Khắc tên vào tim em – Chương 14

Vũ Linh 318

Tác giả : An Yên

Thấy Dạ Quỳnh đứng ngơ ngẩn, Tú Uyên huých tay vào tay chị, giọng thì thầm, ánh mắt tỏ ý trêu chọc:

– Này, bà chủ, bà chủ…

Tới tiếng ” bà chủ ” thứ ba thì Quỳnh giật mình nhìn sang, rồi cô đưa tay lên miệng khẽ ” sụyt “, ý nói Uyên im lặng khi Gia Khiêm đang phát biểu. Tiếng vỗ tay vang lên rần rần cũng là lúc Uyên ghé tai chị:

– Nước dãi chảy ra rồi kìa!

Quỳnh bỗng ” nhột “, vội đưa tay lên miệng. Tú Uyên tỏ ra khoái chí:
– Mê rồi đúng không?
Biết mình bị con nhỏ trêu, Quỳnh ᵭάпҺ thùm thụp vào người Uyên:
– Con hâm! Nói linh ϮιпҺ, làm chị bị quýnh quáng cũng đưa tay lên miệng như thật!
Tố Uyên lại thì thầm cùng cái nháy mắt:

– Đẹp trai nhờ?
Quỳnh thấy mặt mình đang nóng dần lên, liền nhéo vào hông Uyên:
– Có im đi không?
Bá Tùng nhìn cô vợ nhí nhảnh, bướng bỉnh của mình rồi nói:
– Vợ à, em trêu chọc Quỳnh đủ chưa? Để Quỳnh ʇ⚡︎ự nhiên đi em!

Quỳnh liếc Tùng:
– Anh quản nó dùm em đi! Từ ngày lấy anh, con bé càng làm càn, chắc tại anh chiều nó quá!
Bá Tùng cười:
– Ừ, nhưng chiều Uyên là nghĩa vụ của anh rồi! Anh không thay đổi được, em thông cảm nhé!
Uyên còn vớt vát thêm một câu:
– Chị cứ nhìn Chivas như ban nãy, đảm bảo sẽ có người cưng chiều ngay!

Bà chủ tịch trẻ tuổi còn che miệng cười khúc khích khiến Quỳnh chỉ muốn lao lại cho nó một trận. Nếu không phải đây là bữa tiệc lớn và Quỳnh đang trong bộ váy nhẹ nhàng nữ tính thì Uyên biết tay cô rồi. Quỳnh liếc Uyên:
– Em chờ đấy, chưa xong đâu!
Tú Uyên níu tay Bá Tùng:
– Em có anh Bơ đẹp trai bảo vệ rồi, chị tìm Chivas mà trêu!
Hết nói nổi với cô em bướng bỉnh, Quỳnh lắc đầu ngán ngẩm nhìn Tùng. Còn anh chàng chủ tịch Trương Thị thì ôm eo cô vợ rồi nhéo mũi cô:

– Thôi nha, đủ rồi …

Uyên ngừng cười, kéo tay Quỳnh:
– Thôi, nói sau vậy. Mình nhập tiệc đi!
Là tiệc buffet nên mọi người đi lại ʇ⚡︎ự do. Quỳnh không uống ɾượu, dĩ nhiên rồi, sau cái hôm bị chuốc say, cô khϊếp vía. Cầm một ly nước ép hoa quả, Quỳnh đi cùng với Uyên. Bá Tùng để vợ đứng với Quỳnh, còn mình đi chào hỏi mọi người. Đang bị Uyên ép ăn, Quỳnh lại nghe tiếng thì thầm của Gia Khiêm:
– Em ăn ʇ⚡︎ự nhiên nha, không được để bụng đói về đâu đấy. Em mà đói, anh sẽ mang Ϯộι to.
Lần này chất giọng của anh không ấm áp mà khàn khàn pha hơi ɾượu vang, rất dễ làm người ta say đắm nhé! Quỳnh chưa đến độ đó nhưng cũng rất ngượng ngùng:

– Vâng, anh yên tâm đi, tôi biết rồi!
Tú Uyên nhìn Gia Khiêm rồi hắng giọng:
– Chivas, nhớ trả lương cho chị vì đã tiếp vị khách đặc biệt của em chu đáo nha!
Gia Khiêm ra dấu ” OK ” rồi nói:
– Chị dâu, chuyện nhỏ nhé!
Bóng lưng của anh vừa bước đi, Quỳnh lại bất giác ngoái theo nhìn. Đúng là ăn hại thật, sao cô lại muốn nhìn biểu cảm của anh ta chứ? Đang ʇ⚡︎ự trách mình, Quỳnh lại nghe giọng bà Thư:
– Quỳnh, con ăn đi, dạo này con có vẻ xanh đấy! Cô nghe Thiên Vương có nói con thiếu ɱ.á.-ύ, suy nhược ς.-ơ τ.ɧ.ể mà thấy lo quá. Hôm trước, cô tính đưa tђยốς bổ qua cho con mà Vương bảo có kê đơn rồi, chú Long lại nói sợ con ngại nên cô không dám đưa. Biết là ham việc nhưng làm ít thôi, để ảnh hưởng sức khỏe bố mẹ con lại lo đấy!
D
ạ Quỳnh hơi bối rối trước sự quan tâm đặc biệt đó. Trước giờ cô nói chuyện với bà Đan Thư rất ʇ⚡︎ự nhiên và vui vẻ. Nhưng từ ngày mọi chuyện thành ra thế này, cô lại thấy lúng túng khi gặp bà:

– Dạ, cháu biết rồi ạ. Vì cuộc sống của cháu chủ yếu là công việc, nên nhiều khi không để ý chuyện khác, cứ thấy hoa là mê mẩn cô ạ!

Bà Đan Thư mỉm cười:

– Con biết không, trước đây gia đình cô nghèo lắm. Cô phải cả đi học cả đi làm, ốm rồi vẫn cố để bò đi. Khi yêu chú Long, chú không dám cấm cản cô dù chú không thiếu thốn gì, bởi đó là ý thích của cô. Nhưng khi cô ốm, chú lo, chú chăm, chú thức cả đêm thì cô mới hiểu có những thứ không mua được bằng tiền, đó là sức khỏe và sự bình yên bên những người mình yêu thương. Cô nghĩ một người như con sẽ có rất nhiều người yêu thương, chỉ là duyên chưa đến nên con chưa chú ý thôi. Cô cũng mong con và Chivas tìm được tiếng nói chung, nhưng nếu con cô không có cái Phước đó đành chịu con ạ.

Quỳnh không biết trả lời bà Thư thế nào về tình cảm của mình và Gia Khiêm. Nhưng những lời chia sẻ ấy, cô có cảm giác như một người mẹ đang nói với con gáι của mình, như một lời trải lòng. Cô từng nghe nói cô Thư chú Long có một tình yêu vượt qua mọi rào cản, nhưng cô không biết trước đây cô Đan Thư có một cuộc sống vốn khó khăn như thế. Trong lòng Quỳnh hôm nay xuất hiện nhiều cảm xúc và suy nghĩ mới mẻ, một cái nhìn mới về Gia Khiêm, một cảm xúc thân quen hơn với gia đình bác sĩ Long. Không biết đây có được gọi là DUYÊN hay không? Nhưng cô đã thấy chút thú vị khi đến đây rồi, không còn chán nản như đầu bữa tiệc nữa. Quỳnh ʇ⚡︎ự thưởng cho mình một nụ cười rồi tiếp tục trò chuyện với Tú Uyên sau khi bà Thư rời đi. Đúng lúc cô đang nhâm nhi ly nước thì nghe bên tai một giọng nói của ai đó :
– À, Chủ tịch Hoàng, tôi nghe nói lão Lục h.ạ.i anh hả?
Tiếng Gia Khiêm vang lên:
– Trời, sao thông tin rò rỉ nhanh vậy? Tôi giữ im lặng có nói gì cho báo chí biết đâu? Mà chuyện cũng qua rồi, chúng ta cứ đường hoàng, đừng dùng mánh khóe là được!

Người kia nói:
– Không phải rò rỉ đâu! Cái hôm có người lao xe vào anh, nhân viên của tôi thấy, còn quay lại cho tôi xem. Sau đó, tôi nghe nói ở vụ đầu thầu, Lục Văn Vinh bị bắt nên tôi đoán ra. Lão già đó tôi cũng ngứa mắt lâu lắm rồi – Kênh kiệu, coi trời bằng vung. Lục Gia phen này thảm rồi!
Gia Khiêm bật cười:
– Người sống thế nào thì trời đất biết, chúng ta hợp tác vui vẻ lành mạnh là được!
Sau đó là những tiếng cụng ly. Quỳnh phải công nhận Gia Khiêm còn trẻ tuổi nhưng rất khôn ngoan. Cô không lạ gì kiểu bằng mặt mà không bằng lòng trong kinh doanh. Những người kia không rõ tốt xấu, giờ thấy Hoàng Gia đang vượng thì xu nịnh. Biết đâu sau này họ có chuyện lại quay lưng? Cách nói của Gia Khiêm gọi là chả thiên vị ai, cũng chẳng mất lòng ai.

Mấy người kia đi rồi, Khiêm bước lại cạnh cô:
– Em ăn gì chưa?
Uyên thấy Khiêm bước lại thì kiếm lí do đi vệ sinh. Quỳnh cười, ánh mắt vẫn không dám đối diện anh:
– Dạ ăn nhiều lắm rồi ạ!
Bỗng một giọng nói vang lên:
– Chivas, chúc mừng con!

Gia Khiêm cười vui vẻ:
– Chú Minh, cảm ơn chú đã giúp đỡ con, đặc biệt cảm ơn chú đã cho con một trợ lý tuyệt vời!
Khiêm quay sang Quỳnh:
– Đây là chú Lê Minh, bạn thân của bố anh!
Quỳnh nhìn người đàn ông trước mặt, trông rất điềm đạm và từng trải lại từ tốn :
– Dạ cháu chào chú ạ!

Khiêm nói:
– Còn đây là Dạ Quỳnh, người đã cứu cháu trong vụ tai пα̣п đấy ạ!
Ông Minh gật đầu:
– À, chú có nghe Kim kể rồi. Cậu ấy còn kể thêm một vài chuyện thú vị xung quanh nữa.
Quỳnh thấy với người đàn ông tên Lê Minh thì Gia Khiêm có vẻ rất cởi mở, chứng tỏ mối quαп Һệ của họ thân thiết, không như những người ban nãy. Nghe chú ấy nói, Quỳnh hiểu chú Minh biết nhiều hơn những gì Khiêm vừa giới thiệu nên cô lại lúng túng. Chú Lê Minh vỗ vai Gia Khiêm:
– Cố lên con trai!

Khiêm cười:
– Dạ chú, chú ʇ⚡︎ự nhiên nhé!
Chú Minh nháy mắt:
– Ừ, con nói chuyện với Quỳnh đi, chú lại với mấy ông bạn già đây!
Quỳnh cũng chào chú Minh. Khi nhận được cái gật đầu của chú kèm một câu nói ngắn gọn ” đẹp đôi quá!”, Quỳnh đỏ mặt nhìn Khiêm:
– Tại sao….

Khiêm bật cười:
– Bố anh có một nhóm bạn thân, họ thân nhau từ nhỏ cơ, sống ૮.ɦ.ế.ƭ vì nhau đấy. Nhóm ấy gồm bố Long, dượng Bá Trọng, chú Vương Thăng là bố của anh Thành mà em từng gặp hôm xem mắt và chú Minh. Sau này, nhóm có thêm chú Thiên Vĩ là bố của anh Thiên Vương nữa!
À ra thế, thảo nào cứ có khó khăn gì, mọi người đều nhiệt tâm với nhau như thế. Một tình cảm thật đáng trân quý. Vậy là bác sĩ Long và bác sĩ Trọng từ chỗ là những người bạn thân lại trở thành người một nhà. Bất giác, Quỳnh nhớ tới lời của Uyên ” Nếu chị và Gia Khiêm thành một đôi, thì em và chị sẽ thành người một nhà!”
Rồi cô cười một mình, Khiêm cúi xuống:
– Em cười gì đấy?

Quỳnh lắc đầu:
– Dạ không có gì đâu ạ!
Họ nói chuyện có vẻ ʇ⚡︎ự nhiên hơn, không còn tranh cãi, cũng chẳng còn ngại ngùng nữa. Cả hai không hề biết mình đang ở trong ” tầm ngắm ” của một tổ tư vấn gồm những soái ca thế hệ trước. Ông Trọng nhìn Khiêm và Quỳnh rồi nói:
– Lại một người nữa sắp gia nhập hội tán gáι!
Ông Thăng chăm chú nhìn rồi mỉm cười:
– Sau đó sẽ vào hội những ông bố bỉm sữa cưng chiều vợ!
Ông Long gật gù:
– Hi vọng nó tán được nhanh hơn bố nó!

Ông Minh buông một câu:
– Bố nó không nhờ mấy ông bạn Bác sĩ tư vấn cũng chưa biết khi nào tán được. Vả lại, nếu không nhờ tôi lúc ấy bị đ.i.ê.n lên cơn ác thì chắc cũng chẳng ráo riết hơn trong việc bảo vệ Đan Thư.
Ông Vĩ trầm ngâm:
– Và sau tất cả, chỗ mà chúng ta đến sẽ là khoa Sản Ьệпh viện Thiên Vĩ để chờ vợ đẻ!

Họ cùng cười vang. Đằng kia, tiếng nhạc du dương dìu dặt cất lên như một thứ âm thanh nhẹ nhàng đi vào lòng người…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất