào!
Cô γ tά bước vào với nụ cười thân thiện mà không hề biết rằng sự xuất hiện của mình lúc này đang là kỳ đà cản mũi:
– Dạ, anh Gia Khiêm, anh có lấy cháo bữa trưa cho chị Quỳnh không ạ? Với lại anh ăn gì để chúng em mua về đây luôn ạ?
Khiêm cười:
– Sếp Vương chu đáo quá! Cảm ơn em, lát anh đưa Quỳnh đi ăn, ra ngoài một chút thay đổi không khí!
Cô γ tά khẽ ” vâng ” một tiếng rồi đi ra. Không gian lại trở nên ngượng ngập. Khiêm đành phá vỡ bầu không khí ấy bằng câu nói:

– Mình ra ngoài ăn nhé!
Quỳnh khẽ gật đầu. Mấy phút sau, cô đã thấy bác sĩ Vương bước tới trao chìa khóa xe của mình cho Gia Khiêm, vì sáng nay xe của anh vẫn để ở tiệm hoa. Anh chàng bác sĩ cười:
– Chivas, đi cẩn thận nhé! Đừng có cái kiểu lo nhìn người yêu mà bất cẩn nghe chưa? Lương bác sĩ không có tiền sửa xe đâu đấy!
Trong khi Quỳnh ngượng chín mặt thì Gia Khiêm vỗ vỗ vai bác sĩ:

– Yên tâm, tôi có xe để đền!

Khi đã yên vị trong xe, Quỳnh còn thấy Gia Khiêm nhoài người cài dây an toàn cho cô. Định ngăn anh lại, Quỳnh bỗng nghe một âm thanh khàn khàn vang lên bên tai:

– Đã mang tiếng là vợ sắp cưới của Hoàng Gia Khiêm thì cứ để anh làm đúng với danh xưng ấy!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất