Tác giả : An Yên.
Nguyệt Cát nghe Vũ Phong nói thì nhất thời chưa kịp hiểu chuyện gì cả:
– Cậu…cậu…nói đi đâu đấy?
Vẫn khuôn mặt trân trân nhìn về phía trước, Vũ Phong nhếch môi:
– Cô ấy…là mẹ kế của tôi!
Nguyệt Cát há hốc miệng:
– Hả? Cậu vừa nói cái gì?
Vũ Phong chuyển sang màn hình camera sau để Nguyệt Cát nhìn thấy cô giáo chủ nhiệm Như Hoa đang nắm chặt tay ông Đinh Long đứng ở cửa. Giọng Vũ Phong vang lên chua xót:
– Nguyệt Cát, cậu nghỉ đi, tôi sẽ gọi lại sau!
Nguyệt Cát chưa kịp nói gì thì Đinh Vũ Phong đã tắt máy. Cô cũng không dám gọi lại bởi đến cô là người ngoài mà còn sững sờ tột độ về những gì vừa nhìn thấy qua màn hình điện thoại. Có nghĩ bằng đầu ngón chân cô cũng không thể tưởng tượng nổi cô giáo chủ nhiệm lại chính là người đã phá hoại gia đình của một học sinh xuất sắc. Dù giáo viên suy cho cùng cũng chỉ là một người bình thường nhưng đó là một nghề cao quý.
Vả lại, nghề nghiệp tuy không thể nói lên nhân cách bởi là người phàm trần, ai chẳng có những hỉ, nộ, ái, ố nhưng những gì cô vừa thấy khiến hình tượng đẹp đẽ về cô Như Hoa đã sụp đổ hoàn toàn trong phút chốc. Nguyệt Cát cũng đang mơ ước trở thành một giáo viên, là người ươm mầm tri thức cho các thế hệ tương lại. Và giờ đây, hình tượng sáng trong, đẹp đẽ của ước mơ đó đang trở thành những cảm xúc tủi hổ.
Cô không hiểu vì sao họ đến được với nhau, vì sao cô Như Hoa có thể chà đạp lên mối qua hệ giữa giáo viên và phụ huynh, ngang nhiên đẩy gia đình viên mãn của bác Đinh Long đến chỗ tan nát, cô không hiểu nổi thế giới của người lớn, càng nghĩ càng rối rắm thêm. Nguyệt Cát vội lấy mấy quyển sách ra, cố tập trung đọc để thời gian trôi nhanh, chờ đợi cuộc gọi tiếp theo từ Đinh Vũ Phong.
Trong khi đó, tại ngôi biệt thự của ông Đinh Long, Vũ Phong sau một phút sững sờ thì mỉm cười:
– Chào bố, chào cô giáo Như Hoa!
Cô Như Hoa vội rút tay khỏi bàn tay ông Đinh Long, giọng bối rối:
– Vũ Phong, cô…
Cậu lắc đầu:
– Xin lỗi, hiện tại em không muốn nghe cô nói!
Rồi anh nhìn sang bố:
– Bố, con xin phép về phòng!
Nhưng Vũ Phong vừa quay bước thì ông Đinh Long lên tiếng:
– Phong, con ngồi xuống đây chút đã!
Vẫn khuôn mặt bình thản dù lòng đã dậy sóng, Vũ Phong quay lại:
– Tại sao ạ? Tại sao con lại phải ngồi nhìn bố ruột của mình tình tứ với chính giáo ʋιêм chủ nhiệm của con? Các người đang diễn hài kịch đấy à? Giáo viên chủ nhiệm lại phá tan gia đình của học sinh và trở thành mẹ kế? Các người có thể không còn danh dự và lòng ʇ⚡︎ự trọng để giữ, nhưng cũng phải nghĩ đến con một chút chứ?
Ông Đinh Long nghiêm mặt:
– Phong, con không được vô lễ!
Vũ Phong nhìn bố bằng một ánh mắt ngập tràn bi thương:
– Vâng bố, vì thế bố nên để con về phòng, bởi nếu ngồi lại thì con sẽ vô lễ đấy ạ!
Cô Như Hoa níu áo ông Đinh Long:
– Anh, có thể con bị bất ngờ, anh đừng mắng con, từ từ em sẽ nói chuyện với con!
Ông Đinh Long gật đầu rồi nhẹ giọng:
– Em về phòng tắm rửa đi! Đi đường xa mệt rồi!
Vũ Phong không quay đầu lại nhưng môi khẽ nhếch lên:
– Hai người muốn làm gì thì làm, nhưng con nói trước, người không sinh con ra thì nhất quyết không được gọi tiếng ” con ” và con cũng chẳng bao giờ gọi ” mẹ “, thế thôi!
Nói xong, anh bước về phòng. Cánh cửa vừa đóng lại, Vũ Phong thả mình cái phịch xuống giường. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Một giáo viên anh rất kính trọng lại trở thành kẻ thứ ba chen chân vào gia đình anh, tạo thành một tổn thương lớn khoét sâu vào lòng mẹ anh, khiến gia đình anh li tán.
Anh có thể còn một chút nào tôn trọng? Thà là một cô gáι õng ẹo giả nai hay một phụ nữ góa bụa cô đơn, anh còn có thể nhắm mắt làm ngơ. Nhưng tại sao lại là cô Như Hoa? Vũ Phong từng nghe mấy anh chị khóa tгêภ kể cô ấy từng có một gia đình hạnh phúc và từng bị chồng phụ bạc. Cô Như Hoa đã phải mất một thời gian dài để ổn định tâm lý. Vậy sao cô ấy không nghĩ đến mẹ anh – một người phụ nữ cũng đang đau khổ vì cô ấy đã chen chân vào gia đình họ, một gia đình vốn không phải bình thường mà là một tổ ấm luôn ngợi ca là kiểu mẫu tгêภ mặt báo…
Vũ Phong không định hình được cảm xúc của mình lúc này – Đau đớn có, xót xa có, bức bối có…Tất cả khiến lòng cậu không thể yên. Nghĩ đến mẹ, một phó giám đốc Ьệпh viện bị chồng phụ bạc, Vũ Phong thấy tιм mình nhói lên từng đợt. Cậu cầm điện thoại gọi video cho bà. Vừa thấy anh, bà lo lắng:
– Phong, con ổn không?
Vũ Phong lại không kìm được dòng nước mắt lăn tгêภ gò má nam tính:
– Mẹ…mẹ biết…cô ấy đúng không?
Bà Chu Thúy Hằng lặng thinh. Bà vừa bất ngờ vừa xót xa trước bộ dạng của Vũ Phong, vừa hụt hẫng vì cuối cùng cái bí mật ấy cũng đã hé lộ và chắc chắn đó là một cú sốc đối với con trai bà. Bà đã cố níu kéo, cố gìn giữ gia đình để nó mãi là kiểu mẫu và để người phụ nữ kia vẫn là giáo viên tốt của con bà. Thế nhưng, mọi chuyện đã không như ý bà muốn và giờ, người đau khổ nhất, tổn thương nhiều nhất không phải bà mà là Vũ Phong. Bởi bà đã tĩnh tâm để xem đó là duyên phận, còn cậu con trai của bà nhất thời chưa thể chấp nhận nổi sự thật đó.
Một thoáng im lặng, bà Chu Thúy Hằng nhìn con trai:
– Vũ Phong, con…
Vũ Phong bật cười chua xót:
– Mẹ nghĩ con có ổn không? Sao mẹ không nói sớm để con chuẩn bị ϮιпҺ thần ạ?
Mẹ anh bần thần trước câu hỏi của con. Bà biết chứ, làm sao Vũ Phong dễ dàng tin vào điều đó. Có thể con thương bà, nhưng trước kia nếu bà nói ra, liệu con trai có nghĩ bà hoang tưởng? Vả lại, cái chuyện đó quá xấu hổ để nói ra. Giờ đây, Vũ Phong trách bà không nói trước, bà biết giải thích thế nào? Người mẹ im lặng một lát rồi thở dài:
– Phong, vì mẹ không nghĩ sẽ có ngày hôm nay, vì điều đó quá khó tin, vì…
Vũ Phong gật đầu:
– Con không trách mẹ đâu, vì mẹ cũng chỉ là пα̣п nhân thôi mà. Rồi con sẽ quen, dù sao con cũng chỉ có một người mẹ duy nhất.
Bà Thúy Hằng khóc nấc lên. Cuộc điện thoại rơi vào khoảng không của nước mắt. Vũ Phong lên tiếng:
– Mẹ đừng lo, con sẽ không vì bất cứ điều gì mà quên mẹ cả. Ngày nghỉ con sẽ về thăm mẹ! Việc học của con cũng không bao giờ bị xáo trộn bởi người phụ nữ ấy đâu ạ!
Hai mẹ con cùng an ủi nhau, họ cũng xem như đó là cách ʇ⚡︎ự động viên mình vậy…
Sáng hôm sau, Vũ Phong mệt mỏi tỉnh dậy. Vừa vệ sinh cá nhân xong, cậu đang định bỏ qua bữa sáng để đến trường thì nghe tiếng bố vang lên:
– Phong, ăn sáng đi, cô Như Hoa đã dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho con đấy!
Vũ Phong không thèm liếc vào bàn ăn, lạnh giọng:
– Dạ con không muốn ăn, con đi học đây!
Cô Như Hoa rụt rè:
– Phong…bữa sáng rất quan trọng…con ăn đi rồi…cô cùng con tới trường!
Vũ Phong xoay người về hướng vừa phát ra tiếng nói:
– Cô đừng nói cô vẫn là giáo viên chủ nhiệm của em nhé!
Ông Đinh Long gật đầu:
– Ừ, cô ấy sẽ là giáo viên chủ nhiệm lớp con đang học. Con lại ở chung nhà, chả phải tốt hơn cho việc học của con sao?
Vũ Phong mỉm cười:
– Xin lỗi bố, trong người con không có một tế bào dựa dẫm nào cả. Con không muốn mang tiếng giỏi vì sống chung nhà với giáo viên chủ nhiệm!
Ông Đinh Long vẫn cố giải thích:
– Nhiều nhà mẹ đi dạy, con giỏi giang là bình thường mà con!
Vũ Phong tiến thêm một bước và nhìn thẳng vào bố mình:
– Bố ạ, thứ nhất, vì họ là mẹ con thực sự của nhau, thứ hai, trong đời Đinh Vũ Phong này chỉ có một người mẹ duy nhất tên là Chu Thúy Hằng. Vì thế, hoặc là con chuyển trường, hoặc là cô ấy. Còn nếu muốn giữ cái danh của giáo viên trường chuyên thì tốt nhất không nên can thiệp vào việc học của con!
Ông Đinh Long nắm chặt hai bàn tay:
– Con…
Cô Như Hoa thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên vội lên tiếng:
– Thôi anh, em sẽ viết đơn xin dạy khối mười một để cho con thoải mái!
Rồi cô quay sang Vũ Phong:
– Phong, con ngồi ăn sáng đi!
Vũ Phong lắc đầu:
– Thưa cô, một ngày làm thầy thì cả đời làm thầy. Cô nên gọi đầy đủ tên em là Đinh Vũ Phong hoặc Vũ Phong. Trước giờ chỉ có bố mẹ em và người bạn thân nhất của em được gọi chữ ” Phong ” thôi ạ! Em không đói, cô cứ ăn cùng bố em đi ạ!
Nói rồi, cậu bước thẳng ra cửa và đi đến trường. Bởi Vũ Phong sợ rằng, chỉ cần ngồi lại đó một chút nữa thôi, cậu sẽ không đủ bình tĩnh mà đối mặt, không đủ bình tĩnh để nói năng ʇ⚡︎ử tế nữa. Tạm thời, cậu chưa đủ sẵn sàng để chấp nhận mọi chuyện. Tất cả mọi thứ diễn ra như một cơn ác mộng với những tình tiết đau đớn ngày càng tăng dần xuất hiện khiến Vũ Phong nhất thời chưa thể chấp nhận.
Không biết những ngày tiếp theo, khi sống chung với họ, cuộc sống của anh sẽ ra sao đây? Nhưng giờ phút này, tránh mặt được lúc nào hay lúc ấy. Nếu biết trước mọi việc như thế này, anh đã không để mặc Tòa án đưa ra quyết định chọn lựa người nuôi con. Lúc đó, vì quá chán chường mà anh mặc kệ, nhưng giờ đây, khi mọi chuyện được phơi bày, anh lại trách mình lúc ấy không đủ tỉnh táo để lựa chọn.
Nhưng nghĩ lại, dù gì anh cũng là con trai duy nhất của bố, chắc hẳn ông sẽ không áp đặt hay đối xử tệ bạc với anh. Vì vậy, Vũ Phong của hiện tại chấp nhận mình sẽ là một cơn gió đơn ᵭộc, cứ thế bay theo sự xoay vần của Tạo hóa cái đã. Một cơn gió có thể trở thành gió lành đầy yêu thương, cũng có thể thành bão tố phong ba trước những tổn thương nghiệt ngã…