Tác giả : An Yên
Cảnh sát Cẩm Trang đọc lệnh bắt Lục Văn Vinh trước ánh mắt thẫn thờ đến ngỡ ngàng của chính lão Lục. Buổi ᵭấu thầu kết thúc. Thắng lợi vẻ vang thuộc về Hoàng Gia và đối lập là sự thảm bại của Lục Gia. Hoàng Gia Khiêm không chỉ chiến thắng Lục Văn Vinh trong trận ᵭấu trí mà còn khiến mọi người nể phục với cách cư xử quá văn minh khi biết lão ta chính là kẻ h.ạ.i mình. Những thành viên của Hội đồng quản trị tập đoàn Lục Gia cũng nhận ra điều đó và nhiệt liệt tới bắt tay chúc mừng Gia Khiêm. Trợ lý Trần Kim cũng được minh oan, vui vẻ cùng Gia Khiêm và các thành viên trong hội đồng quản trị tập đoàn Hoàng Gia đi ăn mừng.
Trong khi đó, vào giờ nghỉ trưa tại tiệm hoa Quỳnh…
Hôm nay, Tú Uyên rủ Dạ Quỳnh đi ăn nhà hàng, nhưng cô bận nên Uyên đành mua cơm đến ép chị Quỳnh ăn:
– Em hỏi này, lâu nay chị có soi gương không? Chị nhìn chị đi, tuổi xuân đang phơi phới mà ăn uống kiểu gì thế? Em thấy chị xanh lắm đấy!
Quỳnh cười:
– Chị bình thường mà, chắc bác sĩ Vương lại kể với anh Tùng là chị bị thiếu ɱ.á.-ύ, bị suy nhược ς.-ơ τ.ɧ.ể đúng không?
Uyên nhăn mặt:
– Cần gì phải ai kể, em nhìn bằng mắt cũng thấy chị ốm, thấy chị không ổn chút nào. Chị Quỳnh mạnh mẽ của em đâu rồi? Dù có chuyện gì, chị cũng phải nhớ yêu lấy bản thân mình chứ? Bỏ bê bản thân là một t.ộ.i á.c đấy chị hiểu không hả? Với lại, em thấy bố mẹ bắt chị đi xem mắt thôi. Không ưng thì thôi, rồi bố mẹ chị cũng nhận ra mà!
Quỳnh nén tiếng thở dài:
– Thực ra, bố mẹ chị cũng có chút thay đổi rồi, nhưng em biết không, người chị xem mắt hôm đó…
Dạ Quỳnh từ từ kể cho Uyên nghe. Uyên cũng diễn rất tốt, đưa ánh mắt ngỡ ngàng theo lời chị kể. Cuối cùng, cô cười:
– Tốt quá, vậy đỡ đi được bao nhiêu, vì gia đình dì Thư là người quen cả mà, em thấy giống nhân duyên thật!
Quỳnh ᵭάпҺ vào tay cô:
– Em mới là nhân duyên đấy!
Uyên lắc đầu:
– Không phải đâu chị ạ. Người ta nói trái dấu thường hút nhau hay sao ấy, chứ em và anh Bá Tùng trước cũng cãi nhau suốt đấy thôi, như c.h.ó với mèo. Mà em nghĩ chị đừng băn khoăn quá, cứ để mọi việc ʇ⚡︎ự nhiên đi. Chivas là người đàn ông tốt, không lạnh lùng như chị nghĩ đâu. Em cũng rất mong hai người thành một đôi, dĩ nhiên là em không bắt buộc được điều đó!
Quỳnh nghe Tú Uyên ríu rít, sự bài xích của cô dành cho Gia Khiêm cũng bớt đi. Có lẽ cô nên để cho bản thân mình một cơ hội nhìn nhận lại mọi việc. Quỳnh nói:
– Ừ, để xem duyên có tới không, xem số chị có được làm bà chủ tịch giống em không ha ha. Nhưng không đi đến đâu thì đừng thất vọng nhé, vì chính bản thân chị cũng không kỳ vọng. Không phải vì chị ʇ⚡︎ự ti đâu, bởi chị cũng có học thức, có công việc và ʇ⚡︎ự lập được, nhưng thực sự chỉ nghĩ tình yêu cần sự hòa hợp…
Uyên cười tươi:
– Chị chịu nghĩ tới chuyện đó là được rồi. Mọi sự cứ để tùy duyên chị ạ!.
Quỳnh gật đầu:
– Ừ, vì thật ra bây giờ chị thấy nhiều chuyện tình ngang trái lắm, cuối cùng người tổn thương vẫn là phụ nữ. Thế nên, dù chưa một lần yêu nhưng chị nghĩ mình nên thận trọng trong việc tìm hiểu ᵭốι Ϯượпg.
Tú Uyên nhỏ nhẹ:
– Em hiểu mà, ai cũng vậy ạ. Nhưng tình yêu nhiều khi bị chi phối bởi cảm xúc chị ạ, nhiều lúc muốn tỉnh táo cũng khó. Nhưng chị nói vậy em hiểu rồi. Thực ra, không phải vì Gia Khiêm là em họ anh Tùng nên em khen đâu, nhưng đó là một người đàn ông theo em nghĩ là đáng tin cậy. Nếu hai người đến được với nhau càng vui, vì chị em mình cũng thành người một nhà, nhưng nếu không thì cũng chẳng sao ạ. Em nói chuyện với chị hôm nay cũng để chị nhẹ nhõm hơn, không lăn tăn suy nghĩ thôi. Như em và anh Tùng trước đây lại khác, em và anh ấy tình cờ đến với nhau, có lẽ do duyên thật. Chị và Gia Khiêm lại từ chỗ hai mẹ quen nhau, rồi coi mắt này nọ, đôi khi đó cũng là một kiểu nhân duyên.
Quỳnh cau mày:
– Đấy, chưa gì đã dính líu đến phụ huynh, thế chị mới suy nghĩ đấy. Nhưng giờ nói chuyện với em, chị cũng nhẹ hơn nhiều rồi. Em nói đúng, cứ để tùy duyên thôi…
Rồi như nhớ ra điều gì, Uyên nói:
– À, lúc nãy anh Tùng có nói với em, Gia Khiêm mới đưa về cho Hoàng Gia một công trình siêu lớn của thành phố C, nghe bảo vượt qua cả tập đoàn Lục Gia cơ mà, giỏi thật!
Quỳnh gật đầu:
– Ừ, chị cũng có bảo anh ấy kém đâu, anh ấy rất giỏi, chỉ là cách nói năng nhiều khi dễ làm chị nổi đ.i.ê.n thôi!
Uyên cười ha hả rồi nói:
– Anh em bên nhà chồng em vậy đó chị,n.h.â.y lắm. Thôi, chị cứ ăn uống cho khỏe, ϮιпҺ thần phải vui, mọi thứ cứ để cuộc đời an bài. Giờ em phải về nhà bố mẹ một chút, mẹ Linh có việc gì đó hỏi em!.
Quỳnh ra dấu OK rồi nói:
– Cảm ơn Tú Uyên xinh đẹp nhé!
Uyên còn trêu chị mấy câu rồi mới vui vẻ về nhà ông Trọng. Cô vội vã đi nên không để ý ở một góc bên đường, Chivas đang ngồi trong xe ô tô nãy giờ đợi Uyên đi ra. Chả là lúc trưa, sau khi hoàn tất xong thủ tục nhận thầu, anh có đi ăn trưa với một số người đã đi cùng mình trong Hội đồng quản trị. Ăn uống xong, tгêภ đường về nhà, Khiêm đi qua tiệm hoa và thấy Tú Uyên tay ҳάch nách mang đồ ăn vào tiệm hoa của Quỳnh. Khiêm đoán là Uyên cùng Quỳnh ăn trưa. Bất chợt anh thấy vẻ cong cớn của Quỳnh biến đâu mất, đọng lại chỉ là một sự cô đơn. Cô gáι ấy chỉ biết đến công việc và công việc, không để ý gì ngoài hoa thì phải. Quỳnh trong mắt Khiêm lúc này như một bông hoa cố chĩa những chiếc gai nhọn để bảo vệ chính mình, để che giấu sự đơn côi bên trong. Chẳng hiểu sao anh chàng Chủ tịch lại đậu xe ở một góc và chờ Tú Uyên ăn xong, ra khỏi tiệm rồi anh mới tiến xe lại và bước vào.
Nhàn nhã bước vào tiệm hoa, Gia Khiêm thấy Quỳnh đang loay hoay với đống hoa. Anh không biết chào kiểu gì nên khẽ ho khan một tiếng. Dạ Quỳnh nhìn lên, thấy Gia Khiêm, ánh mắt cô cũng tỏ ra ái ngại, kiểu như muốn cởi mở nhưng lại ngại người ta nghĩ mình suồng sã, muốn lạnh lùng nhưng lại lo người ta tưởng mình kiêu căng. Thế nên, cô cứ ngơ ngác nhìn anh. Khiêm ngồi xuống ghế sofa rồi nói:
– À, tôi muốn nhờ cô chiều nay tới trang trí một bữa tiệc tại tập đoàn Hoàng Gia nhân dịp chúng tôi trúng thầu. Cô có… cập rập lắm không? Nếu cần người thì cô cứ nói, vì cũng vừa trúng thầu xong nên tôi không bảo sớm hơn được!
Quỳnh gật đầu:
– À… ừ… không sao, mới một giờ chiều thôi mà, mấy giờ bữa tiệc bắt đầu ạ?
Khiêm nói:
– Sáu giờ được không? Hay sáu giờ ba mươi nhỉ?
Quỳnh cười nhẹ:
– Mấy giờ là tùy anh, anh hỏi vậy tôi biết trả lời thế nào?
Khiêm cúi mặt, tay đan vào nhau:
– Vì…vì ….tôi sợ cô cập rập quá, bên cô còn làm cả phông nền các kiểu, rồi trang trí nữa…
Quỳnh chưa bao giờ thấy Gia Khiêm tỏ ra bối rối như vậy nên phì cười:
– Không sao, nghề của tôi mà! Tập đoàn Hoàng Gia tin tưởng tôi là tôi vui rồi!
Khiêm chốt lại:
– Thôi, cứ sáu giờ ba mươi nhé, sáu giờ cũng hơi sớm.
Quỳnh nói:
– Vâng, thế bên Tập đoàn có yêu cầu riêng gì không ạ? Hay trang trí theo ý tôi? Chúng ta làm hợp đồng nhé!
Khiêm cười và xua tay:
– Không cần đâu. Tôi tin tưởng cô mà, không cần hợp đồng đâu, chuyện này là chuyện nhỏ thôi mà, mọi thứ cô cũng quyết là được.
Quỳnh ” OK “, rồi ʇ⚡︎ự nhiên hai người chả biết nói gì tiếp theo với nhau cả. Gia Khiêm cũng thấy ngại ngần, một lát sau anh nói:
– À, còn một việc này nữa.
Quỳnh ngước mắt chờ đợi, Khiêm lấy trong túi áo ra một tấm thiệp mời và nói:
– Để có được thành công hôm nay, một phần là nhờ Quỳnh đã cứu tôi đêm hôm đó. Công của Quỳnh rất lớn vì giữ được ๓.ạ.ภ .ﻮ cho tôi, thế nên chiều nay mời Quỳnh tới dự tiệc cùng chúng tôi nhé!
Quỳnh đón lấy tấm thiệp rồi ngạc nhiên:
– Tôi cũng được mời ư? Hôm đó chẳng phải anh nói là anh biết trước sự việc còn gì, mà tên đó…giờ sao rồi?
Khiêm nói:
– Gã đó khai rồi. Nhờ chị Bắp nên nó khai do đối thủ của tôi thuê người ﻮ.เ.+ế+..Ŧ tôi để Hoàng Gia không tham gia buổi ᵭấu thầu này được!
Quỳnh sửng sốt:
– Trời, sao có người ác vậy? Cạnh tranh phải công bằng chứ?
Khiêm nói:
– Thương trường như chiến trường mà, không sao, tôi ổn rồi, nhờ có Quỳnh đỡ!
Quỳnh thoáng đó mặt:
– Hôm đó, nếu anh nói thế này thì tôi đã không mắng anh!
Khiêm cũng cười:
– Ừ, hôm đó mới thoát пα̣п nên tôi hơi hồ đồ, cô thông cảm!
Gia Khiêm cũng không hiểu vì sao từ hôm Quỳnh say, anh lại có cái nhìn khác, nhất là sau khi biết cô là ᵭốι Ϯượпg xem mắt, chả hiểu vì sao miệng anh lại không thích châm chọc cô nữa. Có lẽ, một phần do anh không muốn đôi co với phụ nữ, một phần do anh thấy Quỳnh không đến nỗi phải mỉa mai xỉa xói như vậy. Còn Quỳnh, nghe Khiêm nói, cô cũng thấy lòng vui vui. Cô gật đầu:
– OK, tôi sẽ tới sớm để trang trí rồi tới dự bữa tiệc luôn. Cảm ơn lời mời của mọi người!
Gia Khiêm cũng cảm ơn Quỳnh rồi chào cô ra về. Lâu rồi, Chủ tịch Hoàng Gia mới vừa đi vừa huýt sáo. Và cũng lâu rồi cô chủ tiệm hoa mới bật một bản nhạc tươi trẻ trong khi chuẩn bị đồ nghề cho một buổi làm việc mà chưa hề kịp nghỉ trưa một phút nào…