Tác giả : An Yên
Bố Đức Trí nén tiếng thở dài rồi nói:
– Hay bà xem có mối nào khác cho nó không?
Mẹ anh lắc đầu:
– Khó lắm. Bà bói đó nói phải cưới trong năm nay, có con trong năm sau thì Đức Trí mới thoát khỏi lời nguyền ấy. Vì vậy, khi nó dẫn Nguyệt Cát về, hỏi ngày tháng năm sinh, tôi mới chấp nhận nhanh như thế mà không cần tìm hiểu kĩ những mối quαп Һệ xung quanh con bé. Giờ đổ bể cả rồi, biết tìm ra ai có những thông tin như Nguyệt Cát đây?
Bố anh buồn bã đáp:
– Thì nó cũng cố để chấp nhận rồi mà cái số như vậy biết làm sao được. Vả lại, tôi cũng nghĩ chán chê rồi, nếu con bé không yêu Đức Trí thì khó hòa hợp chuyện chăn gối. Việc cưới xin, bố mẹ nó có thể ép nhưng việc có con thì khó đấy!
Mẹ anh liên tục lắc đầu:
– Không, tôi không cam tâm để con mình ૮.ɦ.ế.ƭ tức tưởi như thế. Nó ngoan ngoãn, hiền lành , giỏi giang như vậy mà…
Rồi bà lay lay tay ông:
– Ông ơi, cứ nghĩ nó đang khỏe mạnh bỗng nhiên lăn ra ૮.ɦ.ế.ƭ, tôi không cam tâm, không cam tâm…
Bố anh tiến tới ôm lấy vợ, vỗ vỗ sau lưng bà an ủi:
– Bà bình tĩnh đi, chúng ta sẽ tìm thầy pháp cao tay hóa giải lời nguyền đó, bà yên tâm đi!
Ông nói thế nhưng bản thân ông vẫn rùng mình khi nhớ lại buổi chiều cách đây hai tháng…
Hôm ấy, vợ chồng ông đang ngồi trước sân thì nghe tiếng con chó sủa váng lên. Bố Đức Trí vội ra xem thì thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ bà ba nâu như mấy người đi chùa, khuôn mặt khá hiền lành. Ông lấy làm lạ là người phụ nữ ấy cứ đứng trước cổng nhà mình nhìn vào nên hỏi:
– Xin lỗi, bà hỏi ai ạ?
Người phụ nữ ngước nhìn ông:
– Mô phật, tôi đi quyên góp tiền tu sửa nhà chùa, đến vùng này không quen biết ai, khát nước quá nên định xin ngụm nước thôi ạ! Tính bấm chuông mà con chó dữ quá!
Bố Đức Trí vội xích chó lại và mở cổng mời người phụ nữ đó vào, ngồi tгêภ bộ bàn ghế gỗ trước sân uống nước. Hỏi chuyện một lúc thì mới biết người đó ở thành phố C tới đây để xin hỗ trợ tu sửa một ngôi chùa bị bão làm đổ cây và sập một bên mái. Bố mẹ Đức Trí nghe vậy, tỏ lòng thương xót nên xin được ủng hộ năm trăm ngàn đồng. Người phụ nữ rối rít cảm ơn , lấy sổ ra xin tên tuổi bố mẹ Đức Trí. Ghi chép xong, bà ta bỗng nhìn vào trong nhà rồi nói khẽ:
– Xin lỗi vì tôi hỏi một câu hơi đường đột! Có phải ông bà chỉ duy nhất một người con trai không?
Bố Đức Trí nhíu mày rồi nói:
– Sao bà biết ạ?
Người phụ nữ ấy buồn bã nói:
– Thú thật là tôi có biết một chút tâm linh, nãy đứng ngoài cổng thấy có một vong nữ đứng phía sau con chó đấy!
Mẹ Đức Trí ngạc nhiên:
– Bà nói gì cơ?
Người phụ nữ ấy xua xua tay:
– Ông bà đừng sợ, tôi cũng chỉ nói những gì mình thấy thôi, không có ý định hù dọa. Nếu ông bà không muốn nghe thì thôi, tôi xin phép đi tiếp ạ!
Mẹ Đức Trí vội níu tay người phụ nữ:
– Không, bà đã nói thì xin nói rõ để chúng tôi biết ạ. Chúng tôi người trần nên đâu rành chuyện của cõi âm!
Bố anh có vẻ điềm tĩnh hơn:
– Vâng, bà nói đi, vợ chồng tôi nghe đây!
Người đàn bà nhắm mắt lẩm nhẩm gì đó rồi nói:
– Vậy tôi xin hỏi, có phải con trai ông bà năm nay khoảng ba mươi tuổi, người cao ráo, mặt mũi sáng sủa bà làm nghề liên quan đến ngành giáo dục không?
Mẹ anh gật đầu lia lịa:
– Phải, phải, nó là giáo viên ạ!
Người phụ nữ ấy lại nhắm mắt lẩm bẩm, tay bấm bấm vào các đốt ngón tay rồi nói:
– Người con trai này hiền lành, học giỏi, đang nằm trong cơ cấu lên cάп bộ lãnh đạo nhà trường!
Mẹ anh lại gật như bổ củi:
– Phải ạ, cháu nó được cử đi học lớp quản lý để lên phó Hiệu Trưởng nhà trường ạ!
Người phụ nữ kia vội thở dài thườn thượt:
– Haizzz, tiếc quá!
Mẹ Đức Trí bắt đầu sốt sắng:
– Là sao ạ? Có chuyện gì ạ?
Người phụ nữ nhíu mày, miệng mấp máy:
– Chết trẻ quá!
Bố Đức Trí vội đứng bật dậy:
– Bà nói gì thế? Chắc bà nhầm rồi, con trai tôi vẫn sống khỏe mạnh!
Người phụ nữ kia gật đầu:
– Tôi biết, hiện tại nó đang sống, hai năm nữa mới vĩnh biệt ông bà!
Mẹ anh tái mặt, lắp bắp:
– Sao…sao…thế ạ?
Người phụ nữ kia cứ lắc đầu rồi chép miệng:
– Con trai ông bà mắc phải một lời nguyền. Kiếp trước nó yêu một cô gáι, cả hai thề non hẹn biển nhưng không được hai gia đình chấp thuận nên đôi trẻ ʇ⚡︎ự vẫn, đến khi ૮.ɦ.ế.ƭ mà hai cái ҳάc vẫn quấn lấy nhau. Giờ nó đầu thai làm con của ông bà, cô gáι kia cũng đầu thai ở một thành phố khác nhưng lại bị ૮.ɦ.ế.ƭ đuối, không siêu thoát được. Tình cờ con của ông bà có đi du lịch cùng bạn bè qua khúc sông đó và cô ta theo về tận đây. Cô ta muốn giữ duyên cậu ấy hoặc sẽ kéo cậu này ૮.ɦ.ế.ƭ theo.
Mẹ Đức Trí mặt mày xám ngoét:
– Vậy…giờ…phải…làm sao?
Người phụ nữ kia thở dài:
– Chỉ còn một cách…
Bố Đức Trí nói nhanh:
– Cách gì ạ?
Bà ta nhìn mẹ anh và nói;
– Con trai ông bà phải cưới được một cô gáι sinh vào năm Dậu, tháng mười một hoặc mười hai, sinh ngày rằm càng tốt!
Mẹ Đức Trí bấu chặt hai tay vào nhau:
-Tìm đâu ra người như thế bây giờ?
Người phụ nữ lắc đầu:
– Một là cưới trong năm nay, năm sau có con thì cậu ấy sẽ trường thọ, hai là ૮.ɦ.ế.ƭ. Những vong nữ si tình như thế mạnh lắm, sẽ theo đến cùng. Nếu có một cô gáι sinh ngày rằm cuối năm Dậu sẽ xung mệnh với cô gáι đã ૮.ɦ.ế.ƭ trẻ kia. Nhưng cưới rồi phải làm lễ nữa, rồi có con sớm sẽ giải được lời nguyền. Còn nếu cưới xong không làm lễ cắt hẳn duyên âm thì cũng chưa được buông đâu. Cứ cưới đi, rồi gọi cho tôi theo số điện thoại này, tôi sẽ hướng dẫn tiếp!
Rồi bà ta xé một tờ giấy ghi số điện thoại lên đó và đưa cho bố mẹ Đức Trí:
– Tôi nhìn thấy một cô gáι có đủ điều kiện ấy, đang ở gần con trai ông bà đấy! Ông bà thử hỏi xem cậu ấy có tình cảm với cô gáι đó không?
Mắt mẹ Đức Trí lóe lên tia ngạc nhiên:
– Thật sao? Trước giờ Đức Trí nhà tôi chưa đưa cô gáι nào về giới thiệu cả. Tôi có giục, tháng trước nó có bảo để ý một cô giáo trong trường nhưng chưa biết ý người ta thế nào!
Bà bói nhắm mắt lẩm bẩm rồi nói khẽ vào tai mẹ anh:
– Trước giờ vong nữ kia giữ, giờ cô gáι kia xuất hiện và con bà nảy sinh tình cảm vì chính cô gáι ấy sẽ giải được lời nguyền cho con bà!
Rồi bà ta thì thầm:
– Nãy tôi có đuổi vong nữ kia ra ngoài, dán một lá bùa trước cổng ông bà, giờ nó phá cổng sắp vào tới đây rồi, tôi phải đi đây! Nó mà biết kế hoạch này thì nó phá đến cùng đấy!
Bố Đức Trí tỏ bộ mặt thành khẩn:
– Hay…bà làm phép đuổi nó đi luôn được không?
Bà ta lắc đầu:
– Không thể! Nó là gáι ϮɾiпҺ ϮιếϮ ૮.ɦ.ế.ƭ yểu, tôi không đuổi được trừ khi con trai ông bà lấy vợ, lấy được ϮɾiпҺ ϮιếϮ của người vợ trong đêm tân hôn, tôi mới làm phép được, bằng không thì…
Nói rồi bà ấy cúi chào ra về. Tới cổng, bố Đức Trí quả có nhìn thấy một lá bùa màu vàng với những dòng chữ ngoằn ngoèo màu đỏ như màu ɱ.á.-ύ dán ngay trước cổng nhà mình. Bà bói đi qua, lá bùa bay bay rồi rơi xuống. Bố Đức Trí bỗng rùng mình khi thấy bà bói quay lại nháy mắt với mình, ý bảo vong nữ đã vào trong nhà.
Từ ngày hôm đó, bố mẹ Đức Trí liên tục giục anh kết hôn. Họ vui mừng ra mặt khi anh dẫn Nguyệt Cát về giới thiệu và quả là cô sinh cuối năm Dậu vào ngày rằm, đúng y như lời người phụ nữ kia nói. Vợ chồng bà như bắt được vàng, vui mừng khôn ҳιếϮ và gọi điện báo cho bà bói. Vậy là con trai bà được cứu rồi. Gia đình Nguyệt Cát lại gia giáo, quả là nhà bà ở hiền gặp lành. Đám hỏi và đám cưới đều nhanh chóng được tổ chức, dù bà hơi thắc mắc vì sao Nguyệt Cát chưa muốn đăng kí kết hôn và có vẻ mặt buồn buồn… Thế nhưng, hóa ra…mọi chuyện được giải thích ngay khi cô dâu chuẩn bị bước lên xe hoa….Đám cưới để hóa giải lời nguyền cho con bà đã trở thành bi kịch. Giờ đây, vợ chồng bà đau đớn không biết tìm đâu ra người thay thế Nguyệt Cát. Không lẽ bà đành ngồi nhìn con trai duy nhất vị vong nữ bắt đi sao???
Đúng lúc ấy, điện thoại chồng bà reo lên. Bố Đức Trí tái mặt khi nhìn thấy số điện thoại tгêภ màn hình, run run bấm nghe:
– Alo…tôi…nghe…
Đầu dây bên kia vang lên giọng lanh lảnh của người phụ nữ:
– Nếu con ông bà không nhanh chóng ςư-ớ.ק lại cô gáι đó thì nó sẽ ૮.ɦ.ế.ƭ bất đắc kì ʇ⚡︎ử!