Giấu anh vào nỗi nhớ chương 52

Vũ Linh 400

Tác giả : An Yên

Vũ Phong sững người. Giọng nói của ai đây? Rõ ràng khi phóng xe vaò đây, anh đã quan sát xung quanh dù trước đó Dũng dẹp hết lính canh rồi. Vậy giọng nói quái quỷ đó ở đâu ra? Một giây trấn tĩnh, Vũ Phong liếc mắt sang phía phát ra tiếng nói vừa rồi và anh chỉ thấy một chiếc máy nhỏ nhìn y chang như chiếc camera. Điều khác lạ là nó có hình con mắt ở giữa màu đỏ đang nhấp nháy liên tục. Từ trong xe, Mạnh Kiên cũng nhận ra đại ca mình đang khựng lại nên nói khẽ vào bộ đàm:

– Anh Phong, có chuyện gì vậy?

Đinh Vũ Phong nói nhỏ:

– Ngồi im trong xe đã!

Lời vừa dứt, Vũ Phong nghe được những tiếng ” tách, tách” từ hai bức vách phải trái. Quả thật, khi tiếng ” Mày giỏi lắm” lần thứ hai vang lên từ chiếc máy thì những lỗ nhỏ xuất hiện chằng chịt ở hai bức vách. Đinh Vũ Phong lập tức chạy về phía chiếc máy được gắn tгêภ tường, đúng lúc anh bật cao người lên vách cũng là khi hàng trăm phi tiêu ᵭộc được bắn vun Ꮙ-út ra từ hai bức vách. Hóa ra chiếc máy đó không phải camera mà là một loại robot thông minh nhận dạng những người khác với lão Thạch và những trợ thủ đắc lực thường đi cùng lão. Đinh Vũ Phong đã để ý chốn này không có người mà lại phát ra giọng nói kì quái ngay khi anh vừa ra khỏi xe. Con robot này chỉ phát hiện được người đứng ᵭộc lập giữa sàn chứ chiếc xe và Mạnh Kiên phía trong thì nó không biết. Theo Vũ Phong nghĩ, lão Thạch đã kì công tạo ra nó phòng khi có người đột nhập lúc lão vắng mặt. Sau hiệu lệnh thứ hai, các kẽ hở lộ ra, phi tiêu tẩm tђยốς ᵭộc phun tới tấp sẽ khiến kẻ đột nhập ૮.ɦ.ế.ƭ không toàn thây trước khi hiểu ra tiếng nói đó của ai. Vì thấy các lỗ nhỏ xuất hiện dày đặc nên Vũ Phong không chọn cách lăn xuống sàn mà phải bật cao hơn tầm bay của phi tiêu.

Từ trong xe chống đạn phía ngoài cổng, Đinh Trọng Tuân nhìn qua màn hình máy tính do con chíp theo dõi gắn tгêภ người Đinh Vũ Phong gửi về. Anh lo sợ khi thấy phi tiêu lao vun Ꮙ-út rồi mấp máy môi:
– Phong, cái máy đó không giống camera.
Vũ Phong gật đầu:
– Tôi biết rồi!

Nói xong, anh rút khẩu CZ – 75 bắn nát con robot đó. Hàng trăm phi tiêu đang lao vun Ꮙ-út vào nhau bỗng ngưng bặt, rơi ra rả xuống sàn gạch. Mạnh Kiên ngồi trong xe nhìn một màn trước mắt mà đổ mồ hôi trán.
Xong xuôi, Vũ Phong nhảy xuống nói vào bộ đàm:

– Tuân, phá từ trường!

Phía bên kia, Trọng Tuân nói nhanh:

– OK!

Phong nói xong thì đi lại giơ tấm ảnh chụp khuôn mặt của lão Thạch vào vùng mật mã có đôi mắt tгêภ bức tường thứ hai. Máy ngay lập tức nhận dạng mặt lão Thạch và cάпh cửa sắt khổng lồ từ từ xịch mở. Mạnh Kiên cũng bước ra khỏi xe nhưng cả hai đều chưa bước vào.
Từ ngoài cổng, Đinh Trọng Tuân phóng một con robot mini bay vào và điều khiển nó đặt đúng vùng từ trường tạo bằng dòng điện xoay chiều đủ mạnh rồi cho biên độ giảm dần. Đó là cách khử từ bằng từ trường biến đổi. Từ trường biến đổi này sẽ từ hóa lại con robot mini theo tiến trình từ trễ, giảm dần đến khi dòng điện bằng không. Xong xuôi nhiệm vụ, con robot lại được điều khiển bay ra ngoài. Tuân nói khẽ:

– Xong rồi, vào đi!

Phong và Mạnh Kiên từ tốn bước vào. Vũ Phong quét ánh mắt một lượt khắp kho vũ khí rồi móc ra một miếng thép nhỏ ném vào chiếc thùng gần nhất. Một âm thanh khô khốc vang lên rồi im bặt. Đây là một phép thử của Vũ Phong, bởi nếu có bẫy giăng trong căn phòng này thì khi mảnh thép chạm vào thùng vũ khí đã có chuyện xảy ra rồi. Có vẻ như lão Thạch ʇ⚡︎ự tin với ๓.ạ.ภ .ﻮ lưới từ trường và mắt thần ra lệnh cho phi tiêu ở ʋòпg ngoài nên không giăng bẫy bên trong nữa.
Vũ Phong bước tới cùng năm anh em khác lật mở các thùng vũ khí. Tất cả toàn súng trường hạng nặng, các loại súng lục và chất nổ. Đây là kết quả của những cuộc trao đổi vũ khí của lão Thạch với các băng đảng ở nước ngoài. Vũ Phong kiểm tra xong thì ghé vào chiếc bộ đàm nhỏ bằng chiếc cúc cài tгêภ áo :
– Dương, đưa đi!

Nhận hiệu lệnh, Dương cho mấy chiếc xe tải vào tận kho và chở vũ khí về Tập đoàn Vĩnh Trường rồi đóng cửa chính lại như cũ, trước khi mười tên lính canh bên ngoài tỉnh dậy sau khi hết tђยốς mê. Sở dĩ Vũ Phong ʇ⚡︎ự tin để Dương đóng cổng vì vừa phòng bọn lính canh thức giấc thấy cổng mở toang sẽ hô hoán lên, anh lại vừa nghĩ chắc chắn có đường thoát ra ngoài ngay dưới kho vũ khí này. Thông thường các tầng hầm bí mật luôn có lối thoát hiểm, huống hồ anh vẫn chưa thấy ma túy giấu trong những thùng này.

Dương sau khi lệnh cho các xe vũ khí trở về, anh trở lại điều mười anh em mặc đồng phục vệ sĩ của Tập đoàn Thạch lấy từ mười cái ҳάc bị bẻ gãy cổ, đi đi lại lại như đang canh gác.

Mấy chiếc xe vừa đi khỏi Tập đoàn Thạch khoảng năm phút thì những tên lính canh cổng hết tђยốς mê và tỉnh dậy. Đầu đau như búa bổ, chúng ngơ ngác nhìn nhau mấy giây, nhìn đèn cổng và xung quanh tối đen, một tên vội nói:

– Sao tao không nhớ gì cả? Bỗng nhiên mở mắt ra thấy nằm dưới đất.

Những tên này không phải cao thủ nên chỉ biết ít võ vẽ, được giao nhiệm vụ canh gác bên ngoài, có gì đặc biệt mới báo cho phía trong. Một tên khác vội chạy vào trong, thấy đội hình mười người vẫn đi lại thì vôi hỏi:
– Có gì bất thường không?

Một người của Dương trong trang phục vệ sĩ Tập đoàn Thạch lắc đầu:
– Không!
Không có đèn nên cũng chả nhìn rõ mặt người, tên kia nghe vậy thì đi ra vỗ trán mình:
– Chắc lúc chiều tụi mình uống hơi nhiều, gió mát rồi lăn ra ngủ chứ trong kia vẫn ổn mà!
Thế là mười tên lại tiếp tục đi lại ngoài cổng.

Ở trong kho vũ khí còn lại Vũ Phong, Mạnh Kiên và năm anh em nữa. Phong đưa ánh mắt nhìn một lượt. Mặt sàn trống trơn vì vũ khí đã được bốc đi. Ánh mắt anh dừng lại một điểm. Tгêภ mặt sàn láng xi măng dày bỗng xuất hiện một viên gạch lát hoa cỡ lớn. Vũ Phong nhẹ nhàng bước lại gõ gõ và nhận ra phía dưới rỗng. Anh vội nhấc nhẹ, viên gạch lớn bị lật lên, lộ một cầu thang đi xuống. Bảy người bước theo từng bậc thang. Một căn phòng nhỏ hơn kho vũ khí dần lộ ra với rất nhiều thùng to nhỏ. Cũng thử như lần trước và nhận được kết quả an toàn, Vũ Phong cho bật các nắp thùng. Tất cả đều là ma túy tổng hợp và kim cương. Một cάпh cửa sắt ngay góc trái căn phòng chính là lối thoát hiểm mà Vũ Phong phát hiện ra. Có lẽ lão Thạch không ngờ một ngày nào đó có người ngoài lão ta và trợ thủ thân tín có thể xuống đây nên không hề cài cạm bẫy gì. Vũ Phong đi lại mở cάпh cửa sắt lớn rồi bước theo một lối mòn, phía sau chính là cổng phụ của Tập đoàn Vĩnh Trường, có năm tên đang canh gác ở ngoài. Anh quay lại kho hầm và nói vào bộ đàm:

– Dương, đi về phía Nam, cổng sau Tập đoàn, giải quyết năm tên lính canh để đưa hàng ra. Xe tải nhỏ thôi, lối hẹp!
Hai phút sau, năm tên lính canh lại ” bất ngờ ngã ra ngủ” và những thùng ma túy, kim cương được đưa ra gọn ghẽ, để lại một nhà kho rộng lớn nhưng trống trơn.

Ngay trong đêm đó, tại Tập đoàn Vĩnh Trường, ông Vũ Lân trợn tròn mắt ngạc nhiên trước khối lượng vũ khí, ma túy và kim cương mà Đinh Vũ Phong đưa về. Lão ra cười lớn:

– Thạch ơi là Thạch, lần này mày ૮.ɦ.ế.ƭ thật rồi!
Vũ Lân quay sang vỗ vai Vũ Phong:
– Tôi quả là không nhìn nhầm cậu. Tối ngày mai chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn để mừng cho Vĩnh Trường thắng lợi. Tôi cũng sẽ có một bất ngờ cho cậu vào tối mai.

Vũ Phong mỉm cười:
– Cảm ơn chủ tịch đã khen ngợi. Đây là công lao của toàn thể anh em chứ không phải của một mình tôi ạ!
Ông Vũ Lân cười không ngớt:
– Quan trọng là người đứng đầu chỉ huy giỏi, nếu không cũng chỉ biết đứng nhìn thôi.
Vũ Phong cúi đầu:

– Xin phép Chủ tịch, tôi và các anh em về nghỉ ngơi, chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai ạ!
Ông Vũ Lân gật đầu :
– Được, được!
Vũ Phong và các anh em đi ra vừa lúc gặp Vũ Lan Nhi bước vào. Có vẻ sau lần ﻮ.เ.+ế+..Ŧ hụt Nguyệt Cát, cô ta có chút e ngại khi gặp Vũ Phong nên chỉ cúi đầu chào rồi đi vào chúc mừng bố mình đã chiếm thành công kho vũ khí.
Mười giờ đêm hôm đó, một thân hình cao lớn lặng lẽ ra sân bay trở về thành phố A. Một tiếng sau, Vũ Phong có mặt tại Biệt thự PC. Anh vội đi xuống phòng Thép…

Cánh cửa vừa đóng lại, anh đi lại chiếc bàn lớn, lấy ra một chiếc bộ đàm chuyên dụng và dò tần số. Sau mấy giây, từ bộ đàm phát ra những thanh âm rè rè và một giọng nói vang lên:

– Thuyền mộc!

Đinh Vũ Phong ghé sát bộ đàm nói hai tiếng:

– HẢI ÂU!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất