Giấu anh vào nỗi nhớ chương 41

Vũ Linh 175

Tác giả : An Yên

Thấy Nguyệt Cát im lặng, mẹ lay lay tay cô:
– Nguyệt Cát, con nghĩ gì thế?
Nguyệt Cát gạt những giọt nước mắt và nói:
– Con hiểu rồi mẹ ạ!
Mẹ cô nhíu mày:
– Con hiểu thế nào?
Nguyệt Cát cúi đầu:
– Con sẽ làm theo ý bố mẹ!
Mẹ cô thở phào:
– Nguyệt Cát, không phải bố mẹ ép con, mà vì…
Nguyệt Cát xua tay:
– Con hiểu cả rồi ạ. Mẹ không cần nói lại nữa đâu ạ! Xem như đây là việc làm cuối cùng của con với hi vọng trọn vẹn chữ HIẾU ạ!
Mẹ cô mỉm cười, vén mấy sợi tóc cho cô:
– Được được, còn chuyện gì quan trọng hơn việc này chứ. Con luôn là con gáι ngoan của bố mẹ.
Nguyệt Cát nhìn mẹ:
– Dạ, nhưng có hai việc con muốn làm trước khi cưới anh Đức Trí ạ!
Mẹ cô gật đầu:
– Ừ, con cứ nói đi!
Nguyệt Cát hít một hơi sâu và nói:
– Việc thứ nhất, con muốn đến chào bác Thúy Hằng, lâu nay con vẫn qua lại hỏi han bác ấy, dù sao bác ấy cũng đã giúp đỡ con rất nhiều. Việc thứ hai, chủ nhật tuần sau, lớp cấp hai của con tổ chức họp lớp, con muốn xin phép bố mẹ cho con đi chơi thoải mái một hôm ạ!
Mẹ cô có vẻ do dự. Họp lớp cấp hai, nếu Nguyệt Cát gặp Đinh Vũ Phong thì sao? Hình như hiểu ý mẹ, Nguyệt Cát lắc đầu:
– Mẹ yên tâm. Anh Vũ Phong không có thời gian đi như lần trước đâu. Gia Minh học trường cα̉пh sάϮ, cũng không rảnh rang để về làm hại con đâu ạ. Con sẽ đi cùng Mai Hương, chỉ là con muốn bố mẹ để con thoải mái đi chơi cùng bạn bè ạ!
Mẹ cô gật đầu:
– Được, mẹ đồng ý!
Nguyệt Cát đứng dậy:
– Thôi, mẹ vào với bố đi ạ. Mẹ cứ nói với bố mọi chuyện tùy bố mẹ sắp xếp, con không có ý kiến gì hết, thế nào cũng được. Giờ con xin phép về, mai con sẽ vào với bố sau khi mẹ đã nói chuyện ạ!
Mẹ cô vội nói:
– Khuya rồi, để mẹ nói Đức Trí đưa con về!
Nguyệt Cát xua tay:
– Dạ không cần ạ. Con đi taxi cũng được, cũng gần mà mẹ. Con chào mẹ!
Nói rồi, cô nhanh chân bước về phía cổng Ьệпh viện, bởi trong lòng cô, một sự trống rỗng đang lan tỏa dần. Hôn nhân là chuyện trọng đại của cả đời người. Nhưng với Vương Nguyệt Cát giờ đây, ngày hạnh phúc ấy chẳng còn ý nghĩa gì nếu chú rể không phải là Đinh Vũ Phong. Cô đã quá mệt mỏi, quá căng thẳng khi nhìn cảnh bố mẹ ốm ra vì mình, những lời của hai đấng sinh thành không sai, lí do họ đưa ra cũng không sai, chỉ có điều, YÊU là thứ tình cảm mà nhiều khi chúng ta không cần lí do, chỉ khi trái tιм lên tiếng thì đến cái ૮.ɦ.ế.ƭ cũng không thể chia lìa.

Sáng hôm sau, Nguyệt Cát tới Ьệпh viện thăm bố. Ông đã có vẻ ổn hơn nhiều, vui vẻ ăn cháo. Có lẽ quyết định của cô là liều tђยốς ϮιпҺ thần hiệu quả cho bố cô. Vậy cũng tốt, cô đỡ phải cúi gằm mặt khi gặp bố mẹ, khỏi phải khó xử trước những câu hỏi của hai người…Cô cắt hoa quả mời bố, ngồi chơi một lúc lâu rồi xin phép ra về.
Nơi cô đến sau đó chính là nhà của bà Chu Thúy Hằng. Hôm nay là chủ nhật nên bà ở nhà. Nhìn thấy Nguyệt Cát, ánh mắt bà lóe lên những tia vui vẻ, vội kéo cô vào nhà:
– Vào đi Nguyệt Cát!
Khi cô ngồi xuống, bà mới có dịp nhìn kĩ cô và lo lắng hỏi:
– Sao con gầy vậy? Học thạc sĩ vất vả lắm sao ? Trông con hốc hác quá!
Những lời nói của mẹ Vũ Phong khiến Nguyệt Cát không ngăn được dòng nước mắt. Thấy cô lặng lẽ khóc, bà vội đi sang ngồi cạnh cô, vỗ vỗ lưng Nguyệt Cát:
– Ngoan, đừng khóc, con nói cô nghe!
Nguyệt Cát nức nở kể lại mọi chuyện, từ ngày nhà cô mắc nợ bọn cho vay nặng lãi đến quyết định được cô đưa ra tối qua. Bà Thúy Hằng nghe không sót một chữ. Bà ngồi lặng đi một lúc rồi thở dài:
– Ta hiểu rồi, bố mẹ con không sai. Họ chỉ muốn tốt cho con. Bố mẹ nào cũng thế cả thôi. Vũ Phong bây giờ như thế, làm gì có ai dám để con gáι mình cạnh nó chứ! Cô thương nó, xa mẹ đã đành, bố bận rộn làm ăn, một mình học tập thi cử, nhưng cái tính nóng nảy không kiềm chế được đã đẩy nó đến ngày hôm nay. Cô cũng thương cả con, giá mà nó không ra cơ sự này thì con đã không phải khó xử như vậy!
Nguyệt Cát ôm lấy bà Thúy Hằng:
– Cô ơi, con mệt mỏi quá!
Mẹ Vũ Phong cũng rưng rưng nước mắt:
– Nguyệt Cát, cô không có phước làm mẹ chồng của con rồi. Người như con xứng đáng được lấy người đàn ông có tương lai, có sự nghiệp. Nguyệt Cát, con có thể …. là con gáι của ta được không?
Nguyệt Cát vừa nức nở vừa gật đầu:
– Con…con…xin lỗi…
Bà Thúy Hằng lắc đầu:
– Con không có lỗi, lỗi ở Vũ Phong, ở duyên phận và ta cũng có một phần lỗi.
Nói chuyện với bà Thúy Hằng một lúc lâu, Nguyệt Cát đã thấy nhẹ nhõm hơn. Có thể cô không trở thành vợ của Vũ Phong, nhưng cô không hối hận khi yêu anh và giữ trọn tình yêu ấy suốt kiếp này.

Những ngày sau đó, Đức Trí đến nhà cô nhiều hơn và xin phép cho bố mẹ anh đến thưa chuyện với gia đình cô. Dĩ nhiên, bố mẹ Nguyệt Cát vui vẻ đồng ý. Cuộc gặp gỡ diễn ra ngay sau đó vài ngày trong không khí khá ấm cúng. Nguyệt Cát dù chẳng vui vẻ gì nhưng vẫn cố cười gượng gạo. Người lớn nói chuyện với nhau và quyết định lễ đính hôn diễn ra vào thứ bảy tuần tới, một ngày trước buổi họp lớp.
Vì Nguyệt Cát chưa muốn chụp ảnh cưới và cũng chưa đăng kí kết hôn vội nên Đức Trí cũng chiều theo cô. Lễ đính hôn được tổ chức khá đơn giản. Bên phía nhà Đức Trí đưa nhiều sính lễ tới và trong dàn áo dài nhận lễ không thể thiếu Mai Hương, bạn thân của Nguyệt Cát. Cô bạn cười cười mà lòng buồn thiu. Cô là người rõ nhất những căng thẳng mà Nguyệt Cát phải chịu đựng suốt thời gian qua và quyết định khó khăn cô phải đưa ra lúc này. Hôm đó, Nguyệt Cát mặc bộ áo dài đỏ thắm, tóc bới cao thả mấy sợi xoăn phía trước. Cô trang điểm nhẹ nhàng nhưng rất xinh đẹp. Chỉ có điều, trong khi chú rể lịch lãm cười rất tươi thì nụ cười của cô dâu có vẻ gượng gạo. Mẹ Đức Trí thấy vậy vội nói:
– Nguyệt Cát, con đừng buồn khi lấy chồng xa bố mẹ. Mẹ trước đây cũng vậy, còn khóc sưng cả mắt cơ, nhưng rồi được ở bên người yêu thương mình thì sẽ ổn cả. Vả lại, thời đại bây giờ khác xưa rồi, con vẫn thoải mái về thăm ông bà thông gia mà. Bố mẹ cũng nghĩ rồi sau cho hai đứa ở riêng cho ʇ⚡︎ự do, kẻo con lại ngại cảnh mẹ chồng nàng dâu. Nên con cứ yên tâm nhé!
Bố mẹ Nguyệt Cát thì khỏi nói, họ vui vẻ nên cười suốt. Nguyệt Cát nghe mẹ Đức Trí nói chỉ dạ dạ vâng vâng nhưng lòng ngổn ngang trăm mối.
Sau lễ đính hôn, Mai Hương ở lại với cô một lát:
– Nguyệt Cát, mày ổn không? Tao thương mà giờ không biết làm sao giúp mày nữa.
Nguyệt Cát cười mà nước mắt rưng rưng:
– Không sao, Đức Trí là người tốt, anh ấy nói đúng, tôn trọng nhau là điều tiên quyết. Mày đã giúp tao quá nhiều rồi, có một người bạn như mày là phước của tao!
Hai người bạn ôm chặt lấy nhau, dù không nói nhưng họ đủ hiểu đối phương nghĩ gì. Mai Hương thì thầm:
– Ngày mai…
Nguyệt Cát gật đầu:
– Ừ, mày qua chở tao nhé!
Mai Hương ngạc nhiên:
– Bố mẹ không bắt mày đi với Đức Trí sao?
Nguyệt Cát lắc đầu:
– Không, tao nói rõ từ trước rồi. Vả lại, đính hôn rồi, dù chưa đăng kí nhưng bố mẹ tao cũng yên tâm rồi, không lo đâu. Cứ xem như ngày mai là lễ chia tay thời ᵭộc thân của tao đi! Cứ vui đi!
Mai Hương lau nước mắt cho Nguyệt Cát rồi xin phép bố mẹ cô ra về…

Buổi họp lớp cấp hai vẫn diễn ra ở một nhà hàng sang trọng. Lần này Nguyệt Cát không đi một mình mà đi cùng Mai Hương. Cô ăn mặc giản dị nhưng vẫn tạo sức hút. Vừa đến nơi, cô quét ánh mắt một lượt và yên tâm khi không thấy bóng dáng Đinh Vũ Phong. Cô ngại phải gặp anh, ngại chạm mặt anh dù cô nhớ anh đến cồn cào. Cả tuần nay, Nguyệt Cát buộc phải chặn số điện thoại của anh, cô không muốn nhận tin nhắn hay cuộc gọi của anh, bởi cô sợ chỉ cần nghe anh nói, cô sẽ không kiềm lòng được mà chạy đến cạnh anh. Nguyệt Cát cùng mọi người nhập tiệc vui vẻ. Ăn uống xong xuôi, cả lớp lại kéo nhau đi hát Karaoke tại địa điểm lớn nhất thành phố A. Một bạn nam nói to:
– Ta tiếp tục đi tăng hai nhé các bạn. Vui hết mình nha! Phòng VIP đã đặt rồi!
Vẫn còn sớm, lại chưa muốn về nhà phải đối mặt với bốn bức tường nên Nguyệt Cát kéo Mai Hương đi cùng mọi người . Vào đến phòng VIP, căn phòng rất rộng và nội thất sang trọng, ánh đèn mờ ảo khá dịu mắt. Nguyệt Cát kéo Mai Hương tùy ý ngồi xuống. Đúng lúc đó, cô nghe một giọng hát vang lên:
Anh từng oán trách em rất nhiều
Sao ngày ấy bỏ anh trong cô liêu
Anh từng nói với em rất nặng lời
Sao ngày ấy để anh ôm chơi vơi

Giờ lớn hơn anh mới hiểu
Ai cũng muốn cuộc sống không lo toan
Vì lúc ấy anh quá xoàng
Em nào dám gửi phận cho anh mang…

Lời bài hát ” Sai lầm của anh” khiến Nguyệt Cát khựng lại. Không phải vì những câu từ đó khiến cô buồn mà giọng nam trầm ấm của người đang cầm micro khiến cô đau. Người đàn ông ấy vẫn thế, trầm tĩnh và ấm áp. Đinh Vũ Phong, những tưởng không gặp vậy mà nào tránh khỏi. Giọng hát anh vang lên khiến Nguyệt Cát ôm miệng nói không nên lời. Cô vội đứng dậy nói với Mai Hương:
– Tao đi vệ sinh một lát!
Mai Hương nhận ra sự có mặt của Vũ Phong nên vội nói:
– Cần tao đi cùng không?
Nguyệt Cát lắc đầu:
– Không cần đâu. Tao ổn!
Cô mở cửa đi ra. Khép cửa phòng lại, cô ôm miệng chạy tới nhà vệ sinh nữ. Nguyệt Cát hắt nước liên tục vào mặt nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng. Cuối cùng, cô ôm mặt bất lực khóc nức nở. Khóc chán chê, cô chỉnh lại váy áo, vỗ vỗ mặt cho tươi tỉnh rồi đi ra. Nhưng vừa ra khỏi nhà vệ sinh nữ, cô nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đang đứng dựa lưng vào tường:
– Phong!
Đinh Vũ Phong nhìn cô, ánh mắt không oán trách, không giận hờn, ánh mắt sâu thăm thẳm mang theo cả một bầu trời thương nhớ:
– Nguyệt Cát, sao em lại lấy chồng?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất