Khắc tên vào tim em – Chương 18

Vũ Linh 269

Tác giả : An Yên

Thấy Quỳnh cứ ngơ ngác, lại có nét thẹn thùng, Tú Uyên bồi thêm một câu:

– Haizzz, còn e thẹn nỗi gì nữa, một người như Chivas, bao nhiêu người mơ ước, có không giữ, mất đừng tìm nha!

Cô nàng vừa nói vừa liếc chị, hại Quỳnh càng lúng túng, rồi Quỳnh nói:

– Anh Gia Khiêm… có nhiều cô theo đuổi lắm à?

Tú Uyên lườm cô chủ tiệm hoa một cái sắc lẹm:
– Lại chả không à? Con gáι thời giờ mạnh dạn lắm, không như chị đâu. Chivas vừa giỏi, vừa tốt tính, lại đẹp trai, chỉ có kẻ vô tri mới không mê ấy chứ? Chị không nhận thấy hay sao mà còn hỏi?
Quỳnh vân vê gấu áo Ьệпh nhân:
– Nhưng… nếu thế sao đến giờ anh ấy vẫn chưa lấy vợ nhỉ?
Tú Uyên nhìn Quỳnh:

– Chờ bà đấy!
Quỳnh ᵭάпҺ nhẹ vào tay em:
– Vớ vẩn! Chị già rồi, cũng đâu s.e.x.y gợi cảm như mấy cô chân dài kia, ăn rồi chỉ biết cắm mặt vào hoa, ai mà thèm!
Tú Uyên tỏ ra ngán ngẩm:
– Thì đấy! Khiêm cũng như chị đấy, suốt ngày cắm đầu vào công việc, chả để ý thì xung quanh. Với lại cậu ấy nhìn vậy chứ thẳng tính, mấy cái thể loại õng à õng ẹo, Khiêm không thích đâu. Mà em thấy chuyện yêu đương hay vợ chồng gì cũng có duyên có số cả chị ạ. Có thể khi gặp chị Khiêm mới có cảm hứng yêu.

Quỳnh tò mò:
– Sao lại có cảm hứng yêu với chị mà không phải với những cô kia?
Tú Uyên nhăn mặt:
– Bà đi mà hỏi? Sao muốn biết tâm tư tình cảm người ta mà lại đi chất vấn em thế hả? Thế em hỏi chị, em so với cái cô người mẫu Trà My ấy, cô ta chả cao hơn em, body ngon nghẻ hơn em, lại ăn nói ngọt như mía lùi, sao anh Tùng không ưa cô ta mà lại yêu em? Đôi khi, đàn ông ý, có những người chơi bời cho vui, kiếm người làm phông nền thì có thể tìm đại một cô chân dài, nhưng họ sẽ không bao giờ nói gì chắc chắn với mấy cô ả đó cả. Còn nếu muốn tìm một bến đỗ thực sự, họ sẽ tìm một người chân thành, hiểu chưa? Mà em nghĩ, những người như ông Tùng nhà em hay Gia Khiêm, họ chả cần người làm phông nền đâu vì họ quá nổi bật, chả cần ai làm gì cả. Thế nên khi tìm được người chân thành, họ sẽ yêu hết lòng và cưới, thế thôi!

Quỳnh ngẩn người ra:
– Sao em ít tuổi hơn chị mà biết nhiều về đàn ông thế nhỉ?
Tú Uyên gõ nhẹ vào trán Quỳnh:
– Vì tôi xuất thân nghèo hơn bà, học đại học xong thì ʇ⚡︎ự bươn chải sang tận Campuchia, suýt c.h.ế.t mới về đến được Việt Nam. Và bởi tôi không quá cắm mặt vào công việc mà thi thoảng vẫn ngẩng lên nhìn đời nên kết hôn sớm hơn bà, biết nhiều hơn bà là đúng thôi. Chứ bà được sinh ra và bao bọc trong nhung lụa, học xong đại học lại có nhã ý mở tiệm hoa và thế là có bố mẹ hỗ trợ ngay. Giờ bà bớt công việc đi, nghĩ cho mình một chút đi!.
Quỳnh nói:
– Thì chị vẫn làm công việc mình yêu thích, nghĩa là vẫn nghĩ cho mình gì còn gì nữa?

Tú Uyên thở dài:
– Này, sao chị cứ cố đá bóng đi chỗ khác thế nhỉ? Vậy đêm về bà có thấy cô đơn không? Ngày lễ Tết người ta mua hoa mua quà tặng người yêu, bà có buồn không? Hay bà ở giữa một rừng hoa rồi không thấy thiếu hả?
Quỳnh cúi mặt:
– Nhưng… ai biết chắc… anh Gia Khiêm… anh ấy…
Tú Uyên nguýt dài:
– Khϊếp! Một ” anh Gia Khiêm”, hai “anh Gia Khiêm”, tình yêu có sức mạnh ҡıṅһ ҡһủṅɢ thật. Bây giờ không kêu là” anh ta “, ” hắn “,” kẻ lạnh lùng vô tâm c.ụ.c s.ú.c ” nữa à? Lêu lêu…. quê quê…
Quỳnh đấm em thùm thụp:
– Thôi thôi, đừng nói nữa được không hả?

Uyên thấy chị đã ổn hơn, liền đứng dậy múc cháo ra bát và nói:
– Nào, ăn đi, ăn cho có sức mà yêu! Cháo tình yêu đấy!
Quỳnh đón lấy bát cháo:
– Con ranh, cháo mua về cũng kêu là cháo tình yêu!
Uyên lấy cặp l*иg cháo của mình và nói:
– Lại chả không à? Cháo của Gia Khiêm mua cơ mà? Còn em là của anh Tùng nấu! Chị ăn đi, lát Gia Khiêm vào thấy chị chưa ăn là em bị phạt đấy! Hay để em đút nhờ?
Quỳnh ngạc nhiên:
– Anh Gia Khiêm mua cháo cho chị hả? Thật à? Mà anh ấy lát vào đây làm gì nữa?
Tú Uyên trừng mắt:
– Thế giờ bà có ăn không? Vào chăm bà để mẹ con em còn về chứ làm gì?

Quỳnh xua tay:
– Chị ăn, nhưng nói anh ấy đừng vào. Em ở đây với chị đi mà, với lại chắc lát nữa chị được về nhà chứ, chị hết sốt rồi, còn bao công việc nữa!
Tú Uyên vừa lắc đầu vừa nhăn mặt:
– Lại công việc, công việc, lúc nào cũng công việc. Vậy mới ế đấy! Em phải về chứ ai ở đây làm kì đà cản mũi làm gì? Còn chị, anh Vương bảo nên nằm viện vài ngày để anh ấy kiểm tra lại công thức ɱ.á.-ύ và rà soát một số Ьệпh khác.
Quỳnh há hốc miệng:
– Hả? Chị bị Ьệпh gì?
Tú Uyên lắc đầu:
– Chị hiện tại thì không bị gì cả. Nhưng sau khi sốt, người ta cần kiểm tra chắc chắn. Công việc của chị có chuỗi cửa hàng gánh, chị lo cái gì? Cứ có sức khỏe rồi quay lại công việc sau có làm sao đâu! Lát anh Vương sẽ giải thích rõ hơn với chị. Nhưng em nghĩ chị nên nghỉ ngơi vài ngày, lo cho bản thân, cho tình yêu nữa. Kiểm tra lại sức khỏe, kiểm tra luôn lại tình cảm của mình. OK?

Quỳnh nói:
– Nhưng… anh Gia Khiêm vào thì…chị không biết nói gì cả!
Tú Uyên nhún vai:
– Ơ hai cái ông bà này, muốn nói gì thì nói, bình thường nói hay lắm cơ mà?
Quỳnh gãi đầu gãi tai:
– Trước khác, giờ khác!
Tú Uyên cau mày:
– Khác cái gì? Có thay người đâu mà khác?

Quỳnh nói:
– Nhưng trước không thấy có cảm tình, trước… nghĩ người ta không như bây giờ.
Uyên mỉm cười kín đáo:
– Thế giờ có cảm tình rồi hả?
Quỳnh ᵭάпҺ vào tay Uyên:
– Con ranh, chỉ chờ thế là nhảy vào miệng chị ngồi thôi! Thì …giờ không ghét như trước nữa, lại cái vụ xem mắt… thành ra khó nói chuyện!
Uyên chỉ chỉ vào ռ.ɠ-ự.ɕ trái của Quỳnh:
– Cái đó thì ʇ⚡︎ự hỏi trái tιм mình nhé, bà chủ!

Trong khi đó, tại quán ăn sáng…
Thấy Gia Khiêm ngồi thẫn thờ, Thiên Vương hất hàm hỏi:
– Này, làm gì mà mặt đ.ầ.n t.h.ố.i ra thế? Tiếc tiền à? Nếu Chủ tịch tiếc thì để bác sĩ trả tiền ăn sáng cho. Haizz, đã mất công mất buổi cứu người yêu chủ tịch, tạo điều kiện cho hai người gần gũi, giờ lại còn trả tiền ăn cho chủ tịch nữa. Hic, ai khóc nỗi đau này…
Thấy Khiêm chả xi nhê gì, Bá Tùng huơ huơ tay trước mặt anh:
– Này, cậu không tiếc ba bát bún Huế tới mức ấy chứ?
Gia Khiêm giật mình, dáo dác nhìn và nói:
– Hả? Anh gọi em à?

Bá Tùng thở dài:
– Chưa yêu mà nó đã ngơ cỡ này, nếu yêu vào chắc em nản toàn tập với nó anh ạ. Thảo nào ngày xưa các ông vua trúng ” Mỹ Nhân Kế ” mà mất nước cũng không thể trách được.
Gia Khiêm ngẩn mặt ra:
– Là sao? Các anh hỏi gì em à?
Thiên Vương ngán ngẩm nói:
– Cậu tiếc tiền bún hay sao mà ngồi ngơ ngẩn ra thế?

Khiêm trố mắt:
– Trời ạ, tiếc gì chứ? Em đang nghĩ đến chuyện khác.
Cả hai người còn lại đồng thanh:
– Chuyện gì?
Khiêm cười bối rối:
– Em đang nghĩ… lát nữa em không biết nói gì với Quỳnh!
Bá Tùng lắc đầu:
– Thế có cần tôi viết diễn văn cho mà đọc không? Hay đi làm loại r.u.ộ.t mèo như tài liệu khi đi thi của mấy nhóc học sinh ấy, nhét vào trong túi rồi lâu lâu kéo ra xem nên nói gì.

Gia Khiêm cười:
– Anh hâm à? Em làm gì đến mức đó!
Thiên Vương bật cười:
– Ờ, không đến nhưng gần đến. Ban nãy khôn ra được tí giờ lại ngơ trở lại rồi đấy!
Gia Khiêm nhăn mặt:
– Nhưng thực sự, khi còn lại em với Quỳnh…. Em không biết nghĩ ra cái gì mà nói. Em phải làm sao đây?
Thiên Vương chỉ chỉ tay lên trần nhà:
– Sao tгêภ trời ấy, lên tгêภ đó hái xuống rồi mà hỏi. Kiếm chuyện mà nói chứ sao trăng gì nữa?

Gia Khiêm ngẩn mặt:
– Nhưng…. là nói chuyện gì anh?
Thiên Vương dừ dứ tay:
– Nhìn mặt cậu, anh muốn lôi ra ngoài kia cho vài đấm! Thì chuyện cuộc sống này nọ.
Ấy vậy mà anh chàng chủ tịch Hoàng Gia vẫn tỏ ra ngây ngô không hiểu:
– Anh nói cụ thể hơn được không?

Bá Tùng nói:
– Chán với cậu, hỏi về sức khỏe rồi về gia đình, công việc, hỏi về hoa. Ví dụ anh thích hoa này hoa kia nhưng không hiểu hết ý nghĩa của nó, em giải thích giúp anh được không? Cậu khịa ra cỡ năm loài hoa, với một người mê hoa như Quỳnh, từng ấy là đủ hết thời lượng một buổi sáng rồi đấy. Chiều cậu đi làm, cũng để tạo khoảng cách, tối lại kiếm chuyện khác.
Khiêm như ” ngộ” ra đôi chút:
– Tức là em phải hỏi những gì mà Quỳnh thích hả anh?
Bá Tùng lừ mắt:
– Không lẽ cậu tán gáι lại bắt người ta nói những chuyện cậu thích mà người ta không biết sao? Nói chuyện với cậu, thà tôi nói với đầu gối còn đỡ bực hơn!

Gia Khiêm gật gật:
– Rồi rồi. Em hiểu rồi, các anh yên tâm, em sẽ cố gắng!
Cả ba đứng dậy, cùng đi vào Ьệпh viện. Trong khi đó, ở phòng Ьệпh, Tú Uyên đã nhận được tin nhắn của chồng là ba người đang đi vào. Cô nhìn đồng hồ:
– Hôm nay em có lịch khám thai, đúng ra là ngày mai, nhưng nay tiện xin nghỉ, lại đang ở Ьệпh viện nên em khám luôn!
Dạ Quỳnh vừa gật đầu vừa “ừ ” một tiếng thì tiếng gõ cửa vang lên. Quỳnh vội nằm xuống:
– Thôi, chị ngủ cho lành!
Tú Uyên mỉm cười ra mở cửa. Cô nói rành rõ:
– Anh Vương, em có nói với chị Quỳnh về việc kiểm tra sức khỏe sau khi sốt rồi ạ. Có gì lát anh giải thích thêm cho chị ấy nhé! Giờ em ra chỗ khoa sản để kiểm tra em bé. Bác sĩ hẹn ngày mai nhưng hôm nay tụi em đi luôn.

Thiên Vương gật đầu:
– OK! Để anh gọi điện thoại ra đó nhờ họ một tiếng.
Rồi Vương ghé tai Gia Khiêm:
– Trời trao cho cơ hội, anh em, bạn bè, đồng nghiệp ủng hộ nhiệt tình, hai bên gia đình đẩy thuyền nhiệt liệt, kết quả chỉ phụ thuộc vào hai người thôi đấy!
Gia Khiêm ra dấu OK rồi nói to:
– Em cảm ơn chị dâu nhé!

Vương cười:

– Đừng cãi nhau rồi gọi tôi đến như lần trước là không xong đâu đấy. Bệnh viện của tôi không phải võ đài nghe chưa?

Trong khi Gia Khiêm gật đầu và thì thầm ” em khôn rồi!”, thì ở tгêภ giường, Quỳnh lẩm bẩm” n.g.u gì mà cãi nhau chứ”??

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất