Khắc tên vào tim em – Chương 13

Vũ Linh 219

Tác giả: An Yên

Trong ba mươi phút, Dạ Quỳnh vừa chuẩn bị đồ vừa gọi điện thoại giao công việc cho các nhân viên và hẹn họ cùng có mặt tại tập đoàn Hoàng Gia. Những nhân viên của Quỳnh rất hiểu sự nghiêm túc trong công việc của cô nên chấp hành nghiêm chỉnh lắm. Quỳnh mặc áo phông, quần jean năng động và lịch sự, dự định tới trang trí cho bữa tiệc, khi sắp tới giờ tiệc bắt đầu sẽ về thay váy áo sau. Cũng như những lần khác, mỗi người một việc, nhân viên của cô làm việc rất chuyên nghiệp, người cắm hoa, người căng phông chữ, người kết bóng… Không gian phòng tiệc chỉ vài tiếng đồng hồ đã rất sang trọng và đẹp đẽ.

Có một điều lạ là hôm nay chủ tịch Hoàng Gia Khiêm cũng ngó tới chỗ này. Bình thường, mỗi khi có tiệc diễn ra ở Hoàng Gia, Chivas chỉ có mặt khi bữa tiệc bắt đầu, thời gian chính anh chỉ chuyên tâm vào công việc, tiệc tùng chỉ là nơi giao lưu công việc mà thôi. Nhưng hôm nay, chả hiểu tay xui chân khiến thế nào mà anh lại xuống kiểm tra tiến độ chuẩn bị của bữa tiệc. Thấy Quỳnh tất bật với hoa với bóng này nọ, vừa làm vừa chỉ cho nhân viên người cái nọ người cái kia, Gia Khiêm bước lại:

– Chào Quỳnh!
Cô bất giác ngước lên, bắt gặp ánh mắt của anh thì vội cụp mắt xuống:
– Vâng, chào anh! Có gì thay đổi ư?
Gia Khiêm lắc đầu:
– À, không, tôi thấy đẹp lắm, nhưng… có cập rập cho Quỳnh lắm không?
Vẫn câu hỏi lúc trưa, Quỳnh phì cười trước thái độ hơi ngố của chủ tịch:
– Không ạ, công việc của tôi mà. Anh không phải lo đâu, chắc chắn sẽ hoàn thành trước sáu giờ ba mươi.

Gia Khiêm cũng không hiểu vì sao mình đi xuống đây, lại càng không hiểu lý do gì mà anh buột ra một câu:
– Thế…Quỳnh sẽ tới dự tiệc chứ?
Quỳnh lại cười:
– Dĩ nhiên rồi ạ, được một tập đoàn lớn thế này mời tiệc, ai lại từ chối chứ?
Gia Khiêm gật đầu rồi nói:
– Ừ, thế Quỳnh và mọi người làm việc tiếp nhé!

Không gian tràn ngập sự ngại ngùng, vẻ chao chát của cô chủ tiệm hoa cùng sự lạnh lùng của anh chàng điển trai kia bỗng nhiên mất sạch. Từ phía cửa, Trương Bá Tùng ghé qua tập đoàn Hoàng Gia, thấy Gia Khiêm đứng nói chuyện với Quỳnh thì mỉm cười bước lại:
– Hôm nay là lễ đính hôn của chủ tịch Hoàng Gia à?
Câu nói của anh khiến hai người ngượng ngùng. Quỳnh biết chắc chắn Gia Khiêm sẽ kể cho Tùng nghe chuyện của anh và cô. Quỳnh cũng chẳng hiểu sao Tú Uyên tới trưa nay mới biết từ cô, vì tối qua đến mua hoa con bé có nói gì đâu. Nếu tối qua nó biết thì nó đã kể nhao nhao cái miệng rồi, hay là con bé gài mình để mình ʇ⚡︎ự nói nhỉ? Mà thôi, đằng nào giờ mọi người cũng biết rồi, không còn quan trọng nữa! Quỳnh nói:
– Anh Tùng khéo đùa ghê, rõ ràng tгêภ phông chữ có ghi là tiệc nhân dịp trúng thầu mà!
Gia Khiêm nhún vai:
– Anh Bơ nay rảnh thế?

Bá Tùng nhìn không gian tiệc rồi nói:
– Nghe đồn Hoàng Gia có tiệc lớn nên đến ăn ké thôi!
Gia Khiêm quay sang Quỳnh:
– Mọi người làm việc nhé, bọn anh ra đây một chút!
Nhận được tiếng ” dạ ” từ Quỳnh, hai chàng trai bước lên phòng của Khiêm.
Năm giờ bốn mươi lăm phút, công việc trang trí tiệc xem như tạm ổn, Quỳnh dặn dò mấy bạn nhân viên rồi ra xe đi về tiệm hoa. Khá lâu rồi không ăn diện, Quỳnh lục tung cả tủ áo quần váy vóc để tìm một bộ phù hợp. Cái trễ vai lại sợ không lịch sự, kín đáo, bộ kín quá lại thấy không được dễ thương. Gần hai mươi phút sau, Quỳnh mới chọn được một chiếc váy tạm xem là vừa ý. Chiếc váy xòe hoa nhí rất dễ thương, trông cô như mới mười tám tuổi thôi. Dạ Quỳnh trang điểm nhẹ nhàng rồi cầm tấm thiệp, lái xe đến bữa tiệc. Cô bước vào đã thấy mấy nhân viên của tập đoàn Hoàng Gia đứng đón khách. Dạ Quỳnh chìa thiệp mời và nói:
– Anh Gia Khiêm có mời chị tới dự tiệc!

Hai nhân viên lúc đầu cười tươi chào cô, nhưng khi thấy Quỳnh chìa tấm thiệp thì tỏ ra ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn nhau rồi đồng thanh:
– Chúng ta có thiệp mời sao?
Một cô lắc đầu:
– Em không nghe sếp dặn, mà tiệc như thế này có khi nào gửi thiệp mời cá nhân đâu?

Cánh tay đưa thiệp của Quỳnh buông thõng, cảm thấy thừa thãi, cô thấy rất khó chịu. Chẳng lẽ Hoàng Gia Khiêm trêu đùa cô sao? Thấy Quỳnh cau mày, cô nhân viên đón lấy tấm thiệp và đọc. Cô ấy nhìn Quỳnh nói:
– Đây đúng là chữ ký của chủ tịch Gia Khiêm, tấm thiệp này trông kiểu cách khá lạ nữa, vậy chắc chị là trường hợp đặc biệt đấy ạ!
Quỳnh vẫn chưa thể thấy thoải mái:
– Thực sự chị không hiểu lắm. Chị không có gì đặc biệt cả!
Vừa lúc đó, Gia Khiêm bước tới:

– Quỳnh, em tới rồi hả?
Lúc này, cảm giác của Quỳnh là sự xấu hổ. Bỗng nhiên không ai có thiệp mời mà mỗi cô lại có, không biết có gì đặc biệt hay anh ta cố tình ” chơi đểu ” cô đây? Khiêm đang cố tình để cho Quỳnh bẽ mặt chăng? Trông Gia Khiêm lúc này không giống đang trêu chọc cô tẹo nào cả. Chẳng lẽ anh ta diễn giỏi thế ư? Thấy Quỳnh cứ ngỡ ngàng, Khiêm cười:
– Sao thế? Trang trí cả buổi chiều mệt quá à? Vào trong đi!
Tay cô vẫn cầm tấm thiệp, nghe Gia Khiêm nói, Quỳnh chỉ buột miệng đúng một từ:
– Nhưng…

Khiêm nhíu mày:
– Có chuyện gì sao?
Cô nhân viên đứng đó có vẻ hiểu suy nghĩ của Quỳnh liền lên tiếng:
– Dạ chị đây đang ngần ngại một việc ạ. Chả là chị ấy có đưa cho chúng em một tấm thiệp mời, mà em nhớ là hôm nay chúng ta không có gửi thiệp mời cá nhân. Lúc đầu, em còn tưởng chị ấy đến nhầm chỗ, nhưng hóa ra không phải vì phía dưới có chữ ký của sếp ạ!
Gia Khiêm “à ” lên một tiếng rồi nói:
– Ừ, là tôi mời cô ấy đấy! Đây là khách mời đặc biệt của tập đoàn hôm nay. Cô ấy đã cứu tôi hôm suýt bị tai пα̣п ở quán Summer đấy!
Trong khi hai quân nhân viên gật đầu vẻ thấu hiểu thì Quỳnh vẫn chưa rõ ngọn ngành. Cô nói giọng thắc mắc:
– Nhưng nếu người khác không có thiệp mời thì anh cũng chỉ cần nói với tôi là được mà, ʇ⚡︎ự nhiên làm thế này ….thành ra khó xử!

Khiêm cười:
– À, anh sợ em không tin nên in thiệp cho chắc!
Hai cô nhân viên che miệng cười. Ánh mắt của họ khiến Quỳnh hiểu mình đang được đưa vào danh sách ” người đặc biệt ” của Gia Khiêm, cô lại càng lúng túng. Quỳnh biết rất rõ Gia Khiêm là thần tượng của rất nhiều cô gáι bởi một vẻ ngoài nam tính. Báo chí còn khen anh ta thương người và sống ấm tình nữa, nhưng điều này thì Quỳnh chưa kiểm chứng. Tuy nhiên, nhìn ánh mắt của nhân viên Hoàng Gia với chủ tịch của mình thì cô biết ở đây anh rất được nể trọng – nể trọng và cảm phục chứ không phải là sợ sệt quyền uy. Tiếng Gia Khiêm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:
– Em vào đi, lát nữa anh giải thích sau!

Quỳnh gật đầu rồi đi vào, cố che đi khuôn mặt đỏ ửng. Cô đưa ánh mắt tìm người quen thuộc nhất là Tú Uyên. Kia rồi, cô bé đang đứng cạnh Bá Tùng. Giờ đi lại đó thì hơi vô duyên, người ta có đôi có cặp, Quỳnh lại chỉ một mình. Lúc này Quỳnh mới thấy sai lầm thì nhận lời mời của Gia Khiêm. Cô thấy lạc lõng quá! Hay là mình đi về nhỉ? Đông người thế này đâu ai để ý? Gia Khiêm đang bận tiếp khách mà! Quỳnh nghĩ rồi thở hắt ra một tiếng, cô định nhanh chân ra về thì nghe tiếng Khiêm:
– Quỳnh, em lại đây này!
Cô nhìn về phía đó, thấy Khiêm đang đứng cùng với vợ chồng Tú Uyên, Quỳnh đành đi về phía ấy. Uyên ríu rít:
– Chị tới lâu chưa? Không gian tiệc hôm nay đẹp quá, chị lại đây! Chà, hôm nay bà chủ của em xinh thật!
Quỳnh gượng cười:
– Vớ vẩn! Già rồi, xinh gì chứ?

Bỗng nhiên, Quỳnh thấy Khiêm ghé vào tai cô:
– Đừng ngại, cứ ʇ⚡︎ự nhiên nhé! Chuyện lúc nãy là do anh sợ em tưởng anh giỡn chơi với em nên làm thiệp cho trịnh trọng thôi, thể hiện sự tôn trọng ân nhân đã cứu ๓.ạ.ภ .ﻮ mình. Giờ đông khách, anh xin lỗi vì không thể tiếp bà chủ chu đáo được!
Chẳng hiểu sao, lần đầu tiên trong hai mươi sáu năm được có mặt tгêภ đời, Võ Dạ Quỳnh lại thấy tai mình nóng ran lên, ς.-ơ τ.ɧ.ể run rẩy theo sự ấm nóng phát ra từ miệng Gia Khiêm. Cô chỉ biết gật đầu để che đi khuôn mặt ấy rồi nói giọng lúng túng:
– À, không sao, tôi… tôi biết rồi. Anh cứ làm việc đi! Tôi ở đây với Uyên!
Gia Khiêm cũng gật đầu rồi rời đi. Uyên kéo Quỳnh lại, ríu rít chỉ cho cô hết cái nọ sang cái kia. Tú Uyên biết Quỳnh ngượng vì dù chị là một người nổi tiếng trong thế giới tổ chức sự kiện hay trang trí tiệc tùng, nhưng Quỳnh chưa quen đến những nơi như thế này với tư cách khách mời. Cô ghé tai chị:
– Tự tin lên, không sao đâu! Có em đây mà!

Vừa lúc đó, Quỳnh nghe một âm thanh nhẹ nhàng:
– Ồ, Dạ Quỳnh này anh!
Cô quay lại khi nghe tên mình – là vợ chồng bác sĩ Long. Quỳnh cúi chào hai người:
– Dạ cháu chào hai bác ạ!
Bác sĩ Long vẫn luôn luôn điềm đạm:
– Chào cháu! Lâu rồi không gặp, từ cái hôm cưới anh Bơ nhỉ?

Quỳnh khẽ ” dạ “, ông Long quay sang vợ:
– Hôm đó, Chivas làm đổ mấy lọ hoa ở tiệc cưới, bị con bé Quỳnh mắng nên xị mặt ra. Không ngờ bây giờ hai đứa lại có duyên gặp gỡ!
Bà Thư liếc chồng:
– Bị la là đúng rồi, gặp em thì em cho vài chưởng ấy chứ la không à? Công người ta cắm, người ta nâng niu, người ta bày biện, loại tay đ.ồ t.ể hay gì mà hoa cũng không để cho yên. Con trai anh chỉ được mỗi việc học và nịnh mẹ thôi, chả được tích sự gì!.
Bỗng nhiên bị nói xơi xơi, bác sĩ Long ngớ người ra:
– Ơ, anh cảm thấy như vợ đang mắng anh đấy!

Bà Đan Thư nói:
– Đàn ông các anh là thế, chả thương hoa tiếc ngọc gì cả. Phụ nữ chúng tôi toàn những việc không tên, rồi lại còn phải dọn những hậu quả của thói vô ý thức mà các anh gây ra nữa.
Thấy họ như sắp cãi nhau đến nơi vì một chuyện liên quan tới mình, Quỳnh cười xã giao:.
– Dạ thôi, chuyện qua lâu rồi ạ, cháu và anh Khiêm cũng giảng hòa và quên chuyện cũ rồi ạ!
Bà Thư nói với chồng:
– Anh thấy chưa, phụ nữ chúng tôi dù bị tổn thương đến đâu vẫn bao dung như vậy đấy. Có được đứa con dâu như thế này thì còn gì bằng…
Tự nhiên lại bị ngoặt trở lại chuyện đó, Quỳnh ngượng nghịu:
– Dạ đó là chuyện khác mà cô, cứ để mọi việc ʇ⚡︎ự nhiên đi ạ!
Ông Long cũng nói:
– Em làm con bé ngại rồi đấy!

Bà Thư cười xòa:
– Ừ, vì cô già rồi. Người ta có cháu ẵm bồng rồi nên cô hơi nóng ruột!
Quỳnh cười:
– Cô còn trẻ lắm ạ! Đừng lo cô nhé!
Bà Thư gật đầu:
– Ừ, nếu hai đứa nhanh cưới nhau thì cô không lo nữa! Cô cứ đẩy thuyền vậy thôi, đến được đâu thì đến!
Quỳnh không dám nói gì nữa vì trước mặt phụ huynh của Gia Khiêm – ᵭốι Ϯượпg mà cô từng được chọn để xem mắt, cô nghĩ mình cần cẩn trọng trong lời nói. Vợ chồng bác sĩ Long nói chuyện vài câu nữa với cô rồi đi chào hỏi mọi người.

Khi tất cả đã vào chỗ của mình, Gia Khiêm trong bộ vest lịch lãm đứng lên phát biểu. Anh không cầm giấy đọc như mấy người mà Quỳnh thường thấy tгêภ tivi, ánh mắt sâu thẳm nhìn một lượt tất cả mọi người và nói lên những lời trong lòng mình. Gia Khiêm cảm ơn tất cả đã bớt thời gian đến với bữa tiệc, cảm ơn sự tin tưởng của ông nội Hoàng Thông, sự hỗ trợ của bố mẹ và đặc biệt không quên cảm ơn những nhân viên tận tâm của mình. Đứng nghe anh nói, bỗng nhiên trái tιм hai mươi sáu năm chưa có bóng dáng đàn ông của cô chợt thấy ấm áp là thường…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất