Khắc tên vào tim em – Chương 2

Vũ Linh 280

Tác giả: An Yên

Trong quán cà phê Summer…

Vương Thành đang buông lời trêu chọc cô nhân viên thì Gia Khiêm bước ra nói:

– Cái anh Thành này, nếu thấy nhân viên của em xinh thì chọn một cô luôn đi, cưa cẩm và cưới đi, trêu ghẹo kiểu đó nhân viên em chạy mất dép rồi em lấy ai làm việc đây?

Thành cười:
– Anh chỉ tạo không khí và cảm hứng vui vẻ cho mấy bạn ấy làm việc thôi, yêu đương gì tầm này!
Khiêm ngồi xuống ghế:

– Em nghe bố kể rằng bố mẹ anh yêu nhau từ thời học sinh và là cặp đôi thành hôn đầu tiên của bộ tứ. Sao anh già rồi mà không chịu lấy vợ thế? Đến em mà còn bị giục ngược giục xuôi, anh hơn ba mươi rồi còn gì?
Thành ngả người ra ghế:
– Các cụ làm được như thế chứ anh chịu, kiểu tình yêu học trò không xuất hiện thì anh cưới sớm sao được? Thôi, cứ để cho chín chắn một chút rồi cưới, anh lấy vợ sớm chưa có kinh nghiệm sống dễ làm khổ con nhà người ta em ạ!
Gia Khiêm bật cười:
– Ờ, anh làm như anh nhiều kinh nghiệm sống lắm ý! Đây chẳng qua là cách từ chối khéo cho cái ế thôi. Em thấy chú Thăng và cô Vi bao nhiêu năm bên nhau có điều tiếng gì đâu? Họ chả lấy nhau lúc còn trẻ chưa có kinh nghiệm còn gì?

Thành nói:
– Bố mẹ anh là trời sinh một cặp, là duyên trời định, ai mà bì được với họ? Nhìn chung cái bộ tứ ấy là trường hợp đặc biệt, yêu ai đều là người tốt. Còn anh chưa gặp được người như thế!

Rồi như sực nhớ ra điều gì, anh hỏi:
– Mà sao quá giờ rồi, ᵭốι Ϯượпg xem mắt của em vẫn chưa đến nhỉ? Nãy giờ anh ngồi một mình có thấy ai đến đâu? Hội Bá Tùng chắc uống nước no bụng đằng kia rồi!
Khiêm nhìn đồng hồ rồi nhìn ra cửa:
– Ừ nhỉ, em dặn mẹ là bàn số chín, chắc em thoát rồi anh ạ!

Vừa lúc đó, điện thoại anh reo lên:
– Dạ con nghe đây mẹ!
Phía bên kia, bà Thư mỉm cười:
– Trai đẹp, vợ tương lai đã tới chưa? Con chỉ cần nói năng nhã nhặn là ” rồi ” hoặc ” chưa ” kẻo con bé ngồi đối diện nó lại ngại.
Chivas bật cười:
– Dạ mẹ yêu khỏi lo cô ấy ngại, bởi vì đến giờ này con trai mẹ đã bị cho leo cây, đang ngồi ăn ϮhịϮ thỏ, còn con dâu tương lai của mẹ thì chẳng thấy bóng dáng đâu cả!

Bà Thư nhíu mày:
– Hả? Mẹ nghe dì Thu nói con bé đó rất chín chắn và luôn đúng giờ. Nó cũng làm quản lý, nhưng mẹ không hỏi rõ công việc gì vì mẹ quan trọng hai đứa có hợp hay không thôi.
Khiêm nhìn ra cửa:
– Vâng, không tới thì chắc là họ chê con của mẹ, hoặc họ đã có người yêu, cũng có thể là con mẹ đẹp trai quá nên họ ngại. Mẹ nghĩ vì lý do gì ạ?
Bà Thư thở dài:
– Vừa vừa cái miệng thôi, bố anh từ tốn bao nhiêu anh lại lắm miệng bấy nhiêu, gen ai thế không biết!

Gia Khiêm thong thả nói:
– Mẹ xinh đẹp ơi, mẹ sinh con ra, con mang gen của ai thì mẹ phải rõ hơn con chứ!
Bà Thư nói không lại với đứa con lém lỉnh nên xua tay:
– Thôi thôi, để mẹ gọi cho dì Thu xem đã. Con cứ ở quán, biết đâu con bé bận hoặc kẹt xe nên đến trễ, rõ chưa?
Gia Khiêm nhìn sang tập đoàn cố vấn của mình đang ngồi trong góc quán:
– Vâng thưa mẹ yêu!
Anh tắt máy rồi nhìn Vương Thành:
– Mẹ bảo em không được rời vị trí chiến ᵭấu, dù đói khát vẫn phải chờ bằng nước ý trung nhân mà mẹ đã chọn!

Thành cười lớn:
– Tội nghiệp thằng em, đã đẹp lại còn giỏi và giàu, đã nhiều tiền lại còn ế… giống anh! Thôi, anh lại đằng kia với đồng đội của anh đã, lỡ vợ tương lai em tới thấy anh ngồi với em lại tưởng em giới tính bất ổn thì khổ. Em cứ ngồi đây chờ một lát xem!
Phía bên kia, cách chỗ Gia Khiêm ngồi một quãng, mấy anh chàng lố nhố nhìn. Tú Uyên cũng căng mắt nhìn ra cửa mà không thấy ai. Lúc nãy khách khá đông, Bá Tùng lại cứ ép cô ăn rồi bảo khi nào cô gáι kia xuất hiện ngồi vào bàn số chín thì anh báo. Chủ tịch lại còn cất công bóc bóc đút đút cho cô vợ bé nhỏ, mấy người khác cũng tranh thủ cả ăn cả chờ, giờ ngoảnh lên chả thấy ai lại bàn số chín cả. Đã gần một tiếng trôi qua, Gia Khiêm bước lại bàn của mấy anh em – mấy bàn này được đặt đồ ăn nhẹ phục vụ cho việc chờ đợi:
– Thôi, em ăn đã, chả hơi đâu mà ôm cây chờ người ngủ!

Bá Tùng thở dài:
– Dì Thư ʇ⚡︎ự nhiên nghĩ ra cái trò gì thế không biết, để anh nói mẹ Linh góp ý xem, cứ làm như con mình tồi tệ lắm không bằng, từ từ chứ! Các sếp ngày trước ngoài chú Thăng thì toàn đầu ba trở đi mới cưới vợ còn gì, có sao đâu? Thôi em ăn đi Chivas, chắc tư tưởng cô kia cũng như chúng ta, không thích những chỗ như thế này!
Chiều muộn ngày hôm đó …
Dạ Quỳnh xong việc mới gọi cơm ăn. Cô cầm điện thoại lên, thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ của mẹ. Lúc trưa cô để chế độ im lặng để đi gặp ᵭốι Ϯượпg xem mắt cho phải phép, nào ngờ gặp một gã chẳng ra gì nên quên bật lại chế độ âm thanh. May không có việc hệ trọng của cửa hàng, còn mẹ cô thì chắc chắn chỉ hỏi về buổi gặp gỡ đó đây mà. Biết chẳng thoát được, cô gọi lại cho mẹ. Còn chưa kịp nói gì, Quỳnh đã nghe bà Thu mắng xối xả:
– Quỳnh, còn làm cái trò gì vậy hả? Sao con dám nói dối mẹ? Nuôi mày ăn học, tạo điều kiện cho mày mở hết tiệm hoa này sang tiệm hoa khác, giờ mày nói dối mẹ như thế hả Quỳnh?

Quỳnh thở dài:
– Mẹ à, mẹ nghe con nói đã được không?
Bà Thu gắt lên:
– Nói cái gì? Bảo đến xem mắt, dạ dạ vâng vâng, nào là con lên đường rồi, nào là con đến nơi rồi, vậy mà cuối cùng để dì Thư gọi điện bảo con dì ấy bỏ công bỏ buổi để chờ mày, rồi mày không đến. Làm sao thế hả Quỳnh? Giờ tính không lấy chồng hả? Mày không nghĩ đến bản thân cũng phải nghĩ cho bố mẹ, nghĩ cho cái công ty gia đình mình đã nuôi mày lớn khôn chứ?
Quỳnh cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ, nước mắt đã hoen mi. Cô nói:
– Mẹ, bố mẹ chị nghĩ đến lợi ích của công ty, đến bộ mặt của bố mẹ. Thế bố mẹ có nghĩ đến cảm xúc của con không? Con rất ghét cái kiểu mai mối, xem mắt này nọ, chuyện tình cảm cứ để nó ʇ⚡︎ự nhiên đi, bắt con đi làm gì?

Mẹ cô quát lên:
– Đấy, có khổ không? Con với cái, chờ cái ” ʇ⚡︎ự nhiên ” của mày thì chắc hai cái thân già này chống gậy hoặc xuống lỗ cũng chưa thấy con rể và cháu ngoại ở đâu. Mẹ không hiểu nổi mày nữa Quỳnh à! Mày có biết nghĩ không vậy?
Quỳnh vẫn cố gắng giải thích:
– Nhưng hắn ta là kẻ không ra gì, trêu ghẹo con gáι nhà lành, có ʇ⚡︎ử tế gì đâu mà mẹ bảo con gắn bó ạ mẹ?
Bà Thu lắc đầu:
– Con làm sao thế hả? Một chủ tịch tập đoàn được học tập chỉn chu từ trong nước ra nước ngoài, vậy mà con nói không ra gì là sao? Con chưa gặp mà ᵭάпҺ giá người ta như vậy hả? Mày đừng bôi thêm tro trấu lên mặt bố mẹ mày nữa!
Quỳnh nói:
– Mẹ à, hôm nay con thật sự đã đến đó rồi, nhưng chưa kịp tới bàn số chín thì đã thấy anh ta đứng trêu ghẹo nhân viên trong quán, chèo kéo đưa đẩy người ta. Con hỏi mẹ, cái loại đó có đáng cho con tôn trọng và yêu thương không?

Mẹ cô cau mày:
– Con có nhầm không?
Quỳnh lắc đầu:
– Con nhầm thế nào được hả mẹ? Bàn số chín, mắt con có vấn đề gì đâu. Con nói rồi, từ nay con sẽ không đi xem mắt hay gì hết nữa đâu!

Bà Thu quát lên:
– M.ấ.t d.ạ.y! Con với cái, nuôi mày ăn học, giờ mày trả treo với mẹ thế hả? Bây giờ mẹ sẽ gọi lại cho dì Thư, rồi nếu người ta rộng lượng bỏ qua thì sắp xếp một cuộc gặp khác. Lần này con phải gặp và nói chuyện ʇ⚡︎ử tế nghe chưa?
Quỳnh nói:
– Chắc chắn là không ạ! Con không thể gắn bó cuộc đời mình với một kẻ hay bỡn cợt, ra vẻ đào hoa như anh ta được. Lấy người như thế thì khổ thân thôi, con có phải dạng không ai nhìn ngó gì đâu mà mẹ lại làm thế?

Mẹ cô thở dài thườn thượt:
– Không ai nhìn ngó sao giờ chưa lấy chồng? Đừng đổ lỗi cho duyên! Tuổi của con các bạn đã tay bồng tay bế, con có biết mỗi lần công ty có tiệc, hay đơn giản là mẹ đi cà phê với bạn bè, ai cũng hỏi khi nào có con rể, khi nào có cháu ngoại. Mẹ nói cho con biết, nếu con không chịu đi xem mắt thì cũng đừng về nhà gặp bố mẹ nữa. Đừng gọi hai cái thân già này là bố mẹ nữa!

Bà nói xong thì tắt máy. Dạ Quỳnh khẽ thở dài rồi đành im lặng, không biết phải cư xử thế nào với suy nghĩ của mẹ mình nữa. Có lẽ một thời gian nữa rồi mẹ cũng quên chuyện này thôi. Nhưng thực sự nói không buồn là sai. Quỳnh không nghĩ vì lợi ích của công ty mà mẹ cô lại làm nên việc như thế, khác gì bán rẻ con gáι đâu. Nếu Quỳnh làm căng thì tình cảm gia đình chắc sẽ mệt mỏi. Cũng may cô có chỗ ở tại thành phố C, nếu không thì giờ không biết đi đâu. Vợ chồng là duyên số, cưỡng ép sao được chứ?

Mải suy nghĩ, Quỳnh không để ý nước mắt rơi từ bao giờ. Khẽ gạt những giọt nước mắt tгêภ khuôn mặt khả ái, Quỳnh nhai trệu trạo mấy thìa cơm rồi lại lao đầu vào cắm hoa, tạm quên đi chuyện xem mắt vừa rồi.

Trong khi đó, tại biệt thự của ông Trọng Bà Linh…

Vợ chồng bà Đan Thư tới chơi. Sau khi kể chuyện của Gia Khiêm, bà thở dài:
– Em không biết thằng Chivas nó có thích phụ nữ hay không nữa. Đến chuyện xem mắt cũng để con nhà người ta cho leo cây, em nản quá anh chị ạ!

Ông Bá Trọng cười:
– Em cứ lo hão, Chivas là đàn ông một trăm phần trăm, không lẽ thích đàn ông à? Duyên đến thì đỡ không kịp vậy chứ, như Bơ đấy thôi, lúc đầu chê ỏng chê eo, rồi sau lại yêu sống yêu c.h.ế.t. Mà em cũng đừng ép nó quá, giờ chị Bắp đây suốt ngày võ vẽ, phá án này nọ, anh chị cũng có bắt nó lấy chồng được đâu! Ai cũng mong con cái yên bề gia thất nhưng cũng phải tùy duyên chứ, ép quá lại phản tác dụng, bởi vì công việc của nó đã căng thẳng lắm rồi.
Bà Linh cũng cười:
– Anh Trọng nói đúng đấy, mấy ông này ngày xưa tгêภ ba mươi tuổi mới cưới vợ, giờ Chivas mới hai mươi bảy tuổi, em lo cái gì? Từ từ, không sao đâu!

Bà Thư buồn bã:
– Nhưng nó ham công việc quá, em cũng nóng ruột!
Ông Trọng gật đầu:
– Ừ, anh hiểu! Nhưng ham việc quá thì việc cần lo là sức khỏe chứ không phải là giục nó lấy vợ. Chuyện vợ con thì để nó ʇ⚡︎ự quyết định đi, ép cũng có hạnh phúc được đâu. Em và Bảo Long ngày trước cũng vậy. Gia đình Long cấm đoán cũng không được, đến khi bén duyên thì không gì cấm được. Em cứ bình tĩnh đi, nó làm việc cũng vì Hoàng Gia mà.

Bà Linh cầm tay em gáι:

– Thôi, cứ từ từ xem đã. Đừng suy nghĩ nhiều quá mà ảnh hưởng sức khỏe, lại căng thẳng trong gia đình!

Bà Thư khẽ ” vâng ” một tiếng rồi cùng chồng xin phép anh chị ra về, trong lòng nhiều suy nghĩ miên man. Ông Long ngồi ở ghế lái đặt tay lên tay bà:

– Vợ yên tâm đi, con bố Long không ế đâu mà lo!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất