Giấu anh vào nỗi nhớ chương 46

Vũ Linh 384

Tác giả : An Yên

Bố Đức Trí lắp bắp:
– Bà.. bà biết sao ạ?
Tiếng bà bói vang lên:
– Sao không? Tôi còn nhìn thấy con ma nữ đó đang ngồi sát con trai ông, đang muốn ôm luôn con ông xuống âm phủ kia kìa! Không muốn mất con thì giải quyết đi!
Bố anh run run:
– Bằng… cách nào ạ?
Bà kia nói:
– Cô ta đang ở thành phố A đấy, tìm bằng được mà đưa về. Qua mười hai giờ đêm nay sẽ mất cơ hội! Tôi đã xem ngày tốt giờ tốt, mỗi việc rước con người ta về hóa giải lời nguyền cho con mình cũng làm không xong!

Bố Đức Trí tái mặt:
– Nhưng…thành phố A rộng lớn như vậy, tôi biết tìm ở đâu bây giờ? Vả lại…con bé không yêu con tôi, việc có con e rằng…
Bà bói đanh giọng:
– Con bé đang ở một biệt thự phía Nam thành phố A. Lát nữa tôi soi kĩ và sẽ báo địa chỉ chính ҳάc cho ông bà. Còn việc có con đâu khó gì. Nó không thích thì chuốc cho nó say, chuốc tђยốς ƙ-/í-/☪/-ɦ ժgf-ụ-/ç-, làm mọi cách cho nó muốn con mình. Khi sự đã rồi thì nó dám đi đâu nữa.
Bố Đức Trí ngạc nhiên:
– Làm thế…liệu có ổn không ạ?
Bà ta nói to như quát:
– Có gì mà không ổn chứ?
Rồi bà ấy lại dịu giọng:
– Chẳng qua tôi thấy ông bà hiền lành ʇ⚡︎ử tế, lại tạo phước khi giúp nhà chùa, tôi cũng thương con ông bà hiền lành giỏi giang nên mới giúp. Chứ soi phần âm cho các người, tôi mất bao nhiêu năng lượng và sức lực chứ khỏe gì đâu. Tôi được gì trong chuyện này chứ?
Bố Đức Trí gật đầu lia lịa:
– Dạ chúng tôi hiểu ạ, chúng tôi mang ơn bà lắm ạ!

Rồi trong lúc chờ bà bói ” soi địa chỉ” của Vương Nguyệt Cát, bố mẹ Đức Trí quyết định gọi anh vào và nói hết mọi chuyện cho anh nghe. Đức Trí nghe hai vị phụ huynh run run kể lại thì nhíu mày nói:
– Có chuyện đó sao ạ? Con nghe hoang đường quá!
Mẹ anh thì thầm:
– Con ơi, có đấy! Chuyện tâm linh không đùa được đâu. Làng bên cạnh đấy thôi, năm năm trước có cô gáι bị tai пα̣п chỗ ngã ba, thầy cúng đến gọi hồn năm lần bảy lượt không được. Họ bảo cô ta là gáι trinh ૮.ɦ.ế.ƭ oan nên hồn cứ vất vưởng ở đó để bắt người chứ không chịu về. Năm năm nay, chỗ đó liên tục có người ૮.ɦ.ế.ƭ đấy. Cứ sau tám rưỡi tối cả vùng đó có ai dám ra đường đâu con!
Đức Trí lắc đầu:
– Bố mẹ có mê tín quá không? Chỗ đó là ngã ba mà không có cột đèn báo hiệu giao thông, những trường hợp bị пα̣п chủ yếu là do say ɾượu hoặc phóng nhanh vượt ẩu!
Mẹ anh gắt lên:
– Thế mẹ hỏi con, tại sao bà đó từ xa tới mà có thể nói vanh vách việc nhà mình? Nếu người ta không thấy được đường âm thì làm sao họ biết được? Con cứ chủ quan rồi hối không kịp đấy! Bố mẹ chỉ có một mình con thôi Đức Trí ạ!
Mẹ anh vừa nói vừa khóc lại đấm thùm thụp vào người Đức Trí. Anh cau mày suy nghĩ rồi nói:
– Bố mẹ…có mâu thuẫn với ai không ạ? Có thể…ai đó bày trò thì sao ạ?
Mẹ anh càng khóc to hơn:
– Trời ạ, bố mẹ cả đời ăn ở hiền lành, có mâu thuẫn với ai bao giờ đâu con. Mẹ xin con đấy, nguy lắm rồi con biết không!
Đức Trí nửa tin nửa ngờ. Thế giới tâm linh anh từng nghe đến nhiều rồi nhưng những gì bố mẹ vừa nói khiến Đức Trí không biết thực hư thế nào cả. Anh đang trầm ngâm suy nghĩ thì nghe tiếng bố vang lên:

– Thực ra lúc đầu bố cũng không biết đúng sai thế nào cả. Nhưng sau đó, những thông tin người ấy nói và nhất là thông tin về Nguyệt Cát khiến bố buộc phải tin!
Vừa lúc đó, điện thoại ông báo tin nhắn đến:
– Số nhà 01 Biệt thự PC đường Z. Chắc chắn cô gáι ấy đang ở đó. Nếu không, ông bà cứ lấy đầu tôi. Ông nhớ đấy, qua mười hai giờ đêm nay thì tôi cũng đầu hàng.

Bố anh run run đưa điện thoại cho Đức Trí:
– Đó con xem, nếu không có năng lực phi phàm cao siêu sao bà ấy dám nói thế này?
Đức Trí đọc những dòng chữ hiện tгêภ màn hình điện thoại. Đến lúc này, chính anh cũng không biết mình nên làm gì. Nếu đúng như bà ta nói, anh đến đó đưa Nguyệt Cát đi chả phải anh là kẻ hèn hạ sao? Người ta đã chẳng yêu thương gì mình còn cố chấp đến cùng, làm như thế chỉ khiến cô ấy khinh thường anh thêm mà thôi. Vả lại, nghĩ đến uy lực toát ra từ Đinh Vũ Phong trưa nay, chắc gì anh đã đưa được Nguyệt Cát đi khỏi đó. Còn nếu anh không đi, bố mẹ anh chắc không sống nổi với lời nguyền quỷ quái kia…

Đang đắn đo suy nghĩ, Đức Trí nghe tiếng con chó cưng sủa váng lên. Cả ba người đều vội vã đi ra thì thấy một người đàn ông mặc bộ đồ màu vàng có vẽ hình bát quái trận đồ đang ngồi múa tay ngay trước cổng nhà mình. Thấy ba người nhà Đức Trí đi ra, người mặc đồ giống một vị pháp sư kia dừng tay. Ông ngồi lại tư thế thiền của các nhà sư, nhắm mắt lẩm bẩm. Đức Trí ngạc nhiên hỏi:
– Xin lỗi, ông là ai mà ngồi múa may trước cổng nhà tôi thế này?
Người đàn ông có khuôn mặt vô cùng nghiêm nghị, râu quai nón trông oai phong vô cùng, trông như một nhân vật bước ra từ phim cổ trang vậy. Ông ấy từ từ mở mắt và nói:
– Xin lỗi, ta là pháp sư. Đang có việc đi ngang qua đây, thấy ma nữ trong nhà nên muốn đuổi nó khỏi chốn này để đem lại sự bình yên cho gia chủ!

Bố anh há hốc miệng:
– Ông…có…có thể ư?
Người đó gật đầu:
– Được. Nó là ma nữ còn ƭ૨.เ-ɳɦ, bám theo con trai ông. Tôi có thể vào nhà được không?
Bố mẹ Đức Trí vội vàng mở cửa, còn anh xích cún cưng lại rồi cũng vồn vã mời vị pháp sư vào nhà. Đến giữa sân, ông ấy đảo mắt một ʋòпg rồi nói:
– Làm lễ ở đây!

Bố mẹ anh ngớ người ra:
– Ở ngoài sân ạ?
Vị pháp sư gật đầu, rồi bảo gia đình Đức Trí dọn dẹp bớt bàn ghế tối qua đám vui vẫn chưa kịp trả, chỉ để lại một chiếc bàn lớn. Vị pháp sư lấy trong chiếc hộp đồ nghề ra những đạo bùa màu vàng có ghi chữ Tàu ngoằn ngoèo. Ông đốt ba cây hương, rót ra ba cốc nước đặt ở giữa bàn. Nước được lấy từ một chiếc lọ trong hộp đồ nghề. Thầy pháp qùγ xuống, tay lấy ra hai hình nhân ngải, một hình có dáng mạo cô gáι, một hình có dáng mạo đàn ông. Pháp sư yêu cầu Đức Trí qùγ xuống cạnh mình còn bố mẹ anh qùγ phía sau. Ông huơ huơ mấy cây hương xung quanh rồi quay sang nhìn Đức Trí rất kĩ, soi chằm chằm vào ấn đường của anh. Ông gõ mấy tiếng vào chiếc mõ gỗ và lẩm bẩm mấy câu gì đó như thần chú rồi quay sang Đức Trí:
– Ma nữ đó theo cậu, muốn lấy cậu. Để có đám cưới, cậu phải ૮.ɦ.ế.ƭ hoặc lấy một cô gáι xung tuổi với ma nữ. Đám cưới không thành phải không?
Đức Trí gật đầu:
– Vâng ạ!
Pháp sư nhấn mạnh:
– Vì cô gáι đó không thuộc về cậu, là cô ấy bị ép!

Đức Trí lại buồn bã gật đầu:
– Dạ đúng ạ!
Vị pháp sư lấy một đạo bùa màu vàng có ghi mấy chữ màu đỏ rồi đốt. Ông pha tàn tro vào cốc nước tгêภ bàn và đưa cho Đức Trí:
– Uống nước phép có bùa này sẽ hóa giải lời nguyền đó. Cậu uống đi!
Đức Trí nghe theo như máy, không ngần ngại cầm cốc nước uống cạn. Vị pháp sư lại cầm huơng lên múa và nói:
– Ma nữ, nhập vào nhân ngải, quay về âm giới!
Hai hình nhân tгêภ bàn bỗng lung lay rồi hình nhân có dáng mạo cô gáι một lúc sau ngã xuống. Thầy pháp vội đứng bật dậy, lấy hình nhân đó để vào một chiếc hộp trong hòm đồ nghề rồi bịt kín lại. Xong xuôi, ông cầm hình nhân có dáng mạo đàn ông đốt sạch. Vị pháp sư dán thêm hai đạo bùa phía trong hai cột cổng nhà Đức Trí, một đạo bùa ở chỗ trấn trạch rồi đứng giữa sân nói lớn:
– Lễ thành!

Bố mẹ Đức Trí ngơ ngác :
– Xong rồi sao ạ!
Vị pháp sư gật đầu:
– Duyên âm đã cắt, con trai ông bà đã thoát khỏi lời nguyền và sống khỏe mạnh, sau này sẽ gặp cô gáι như ý, cưới vợ sinh con bình thường.
Thấy mặt bố mẹ anh có vẻ ngần ngại, thầy pháp rút ra một tờ giấy màu vàng và viết địa chỉ cùng số điện thoại lên đó rồi đưa cho bố mẹ anh:
– Nếu không đúng lời tôi nói, cứ đến chỗ này gặp tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm!

Bố mẹ anh mừng rỡ:
– Đội ơn pháp sư. Cho chúng tôi được gửi chút lễ mọn ạ!
Vị pháp sư phất tay:
– Không, tôi chỉ là trị ma nữ giúp dân lành. Giờ còn nhiều việc, tôi xin phép đi.
Rồi không kịp nghe lời cảm tạ của gia đình Đức Trí, vị pháp sư đi nhanh như bay ra khỏi nhà anh.
Đi một quãng khá xa ngôi nhà vừa làm phép, vị pháp sư móc điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số quen thuộc và nói:
– Anh Phong, pháp sư Mạnh Kiên đã hoàn thành nhiệm vụ!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất