Giấu anh vào nỗi nhớ chương 4

Vũ Linh 367

Tác giả : An Yên

Một lúc lâu sau, Vũ Phong nói với mẹ:

– Mẹ yên tâm đi ạ, mẹ vẫn luôn là mẹ của con mà!

Bà Thúy Hằng sụt sùi:

– Ừ, mẹ chỉ sợ…ông ta rước nó về…

Vũ Phong lắc đầu:

– Mẹ đừng suy nghĩ gì cả vì…sẽ chẳng ai thay thế được mẹ hết…

Vũ Phong dìu mẹ ra xe rồi cùng bà về nhà. Trưa hôm đó, sau bữa cơm, ông Đinh Long nói:

– Vũ Phong, hôm nay bố con mình sẽ rời khỏi đây. Ngôi nhà này để cả lại cho mẹ con, không cần chia chác gì cả!

Vũ Phong im lặng lên dọn đồ. Ngôi biệt thự này đã gắn bó với anh từ tấm bé, giờ chia xa là cả một khoảng trời kỉ niệm. Vũ Phong thở dài, dọn dẹp tất cả rồi kéo hai va li xuống phòng khách.

Trong chiều ngày hôm ấy, ông Đinh Long đưa Vũ Phong đến một khu chung cư cao cấp. Mọi thứ dường như đã được chuẩn bị từ trước. Một căn chung cư rộng rãi, mọi thứ đầy đủ cả, chỉ cần người vào ở thôi. Vũ Phong đưa đồ vào phòng rồi thả mình xuống giường. Vừa lúc đó, điện thoại anh reo lên:

– Nguyệt Cát!

Đầu bên kia, giọng Nguyệt Cát lo lắng:

– Vũ Phong, sao rồi? Cậu sao rồi?

Vũ Phong mệt mỏi nói:

– Tôi vừa đến nhà mới, chung cư YZ…

Nguyệt Cát im lặng một giây rồi nói:

– Cậu…

Vũ Phong cười chua chát:

– Cậu yên tâm…tôi ổn…

Nguyệt Cát dè dặt:

– Chúng ta…gặp nhau được không?

Vũ Phong gật đầu:

– Ừ, chỗ công viên nhé. Chờ tôi một chút!

Ba mươi phút sau, cả hai đều có mặt tại công viên. Nhìn Vũ Phong mệt mỏi, Nguyệt Cát xót xa:

– Cậu không ổn chút nào!

Vũ Phong cười:

– Tớ không sao. Ngày mai tớ sẽ tới trường.

Cả hai lại nói sang chuyện trường lớp. Nguyệt Cát không muốn nhắc đến những điều chẳng vui. Cả tuần sau đó, Vũ Phong và Nguyệt Cát lại vùi đầu tập trung cho kì thi học kì thứ nhất. Vừa thi xong tất cả các môn, Vũ Phong thở phào đi về chung cư. Tới nơi, như thường lệ, Vũ Phong gọi video cho mẹ. Khuôn mặt mẹ vẫn buồn nhưng vẻ bất an dường như có giảm đi đôi chút:

– Vũ Phong, con thi học kì xong chưa?

Anh mỉm cười:

– Dạ rồi mẹ ạ, con làm tốt, mẹ yên tâm ạ!

Mẹ anh ngập ngừng:

– Con…sống với bố hay với cả…

Vũ Phong biết mẹ đang nhắc tới cô nhân tình nào đó của bố mà chính anh đến giờ này cũng chẳng biết đó là ai. Anh gật đầu:

– Chỉ có con và bố ở đây thôi ạ. Nếu không tin, mẹ cứ đến đây xem ạ!

Bà Thúy Hằng lắc đầu:

– Không. Mẹ tin con. Mẹ chỉ sợ cô ta xuất hiện sẽ làm đảo lộn việc học của con…vì…cô ta sẽ…

Vũ Phong biết đầu óc mẹ không thể thoát khỏi cái suy nghĩ bố có nhân tình. Mẹ mệt mỏi và luôn ʇ⚡︎ự ħàɲħ ħạ mình vì lí do đó. Cậu không rõ người mà mẹ theo dõi với bố là ai nhưng Vũ Phong không muốn mẹ bị ám ảnh bởi điều đó. Cậu thở dài:

– Không sao đâu mẹ. Con đâu phải trẻ con để người ta dễ ЬắϮ пα̣t đâu ạ. Mẹ đừng suy nghĩ mà đau đầu, ở đây chỉ có hai bố con và bữa cơm nào bố cũng về cùng con nấu nướng mà.

Bà Thúy Hằng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại gật đầu:

– Ừ, vậy cũng tốt.

Vũ Phong an ủi động viên mẹ mấy câu rồi tắt máy.

Tối hôm đó, cậu thấy bố về muộn hơn mọi ngày và khuôn mặt có vẻ trầm tư:

– Bố, có việc gì sao ạ?

Ông Đinh Long lắc đầu:

– Cơm nước chưa con? Hôm nay bố có chút việc về trễ nên không nấu nướng cùng con được.

Vũ Phong cười nhẹ:

– Hai bố con ăn uống đơn giản mà bố. Con nấu xong lâu rồi ạ, bố tắm rửa đi ạ, để con hâm lại thức ăn rồi bố con mình cùng ăn!

Những ngày qua, dù không nói ra nhưng Vũ Phong biết bố cũng chẳng vui vẻ gì. Dẫu sao họ cũng từng là một gia đình hạnh phúc và được ngợi ca. Mọi việc diễn ra nhanh quá, dù chuyện mẹ anh nghi ngờ có đúng hay không thì Vũ Phong cũng thấy bố có vẻ hụt hẫng. Vì thế, ngoài chuyện trường lớp hay chuyện đời thường ở khu chung cư, Vũ Phong không hề đả động gì đến chuyện của bố mẹ. Hôm nay, trông ông có vẻ mệt mỏi, ngồi trầm mặc trong bữa cơm, không khí thật im ắng, chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng đũa thìa vang lên thật khẽ. Một lát sau, ông Đinh Long ngước cặp mắt hung đỏ nhìn Vũ Phong:

– Con thi xong chưa? Bố bận quá nên quên hỏi, ổn cả chứ con?

Vũ Phong gật đầu:

– Dạ xong cả rồi ạ, ổn cả bố ạ! Thi học kì đơn giản mà bố!

Ông Đinh Long ăn xong một bát cơm thì đứng dậy, Vũ Phong nhìn lên bố:

– Bố mệt ạ ? Sao bố ăn ít vậy ạ? Hay con nấu không ngon ạ?

Bố anh gật đầu:

– Không phải, con lúc nào chả nấu ăn ngon, lúc nãy bố có uống với đối tác chút ɾượu nên hơi mệt. Con ăn no mà học !

Vũ Phong cũng ăn qua loa rồi dọn dẹp. Xong xuôi, đang định đi vào phòng thì anh nghe tiếng bố vang lên:

– Phong, lại đây bố bảo!

Vũ Phong vội bước lại bộ sofa:

– Dạ, con nghe ạ!

Ông Đinh Long im lặng mấy giây như đang suy nghĩ điều gì rồi từ tốn nói:

– Chúng ta…sẽ chuyển đến thành phố C sống!

Vũ Phong ngạc nhiên:

– Tại sao ạ?

Bố cậu trầm ngâm:

– Công ty của bố chuyển ra đó sẽ thuận lợi hơn, vả lại…cuộc sống chúng ta sẽ ổn hơn!

Vũ Phong thắc mắc:

– Bố, con không hiểu. Ở đây con được học trường tốt, công việc của bố cũng lên như diều gặp gió, có gì không ổn đâu ạ? Vả lại…ở đây con còn được gặp mẹ nữa.

Ông Đinh Long cúi mặt:

– Vì…có thể.. căn nhà của bố con mình sẽ có thêm người!

Vũ Phong ngỡ ngàng nhìn bố. Thêm người? Là ai? Cậu lại thắc mắc:

– Bố tính thuê giúp việc ư? Mẹ chỉ có một mình nên Ꮙ-ú Ba ở lại đó, chứ bố con mình thì cần gì đâu ạ? Với lại, nếu có thuê giúp việc cũng đâu cần chuyển chỗ ở ạ bố?

Ông Đinh Long vẫn không ngẩng mặt lên, hai tay đan vào nhau như sắp nói ra một điều khó khăn:

– Không…là…người phụ nữ bố yêu…

Hả? Vũ Phong ngạc nhiên đến á khẩu. Anh đang nghe gì thế này? Bố anh có nhân tình thật sao? Sau một giây sửng sốt, Vũ Phong giọng mỉa mai:

– Vậy là điều mẹ nói không sai sao ạ? Một người phụ nữ đã phá nát cái gia đình kiểu mẫu bao nhiêu năm nay. Ai mà giỏi vậy bố? Chẳng phải trước đây bố từng bảo lấy được mẹ là phúc phận của bố sao ạ? Bây giờ vì một ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à nào đó mà cái phúc ấy bị vứt đi rồi sao bố? Hay trước đây những lời đó chỉ là diễn ạ?

Vũ Phong nói đến đâu lại cảm giác ռ.ɠ-ự.ɕ mình đang nhói lên đến đấy. Anh nghĩ đến gương mặt phờ phạc, đôi mắt sưng húp cùng những giọt nước mắt run rẩy lăn dài từ khóe mắt mẹ mà lòng quặn đau. Ông Đinh Long chậm rãi nói:

– Con không được ҳúc ρhα̣m cô ấy!

Nghe bố nói, Vũ Phong càng cảm thấy bức bối, ʇ⚡︎ựa như có một tảng đá đè nặng lên trái tιм mười sau tuổi của cậu:

– Sao? Đến giờ này con phải tôn trọng kẻ đã phá hoại gia đình chúng ta sao bố?

Ông Đinh Long thở dài:

– Cô ấy không phá gia đình chúng ta. Đúng, trước đây bố cho rằng cưới được mẹ con là cái phước của đời mình. Bởi quan điểm hạnh phúc lúc đó hội tụ đầy đủ ở một người phụ nữ như mẹ con – xinh xắn, nết na và có công việc ổn định. Nhưng từ ngày công ty của bố phát đạt, có nhiều mối quαп Һệ hơn, mẹ con sinh ra đa nghi, suốt ngày kiểm soát khiến bố thấy mệt mỏi.

Vũ Phong nhìn ông:

– Nếu bố không làm gì khuất tất, tại sao mẹ lại phải kiểm soát ạ? Và chả phải những gì đang diễn ra đã chứng minh rằng mọi nghi ngờ của mẹ là đúng sao?

Ông Đinh Long lặng lẽ lắc đầu:

– Không phải. Mẹ con bắt đầu theo dõi bố từ khi công ty phát triển, có thêm nhiều nhân viên. Mỗi dịp công ty có liên hoan, đưa bà ấy theo, mẹ con cứ săm soi rồi về tra khảo bố hết cô này sang cô khác.

Vũ Phong vẫn nhìn thẳng vào bố:

– Nhưng đó là do mẹ yêu bố…

Ông Đinh Long ngước nhìn con trai:

– Bố biết. Nhưng đó là một kiểu tình yêu đã hóa thành sự ích kỉ và chiếm hữu. Rồi bố tình cờ gặp cô ấy, lúc đầu chỉ là quen biết rồi chia sẻ và đồng cảm…
Vũ Phong nhếch môi:

– Rồi yêu và ℓêп gιườпg phải không bố?

Ông Đinh Long hai tay nắm chặt rồi nói:

– Con khinh rẻ bố đúng không?

Vũ Phong lặng thinh một giây rồi nói:

– Chẳng phải con không hiểu những gì bố vừa nói, con không dám khinh bố nhưng…con không phục. Hình tượng của bố trong con …không còn nữa. Xin lỗi, con về phòng ạ!

Cậu nói xong thì đứng lên và nặng nề bước về phía phòng mình. Ông Đinh Long nói với theo:

– Phong…con sẽ đi cùng bố chứ?

Bước chân Vũ Phong khựng lại, bàn tay anh cũng nắm chặt, những đường gân xanh nổi lên, khóe miệng nhếch lên một câu:

– Tùy bố. Nhưng…con có làm gì cũng là vì mẹ!

Bước qua cάпh cửa phòng, một giọt nước mắt khẽ lăn tгêภ gương mặt lạnh lùng của Vũ Phong…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất