Giấu anh vào nỗi nhớ chương 48

Vũ Linh 321

Tác giả : An Yên

Vũ Lan Nhi nghe đến hai tiếng ” bà bói” thì mặt mày xanh xám. Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. Quang Dũng kéo bà bói vào, ông Vũ Lân hất hàm hỏi:
– Đây là ai?
Đinh Vũ Phong tay vẫn đút túi quần, mỉm cười:
– À, đây là bà bói ạ!
Vũ Lân nhíu mày:
– Bà bói? Chúng ta làm kinh doanh cần tỉnh táo, đừng mê tín quá, chỉ cần kiêng kị một số thứ là được!

Đinh Vũ Phong bật cười:
– Chủ tịch nói chí phải ạ! Nhưng bà bói này thấy được cả ma cơ ạ! Bà ấy thấy được cả vong theo người đấy!
Rồi anh tiến lại gần người phụ nữ đang bị Quang Dũng trói chặt hai tay bằng dây thừng, miệng bị bịt băng keo. Vũ Phong càng đi lại gần, bà ta càng lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt khϊếp đảm. Vũ Phong giật miếng băng tгêภ miệng bà ta – chính là người phụ nữ đã đến gặp bố mẹ Đức Trí nói về vong nữ theo anh từ lời nguyền kiếp trước. Người phụ nữ được tháo bịt miệng thì hít lấy hít để từng ngụm không khí rồi ánh mắt nhìn Vũ Phong hoảng sợ. Đinh Vũ Phong mỉm cười nhưng là nụ cười lạnh lẽo như băng:
– Bà bói, bà xem ở trong căn biệt thự này có vong không? Có ma nữ hay ma nam gì không? Rồi bà soi xem tôi là người hay ma?

Bà bói liếc nhanh tới Vũ Lan Nhi rồi lắc đầu:
– Tôi không biết gì hết, không biết gì hết…
Đinh Vũ Phong bật cười ha hả rồi bất ngờ túm lấy cổ bà ta:
– Nhìn thẳng vào tôi ! Bà nhìn đi đâu đấy? Nói đi, kể lại đầy đủ ai sai bà đóng giả thầy bói đi lừa dân lành?
Người phụ nữ được Mạnh Kiên cởi trói vội qùγ sụp xuống sàn nhà, nước mắt lã chã tuôn rơi:
– Tôi xin các ông tha ๓.ạ.ภ .ﻮ cho tôi, tôi còn con nhỏ, chỉ vì túng thiếu, nghe cô ấy bảo đóng giả một lần thôi rồi vĩnh viễn không phải làm gì cả. Cô ấy hứa sẽ trả thật nhiều tiền để gia đình tôi sung sướиɠ cả đời.

Đinh Vũ Phong ngồi xuống trước mặt người phụ nữ:
– Cô ấy là ai? Có mặt ở trong phòng này không? Bà cứ kể cụ thể, tôi hứa sẽ không làm hại bà, không đụng tới gia đình bà. Còn nếu bà vẫn ngoan cố thì ʇ⚡︎ự biết hậu quả rồi chứ?
Bà ta mặt mày xám ngoét liếc nhìn Vũ Lan Nhi rồi lắc đầu:
– Tôi không nhớ…
Đinh Vũ Phong trừng mắt:

– Bà nói cái gì? Lúc nãy bà mới kể vanh vách cơ mà? Giờ thêm có hai con người trong căn phòng này bà lại quên nhanh thế?
Người phụ nữ sợ hãï nhìn Vũ Phong, anh cũng nhìn bà ra chờ đợi. Nhưng bỗng nhiên, mắt bà ta trợn ngược lên trắng dã, miệng há to. Bà bói thở gấp gáp như cố nói gì đó mà không còn đủ sức. Bà ta ngã vật ra sàn nhà, ૮.ɦ.ế.ƭ không nhắm mắt. Đinh Vũ Phong ngỡ ngàng nhìn mọi việc chỉ diễn ra trong ʋòпg mấy giây. Máu từ động mạch cổ phun ra ồ ạt. Mạnh Kiên lao lại, một chiếc phi tiêu dạng kim dài khoảng mười hai xen – ti – mét ghim ngay cổ bà ta. Mạnh Kiên cẩn thận đưa tay ra trước mũi bà bói rồi quay lại Vũ Phong:
– Anh Phong, bà ta ૮.ɦ.ế.ƭ rồi!

Đinh Vũ Phong liếc nhìn Vũ Lan Nhi:
– Cô đã ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người diệt khẩu?
Lan Nhi khoanh tay nhìn anh:
– Vũ Phong, anh lại giở trò gì nữa đây? Anh bảo muốn nói sự thật cho ba tôi nghe, bảo lo tôi mất mặt. Rồi anh kêu một bà già đầu đường xó chợ vào đây diễn kịch là sao? Hết bài rồi à?

Ông Vũ Lân cũng nhìn Vũ Phong với ánh mắt khó hiểu. Đinh Vũ Phong và Mạnh Kiên đưa mắt nhìn nhau rồi cùng đứng dậy. Anh bình thản ngồi xuống bàn làm việc và nói:
– Đừng đụng vào cổ bà ta, phi tiêu tẩm ᵭộc!
Mạnh Kiên gật đầu. Ông Vũ Lân kéo chiếc ghế đối diện Vũ Phong và ngồi xuống:
– Giờ người cậu kêu đến cũng ૮.ɦ.ế.ƭ rồi, cậu muốn nói gì nữa không?

Vũ Phong thoải mái ngả người ra ghế:
– Chủ tịch, cô Lan Nhi vì muốn chia rẽ tôi và Nguyệt Cát mà làm đủ trò. Cô chủ mua chuộc một người bạn của bố Nguyệt Cát để lừa lấy mấy miếng đất ở ngoại thành, đẩy gia đình cô ấy đến bờ vực thẳm khi không có tiền trả cho bọn vay nặng lãi. Khi có người bạn đứng ra trả giúp gia đình Nguyệt Cát, cô Lan Nhi lại thuê người phụ nữ vừa ૮.ɦ.ế.ƭ kia giả đóng bà bói có thể thấy được phần âm đến nhà anh ta nói anh ta bị vong nữ theo, phải lấy cô gáι sinh ngày rằm cuối năm Dậu mới thoát khỏi ma nữ. Điều đó lại trùng với thông tin cá nhân của Nguyệt Cát. Đám cưới không thành, cả nhà trai hoang mang lo lắng vì nghĩ con họ bị vong ám và sắp ૮.ɦ.ế.ƭ đến nơi. Tôi và Mạnh Kiên chỉ cứu họ thoát khỏi u mê thôi!

Ông Vũ Lân bật cười:
– Phong, cậu đang kể chuyện tâm linh đấy à? Thời đại này có những kẻ dễ tin người vậy sao? Lan Nhi là con tôi nên tôi rõ tính nó. Nó không thể nghĩ ra những việc đó đâu! Vả lại, lời cậu vừa nói có bằng chứng không? Bà ta ૮.ɦ.ế.ƭ rồi, làm sao tôi có thể tin cậu?
Vũ Lan Nhi cười mỉa mai:
– Anh ta đang diễn kịch đó ba!
Vũ Phong ôn tồn đáp:
– Tôi không rảnh rỗi đến mức vừa làm đạo diễn vừa làm diễn viên. Cô Lan Nhi không nghĩ tới việc tôi tóm được bà ta nên lúc nãy chỉ còn cách ra tay ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người bịt miệng!

Vũ Lan Nhi tức giận nghiến răng:
– Đinh Vũ Phong, anh hồ đồ quá rồi đấy! Tôi nãy giờ chỉ đứng nhìn, phụ nữ chân yếu tay mềm làm được gì chứ?
Thực ra ban nãy mọi ánh mắt đều dồn cả vào bà bói nên không ai nhìn thấy Lan Nhi ra tay. Thế nhưng, Vũ Phong lẳng lặng mở ngăn kéo lấy ra một chiếc điện thoại và mở cho cha con ông Vũ Lân xem một đoạn video. Trong video chính là căn phòng họ đang đứng. Người phụ nữ đã ૮.ɦ.ế.ƭ kia lúc đó bị trói chặt vào một chiếc ghế ʇ⚡︎ựa, bịt kín mắt nhưng vẫn cảm nhận được từng dòng nước mắt thấm đẫm cả dải bịt. Đứng trước mặt bà ta là Vũ Phong và Quang Dũng. Tiếng Vũ Phong vang lên:
– Bà nói đi, chúng tôi sẽ không làm gì bà và những người liên quan đến bà!

Người phụ nữ run run:
– Tôi chỉ là một người bán rau ngoài chợ. Hôm đó ế hàng, tôi và mấy bà bạn đang ngồi tán gẫu về một bộ phim ma. Vừa lúc đó, một cô gáι xinh đẹp lắm, sang trọng lắm, trông vẻ trí thức nữa đến mua hết số rau củ của tôi. Tôi mừng lắm vội dọn hàng về sớm. Nhưng ra đến cổng chợ, tôi thấy cô ấy đứng đợi mình và bảo tôi lên một chiếc xe ô tô rất đẹp và hứa cho tôi nhiều tiền. Cô ấy còn hứa cho con tôi đi học đầy đủ, chỉ cần tôi giúp cô ấy một việc. Lúc đầu tôi sợ lắm. Tính tôi thật thà có dối trá bao giờ đâu. Nhưng cô ấy khóc trông đến thương. Cô ấy bảo có một cô gáι quyến rũ chồng cô ấy, nên mới nhờ tôi giả đóng bà bói để con hồ ly ϮιпҺ kia lấy chồng đi, khỏi tơ tưởng gì đến chồng cô ấy nữa. Nghĩ đến cảnh mấy con giáp thứ mười ba lăng loàn, tôi cũng tức ứa ɱ.á.-ύ nên làm theo kịch bản của cô ấy.

Đinh Vũ Phong nghiêm mặt:
– Thế bà có biết tên cô ta không?
Bà ta nói:
– Lúc đầu tôi có hỏi tên để lỡ có chuyện còn biết mà tìm nhưng cô ấy đảm bảo sẽ không có chuyện gì cả. Nhưng đúng lúc ấy, tôi thấy có người gọi điện thoại cho cô ấy. Vì loa to nên tôi nghe tiếng người bên kia nói :” Vũ Lan Nhi, cậu về Việt Nam mà mất mặt đi đâu thế?”
Đinh Vũ Phong gật đầu cũng là lúc video kết thúc. Lan Nhi tái mặt, ông Vũ Lân nhìn con gáι:
– Lan Nhi, ba dặn con sao con quên rồi hả? Tại sao con dám bày ra trò này?

Lan Nhi xua xua tay:
– Không…không phải con. Ba, thiếu gì người có tên giống con ạ?
Vũ Phong đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn con gáι Vũ Lân:
– Vậy sao cô phải ﻮ.เ.+ế+..Ŧ bà ta?
Vũ Lan Nhi quắc mắt:
– Ai bảo tôi ﻮ.เ.+ế+..Ŧ bà ta? Ai phóng phi tiêu sao tôi biết được?

Đinh Vũ Phong mỉm cười, tay gõ gõ tгêภ mặt bàn:
– Cô chủ đáng kính, cô cuống quá hóa điên hay sao? Cô mở to mắt ra nhìn đi!
Anh lại mở màn hình camera ngay trong phòng họ đang đứng. Camera đã ghi rõ lại toàn cảnh từ khi Vũ Lan Nhi bước vào cho đến khi mọi người tập trung vào bà bói, Vũ Lan Nhi đã móc chiếc phi tiêu dắt trong ống tay áo được may dạng phồng tiểu thư và phóng nhanh vào cổ bà bói rởm để bà ta im lặng vĩnh viễn. Vì tất cả tập trung vào người phụ nữ qùγ tгêภ sàn nên chỉ ” mắt thần ” thấy được Lan Nhi làm gì.

Đến lúc này, cô ta lùi mấy bước rồi chỉ tay vào Vũ Phong:

– Đợi đấy! Tôi không có thì cũng chẳng ai có được! Anh và cả con chó cái kia chưa yên với tôi đâu!

Nói rồi, cô ta quay lưng giận dữ bước đi…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất