Giấu anh vào nỗi nhớ chương 3

Vũ Linh 327

Tác giả : An Yên

Sau buổi học, Vũ Phong không dám bảo Nguyệt Cát đợi nữa mà cậu lững thững đi lên phòng Hội đồng để gặp giáo viên chủ nhiệm. Cô giáo đã ngồi đợi cậu sẵn với đôi mắt trầm tư nghĩ ngợi. Cô ra hiệu cho Vũ Phong ngồi xuống rồi nhìn sang cậu:

– Em có thể nói cho cô biết việc gì đang xảy ra với em không? Tại sao từ một học sinh top đầu, chỉ sau mấy ngày cô thấy em khác hẳn. Tinh thần uể oải, bài vở không chú ý, sao vậy Vũ Phong?

Vũ Phong cúi mặt xuống bàn. Cậu phải nói thế nào đây? Là gia đình cậu vốn được mọi người trầm trồ thán phục nay sắp đổ vỡ, rằng cậu suýt ᵭάпҺ nhập viện một gã dám tỏ tình cô bạn gáι cậu thương ư? Thấy anh im lặng, cô giáo tiếp lời:

– Có phải…gia đình em có vấn đề không? Hay trong lớp có vấn đề mà cô không biết?

Vũ Phong thở nhẹ một tiếng rồi nói:

– Dạ thưa cô Như Hoa, em xin lỗi vì những ngày qua không tập trung học tập. Em sẽ sửa lỗi ạ.

Cô giáo Như Hoa hiểu Vũ Phong không nói rõ chuyện gì đã xảy ra nên chỉ biết thở dài. Cậu học sinh này cả cô và nhà trường đều rõ. Không chỉ đẹp trai, học giỏi mà sinh ra đã ngậm thìa vàng bởi một gia đình thế lực. Một học sinh con nhà giàu mà giỏi giang ngoan ngoãn quả là đáng quý. Vì thế, nhìn Vũ Hong sa sút, cô rất ngạc nhiên. Nhưng với kinh nghiệm mười năm giảng dạy trường Chuyên và vì những bí mật của cậu mà có thể cô đoán được, cô Như Hoa quyết định tôn trọng quyết định của cậu:

– Được, cô tin em lần này. Nên nhớ người đàn ông coi trọng sự nghiệp, đừng để những việc xung quanh ảnh hưởng đến việc học tập, đén con đường công danh của mình. Bởi đó là điểm ʇ⚡︎ựa cho cuộc sống sau này của em.

Vũ Phong cảm ơn cô rồi chào cô giáo và dắt xe ra về. Sân trường lúc này đã vắng hoe, những chiếc lá cuối thu xào xạc, bay nghiêng ngả trong không trung. Vừa dắt xe ra đến cổng trường, Vũ Phong bất chợt nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc của Nguyệt Cát đang đứng tгêภ vỉa hè. Thấy anh đi ra, cô bèn phóng xe xuống đường và lẫn vào dòng người tấp nập tгêภ phố. Sau một giây ngỡ ngàng, Đinh Vũ Phong vội phóng theo. Đến khúc cua rẽ về nhà Nguyệt Cát, cũng chính là đoạn hôm trước Gia Minh tỏ tình với cô, Vũ Phong tăng tốc và đón đầu xe Nguyệt Cát, giọng gấp gáp:

– Nguyệt Cát, dừng lại nói chuyện với tôi được không?
Nguyệt Cát vẫn im lặng nhưng chiếc xe từ từ đi chậm lại rồi dừng hẳn. Vũ Phong vội vã xuống xe đi lại phía Nguyệt Cát. cô cũng bước xuống, dựng chân chống xe, anh mắt nhìn anh như chờ đợi Vũ Phong nói trước. Đinh Vũ Phong bỗng bối rối khi nhìn thấy ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa hờ hững ấy:

– Nguyệt Cát, tớ …

Nguyệt Cát vẫn im lặng. Vũ Phong hít một hơi rồi nói:

– Tớ sai, tớ xin lỗi.

Cô ngước nhìn anh rồi thở hắt ra một tiếng và gật đầu:

Ừ. Được rồi. Xong rồi đúng không. Tôi về đây!

Vũ Phong chưng hửng. Vậy là người ta vẫn giận anh rồi. Khi cô gáι xinh đẹp vừa quay đi, Vũ Phong tiến thêm một bước, ngón tay út của anh khẽ chạm rồi ngoắc vào ngón tay út của cô. Nguyệt Cát khựng lại. Cái va chạm thật nhẹ, thật khẽ mà khiến trái tιм nữ sinh xuyến xao đến lạ. Nó đang ngân lên những nhịp ᵭ.ậ..℘ ϮιпҺ tế lạ kì. Thấy cô đứng lại, Vũ Phong vẫn giữ yên ngón tay út như thế, rồi áp ngón tay cái của anh vào ngón tay cái của cô, anh đứng chắn trước Nguyệt Cát:

– Đừng giận nữa, mình làm hòa nhé. Tôi thấy sai thật rồi mà! Là cậu nghĩ cho tôi và nhà trường, chỉ tại tôi ích kỉ nên làm tổn thương cậu!

Nguyệt Cát vẫn để tay mình trong tay Vũ Phong nhưng cơ mặt đã giãn ra đôi phần:

– Cậu có chuyện gì đúng không? Trông cậu rất khác. Trước đây cậu đâu nổi nóng như vậy?

Vũ Phong lắc đầu:

– Không có!

Nguyệt Cát lắc lắc tay anh:

– Vũ Phong, tớ biết mình bận rộn học tập, lại công việc của lớp nữa nên ít để ý đến cảm xúc của cậu. Sau ngày hôm đó, tớ suy nghĩ lại thì có cảm giác cậu đang giấu diếm tớ điều gì đấy. Cậu nói đi, mấy ngày qua vì giận cậu thật nhưng một phần là chờ cậu mở lòng với tớ.

Nguyệt Cát nói đúng. Nếu có người sẻ chia thì tảng đá trong lòng anh không nặng nề thế này. Trước đây anh cứ nghĩ chia sẻ với cô thì không chỉ gia đình mình mất mặt mà điều quan trọng là anh không muốn cô phải lo nghĩ cho mình. Nhưng giờ đây, Vũ Phong thấy chán cái sự im lặng của chính mình, có lẽ anh nên đặt tảng đá đó sang một bên, để cái tuổi học trò này trong sáng hơn và tình cảm ban đầu này ý nghĩa hơn. Anh cúi mặt:

– Bố mẹ tôi.. sắp li hôn…

Nguyệt Cát ngạc nhiên :

– Không thể nào! Gia đình cậu luôn là kiểu mẫu cho mọi người noi theo cơ mà? Tại sao chứ? Cậu đang đùa tôi đúng không?

Vũ Phong cười chua chát:

– Bị cậu giận ba ngày tôi đã sợ lắm rồi, đâu dám đìa giỡn với cậu nữa. Với lại hết chuyện để đùa hay sao mà lôi chuyện này ra đùa!

Nguyệt Cát nhìn lên Vũ Phong. Quả là dạo gần đây trông cậu ấy trầm hẳn đi, lại gầy nữa. Những gì Vũ Phong vừa nói là sự thật sao? Vì quá ngỡ ngàng, Nguyệt Cát lắp bắp:

– Tại…tại sao???

Vũ Phong trải lòng:

– Mẹ tôi cho rằng bố tôi có nhân tình bê ngoài nên suốt ngày thuê thám ʇ⚡︎ử theo dõi bố tôi. Tôi cũng không rõ thực hư..vì bố tôi trước giờ…luôn là tấm gương của tôi…

Nguyệt Cát gật đầu:

– Ừ. Nhưng tôi nghĩ chắc bố mẹ cậu chỉ giận nhau thôi. Rồi mọi việc sáng tỏ, hiểu nhau sẽ ổn mà. Thực sự tôi cũng như cậu, dù không rõ thực hư nhưng rất sốc và rất buồn. Chúng ta chờ bố mẹ cậu làm lành nhé, tôi tin…

Nguyệt Cát an ủi Vũ Phong dù chính lòng cô cũng đang chơi vơi nhưng Vũ Phong cắt ngang lời cô:

– Có giấy của tòa án rồi. Tuần sau sẽ ra tòa. Lâu nay tôi sống trong một cái vỏ bọc của hạnh phúc, ruột của nó bị đục khoét đến rỗng tuếch rồi tôi mới hay.

Nguyệt Cát mở to mắt:

– Hả? Ra tòa á?

Vũ Phong gật đầu, cặp mât vẫn ôn nhu nhìn cô nhưng nét buồn vẫn không thể che giấu. Nguyệt Cát cảm giác lòng mình cũng xót xa. Hóa ra, có những điều mà người trẻ tuổi như anh, như cô không thể lường được. Họ lớn lên bên nhau, học tập cùng nhau và những tưởng mọi thứ cứ êm đềm như thế. Hóa ra ông bà nói cấm có sai, chữ ĐỜI thật qúa nhiều nét uốn ngoặt mà mỗi con người đều có cách viết riêng, có bức tranh cuộc sống riêng của mình. Nguyệt Cát chỉ là người ngoài mà còn không thể tin được một gia đình đã bao lần lên báo, được người ta trầm trồ ca ngợi bỗng chốc chỉ là một cái vỏ bọc mỏng manh và rỗng tuếch. Vũ Phong thật sự rất đáng thương…

Mắt Nguyệt Cát ngân ngấn nước, cô lắc lắc tay Vũ Phong:

– Thế còn cậu…

Vũ Phong lắc đầu:

– Tôi không biết. Cả tuần nay tôi chưa nói chuyện được ʇ⚡︎ử tế với bố mẹ mình. Cả ngôi biệt thự như cái nhà mồ, chả ai nói với ai câu gì, chỉ có tôi mói chuyện với Ꮙ-ú Ba. Bố mẹ tôi cần nói gì với nhau đều thông qua tôi và Ꮙ-ú Ba.

Lần đầu tiên, Nguyệt Cát chủ động đan tay mình vào tay Vũ Phong:

– Cậu vẫn còn có tớ mà….đừng buồn….Tớ xin lỗi vì đã không để ý đến cảm xúc của cậu, tớ không nghĩ rằng thời gian qua anh đã phải trải qua những chuyện ҡıṅһ ҡһủṅɢ như thế mà tớ…lại giận cậu.

Vũ Phong thở hắt ra một tiếng, giọng nói đã bớt run rẩy:

– Thôi, đành thuận theo ʇ⚡︎ự nhiên vậy. Có phải bao giờ điều mình muốn cũng thực hiện được đâu. Tôi không thể can thiệp được…nhưng có lẽ, giờ họ có vì tôi mà hàn gắn thì cũng chả thay đổi được gì. Trưa rồi, về đi!

Nguyệt Cát ngước nhìn dáng người cao to trước mặt:

– Cậu về tới nhà nhớ nhắn tin cho tôi nhé!

Vũ Phong mỉm cười:

– Cậu yên tâm! Tôi ổn. Nói ra được với cậu, tôi cũng nhẹ lòng rồi.

Hai người tạm biệt nhau. Vũ Phong phóng xe về nhà. Căn biệt thự vẫn đẹp đẽ và sang trọng, chỉ có điều im lìm đến lạnh lẽo.

Những ngày sau đó, Nguyệt Cát và Vũ Phong lại cùng nhau đến trường, cô không bao giờ hỏi lại chuyện đổ vỡ của gia đình anh vì cô sợ sẽ cứa quá sâu vào nỗi đau của anh. Cô chỉ nói những chuyện vui để ít nhất Vũ Phong được vui vẻ trong thời gian ở trường bởi cô biết những ngày sắp tới sẽ rất khó khăn với anh. Vũ Phong cũng giữ đúng lời hứa với cô giáo, quay lại chăm chỉ học hành nên cô Như Hoa cũng không nhắc lại chuyện cũ nữa

Một tuần sau, tại phiên tòa…

Mọi gợi ý của toà án về việc hòa giải đều vô hiệu lực với bố mẹ Vũ Phong. Họ là những người có tiền, có quyền nên cũng có nhiều cách để thúc đẩy việc li hôn diễn ra nhanh hơn. Cuối cùng, phiên tòa này thực ra chỉ để nghe lời phán quyết của Chủ tọa:

– Theo khoản mười bốn điều ba Luật Hôn nhân và gia đình, chúng tôi tuyên bố ông Đinh Long và bà Chu Thúy Hằng chính thức li hôn. Tài sản về vật chất cả hai bên đều thuận tình ʇ⚡︎ự chia, có văn bản kèm theo. Con trai duy nhất Đinh Vũ Phong sẽ ở với bố do điều kiện tài chính của ông Đinh Long tốt hơn bà Chu Thúy Hằng.

Mẹ Vũ Phong nhìn Chủ tọa phiên tòa uất ức:

– Vô lý, con phải ở với mẹ chứ!

Vị chủ tọa sửa lại cặp kính và nói:

– Thưa bà, mong bà hiểu rõ luật. Nếu bé dưới ba tuổi thì quyền nuôi con sẽ thuộc về mẹ, trừ trường hợp mẹ không đủ điều kiện nuôi. Còn khi bé đủ bảy tuổi trở lên sẽ xét nguyện vọng của con. Tuy nhiên chúng tôi có hỏi cháu Vũ Phong thì cháu bảo ở với ai cũng được nên chúng tôi xét theo tình hình kinh tế của hai bên thôi. Điều nay ông bà đã bàn luận rồi mà!

Quả đúng là mọi chuyện đã được xếp đặt từ trước, mẹ anh không thể ᵭấu nổi bố anh, còn Vũ Phong lại quá chán nản nên ra sao cũng được. Vì thế, dù biết trước nhưng bà như bị khủng hoảng, đưa ánh mắt sang con trai:

– Vũ Phong, tha lỗi cho mẹ không chăm sóc con được. Nếu ông ta rước con hồ ly đó về…làm mẹ kế của con…con hãy ʇ⚡︎ự bảo vệ…mình con nhé…

Lần đầu tiên từ cái ngày biết bố mẹ sẽ li hôn, hai dòng nước mắt khẽ lăn dài tгêภ gò má nam tính của Vũ Phong. Anh đứng trân trân nhìn mẹ. Chưa bao giờ anh dám nghĩ đến ngày hôm nay, khi anh không còn một gia đình trọn vẹn nữa. Mẹ anh dù không tâm lý lại rất nuông chiều anh nhưng không thể phủ nhận tình yêu thương của mẹ dành cho mình. Mẹ không chỉ có công sinh thành mà còn chăm lo cho anh từng li từng tý một dù đôi khi thái quá. Giờ nghĩ đến những lúc đi học, đi chơi về không thấy bóng dáng mẹ, lòng Vũ Phong chợt thấy rưng rưng. Đã lâu lắm rồi anh vì quá chán nản mà không để ý mẹ đã gầy đi nhiều, khuôn mặt khả ái đã đầy vẻ mệt mỏi. Anh nghẹn giọng:

– Mẹ, con lớn rồi, sẽ tới thăm mẹ thường xuyên mà…

Bà Chu Thúy Hằng gật đầu, nước mắt lăn dài, cổ họng nghẹn ứ không nói nên câu:

– Nếu…nếu…con đó về…con…con đừng…quên mẹ…

Vũ Phong bất chợt ôm lấy thân hình đang run rẩy của mẹ. Mẹ gầy đến nỗi lọt thỏm trong tay cậu, mắt sưng húp vì khóc nhiều, những giọt nước mắt mặn chát đang thấm vào từng lớp áo của anh, lạnh tê tái…

Ông Đinh Long nhìn một màn trước mặt, khẽ thở dài rồi lặng lẽ bước ra ngoài, căn phòng chỉ còn lại những tiếng nức nở đến thê lương…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất