Giấu anh vào nỗi nhớ chương 43

Vũ Linh 303

Tác giả : An Yên.

Sau một đêm gần như thức trắng, sáng hôm sau, Nguyệt Cát soi vào gương và thấy đôi mắt mình đã thâm quầng. Cô đến tiệm trang điểm khá sớm và phải dặm thật kĩ để che bớt đi khuyết điểm ấy.

Trở về nhà từ tiệm áo cưới, trông Nguyệt Cát xinh như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Cô bước vào phòng chờ nhà trai tới. Mọi người ai nấy đều vui vẻ tấp nập, mẹ cô cũng rất sang trọng trong bộ áo dài được thêu họa tiết quý phái, tóc búi cao niềm nở chào đón khách khứa. Bố cô cũng lịch lãm trong bộ Comple màu tro, trông ông như trẻ ra mấy tuổi. Ông có vẻ trầm tư hơn vợ mình, chỉ quan sát mọi thứ và thỉnh thoảng ngó vào phòng con gáι.

Ai ai cũng háo hức chờ đợi đám cưới này. Chỉ có cô dâu – một trong hai nhân vật chính lại đang thấy lòng mình trống rỗng, mệt mỏi và chán chường. Cô đã cố gắng trấn an ϮιпҺ thần bản thân nhưng càng đến gần giờ rước dâu, tâm trạng Nguyệt Cát càng tệ. Cô thở dài nhìn căn phòng quen thuộc mà mình sắp phải rời xa. Một giọt nước mắt nuối tiếc chợt lăn xuống gò má xinh đẹp. Đúng lúc ấy, cô nghe tiếng gõ cửa cùng giọng nói của Mai Hương:
– Nguyệt Cát, tao vào được không?

Nguyệt Cát vội lau khô dòng nước mắt rồi nói vọng ra:
– Mày vào đi!
Mai Hương mở cửa bước vào. Cô bạn thân cũng rất xinh xắn trong trang phục của phù dâu. Cô ngồi xuống cạnh Nguyệt Cát:
– Mày là cô dâu đẹp nhất! Sẽ ổn thôi, Nguyệt Cát!
Nguyệt Cát cố nén nước mắt và mỉm cười:
– Ừ.

Mai Hương ʋòпg tay ôm lấy bạn, vỗ vỗ sau lưng Nguyệt Cát:
– Sắp đến giờ rồi. Tươi lên một chút!
Mười giờ sáng. Nhà trai có mặt ở sân nhà Nguyệt Cát. Đức Trí rất lịch lãm, tươi tắn. Tay anh cầm bó hoa đẹp đẽ chuẩn bị vào phòng đón Nguyệt Cát ra. Giờ lành đến, cô dâu xinh đẹp cùng chú rể bước ra khỏi phòng. Hai người làm nghi lễ trước bàn thờ tổ tiên, nghe bố mẹ hai bên dặn dò. Nghe những lời mẹ nói, Nguyệt Cát bất giác khóc nức nở. Vậy là cô đã trở thành vợ của Đức Trí thật sao? Lời mẹ dặn về nghĩa vụ làm dâu không khiến cô đau bằng việc thuộc về người đàn ông mà mình không yêu.

Trong lúc mẹ Nguyệt Cát đang ôm lấy cô vỗ về thì điện thoại của bố cô rung lên báo tin nhắn đến:
– Bác trai, cháu vừa chuyển vào tài khoản của bác ba tỷ để bác trang trải ạ. Một tỷ để bác trả nợ cho Đức Trí, một tỷ để trả chi phí cho đám cưới không thành và một tỷ cho hai bác tạm đi du lịch một chuyến cho khuây khỏa. Đinh Vũ Phong!

Bố cô trân trân nhìn màn hình điện thoại mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Và quả là tài khoản của ông vừa được chuyển vào ba tỷ đồng – một số tiền mà có nằm mơ ông cũng không dám nghĩ tới. Ông liếc nhìn con gáι và con rể đang bước ra khỏi sân và chợt nghĩ ” Đinh Vũ Phong đùa lạ thật. Nhưng sao cậu ấy lại chuyển tiền cho ông làm gì nhỉ?”
Hôm nay, chiếc Camry của Đức Trí chính là xe rước dâu được trang trí đẹp mắt và sang trọng. Anh nắm chặt tay Nguyệt Cát:

– Em đừng khóc. Anh xót lắm! Chúng ta sẽ thường xuyên về nhà thăm bố mẹ mà.
Đúng lúc Đức Trí chạm tay vào nắm cửa xe để mở thì mọi người đều giật mình bởi tiếng phanh kít của chiếc Lamborghini Veneno. Bố Nguyệt Cát chưa kịp bước lên xe thì ngỡ ngàng khi thấy Đinh Vũ Phong bước xuống xe với một thân Tây lịch lãm. Anh quét ánh mắt một lượt rồi nói:

– Xin lỗi mọi người, Nguyệt Cát là vợ tôi!

Trong khi tất cả những người đứng đó, kể cả Vương Nguyệt Cát còn ngơ ngác nhìn thì Vũ Phong rất nhanh tiến đến và bế bổng Nguyệt Cát đặt vào xe của mình, môi mấp máy:
– Kiên, đi thôi!
Mạnh Kiên ngồi ở ghế lái nhấn ga phóng Ꮙ-út đi. Ai cũng biết chiếc xe thể thao này là một loại ” siêu tốc độ” nên mọi chuyện chỉ diễn ra trong ʋòпg hơn một phút . Chiếc xe đã đi một đoạn khá xa mà Nguyệt Cát vẫn chưa hoàn hồn, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô nằm yên trong lòng Đinh Vũ Phong trong khi đáng lẽ lúc này đoàn rước dâu đang di chuyển đến khách sạn. Khi đã cách xa nhà Nguyệt Cát và đảm bảo không ai bám theo, Nguyệt Cát giật mình khi nghe tiếng Mạnh Kiên:
– Anh Phong, về biệt thự thành phố A chứ ạ?
Vũ Phong gật đầu:
– Ừ!

Rồi anh lấy điện thoại bấm một dãy số rồi nói:
– Mai Hương, việc còn lại nhờ cả vào cậu! Chú ý sức khỏe của bố mẹ Nguyệt Cát nhé!
Phía bên kia, Mai Hương đi vào nhà nghe máy, giọng cô vui vẻ:
– OK, không sao đâu, tớ biết cách mà! Hai người hạnh phúc nhé! Nếu Nguyệt Cát có một chút tổn thương, tôi sẽ hỏi Ϯộι cậu!
Vũ Phong mỉm cười:
– Cậu tin tôi đi!
Tắt máy rồi, Vũ Phong lại tiếp tục gọi tới một số điện thoại quen thuộc:
– Dũng, phong toả mọi tin tức về vụ ςư-ớ.ק dâu, tôi muốn gia đình Nguyệt Cát không bị nhòm ngó.

Quang Dũng phía bên kia nhếch miệng:
– Đại ca yên tâm, mọi thông tin sẽ được xử lý trong ʋòпg một nốt nhạc!
Lúc này anh mới quay sang Nguyệt Cát:
– Em ngủ chút đi, cả đêm thức rồi còn gì! Đến nơi anh sẽ gọi em dậy!
Nguyệt Cát ngây ngốc nhìn anh:
– Phong, sao anh lại…

Vũ Phong ôm chặt cô thì thầm:
– Lúc đầu anh nghĩ chỉ cần em bình yên thì anh có thể mỉm cười chúc phúc. Nhưng rồi anh nhận ra rằng em chẳng thể vui vẻ thì làm sao anh có thể cười đây? Nguyệt Cát, tin anh đi, một thời gian nữa thôi, mọi việc sẽ ổn!
Nguyệt Cát hít hà mùi hương quen thuộc của anh rồi nói:
– Phong, bố mẹ em…
Vũ Phong nói nhỏ:
– Anh đã giải quyết êm xuôi cả rồi, em yên tâm, có gì Mai Hương sẽ gọi!

Trong khi đó, tại nhà Nguyệt Cát…

Đức Trí đứng thất thần nhìn chiếc siêu xe thể thao chở vợ mình đi ngay trong chớp mắt trong ngày cưới. Người đàn ông lúc nãy anh chưa bao giờ thấy, nhưng chỉ một phút nhìn anh ta, Đức Trí cũng cảm nhận được phong thái ngút ngàn của bản lĩnh và sự kiên cường. Nhìn chiếc xe đó, đủ hiểu anh ta rất giàu. Nhưng tại sao Đức Trí đến nhà Nguyệt Cát lại chưa bao giờ gặp người này? Sao anh ta giàu có vậy mà không giúp đỡ khi gia đình cô gặp chuyện? Thắc mắc, hụt hẫng, bất ngờ khiến Đức Trí nhất thời chưa kịp nghĩ đến sĩ diện mà cứ đứng nghệt mặt ra. Đúng lúc này điện thoại anh báo tin nhắn đến, là một số điện thoại lạ nhưng rất đẹp, dành cho hàng đại gia:

– Xin lỗi, nếu anh thật lòng yêu Nguyệt Cát thì hãy để cô ấy hạnh phúc. Hạnh phúc chứ không phải trả ơn. Tôi mới là người đem lại nụ cười đẹp nhất tгêภ môi cô ấy. Mong anh hiểu. Đinh Vũ Phong!
Đinh Vũ Phong – Đức Trí lẩm nhẩm đọc cái tên ấy. Là người đàn ông ban nãy sao? Đức Trí hiểu Nguyệt Cát không yêu mình dù anh đã cố gắng để khiến trái tιм cô rung động. Anh cũng đã từng nghĩ có một người đàn ông nào đó chiếm giữ tâm hồn cô ấy. Nếu đó là Đinh Vũ Phong thì Đức Trí thua thật sự rồi, thua mọi mặt. Không chỉ về sự giàu có mà quan trọng là khí chất toát ra từ con người đó.

Bố Nguyệt Cát đứng trầm ngâm nhìn theo hướng chiếc siêu xe vừa phóng đi trong khi khách khứa xôn xao trước việc chưa từng thấy này. Giờ ông đã hiểu vì sao Đinh Vũ Phong lại nhắn tin trước thời điểm rước dâu. Vì cậu ấy không muốn ông bị sốc. Ông thật sự bất ngờ trước hành động của Vũ Phong nhưng thẳm sâu trong tιм không hiểu sao ông lại thấy một chút yên lòng. Đang chưa biết làm sao thì ông nghe tiếng Mai Hương:
– Hai bác, mong hai bác đừng trách Vũ Phong và Nguyệt Cát. Có ai chuẩn bị lấy chồng mà héo hon thân ҳάc không ra hình người như bạn ấy đâu bác!

Bố Nguyệt Cát nhìn Mai Hương:
– Con biết chuyện này đúng không?
Mai Hương cúi đầu:
– Dạ…con cũng mới biết thôi ạ. Nhưng con nghĩ rằng, hôn nhân phải xuất phát từ tình yêu thì mới có hạnh phúc bác ạ. Chữ hiếu với hai bác, con nghĩ bạn ấy cũng đã cố gắng vẹn toàn rồi. Nên giờ đây mong hai bác cho bạn ấy được sống đúng với trái tιм của mình ạ!

Bố cô thở dài gật đầu. Có lẽ đến lúc này, khi mọi việc đã xảy ra, ông mới nhìn nhận lại và thấy rằng con gáι mình gầy mòn quá, hốc hác quá. Mấy hôm nay ông đã thấy tâm trạng Nguyệt Cát không ổn, nhưng ván đã đóng thuyền rồi, con ông đã làm theo vợ chồng ông rồi nhưng sao ông vẫn thấy lòng mình không thoải mái.
Quay lại thực tại, giờ biết làm gì với khách khứa đây? Đang suy nghĩ miên man chưa biết đối phó thế nào thì ông nghe tiếng Đức Trí:
– Xin mọi người bình tĩnh và hết sức thông cảm về sự cố vừa rồi. Bây giờ, gia đình tôi kính mời tất cả quan khách tới khách sạn dùng bữa như trong thiệp mời ạ. Tiền mừng chúng tôi xin phép không nhận, mong mọi người xem đây là lời cảm tạ và xin lỗi của chúng tôi vì đã làm phiền các vị!

Rồi anh quay sang mẹ mình:

– Xin lỗi bố mẹ, con đã không đưa được con dâu hiền về cho mẹ. Con sẽ giải thích mọi việc sau ạ!
Nói rồi, anh lên chiếc Camry quen thuộc và phóng tới khách sạn. Mọi người thấy vậy cũng vội vã lên xe. Đoàn rước dâu những tưởng đầy tiếng cười vui nay bỗng lặng lẽ, mỗi người đều ôm một mớ thắc mắc nhưng im lặng không nói câu gì…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất