Tác giả : AnYên
Nguyệt Cát đứng ngơ ngẩn nhìn Vũ Phong. Anh hỏi tại sao cô lấy chồng? Tại sao cô không đợi anh? Cô biết trả lời sao đây? Vì cô mang ơn Đức Trí, vì cô chọn chữ hiếu mà chấp nhận phụ tình anh? Cô thấy mình có chút giống Vương Thúy Kiều ngày trước trong thơ Nguyễn Du, vì chữ hiếu mà phụ chữ tình. Nhưng Thúy Kiều còn có cô em gáι Thúy Vân để trao duyên, còn cô thì đâu biết nhờ cậy ai đây? Vả lại, Đinh Vũ Phong cũng đâu phải người dễ dàng chấp nhận số phận, cũng như trước đây chàng Kim Trọng đã dành cả những năm tháng thanh xuân để yêu và tìm kiếm Thúy Kiều.
Thấy Nguyệt Cát đứng im nhìn mình, Đinh Vũ Phong cầm lấy tay cô kéo đi. Nguyệt Cát ngây ngốc đi theo anh mà không nói câu gì. Vũ Phong đưa cô vào một phòng VIP khác. Cánh cửa vừa đóng lại, trong ánh đèn mờ ảo chỉ có hai người, Vũ Phong ép chặt Nguyệt Cát vào tường. Anh không nói không rằng, ghé sát miệng mình vào miệng cô mà hôn. Môi anh rất mềm và còn thơm mùi bạc hà có pha lẫn cùng chút ɾượu vang nữa. Vũ Phong mạnh bạo tách cάпh môi hồng của Nguyệt Cát rồi luồn lưỡi mình vào miệng cô. Nguyệt Cát lúc đầu có hơi bất ngờ nhưng rồi dường như cô bị ᵭάпҺ gục bởi nụ hôn nam tính của anh. Trí óc cô vẫn nhắc nhở rằng Nguyệt Cát vừa mới đính hôn ngày hôm qua thôi và chú rể không phải là người đang hôn cô cuồng si. Thế nhưng, người con trai trước mặt lại là người cô yêu, cô nhớ ςยồภﻮ đเêภ mỗi đêm.
Thế nên, cứ cho cô ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ một lần đi, buông thả một lần đi bởi cô không thể khiến trái tιм mình mất đi quyền rung động trước Đinh Vũ Phong. Môi lưỡi dây dưa quấn quýt. Đinh Vũ Phong cuốn theo lưỡi cô, hút mọi mật ngọt trong khoang miệng cô. Nguyệt Cát ʋòпg tay ôm cổ anh, còn anh đẩy cô vào tường, ghì lấy cô mà hôn đến quên trời quên đất. Một lát sau, hơi thở như gấp gáp hơn, đến mức nghe cả vị tanh trong miệng cô, anh mới rời môi cô. Một nụ hôn có cả vị ngọt ngào, vị nhớ nhung và cả vị chiếm hữu. Ánh mắt Vũ Phong lóe những tia xót xa khi nhìn ๒.ờ ๓.ô.เ sưng mọng của Nguyệt Cát sau nụ hôn cuồng dã vừa rồi. Môi anh mấp máy:
– Nguyệt Cát, tại sao?
Nguyệt Cát sực tỉnh. Cô vội buông anh ra và tay łầɲ ɱò nắm cửa:
– Phong, muộn rồi! Em phải về!
Cô không muốn trả lời, không muốn nhắc lại những gì đã qua của gia đình và của chính bản thân mình. Bởi cô không muốn anh day dứt cũng chẳng muốn bản thân mình nghĩ đến những tiếc nuối trong tình yêu này. Đinh Vũ Phong nhẹ nhàng xoay người cô lại :
– Nguyệt Cát, nhìn anh đi, đã xảy ra chuyện gì?
Anh muốn nghe cô nói thật dù sự thật đó anh đã biết và đã rõ có liên quan trực tiếp đến anh. Vì cô yêu anh, vì cô muốn gặp anh mà cả gia đình cô bị Vũ Lan Nhi hại. Nguyệt Cát, anh yêu em, rất yêu, nhưng cuộc sống của anh, thế giới của anh giờ đây chỉ đem lại пguγ Һιểм cho em. Anh hận bản thân mình đã không bảo vệ được em, đã không ở cạnh bên khi em khó khăn, khi em căng thẳng, khi em mâu thuẫn giữa TÌNH và HIẾU, giữa YÊU và ƠN. Giờ đây, chính bản thân anh muốn em nói ra nhưng cũng chính anh lại không muốn nghe bởi khi sự thật được phơi bày thì mọi thứ còn tồi tệ hơn nữa.
Nghĩ vậy, Vũ Phong buông tay Nguyệt Cát, vuốt lại mái tóc cho cô, lau vết son lem tгêภ miệng cô và nói:
– Thôi, em vào với các bạn một lát nữa rồi hẵng về. Mới bắt đầu vào hát mà em về thì không hay lắm. Anh sẽ ngồi xa em, được chưa? Vả lại, chưa biết đến bao giờ…
Nguyệt Cát ngước nhìn anh, đôi mắt long lanh nước của cô chứa đựng biết bao mong nhớ và yêu thương:
– Phong, xin lỗi anh..
Vũ Phong im lặng không nói. Anh mở cửa rồi kéo cô quay lại phòng VIP ban đầu. Anh để cô vào trước rồi một lát mới vào sau. Anh bạn lớp phó vừa thấy Vũ Phong vội nói;
– Này ҺσϮboy, đang hát lại thả micro đi đâu thế? Tiếp thôi!
Vũ Phong gật đầu và lại tiếp tục bấm bài hát cũ:
Sai lầm lớn nhất anh mang trong cuộc đời
Là ᵭάпҺ mất em khi ta tuổi đôi mươi
Là muốn ấp ôm em theo cả cuộc đời
Mà bản thân anh còn chưa lo được nổi
Giờ đây anh đã có những thứ em cần rồi
Chỉ không có em nên anh đau lòng thôi
Người không dám tin tương lai anh thay đổi
Sợ theo bước anh, em sẽ đớn đau cuộc đời…
Nhạc vừa dứt, anh bạn lớp phó cầm micro nói trong tiếng vỗ tay của mọi người:
– Chà, có lớn cỡ nào thì giọng hát của Đinh Vũ Phong vẫn là số một! Thế đã có nàng nào chịu chê chưa mà hát bài này hả? Khi nào cho lớp mình đi ăn cưới đây?
Đinh Vũ Phong xoay người về phía Nguyệt Cát và nói to:
– Trong đời Đinh Vũ Phong này chỉ bước vào lễ đường với một người duy nhất là Vương Nguyệt Cát!
Một số người ” ồ ” lên, số đông im lặng vì rất nhiều người biết đến tình yêu đẹp như mơ của cặp trai tài gáι sắc này và không ít người biết Nguyệt Cát vừa đính hôn ngày hôm qua với một người không phải Đinh Vũ Phong. Đến Mai Hương cũng rơm rớm nước mắt cúi đầu im lặng. Nguyệt Cát vội đứng lên:
– Xin lỗi mọi người, tớ có việc nên về trước!
Mai Hương cũng cầm tay cô:
– Để tao về cùng mày!
Mọi người cũng gật đầu chào Nguyệt Cát và Mai Hương. Ai cũng hiểu, trong tình huống này cách lựa chọn của cô là tốt nhất. Mai Hương cũng lẳng lặng ra lấy xe chở cô về mà không nói một lời. Cả hai đều im lặng, sự lặng im chất chứa bao nỗi niềm sâu thẳm.
Chẳng hiểu bố mẹ Đức Trí xem ngày thế nào mà một tuần sau đó đến xin phép gia đình Nguyệt Cát cho tổ chức lễ cưới. Nghe người lớn trò chuyện, cô chỉ thất thần, cảm giác hẫng hụt lan tỏa tâm hồn Nguyệt Cát. Cô nén tiếng thở dài và chỉ im lặng nghe mọi người sắp xếp bàn bạc lễ cưới.
Mẹ Đức Trí quay sang hỏi cô:
– Nguyệt Cát, váy cưới con muốn mua hay đặt may? Hai đứa cũng đi đăng kí kết hôn được rồi đấy con! Ngày mười sáu âm lich mẹ xem là đẹp nhất đấy!
Nguyệt Cát cúi đầu nhỏ nhẹ đáp:
– Dạ, mọi việc nhanh quá ạ. Cháu…à…con …thế nào cũng được ạ! Váy cưới con nghĩ chỉ cần thuê là được, đỡ tốn kém ạ, may hay mua đều phí ạ. Còn đăng kí thì….chúng con có thể làm sau được không ạ? Thời gian còn nhiều…
Bố mẹ cô hơi khó chịu trước thái độ của con gáι, nhưng rồi sợ già néo đứt dây, ép quá cô buông xuôi thì càng hỏng việc nên cũng cười cười không nói.
Mẹ Đức Trí cũng khó hiểu trước quyết định chưa đăng kí kết hôn của cô nhưng đã bàn đến đám cưới thì cũng xem như mọi việc êm đẹp cả . Bà vui vẻ:
– Con bé này, chưa gì đã lo nhà chồng tốn kém. Phụ nữ biết tiết kiệm, biết vun vén thế là tốt. Bố mẹ quả là có phước khi có cô con dâu vẹn toàn thế này!
Rồi hai bên bàn bạc đến mâm cỗ. Vương Nguyệt Cát lấy cớ mệt nên xin phép về phòng nghỉ. Cô nằm tгêภ giường, mở điện thoại nhìn hình Đinh Vũ Phong trong trang phục sinh viên của Học viện Cảnh sát mà cô đã chụp ngày trước. Cô chạm vào khuôn mặt đẹp đẽ qua màn hình điện thoại, vầng trán cao, đôi mày rậm, cặp mắt sáng, làn môi mỏng phong tình. Cô muốn khắc chạm từng đường nét ấy vào trái tιм đã nhiều thương tổn của mình, đặt nó vào nơi sâu kín nhất…Đinh Vũ Phong…anh chỉ còn là hoài niệm của em mà thôi…
Vì Nguyệt Cát nói không được khỏe, gia đình lại mới trải qua biến cố nên cô và Đức Trí chỉ chụp hai bức hình cưới cỡ lớn. Đức Trí lịch lãm trong bộ Comple trắng, Nguyệt Cát xinh đẹp trong bộ váy trắng ϮιпҺ khôi cúp ռ.ɠ-ự.ɕ, ôm trọn ʋòпg eo và phía dưới xòe rộng. Trông cô như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích, chỉ là đôi mắt không chịu mỉm cười mà trầm tư đến kì lạ….
Đêm trước ngày cưới, Nguyệt Cát trang điểm nhẹ nhàng, mặc bộ váy trắng ngồi trò chuyện với mọi người trong đám vui. Tới ngày mai, lễ rước dâu sẽ đưa cô về làm vợ Đức Trí.
Cách đó một quãng, một chàng trai cao lớn, ngũ quan đẹp đẽ, lặng lẽ ngồi trong chiếc Lamborghini Veneno nhìn về phía nhà Nguyệt Cát. Vũ Phong nhìn trân trân vào tấm ảnh cưới khổ lớn được dựng ở cổng nhà Nguyệt Cát cùng trang trí đẹp mắt với dòng chữ ” Vu quy “. Nguyệt Cát trong ảnh rất xinh đẹp, chỉ là người đứng cạnh cô lại không phải anh. Giọng hát trầm ấm của ca sĩ Đình Dũng lại vang lên:
Đừng nói với anh ta, mình đã từng bên nhau thiết tha
Đừng nhắc với anh ta, mình đã từng không mong cách xa
Họ có chắc thương em, như ban đầu nghĩ em chưa từng bên ai
Họ có chắc không than vãn về quá khứ em với hiện tại…
……………..
Xin em đừng nói với anh ta rằng
Em đã từng yêu một người như anh
Xin em đừng khóc mỗi khi đau lòng
Sau em còn có một người chờ mong…
Vặn nhỏ âm lượng, Đinh Vũ Phong buồn bã nhìn về phía đám cưới, rồi ánh mắt chợt lóe lên mấy tia phức tạp. Bờ môi mỏng của anh mấp máy:
– Vương Nguyệt Cát, anh không muốn mất em…